Khúc Hà Tinh cau mày. Câu nói ban đầu của Tạ Diệc Thanh tuy cậu không nghe rõ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có thể đoán được đại ý.
Câu sau lại càng thẳng thừng hơn, khiến Khúc Hà Tinh muốn lảng sang chuyện khác cũng không được.
"Tại sao?" Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn thẳng vào Tạ Diệc Thanh, hỏi: "Vậy theo anh, em nên dạy cậu ấy thế nào?"
Tạ Diệc Thanh có thể thấy Khúc Hà Tinh không vui, anh cúi đầu: "Tuyển một nhân viên có kinh nghiệm thì em sẽ đỡ vất vả hơn."
"Ngày nào cũng phải đi làm, chế tác đồ thủ công, dựng video, thời gian rảnh còn phải dạy Lâm Du nữa" Tạ Diệc Thanh nói, "Tinh Tinh, em như vậy vất vả quá anh xót lắm."
Khúc Hà Tinh nghe xong, tức đến bật cười: "Tạ Diệc Thanh, anh thật lòng xót em, hay chỉ là viện cớ để em đuổi việc Lâm Du?"
Tạ Diệc Thanh sững người. Vẻ kinh ngạc trong mắt không tài nào che giấu nổi, anh nắm chặt tay Khúc Hà Tinh, giọng khàn đi: "Tinh Tinh, em đang nói gì vậy? Anh có yêu thương em hay không, lẽ nào em không cảm nhận được sao?"
Việc Tạ Diệc Thanh yêu thương cậu là điều không cần bàn cãi, người đàn ông này chỉ thiếu điều coi cậu như tròng mắt mà cưng chiều. Cậu hỏi như vậy, Tạ Diệc Thanh buồn là lẽ tất nhiên.
Khúc Hà Tinh mím môi, tự biết mình đã lỡ lời, bèn quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Để tránh cãi vã, Tạ Diệc Thanh bước tới ôm cậu vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán Khúc Hà Tinh, khó khăn mở lời: "Anh ghen, anh không muốn em và Lâm Du thân mật như vậy."
Khúc Hà Tinh không hiểu từ thân mật ở đâu ra, chỉ cảm thấy Tạ Diệc Thanh gây sự vô cớ.
"Bọn em thân mật chỗ nào?" Khúc Hà Tinh thoát khỏi vòng tay Tạ Diệc Thanh, tức giận nói: "Cậu ấy là nhân viên của em, em dạy cậu ấy là chuyện hết sức bình thường. Nếu cậu ấy thao tác không tốt, khách hàng không hài lòng, người chịu thiệt cuối cùng là em. Anh nói xem, em dạy cậu ấy thì có gì sai? Chỗ nào không đúng? Thân mật ở chỗ nào?"
Ban đầu Khúc Hà Tinh chưa giận lắm, chỉ thấy Tạ Diệc Thanh thật vô lý. Bây giờ càng nói càng tức, chỉ muốn bỏ đi ngay cho xong, không thèm để ý đến người này nữa.
"Bé yêu, Tinh Tinh, đừng giận mà em." Tạ Diệc Thanh thấy mặt Khúc Hà Tinh đã đỏ bừng vì tức, liền lập tức xuống nước, vội vàng dỗ dành: "Là lỗi của anh, anh diễn đạt không rõ ràng, em đừng giận nữa, chúng ta về nhà từ từ nói chuyện được không em?"
Xung quanh có không ít người qua lại, lý trí của Khúc Hà Tinh kịp thời quay về. Cậu bỏ lại Tạ Diệc Thanh, không nói một lời đi thẳng ra xe.
Thấy cậu vẫn chịu lên xe, chịu về nhà với mình, Tạ Diệc Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tinh Tinh, anh xin lỗi."
Khúc Hà Tinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như không nghe thấy.
Tạ Diệc Thanh hết cách, chỉ đành đợi về đến nhà rồi nói chuyện cho ra lẽ.
Về đến nhà, Khúc Hà Tinh lấy quần áo đi thẳng vào phòng tắm, tiện tay khóa trái cửa, đề phòng Tạ Diệc Thanh đột nhiên b**n th** xông vào.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Tạ Diệc Thanh đã đứng ngoài cửa phòng tắm. Anh không phá cửa cũng không bỏ đi, cứ đứng đợi bên ngoài, kể lể cho Khúc Hà Tinh nghe những chuyện đã xảy ra trong chuyến công tác.
"..."
Khúc Hà Tinh vốn không định để ý đến anh, nhưng người này thực sự quá đáng, không nói gì khác mà chỉ một mực kể khổ.
