Khoảng thời gian sau đó, cả Khúc Hà Tinh và Tạ Diệc Thanh đều bận tối mắt tối mũi.
Tiệm thủ công làm ăn ngày càng phát đạt đã đến mức nếu không hẹn trước thì chắc chắn không còn chỗ, thậm chí đôi khi khách phải đặt lịch trước vài ngày.
Tài khoản xiaohongshu cũng đã thành công vượt mốc năm trăm nghìn người theo dõi. Nhiều người rất thích những món đồ trang sức bằng thủy tinh cậu làm, đề nghị cậu mở kênh bán hàng trực tuyến, thậm chí còn có bên ngỏ lời mời cậu tham gia triển lãm nghệ thuật thủy tinh.
Khúc Hà Tinh vui không kể xiết, mỗi ngày đi làm đều tràn đầy động lực, sáng sớm tinh mơ đã thức dậy để đến tiệm.
Lâm Du học hỏi rất nhanh. Trừ những món đồ thủ công đặc biệt phức tạp theo yêu cầu của khách, còn lại phần lớn công việc cậu ta đều đã làm quen tay. Nhờ vậy, Khúc Hà Tinh có thêm rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Bộ sưu tập thập nhị hoa thần đã hoàn thành được tám vị, bốn vị còn lại cũng có thể làm xong trong tháng này.
Cậu bận rộn là thế, người phiền lòng lại là Tạ Diệc Thanh.
Tạ Diệc Thanh học nấu ăn là vì Khúc Hà Tinh. Trước khi quen cậu, anh vốn không hề nấu nướng, một là không có thời gian, hai là thấy chẳng thú vị.
Nhưng giờ đây khi đã ở bên Khúc Hà Tinh, anh lại muốn tự tay vào bếp nấu cho bạn trai ăn.
Suốt thời gian này, cả hai đều bận đến mức không có lúc nào ngơi nghỉ. Ngoài giờ ngủ ra thì chỉ có buổi sáng là được ở bên nhau lâu hơn một chút.
Khúc Hà Tinh còn trẻ nên ham ngủ, lần nào Tạ Diệc Thanh cũng chuẩn bị xong bữa sáng trước khi cậu thức giấc, rồi đến bên giường gọi người yêu của mình dậy, một khung cảnh thật đẹp biết bao.
Thế nhưng dạo gần đây, Khúc Hà Tinh ngày nào cũng dậy sớm hơn, thậm chí còn bảo Tạ Diệc Thanh không cần vất vả dậy sớm nấu cơm, vì cạnh tiệm thủ công có rất nhiều quán ăn sáng vừa rẻ vừa ngon, vệ sinh cũng sạch sẽ.
Tạ Diệc Thanh chỉ biết cười khổ. Anh muốn phản bác nhưng bạn trai nhỏ của anh dạo này tâm trạng đang rất tốt. Anh thấy rõ cậu yêu thích quá trình biến những mảnh thủy tinh lạnh lẽo, cứng nhắc trở thành những vật phẩm xinh đẹp.
Anh thích ngắm nhìn dáng vẻ vui sướng của Khúc Hà Tinh nên cũng không nói thêm gì, chỉ là ngày nào cũng kiên trì đưa em đi làm.
"Anh trai gặp sau nhé." Khúc Hà Tinh xuống xe, đứng bên cạnh ghế lái, nghĩ ngợi một lát rồi rướn người qua cửa sổ xe, hôn nhẹ lên má Tạ Diệc Thanh. "Anh làm việc tốt nhé."
Được em hôn một cái, Tạ Diệc Thanh bất giác cong môi, anh dặn dò: "Bữa sáng em đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ quá, cũng đừng ăn cay quá nghe chưa?"
Dù Tạ Diệc Thanh nói gì, Khúc Hà Tinh cũng vâng dạ lia lịa: "Em biết rồi mà."
Tạ Diệc Thanh: "Không tin em được. Trước khi ăn nhớ chụp ảnh gửi cho anh."
