Ngày hôm sau, Khúc Hà Tinh tỉnh giấc khi mặt trời đã lên cao. Cậu uể oải ngồi dậy, đi vào phòng tắm.
Lúc cậu rửa mặt và chuẩn bị xong xuôi bước ra thì cũng đã nửa tiếng trôi qua. Trên điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ. Khúc Hà Tinh liếc nhìn, là một dãy số lạ, không lưu tên.
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi gọi lại. Đầu dây bên kia bắt máy gần như ngay lập tức.
"Xin chào, có phải cậu Khúc Hà Tinh không ạ?" Người ở đầu dây bên kia là một giọng nữ còn rất trẻ.
Khúc Hà Tinh đáp: "Vâng, là tôi. Xin chào."
Cô gái hỏi: "Không phải hôm nay là ngày cậu đến nhận việc sao ạ? Sao chúng tôi không thấy cậu tới?"
Khúc Hà Tinh khựng lại, lúc này cậu mới nhớ ra.
Thời gian này cậu vừa tốt nghiệp chưa lâu. Nghe lời Bạch Li, cậu đã nộp đơn và phỏng vấn ở một công ty khá tốt, rồi nhận được thông báo hôm nay đến bắt đầu làm việc.
Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến Khúc Hà Tinh quên bẵng mất việc này, huống hồ công việc lập trình viên này vốn dĩ cũng không phải là thứ cậu thực sự yêu thích.
"Xin lỗi." Khúc Hà Tinh suy nghĩ một chút rồi nói, "Tôi e là hôm nay không thể đến nhận việc được nữa rồi. Xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của quý công ty."
"Có chuyện gì xảy ra sao? Hôm qua phản hồi của cậu không phải thế này." Cô gái có ấn tượng khá tốt với Khúc Hà Tinh, một chàng trai trẻ tuổi, ngoại hình ưa nhìn và rất lễ phép.
Khúc Hà Tinh chỉ đáp rằng có việc đột xuất nên không thể đến làm được.
"Lần sau cậu chú ý hơn nhé, nếu việc này tái diễn nhiều lần thì sau này sẽ khó tìm việc đấy." Dù có thể nghe ra chút không vui trong giọng nói, cô gái vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp và không quên nhắc nhở Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh biết việc mình đột ngột thay đổi quyết định đã gây thêm phiền phức cho họ, cậu cảm thấy rất áy náy nên lại xin lỗi lần nữa: "Thật sự xin lỗi, tôi..."
Người bên kia có vẻ rất bận, chỉ nói vài câu không sao rồi nhanh chóng cúp máy.
Ở đời trước, Khúc Hà Tinh đã nghe lời Bạch Li, làm công việc lập trình viên mà bản thân không hề yêu thích. Sống lại lần này, cậu quyết tâm theo đuổi điều mình thực sự mong muốn.
Cậu ước mơ có một cửa tiệm nhỏ chế tác thủ công thủy tinh của riêng mình, nơi có thể lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của thủy tinh.
Rất nhiều người, kể cả ba mẹ cậu, đều không hiểu và cho rằng đó là một công việc không ổn định, không có tương lai. Nhưng Khúc Hà Tinh vẫn luôn kiên định với niềm đam mê này.
Cậu yêu thích cảm giác nhìn những khối thủy tinh lạnh lẽo, cứng rắn, sau khi được nung nóng và tạo hình, biến thành đủ loại vật thể tinh xảo, xinh đẹp. Những đóa hoa thủy tinh không bao giờ tàn úa, những cánh bướm sống động như sắp sửa tung bay, hay những trái tim long lanh tưởng chừng như đang thổn thức.
Khúc Hà Tinh vừa đặt xong bữa sáng cho mình thì Bạch Li cũng vừa tới, trên tay là một hộp cơm.
Bạch Li cầm hộp cơm đi vào, tiện tay đặt lên bàn ăn rồi ngồi xuống ghế đối diện cậu.