Nếu anh nói vài lời ngon tiếng ngọt hay xin lỗi, Khúc Hà Tinh còn có thể làm lơ. Nhưng Tạ Diệc Thanh lại cố tình biết cậu mềm lòng, cứ thế ra sức kể khổ.
Nói xong cũng không đi, cứ đứng ở cửa gọi "Tinh Tinh" hết tiếng này đến tiếng khác, gọi đến mức Khúc Hà Tinh phát phiền. Cậu vội vàng tắm cho xong, hùng hổ mở cửa ra, gắt lên: "Tạ Diệc Thanh, anh có phiền không hả!"
Tạ Diệc Thanh thì không thấy phiền, chỉ nhíu chặt mày, khóe miệng trễ xuống, ánh mắt đáng thương, giọng điệu tủi thân: "Tinh Tinh, từ lúc anh về em cứ gọi anh là Tạ Diệc Thanh, anh buồn lắm."
Khúc Hà Tinh nhìn Tạ Diệc Thanh, không hề bị anh dắt mũi, nói: "Anh không được đánh trống lảng. Chuyện lúc nãy vẫn chưa xong, anh đừng nghĩ đến chuyện lấp l**m cho qua, nếu không sau này chúng ta sẽ lại cãi nhau vì chuyện này đấy."
Hành động của Tạ Diệc Thanh khựng lại: "Anh chỉ không muốn em giận nữa thôi."
"Nhưng không nói rõ ràng, em sẽ giận mãi." Khúc Hà Tinh nhìn thẳng vào anh.
Tạ Diệc Thanh vào phòng ngủ lấy một chiếc áo khoác dày choàng lên cho Khúc Hà Tinh, sau đó bế bổng cậu lên như bế một đứa trẻ, rồi đi đến sofa ngồi xuống.
"Tinh Tinh, anh không nghi ngờ em, chỉ là thấy có người ở quá gần em, anh thấy khó chịu." Tạ Diệc Thanh sợ Khúc Hà Tinh lại đẩy mình ra, bèn dùng chút sức siết chặt người trong lòng.
Khúc Hà Tinh đẩy hai cái không được, ngược lại còn mệt đến thở hổn hển, cuối cùng đành mặc cho Tạ Diệc Thanh ôm.
"Hôm qua anh còn hứa trong điện thoại là sẽ thay đổi." Khúc Hà Tinh tựa cằm lên vai Tạ Diệc Thanh, hơi thở có chút nặng nhọc, "Hôm nay đã ép em đuổi việc nhân viên."
"Tạ Diệc Thanh, Lâm Du là một nhân viên rất tốt, em sẽ không đuổi việc cậu ấy đâu." Khúc Hà Tinh bày tỏ thái độ của mình, nói: "Em và cậu ấy đều không sai, anh không được quản chuyện em kết giao bạn bè."
Tạ Diệc Thanh im lặng rất lâu, vòng tay trên eo Khúc Hà Tinh từ từ siết chặt, giọng anh trầm xuống, một lúc sau mới nói: "Anh biết."
Lúc đó anh quá bốc đồng, lý trí bị tính chiếm hữu lấn át nên mới buột miệng nói ra.
Nói xong anh cũng nhận ra, nên mới đổi lời, nhưng về bản chất hai câu đều cùng một ý.
Nếu Lâm Du là một kẻ lười biếng, không biết chừng mực, anh nói vậy cũng không sao. Nhưng Lâm Du lại hoàn toàn ngược lại, Khúc Hà Tinh còn khá quý mến cậu ta, nên bất kỳ ai bị yêu cầu như vậy cũng sẽ tức giận.
"Tốt nhất là anh nên biết." Khúc Hà Tinh cắn một cái lên má Tạ Diệc Thanh, "Đồ đàn ông nói không giữ lời."
Tạ Diệc Thanh muốn cười, nhưng nghĩ đến Khúc Hà Tinh vẫn chưa nguôi giận hẳn, anh cũng không dám cười quá rõ.
Khúc Hà Tinh liếc anh một cái: "Anh còn cười được à? Em đang rất nghiêm túc đấy, Tạ Diệc Thanh, anh mà còn như vậy nữa là em không thèm để ý đến anh thật đấy."
"..."
Lần này Tạ Diệc Thanh không trả lời ngay mà lại im lặng một lúc lâu.
"Hửm?" Khúc Hà Tinh không nghe thấy Tạ Diệc Thanh trả lời, lại cúi đầu cắn anh thêm một cái.