Tạ Diệc Thanh nói vậy cũng không oan cho Khúc Hà Tinh.
Cậu không kén ăn, nhưng vì phải giữ dáng nên mỗi bữa chỉ ăn một chút xíu, lại còn thích ăn gà rán và đủ thứ đồ ăn vặt.
Để được ăn những món giàu calo này, cậu sẽ cố tình ăn bớt cơm đi một chút, rồi lại một chút nữa.
Có lần cậu nói dối bị Tạ Diệc Thanh bắt tại trận mà vẫn không chịu thừa nhận, y như đứa trẻ con, chẳng lúc nào làm người khác bớt lo.
Vì bạn trai nhỏ không khiến người ta yên tâm này, Tạ Diệc Thanh đành phải để mắt em sát sao hơn.
Đương nhiên, anh cũng có thể mượn cớ này để nắm được mọi động tĩnh hằng ngày của Khúc Hà Tinh.
Anh đã xem xét kỹ lưỡng các quán ăn quanh tiệm, chỉ cần nhìn chén đũa và món ăn là có thể biết được cậu đang ăn ở quán nào.
"Em biết rồi mà!" Khúc Hà Tinh hừ một tiếng rồi chạy nhanh vào tiệm.
Tiệm đã mở cửa. Lâm Du ngày nào cũng đến rất sớm. Khúc Hà Tinh đã nhắc cậu ta không cần đến sớm như vậy nhiều lần mà không được, sau này đành thôi không nói nữa.
"Chào buổi sáng." Sau hai tháng làm việc cùng nhau, Lâm Du đã không còn lạnh lùng ít nói như lúc mới đến, tuy không thường xuyên nhưng thỉnh thoảng cũng trò chuyện, đùa giỡn với Khúc Hà Tinh.
"Chào buổi sáng!" Khúc Hà Tinh nói: "Cậu ăn sáng chưa? Tôi nhờ dì Vương mang bánh ngàn lớp nhân đậu đỏ tới rồi đó."
Lâm Du lắc đầu, lúc cậu ta đến thì ngoài cửa tiệm đã có khách đứng đợi nên không kịp ăn sáng.
Thế nhưng, khi đồ ăn được giao tới, Lâm Du nhìn một đống xiên que chiên và hộp gà rán bày trên bàn, bất giác ngẩn người.
"Không phải anh nói là bánh ngàn lớp nhân đậu đỏ sao?" Lâm Du tìm lại được giọng nói, hỏi ông chủ đang mặc chiếc váy len màu đen bên cạnh. "Không phải anh bảo muốn giảm cân à?"
Khúc Hà Tinh cười gượng hai tiếng: "... Ăn no rồi giảm sau mà."
Khúc Hà Tinh lấy một nửa mang ra cho khách đến tiệm từ sớm: "Mọi người ăn chút đi, đến sớm thế này chắc chắn chưa kịp ăn sáng đâu nhỉ."
Đây không phải lần đầu Khúc Hà Tinh mời khách ăn, cứ đến bữa là cậu lại gọi thêm một phần cho họ.
"Cảm ơn!" Khách hàng vô cùng ngạc nhiên, giọng điệu phấn khích: "Tôi nghe mấy chị em đến đây check-in nói ông chủ ở đây bao ăn, không ngờ là thật!"
Khúc Hà Tinh ngại ngùng, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn."
Sau khi tiếp đãi khách xong, cậu mới quay về chỗ ngồi ăn sáng. Cậu dọn xiên que và hộp gà rán sang một bàn khác, lấy hộp bánh ngàn lớp nhân đậu đỏ từ trong góc ra, bày biện ngay ngắn trên bàn rồi mở điện thoại lên quay video.
"Anh trai ơi, hôm nay em ăn mấy món này" Khúc Hà Tinh vừa quay vừa nói. "Không dầu mỡ, không cay, rất tốt cho sức khỏe, anh yên tâm nhé. Tan làm em đợi anh đến đón, yêu anh!"
