Bạch Li thoáng cứng người, bàn tay đang buông thõng bất giác siết chặt lại. Gã quay người, nhìn bóng lưng Tạ Diệc Thanh đi theo Khúc Hà Tinh rời khỏi, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Khúc Hà Tinh đúng là muốn vào nhà vệ sinh thật. Khổ nỗi hội trường quá lớn, cậu lại uống khá nhiều rượu nên đầu óc quay cuồng, nhất thời không xác định được phương hướng.
Cậu đang định tìm một góc vắng thì vừa đến khúc ngoặt hành lang đã bị người chặn lại.
Một cánh tay thon chắc, mạnh mẽ với đường cơ bắp rõ ràng vòng tới từ phía sau, giữ ngang hông cậu. Cú siết bất ngờ khiến chỗ rượu Khúc Hà Tinh vừa uống suýt nữa thì trào ngược lên.
Khúc Hà Tinh hơi bực mình, cậu xoay người lại, giọng đầy khó chịu: "Anh làm cái gì thế!"
Nhớ lại lời Khúc Hà Tinh nói trước đó, Tạ Diệc Thanh lập tức buông cậu ra, lùi lại giữ một khoảng cách an toàn. "Nhà vệ sinh không ở hướng này."
"Anh gọi tôi là được mà." Khúc Hà Tinh nhíu mày. Dù không còn coi Tạ Diệc Thanh là kẻ thù, cậu vẫn không thích người này tùy tiện động tay động chân.
Tạ Diệc Thanh đáp: "...Không kịp."
Nhìn bộ dạng của anh, Khúc Hà Tinh thừa biết đó không phải lời thật lòng. Cái tính b**n th** này của anh ta đâu phải mới ngày một ngày hai.
"Tránh xa tôi ra một chút." Nói xong, Khúc Hà Tinh rảo bước bỏ đi.
Đi được vài bước, cậu lại dừng chân, quay đầu nhìn Tạ Diệc Thanh vẫn đang đứng yên tại chỗ. "Còn không dẫn đường đi, anh đứng ra đấy làm gì?"
Đúng là mèo con xù lông, Tạ Diệc Thanh thầm đánh giá. Rõ ràng chân đi còn không vững mà mắt đã hơi hoe đỏ lên vì tức giận rồi.
Tạ Diệc Thanh bỗng nảy ý muốn trêu cậu, anh giả vờ đáng thương: "Là em bảo anh tránh xa em ra một chút mà."
Khúc Hà Tinh híp mắt lại, cười khẩy một tiếng: "Vậy thì anh cứ đứng đó luôn đi."
Đúng lúc này, có một nhân viên phục vụ đi ngang qua. Khúc Hà Tinh vội giữ người đó lại, lịch sự hỏi đường đến nhà vệ sinh.
Nhân viên phục vụ chỉ về một hướng: "Tiên sinh, ngài có cần tôi dẫn đường không ạ?"
Khúc Hà Tinh không phải kẻ mù đường, tự cậu có thể tìm được. Nhưng khóe mắt liếc thấy Tạ Diệc Thanh mặt mày sa sầm cách đó không xa, cậu bèn cười: "À, vậy thì phiền anh."
Dứt lời, Khúc Hà Tinh đưa tay nắm nhẹ lấy tay áo của nhân viên phục vụ, rất mực lễ phép hỏi: "Tôi hơi choáng, có thể vịn vào anh một chút được không?"
Nhân viên phục vụ đương nhiên gật đầu đồng ý. Khúc Hà Tinh cũng chẳng thèm ngoái lại, cứ thế đi theo người nọ rời đi, bỏ mặc Tạ Diệc Thanh đứng tại chỗ nghiến chặt cả răng hàm. Anh đứng một mình tức tối hồi lâu, cuối cùng vẫn đành lẳng lặng đi theo sau.
Khúc Hà Tinh từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Tạ Diệc Thanh đang đứng ở cửa gọi điện thoại. Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì mà ánh mắt anh trông sắc như dao, như muốn xiên thủng người ta tới nơi.
Khúc Hà Tinh khựng lại một nhịp, rồi đổi hướng bước đi.
Tạ Diệc Thanh thấp giọng nói thêm vài câu rồi cúp máy, nhanh chóng đuổi theo Khúc Hà Tinh: "Sao em không đợi anh?"
"Tại sao tôi phải đợi anh?"
Tạ Diệc Thanh nghẹn lời.
Khúc Hà Tinh nói tiếp: "Nhờ anh dẫn đường thôi mà cũng lắm yêu cầu như vậy, còn muốn tôi phải đợi anh nữa à?"
Tạ Diệc Thanh một tay đút túi quần, bắt được kẽ hở trong lời nói của Khúc Hà Tinh, hỏi: "Nếu yêu cầu của anh không nhiều như vậy, em sẽ đợi anh sao?"