Tạ Diệc Thanh: "Tinh Tinh, cho anh chút thời gian." Anh ngừng một lúc rất lâu, trong giọng nói có sự buồn bã khó nhận ra: "Khó lắm, thật sự rất khó."
Khúc Hà Tinh không nói gì, một lúc lâu sau lại cúi đầu xuống, lần này không cắn anh nữa mà hôn nhẹ lên má anh.
Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn màu vàng ấm áp, hai người ôm nhau ngồi trên sofa, nép sát vào nhau.
Tạ Diệc Thanh thỉnh thoảng lại hôn cậu một cái. Khúc Hà Tinh bị hôn đến nhột, né hai lần không được, liền bị bàn tay to lớn của bạn trai kẹp lấy nách, ghé mặt vào hôn thêm mấy cái.
"Trời ơi!" Khúc Hà Tinh đưa tay chặn miệng Tạ Diệc Thanh, ngửa đầu ra sau, "Anh đáng ghét!"
Tạ Diệc Thanh: "Đáng ghét chỗ nào?"
Khúc Hà Tinh không nói được, lầm bầm: "Chỗ nào cũng đáng ghét."
Tạ Diệc Thanh bèn cười, thuận thế đè cậu xuống sofa rồi cù lét. Khúc Hà Tinh cười đến chảy cả nước mắt, co người lại thành một cục: "Anh trai ơi, em sai rồi."
Tạ Diệc Thanh đặt tay lên ngực Khúc Hà Tinh, giọng cao lên: "Anh còn đáng ghét nữa không?"
"Không, không ạ." Khúc Hà Tinh biết co biết duỗi, lúc cần nhận sai là nhận sai ngay, rất biết điều.
Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng hài lòng, bế cậu lên, đặt lên đùi mình: "Thế còn tạm được, gọi một tiếng ngọt ngào nghe xem nào."
Khúc Hà Tinh ghé sát vào tai Tạ Diệc Thanh, phả hơi thở như lan: "Chồng ơi."
Khúc Hà Tinh gọi xong, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn Tạ Diệc Thanh chằm chằm.
Tạ Diệc Thanh bị nụ cười của cậu làm cho lây nhiễm, tim đập loạn nhịp. Anh muốn lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Đầu thì nghĩ vậy, nhưng tay lại không muốn động, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn em là đủ rồi.
Khúc Hà Tinh hỏi: "Món quà em tặng, anh dùng chưa?"
Cơ thể đang ôm Khúc Hà Tinh của Tạ Diệc Thanh cứng đờ, chỉ vì một câu nói của cậu mà anh bất giác có chút phản ứng.
Tạ tổng trước nay chưa từng biết đỏ mặt là gì, không ngờ có ngày lại vì một câu nói của một người mà phản ứng lớn đến vậy.
Lúc này Khúc Hà Tinh đang ngồi trên đùi anh, có chút động tĩnh gì cũng dễ dàng nhận ra. Cậu cũng có chút không thể tin nổi, mở to mắt nhìn bạn trai nhà mình.
Khúc Hà Tinh bật cười: "Anh trai, sao anh lại mất kiểm soát thế?"
Tạ Diệc Thanh: "Mang về rồi, giờ em muốn à?"
"Anh đi rửa sạch rồi tự mình dùng đi." Khúc Hà Tinh đứng dậy khỏi người anh, mày mắt cong lên ý cười, "Hôm nay tiệm đông khách, em mệt rồi."
"..." Tạ Diệc Thanh không thể từ chối. Anh đã khó khăn lắm mới dỗ được cậu, bây giờ đúng là nên làm gì đó để chuộc lỗi, bạn trai đã thích thì cứ làm theo thôi.
Khúc Hà Tinh về phòng ngủ nằm trên giường nghịch điện thoại, nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cậu quay đầu nhìn sang, Tạ Diệc Thanh mặt mày bình thản đứng ở cửa.
Khúc Hà Tinh nhướng mày, giọng nói vút cao ở cuối câu, nghe có vẻ tâm trạng rất tốt: "Anh xong rồi à?"
"Xong rồi." Tạ Diệc Thanh vịn vào khung cửa, không nhìn ra có gì bất thường.
"À~" Khúc Hà Tinh ngăn Tạ Diệc Thanh lại, nói: "Anh đứng yên đó, khi nào em cho phép anh mới được đi."
Tạ Diệc Thanh nghe lời dừng bước, chờ đợi mệnh lệnh của Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh tìm ứng dụng mới tải cách đây không lâu mở ra, vì chưa dùng bao giờ nên có chút bỡ ngỡ, mò mẫm một lúc mới hiểu cách dùng.