Lâm Du: "... Anh."
Khúc Hà Tinh: "Anh ấy không cho tôi ăn đồ ăn vặt."
Cậu vừa mở miệng, định nói thêm gì đó thì nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Anh trai ơi, hôm nay em ăn mấy món này, không dầu mỡ, không cay, rất tốt cho sức khỏe..."
Khúc Hà Tinh cứng đờ người, những lời tiếp theo không cần nghe cậu cũng biết là gì...
Cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Diệc Thanh đang đứng sau lưng mình, sắc mặt không tốt lắm, chau mày nhìn cậu.
Khúc Hà Tinh: "..."
Bầu không khí như hạ xuống điểm đóng băng. Khúc Hà Tinh cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra quanh người Tạ Diệc Thanh, mím môi ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế.
Cậu biết Tạ Diệc Thanh đang giận, đang định mon men lại gần xin lỗi thì anh đã bước tới, ấn cậu ngồi trở lại ghế.
Tạ Diệc Thanh không nói một lời, lẳng lặng lấy mấy xiên que và hộp gà rán mà Khúc Hà Tinh vì chụp ảnh nên đã để sang một bên, đặt lên bàn, thậm chí còn chu đáo đeo găng tay cho cậu.
"... Anh trai." Giọng Khúc Hà Tinh lí nhí gần như không nghe thấy.
Tạ Diệc Thanh chỉ nói: "Em ăn trước trước đi đã."
Tóm lại, bữa sáng này Khúc Hà Tinh ăn trong tâm trạng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ giây sau Tạ Diệc Thanh sẽ lôi tuột cậu vào nhà vệ sinh để dạy dỗ.
Lâm Du ngồi đối diện cũng chẳng khá hơn là bao. Cậu ta vốn định ăn qua loa vài miếng rồi chuồn, chuyện ông chủ và bạn trai cãi nhau không liên quan đến mình, chỉ mong không bị vạ lây.
Ai dè bạn trai của ông chủ không nói gì, mà ông chủ lại cứ đá chân cậu ta dưới gầm bàn, ý tứ không thể rõ ràng hơn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Lâm Du thầm thở dài, đành phải cắn răng ngồi ăn cùng ông chủ.
Ăn xong, Lâm Du lẳng lặng rời đi. Tạ Diệc Thanh cũng không nói gì, vẫn im lặng dọn dẹp rác.
Khúc Hà Tinh nịnh nọt khoác tay Tạ Diệc Thanh, cố tình dùng cách xưng hô mà anh thích để gọi: "Chồng ơi, em sai rồi, em không cố ý lừa anh đâu."
"Em lúc nào cũng nhận lỗi rất nhanh" Tạ Diệc Thanh nói.
Khúc Hà Tinh cúi gằm mặt, lí nhí: "Em không nên nói dối. Em muốn ăn thì anh cũng đâu có cấm."
"Nếu đã biết, tại sao còn nói dối?"
Khúc Hà Tinh mím môi, đáp: "Em sợ anh không vui mà."
Tạ Diệc Thanh: "Bây giờ anh còn không vui hơn."
"Không có lần sau đâu đấy." Tạ Diệc Thanh chọc nhẹ vào trán Khúc Hà Tinh.
Tạ Diệc Thanh trước sau vẫn không nỡ mắng em. Nhìn thấy Khúc Hà Tinh chau mày, dáng vẻ đáng thương là bao lời nặng nề cũng chẳng thể nói ra được.
Khúc Hà Tinh ngạc nhiên: "Anh không giận sao?"
Tạ Diệc Thanh khẽ cười, đưa tay lên nhéo má Khúc Hà Tinh: "Chính em đã nói là vì không muốn anh nổi giận, vậy thì anh còn giận làm gì nữa?"
Khúc Hà Tinh im lặng một lát, rồi chủ động ôm lấy Tạ Diệc Thanh: "Em biết rồi, sau này em sẽ không nói dối nữa."