Khúc Hà Tinh liếc anh một cái, cười khẩy: "Anh mơ đẹp quá nhỉ. Tránh ra, đừng cản đường tôi đi uống rượu."
Tạ Diệc Thanh không mấy đồng tình, mở miệng khuyên: "Hôm nay em uống nhiều lắm rồi, em..."
Khúc Hà Tinh chẳng buồn nghe, cậu tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo sát lại, quần áo gần như chạm vào nhau.
Tạ Diệc Thanh gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Khúc Hà Tinh phả vào mặt, lời định nói tiếp nghẹn lại nơi cổ họng. Anh lại ngửi thấy mùi quýt thanh ngọt dễ chịu quen thuộc kia.
Khúc Hà Tinh "suỵt" một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên má Tạ Diệc Thanh, giọng thì thầm: "Tôi khó khăn lắm mới có chút hứng, anh đừng làm tôi mất vui."
Tạ Diệc Thanh phải cắn răng nén nhịn lắm mới kiềm chế được khao khát muốn ôm chặt người trước mặt vào lòng.
Trở lại hội trường, Khúc Hà Tinh đảo mắt nhìn một vòng. Tiệc tùng linh đình, tiếng cười nói rộn rã, thật náo nhiệt.
Nhưng Khúc Hà Tinh chỉ cảm thấy ồn ào. Sau đó, cậu lại thấy Bạch Li. Gã đang đứng trong nhóm người có Tạ Diệc Phồn, ở vị trí rìa ngoài, cũng chẳng chen vào nói được câu nào.
Điều này nằm trong dự đoán của Khúc Hà Tinh. Cậu còn phải khó khăn lắm mới có tư cách vào hội trường này. Còn Bạch Li, nếu không có cậu, gã căn bản không thể vào được.
Nhưng Bạch Li không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Lúc này, gã đang lặng lẽ quan sát sở thích, cách nói chuyện, công việc và đủ mọi khía cạnh của Tạ Diệc Phồn, rõ ràng là đang tìm cách tiếp cận.
Khúc Hà Tinh thấy cảnh này có chút buồn nôn, không muốn nhìn tiếp nữa. Chút hứng thú uống rượu cũng bay biến sạch, cậu định rời đi thì lại bị Tạ Diệc Thanh chặn lại, một mực đòi đưa cậu về nhà.
"Không cần đâu." Khúc Hà Tinh từ chối thẳng thừng.
Tạ Diệc Thanh nhíu mày: "Em uống rượu rồi, về nhà một mình không an toàn."
Khúc Hà Tinh đáp: "Tôi đường đường là đàn ông con trai, có gì mà không an toàn? Thật sự không cần anh phải đưa về."
Tạ Diệc Thanh không nói gì, nhưng ánh mắt anh cho thấy rõ, dù Khúc Hà Tinh không đồng ý, cuối cùng anh cũng sẽ tìm cách đi theo.
Hai người đối mặt nhau, không ai chịu nhượng bộ. Một lúc lâu sau, Tạ Diệc Thanh khẽ thở dài, giọng như có chút thỏa hiệp: "Anh đưa em đến dưới lầu nhà em rồi đi."
Đưa đến dưới lầu rồi đi?
Khúc Hà Tinh nghĩ đến căn hộ ngay đối diện nhà mình mà Tạ Diệc Thanh đang ở, trong lòng cười lạnh một tiếng. Biết từ chối cũng vô ích, cậu dứt khoát xoay người đi ra ngoài, Tạ Diệc Thanh lặng lẽ theo sau.
Ra khỏi sảnh tiệc ồn ào, không khí trong lành hơn hẳn. Khúc Hà Tinh hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi nhiều.
Gần sáng, đường phố đã thưa người qua lại. Họ bắt gặp một nhóm thanh niên say rượu đang tụ tập đùa giỡn ven đường, giọng nói khá to, đứng cách một đoạn vẫn nghe được họ đang nói gì.
Tuổi tác họ chắc còn trẻ, lúc thì nói về bạn học, lúc lại bàn tán về thầy cô, cuối cùng hạ giọng thì thầm to nhỏ về người trong lòng.
Khúc Hà Tinh thấy có chút thú vị, bất giác đi chậm lại, đến gần nhóm bạn trẻ kia hơn một chút. Đột nhiên, một bóng người áp sát bên cạnh, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát tách cậu ra khỏi đám đông đó.
Khúc Hà Tinh hơi sững người, quay đầu nhìn Tạ Diệc Thanh đang đứng sát bên cạnh mình.
Cậu không phải người chưa từng yêu đương, cũng không phải kẻ ngốc không hiểu chuyện. Cậu từng có người mình thích, dĩ nhiên cũng biết hành động vừa rồi của Tạ Diệc Thanh mang ý nghĩa gì.