"Mới sáng sớm mà anh đã ăn lẩu cay à?"
Khúc Hà Tinh mím môi, vẻ chán ghét lộ rõ trên mặt, hứng thú ăn uống cũng bay biến. "Cậu..."
Lời vừa đến đầu môi, Khúc Hà Tinh lại nuốt ngược vào trong.
Ban đầu, cậu còn định giả vờ duy trì mối quan hệ yêu đương với Bạch Li, để gã nếm thử cảm giác bị phản bội là thế nào. Nhưng chỉ mới qua một đêm, Khúc Hà Tinh nhận ra mình đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Li, cậu lại nhớ đến bộ mặt giả dối, hai lòng của gã, khiến cậu không tài nào tiếp tục diễn kịch được nữa.
Bạch Li đứng dậy rót một cốc nước lọc, đặt trước mặt Khúc Hà Tinh, dịu dàng nói: "Ăn từ từ thôi."
"...Có chuyện gì thì nói đi." Khúc Hà Tinh chẳng buồn liếc tới cốc nước, cầm đũa tiếp tục ăn, cũng không buồn hỏi Bạch Li đã ăn gì chưa.
Bạch Li tỏ vẻ do dự: "Anh cứ ăn xong đi rồi hẵng nói."
Khúc Hà Tinh gật đầu, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra mở một ứng dụng video, bật âm lượng khá lớn rồi bắt đầu xem.
Bạch Li khó chịu ra mặt nhưng vì còn bận tâm đến chuyện sắp nói nên đành cố nén giận, không phát tác.
Khúc Hà t*nh h**n toàn không để tâm đến gã ta. Bạch Li ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát cậu, bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Hay nói đúng hơn là thái độ của Khúc Hà Tinh đã rất khác lạ từ tối hôm qua.
Ngày thường, Khúc Hà Tinh nào nỡ thờ ơ với gã như vậy. Chỉ cần gã hơi nhíu mày, cậu sẽ lập tức nhận ra và lại gần hỏi han ngay: "Em có chỗ nào không thoải mái à?"
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Li nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đoán là liên quan đến chuyện tấm thư mời tối qua.
Bạch Li bất ngờ đưa tay nắm lấy cổ tay Khúc Hà Tinh đang cầm đũa: "Hà Tinh à ~"
Khúc Hà Tinh phản ứng như bị điện giật, lập tức giật mạnh tay ra, rồi dùng tay kia vội rút giấy ăn lau lấy lau để chỗ vừa bị Bạch Li chạm vào.
"Cậu làm cái gì thế?" Cơn bực bội dâng lên, Khúc Hà Tinh không kiềm chế được giọng nói, nghe có phần gay gắt.
Bạch Li sững sờ, nhìn Khúc Hà Tinh với ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Đối với Khúc Hà Tinh, gã luôn là ngoại lệ. Thứ người khác không có được thì gã có, việc người khác không được phép làm thì gã lại được, gã luôn là người được ưu ái đặc biệt.
Chính vì vậy, Bạch Li càng không thể chấp nhận được sự thay đổi đột ngột này.
"Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?" Vẻ đau khổ trong mắt Bạch Li như sắp tràn ra, tựa như gã đang phải chịu đựng nỗi oan ức tột cùng. "Có phải vì chuyện tối qua em cứ nằng nặc đòi anh đi dự tiệc cùng nên anh giận em không?"
Dứt lời, nước mắt Bạch Li đã rơi lã chã, đuôi mắt cũng đỏ hoe lên.
Đây chính là chiêu bài quen thuộc của Bạch Li giả vờ đáng thương.
Dù gã nói sai, làm sai, hay quên mất ngày kỷ niệm, thì bao giờ cũng vậy, Khúc Hà Tinh còn chưa kịp trách móc câu nào, gã đã khóc lóc trước rồi. Đúng là cao thủ trong việc tỏ ra đáng thương.