Tạ Diệc Thanh: "Em hứa rồi nhé."
"Em hứa." Khúc Hà Tinh hỏi: "Thế anh có chuyện gì giấu em không?"
Tạ Diệc Thanh cụp mắt xuống: "Không có."
Đợi Tạ Diệc Thanh đi rồi, Lâm Du mới lại gần hỏi: "Sao rồi anh?"
Tâm trạng Khúc Hà Tinh không được tốt lắm, cậu lắc đầu, đáp: "Cũng ổn."
Thấy vậy, Lâm Du cũng không tiện hỏi thêm, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu hai cái rồi đi làm việc.
Khúc Hà Tinh ngồi một lúc rồi mới đứng dậy.
Đôi khi, những lời nói dối vô hại thực ra cũng có thể làm tổn thương người khác.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Du thấy ông chủ của mình ủ rũ cả ngày liền lại gần, hơi ngượng ngùng hỏi: "Anh Khúc, tối nay anh có rảnh không?"
Khúc Hà Tinh không rảnh. Ban ngày cậu nói dối mà Tạ Diệc Thanh chẳng những không giận, mà suốt quá trình còn chăm sóc cậu rất chu đáo.
Khúc Hà Tinh bây giờ đang vô cùng áy náy, định về nhà dỗ dành người đàn ông của mình.
"Em định tỏ tình." Giọng Lâm Du rất nhỏ, trong đó còn phảng phất sự e thẹn khó nhận ra.
Khúc Hà Tinh kinh ngạc, nhìn Lâm Du từ đầu đến chân một lượt: "Tỏ tình? Cậu có người mình thích rồi à?"
Lâm Du, một chàng trai đầu đinh trông cực ngầu, lúc này hai má lại ửng đỏ, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của một chàng trai mười tám, mười chín tuổi: "Vâng."
"Làm nghề gì thế?" Khúc Hà Tinh tò mò. "Bình thường cũng có thấy ai đến tìm cậu đâu."
Lâm Du nói: "Thường ngày tan làm anh đều về trước, anh ấy đến muộn nên anh chưa gặp thôi."
"... Vậy là tại tôi tan làm quá sớm rồi." Khúc Hà Tinh cười hỏi: "Làm công việc gì mà tan làm muộn thế?"
Lâm Du: "Giáo viên cấp ba."
"Woa!" Khúc Hà Tinh càng kinh ngạc hơn. "Có ảnh không? Cho tôi xem với!"
Lâm Du lấy điện thoại ra, gò má hơi ửng hồng, đuôi mày khóe mắt đều ánh lên ý cười, mở ảnh người trong lòng ra cho Khúc Hà Tinh xem.
Khi nhìn rõ người trong màn hình điện thoại, Khúc Hà Tinh thật sự choáng váng. Cậu chưa từng nghĩ người Lâm Du thích lại là con trai.
Hai người làm chung lâu như vậy mà cậu không hề nhận ra xu hướng của đối phương. Chẳng phải người trong giới thường có giác quan đặc biệt với nhau hay sao?
Sao của cậu lại không có? Hỏng rồi à?
"Cậu..." Khúc Hà Tinh không nói nên lời, vẫn tiếp tục kinh ngạc.
Lâm Du: "Anh ngạc nhiên lắm sao?"
"Hai người quen nhau thế nào?" Khúc Hà Tinh hóng chuyện. "Chẳng phải cậu chưa học xong cấp ba sao? Sao lại quen giáo viên cấp ba được?"
"... Nếu anh ấy là giáo viên cấp ba của em thì đã xảy ra chuyện lớn rồi" Lâm Du cười nói.
Không đợi Khúc Hà Tinh đáp lời, Lâm Du nói tiếp: "Là do em đánh nhau với học sinh của anh ấy rồi bị đưa lên đồn, anh ấy đến bảo lãnh người thì quen nhau."