Chính vì biết ý nghĩa của hành động đó, cậu mới càng thêm nghi hoặc.
Theo cách nhìn của Khúc Hà Tinh, cậu và Tạ Diệc Thanh chỉ mới gặp mặt vài lần, thậm chí còn chưa thể gọi là quen biết sơ sơ.
Nhưng cách hành xử của Tạ Diệc Thanh rõ ràng không phải vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu thấy chỉ có một khả năng.
Đơn giản là anh ta nhìn trúng khuôn mặt này của cậu mà thôi.
Khúc Hà Tinh từ nhỏ đã biết, vẻ ngoài ưa nhìn luôn dễ dàng thu hút những ánh mắt và sự chú ý không mong muốn. Người chỉ vì một gương mặt mà yêu đến mê muội, sống chết bám theo nhiều vô kể.
Lúc này, tài xế của Tạ Diệc Thanh cũng đã lái xe đến.
Tạ Diệc Thanh quay sang nhìn cậu thanh niên bên cạnh, hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Diễn cũng giỏi thật, Khúc Hà Tinh thầm nghĩ. Nói dối mà mặt không đổi sắc, giọng điệu bình tĩnh, còn ra vẻ vô cùng tự nhiên.
Nếu không phải Khúc Hà Tinh biết tỏng anh ta ở ngay đối diện nhà mình, có lẽ đã bị lừa rồi.
"Anh không biết à?" Khúc Hà Tinh cố tình hỏi lại.
Nghe vậy, Tạ Diệc Thanh đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Khúc Hà Tinh, đôi mắt xoáy sâu vào cậu như muốn dò xét xem cậu chỉ vô tình hỏi vậy hay thực sự đã phát hiện ra điều gì.
Khúc Hà Tinh mặc kệ anh nhìn chằm chằm, hỏi lại lần nữa với một tiếng "Hả?" đầy ẩn ý.
Tạ Diệc Thanh thoáng có ý muốn đưa tay véo má Khúc Hà Tinh, nhưng nghĩ lại rồi thôi, anh đáp, giọng có chút ngập ngừng: "Anh... làm sao biết nhà em ở đâu được?"
Khúc Hà Tinh quay đầu nhìn hàng cây xanh đang lướt qua ngoài cửa sổ xe, giọng rất nhẹ: "Ồ, tôi cứ tưởng Tạ tổng quyền lực không gì là không làm được chứ."
Tạ Diệc Thanh im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt cười chua xót, khẽ lẩm bẩm đủ cho mình nghe: "Anh mà thật sự không gì không làm được... thì sao có thể trơ mắt nhìn em ở bên người khác."
Không rõ Khúc Hà Tinh có nghe thấy câu đó hay không. Sau khi cậu đọc địa chỉ cho tài xế, hai người không nói thêm câu nào nữa, cho đến khi tài xế đánh xe tấp vào lề, báo đã đến nơi.
Hơi men đã ngấm, đầu Khúc Hà Tinh hơi choáng váng, lúc xuống xe cậu loạng choạng một chút, lập tức được Tạ Diệc Thanh nhanh tay đỡ lấy.
Lúc này Khúc Hà Tinh mới nhận ra Tạ Diệc Thanh cũng đã xuống xe theo mình.
"Sao thế?" Khúc Hà Tinh nhẹ nhàng đẩy Tạ Diệc Thanh ra, hỏi thẳng: "Anh định đi theo tôi lên lầu à?"
Tạ Diệc Thanh mím môi, khẽ chau mày, giọng điệu có phần cứng rắn: "Anh chỉ đỡ em lên lầu thôi. Em phản ứng mạnh như vậy làm gì, anh có thể làm gì em được chứ?!"
Câu này thì đúng là thật.
Tạ Diệc Thanh tuy có những hành động hơi quá khích, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc theo dõi hay tìm cách tiếp cận, chứ chưa từng thật sự động tay động chân quá giới hạn.
Đầu Khúc Hà Tinh vẫn còn choáng, cũng hơi sợ mình đi đứng không vững lại té ngã giữa đường, cậu đành nhích lại gần Tạ Diệc Thanh hơn một chút: "Đi thôi."
Tạ Diệc Thanh vừa rồi mặt còn đang sa sầm, vẻ mặt như sắp nổi cáu, nghe thấy câu "Đi thôi" của Khúc Hà Tinh, sắc mặt lập tức dịu lại hẳn. Anh tiến lên đỡ lấy cậu, cẩn thận quan sát, hỏi han: "Khó chịu lắm hả, hay anh nấu trà giải rượu cho em nhé?"
Được voi đòi tiên.
Khúc Hà Tinh nghĩ thầm. Ban đầu chỉ đòi đưa về nhà, sau đó tìm cớ lên lầu, bây giờ lại muốn vào cả nhà cậu nữa.