Khúc Hà Tinh làm theo hướng dẫn, chạm vài cái lên màn hình rồi ngẩng đầu lên xem trạng thái của bạn trai mình.
Vẫn khá bình tĩnh, Khúc Hà Tinh nhướng mày: "Anh trai ơi, anh cũng giỏi chịu đựng ghê."
Ngón tay Tạ Diệc Thanh vịn khung cửa dùng sức đến trắng bệch, giọng nói không ổn định, phải trấn tĩnh một lúc mới cất lời: "Em..."
Khúc Hà Tinh không đợi anh nói xong, làm theo hướng dẫn tăng cường độ. Những lời chưa nói hết của Tạ Diệc Thanh lập tức bị nuốt ngược vào trong, không phát ra được âm thanh nào nữa.
Khúc Hà Tinh cười khúc khích, nửa nằm trên đầu giường, vẫy tay với Tạ Diệc Thanh: "Chồng ơi, lại đây."
Tạ Diệc Thanh sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên đi lại trong trạng thái này. Khoảng cách từ phòng tắm đến bên giường chỉ có mười bước chân, mà anh phải đi mất năm phút.
Giữa chừng mấy lần muốn bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Tinh Tinh lại cố gắng kiên trì.
Cuối cùng cũng đến nơi, Tạ Diệc Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh ôm lấy Khúc Hà Tinh: "Bé cưng, em vui chưa?"
"Cũng không tệ." Ý cười ngập tràn trong mắt Khúc Hà Tinh, tâm trạng rất tốt.
Tạ Diệc Thanh: "Anh đi lấy ra, bọn mình tiếp tục."
Nhưng Khúc Hà Tinh lại ngăn anh lại.
"Anh trai ơi." Khúc Hà Tinh chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, nói: "Lúc nãy em nói rồi mà, em mệt rồi, muốn đi ngủ."
"...Thế không chơi nữa à?" Tạ Diệc Thanh hỏi.
Khúc Hà Tinh nhe răng cười: "Em ngủ đây. Anh vẫn chưa buồn ngủ à" cậu vui vẻ nhắc nhở Tạ Diệc Thanh: "Anh cứ chơi vui vẻ nhé, em hẹn giờ rồi, một tiếng nữa nó sẽ tự động dừng lại."
Tạ Diệc Thanh cạn lời: "..."
"Không được tự ý lấy ra." Khúc Hà Tinh nói: "Hôm nay anh rất đáng giận, đây là hình phạt. Nếu tự ý lấy ra, em sẽ dọn ra ngoài, không ở chung với anh nữa."
Tạ Diệc Thanh ôm Khúc Hà Tinh không động đậy.
"Anh trai, anh nghe thấy không?" Khúc Hà Tinh hỏi.
"Anh biết rồi." Có thứ gì đó vẫn đang hoạt động, phát ra những tiếng động nhỏ, chỉ cần khẽ động một chút là cảm giác vô cùng mãnh liệt. Tạ Diệc Thanh không quen, làm sao cũng không thích ứng được, một lúc lâu sau mới trả lời Khúc Hà Tinh.
Đêm nay trăng rất tròn, sao rất sáng, Khê Khê ngoài cửa thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng, thể hiện sự tồn tại của mình.
Khúc Hà Tinh thật sự đã mệt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say. Chỉ còn lại Tạ Diệc Thanh vô cùng tỉnh táo, anh muốn ôm người yêu lại gần, nhưng chỉ cần khẽ động một chút là có thứ không kiểm soát được lại gây rối, hành hạ anh đến không còn chút sức lực, cũng không dám động đậy.
Một giờ đồng hồ này đối với Tạ Diệc Thanh dài đằng đẵng, như thể vô tận. Thứ đồ đó chất lượng thật tốt, có thể hoạt động lâu như vậy.
Pin trâu thật.
Tạ Diệc Thanh nằm bên cạnh Khúc Hà Tinh, rất muốn kéo em dậy, nhưng em ngủ mất rồi.
Tạ Diệc Thanh không nỡ đánh thức em, chỉ có thể một mình chịu đựng.
Cuối cùng, một giờ đồng hồ cũng trôi qua, anh vã mồ hôi hột. Sợ làm kinh động đến bạn trai đang say ngủ bên cạnh, anh nhẹ nhàng xuống giường đi tắm rửa.
Lúc ra ngoài, Khúc Hà Tinh vẫn đang ngủ say sưa. Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng có sức để kéo người lại ôm vào lòng.
Khúc Hà Tinh không tỉnh, cậu rúc vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
"Em ngủ ngon" Tạ Diệc Thanh khẽ nói, "Anh yêu em."