"?" Khúc Hà Tinh nghi ngờ mình nghe nhầm. "Cách... gặp nhau lần đầu thú vị thật đấy."
Lâm Du cũng thấy buồn cười. Hai người cười một lúc mới dừng lại, Lâm Du nói: "Vậy tối nay anh có rảnh không?"
Tuy Khúc Hà Tinh vô cùng tò mò về nhân viên của mình và người cậu ấy thích, nhưng cuối cùng vẫn từ chối, cậu phải về dỗ dành người đàn ông nhà mình.
"Hay là để mai nhé?" Khúc Hà Tinh hỏi. "Tối nay cậu có kế hoạch gì chưa?"
Lâm Du lắc đầu: "Anh ấy thích hoa, nên em chỉ muốn tỏ tình ở một nơi có thật nhiều hoa."
"Vậy để mai đi." Khúc Hà Tinh giúp cậu quyết định. "Mai chúng ta bàn bạc kế hoạch, trang trí địa điểm các thứ, cố gắng một phát ăn ngay!"
Lâm Du gật đầu, đang định nói gì đó thì Tạ Diệc Thanh bước vào.
Khúc Hà Tinh trông thấy anh liền sải bước tới, dính sát vào người Tạ Diệc Thanh, cười hỏi: "Anh nhớ em không?"
Tạ Diệc Thanh vừa nhìn đã bật cười. Anh đoán cậu làm vậy là vì chuyện ban sáng nên mới dính người như thế.
Bạn trai nhỏ nhà anh trước giờ khá giữ kẽ, ngay cả khi chỉ có hai người cũng hiếm khi chủ động thể hiện sự thân mật, huống hồ bây giờ còn có Lâm Du ở đây.
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của cậu, Tạ Diệc Thanh thích không chịu nổi, chỉ cảm thấy chuyện gì cũng có thể tha thứ cho em được.
"Rất nhớ." Tạ Diệc Thanh chẳng hề né tránh, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Khúc Hà Tinh. "Em có nhớ anh không?"
Ánh mắt anh lướt qua môi Khúc Hà Tinh, có chút tiếc nuối.
Nếu anh mà hôn môi cậu trước mặt Lâm Du, chắc Khúc Hà Tinh có thể tự xấu hổ đến mức chôn mình mất.
Anh tuy không để tâm những chuyện này nhưng vẫn phải để ý đến bạn trai nhỏ của mình.
Khúc Hà Tinh cúi đầu cười, nắm lấy tay Tạ Diệc Thanh siết nhẹ.
Tạ Diệc Thanh rạng rỡ cười, tâm trạng vô cùng tốt nói lời tạm biệt với Lâm Du.
Lâm Du: "..."
Vẫn là ông chủ cao tay, dỗ dành bạn trai ngon ơ chỉ bằng vài chiêu đơn giản. Tạ Diệc Thanh đường đường là một tổng tài, chẳng phải vẫn bị anh Khúc nhà cậu nắm trong lòng bàn tay đó sao.
Khúc Hà Tinh và Tạ Diệc Thanh sóng vai bước ra khỏi tiệm. Vừa ra ngoài chưa được bao lâu, Tạ Diệc Thanh bỗng dừng bước, nâng cằm bạn trai lên rồi hôn xuống.
Đây là ngoài đường cơ mà!
Gò má trắng nõn của Khúc Hà Tinh đỏ bừng, chẳng biết là vì ngại ngùng hay vì nụ hôn nữa.
Cậu mặc cho Tạ Diệc Thanh hôn một lúc, ai ngờ người này lại tham lam đến thế, hôn đến nghiện, mãi không chịu dứt ra.
Khúc Hà Tinh sốt ruột, cũng chẳng buồn dỗ dành Tạ Diệc Thanh nữa, tay đặt trên eo anh, véo mạnh một cái.
"Anh trai à, đừng tham lam quá nhé," Khúc Hà Tinh nói. "Cẩn thận bị phạt đấy."