"Không muốn uống." Cả người Khúc Hà Tinh gần như dựa hẳn vào người Tạ Diệc Thanh, cậu ngáp một cái, giọng đã thấm mệt: "Tôi mệt rồi."
Đến cửa nhà, Khúc Hà Tinh mở khóa rồi đứng ở huyền quan, quay lại nói với Tạ Diệc Thanh: "Cảm ơn anh đã đưa về, anh về sớm nghỉ ngơi đi."
Tạ Diệc Thanh đứng tại chỗ một lát, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Em và Bạch Li... làm sao vậy?"
Thời gian rảnh rỗi của anh gần như đều dành để chú ý đến Khúc Hà Tinh.
Trước đây, trong mắt Khúc Hà Tinh lúc nào cũng chỉ có Bạch Li, sự chuyên chú đó từng khiến anh ghen tị đến phát điên. Nhưng hôm nay cậu không những chẳng thèm để mắt đến Bạch Li, mà thậm chí khi anh cố tình gây khó dễ cho gã ta, cậu cũng không hề lên tiếng bênh vực.
Khúc Hà Tinh rất bênh vực người của mình, đối với Bạch Li lại càng tốt đến mức như có thể móc tim móc phổi ra. Nếu không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cậu tuyệt đối không thể để Bạch Li chịu ấm ức như vậy.
Đôi mắt Khúc Hà Tinh đen láy, cậu nhìn Tạ Diệc Thanh, môi cong lên thành một nụ cười nhưng ánh mắt lại chẳng có chút vui vẻ nào: "Thì như anh thấy đấy."
Tạ Diệc Thanh thăm dò: "...Chia tay rồi?"
"Anh có vẻ rất mong chúng tôi chia tay nhỉ." Khúc Hà Tinh nói, giọng có chút mỉa mai.
Tạ Diệc Thanh thẳng thắn: "Gã ta không xứng với em."
"À" Khúc Hà Tinh nhếch môi, "Gã không xứng với tôi, vậy thì ai xứng?"
Tạ Diệc Thanh không chút do dự, ánh mắt kiên định, giọng nói đầy tự tin: "Anh."
Tầng này chỉ có nhà Khúc Hà Tinh và căn hộ đối diện căn hộ mà Tạ Diệc Thanh đã lén thuê. Lúc này, hành lang tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người.
Khúc Hà Tinh bật cười, đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại.
Tạ Diệc Thanh vẫn đứng thẳng tắp, nghiêm chỉnh như đang đứng chào cờ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Anh nói vọng vào trước khi cánh cửa đóng hẳn, giọng trầm ổn, trịnh trọng: "Anh nói nghiêm túc."
Khúc Hà Tinh khẽ thở dài một hơi, giọng nói vọng ra từ khe cửa đang khép dần: "Tôi và gã ta còn chưa chia tay."
"Vậy khi nào hai người chia tay?" Tạ Diệc Thanh vội vàng hỏi theo.
Khúc Hà Tinh không trả lời. Cánh cửa đóng sập lại, ngăn cách hai người. Cậu xoay người vào phòng, không bật đèn, cứ thế mò mẫm đi đến ghế sô pha ngồi xuống, kéo một chiếc gối ôm vào lòng.
Cậu cứ ngồi yên lặng như vậy không biết bao lâu, mãi đến khi cảm thấy mắt cay xè, sống mũi nghèn nghẹn mới chậm rãi đứng dậy đi rửa mặt rồi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, đồ đạc thuộc về Bạch Li rất ít. Gã từng nói chỗ này cách chỗ làm của gã quá xa, không tiện nên không muốn dọn qua ở hẳn.
Mối quan hệ giữa Khúc Hà Tinh và ba mẹ trước giờ không mấy thân thiết, vì vậy cậu đặc biệt khao khát có được một mái nhà thật sự thuộc về riêng mình, một nơi ấm áp có người chờ đợi.
Khi nghe Bạch Li nói không muốn dọn qua, Khúc Hà Tinh thực ra đã rất hụt hẫng, nhưng lại không muốn ép buộc gã, chỉ có thể lẳng lặng trốn vào một góc tự mình uống rượu giải sầu.
Sau này tuy gã có dọn đến ở cùng, nhưng...
Nghĩ đến đây, Khúc Hà Tinh bất giác muốn cười, cười sự ngu ngốc và mù quáng của chính mình.
Sao cậu có thể lụy tình đến mức này cơ chứ? Từng hành động nhỏ, từng lời nói bâng quơ của Bạch Li đều có thể dễ dàng chi phối mọi cảm xúc vui buồn của cậu.
Cơn buồn ngủ dần ập đến, mang theo sự mệt mỏi rã rời. Khúc Hà Tinh nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.