Mà Khúc Hà Tinh trước kia cũng thật vô dụng, rõ ràng biết gã chỉ giả vờ mà lần nào cũng mềm lòng tha thứ.
Nhưng bây giờ thì không.
Khúc Hà Tinh thờ ơ nhìn gã khóc một lát rồi mới lắc đầu, tiếp tục cúi xuống ăn. Đợi đến khi Bạch Li khóc chán chê, cậu mới dừng đũa, rút giấy ăn lau miệng, thong thả nói: "Đương nhiên không phải."
So với những chuyện khác mà Bạch Li đã làm, việc ép cậu đi dự tiệc tối qua căn bản chẳng đáng để bận tâm.
Bạch Li vẫn giữ vẻ mặt tủi thân, thút tha thút thít, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà chẳng buồn lau nước mắt, cứ để mặc cho khuôn mặt đẫm lệ như vậy khi nói chuyện với Khúc Hà Tinh.
"Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?" Bạch Li đứng dậy, chuyển sang ngồi xuống ngay cạnh Khúc Hà Tinh, còn giơ ba ngón tay lên ngang tai, trịnh trọng cam đoan: "Anh nói ra đi, em nhất định sẽ sửa, được không? Em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa."
Khúc Hà Tinh nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Trước kia, Bạch Li chưa bao giờ hạ mình dỗ dành cậu như thế này. Nếu là Khúc Hà Tinh của đời trước, chứng kiến cảnh này hẳn là đã vui mừng đến phát điên rồi.
Chỉ tiếc rằng, Khúc Hà Tinh một lòng một dạ yêu Bạch Li kia đã chết hoàn toàn trong đêm mưa tầm tã ấy rồi.
Không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Thôi được rồi." Khúc Hà Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lồng ngực như bị một tảng đá lớn đè nặng, khiến cậu hô hấp cũng trở nên khó khăn. "Nói đi, rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Khúc Hà Tinh thực sự không muốn có bất kỳ dính líu nào với Bạch Li nữa, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà trả thù. Cảm giác hả hê nhất thời khi trả thù thành công có lẽ cũng không thể nào xóa đi sự ghê tởm mà cậu cảm thấy mỗi khi phải đối mặt với con người này.
Bạch Li không chỉ khiến cậu ghê tởm, mà sự hiện diện của gã còn không ngừng gợi nhắc cậu nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mình đã làm ở đời trước, khiến tâm trạng cậu càng thêm tồi tệ.
Bạch Li do dự hồi lâu rồi cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: "Hôm qua em thấy anh với Tạ Diệc Thanh... có vẻ khá thân quen?"
Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn Bạch Li, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt. Đây là định đổi mục tiêu rồi sao?
"Cũng có quen biết." Khúc Hà Tinh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, bình tĩnh hỏi: "Sao thế? Cậu tìm anh ta có việc gì à?"
Bạch Li định sáp lại gần muốn hôn Khúc Hà Tinh, nhưng nhớ tới việc bị hất tay ra ban nãy, vẻ mặt lại thoáng cứng đờ. Cuối cùng gã không dám tùy tiện hành động nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Em có chút việc... Anh có thể nhờ Tạ Diệc Thanh giúp em hẹn gặp Tạ Diệc Phồn một buổi được không?"
Nghe đến đây, sắc mặt Khúc Hà Tinh lập tức tối sầm lại, giọng điệu cũng trầm hẳn xuống: "Cậu có ý gì?"
Đến nước này rồi còn không thèm che giấu nữa sao?
Bạch Li không nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Khúc Hà Tinh, vẫn vội vàng giải thích: "Anh cứ lấy danh nghĩa của anh để hẹn gặp là được rồi. Hắn ta là một họa sĩ nổi tiếng, nếu em tạo dựng được mối quan hệ tốt với hắn ta thì con đường sự nghiệp sau này của em sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Nếu anh không yên tâm, anh có thể đi cùng em."
Khúc Hà Tinh hiểu rõ ý đồ của gã rồi. Lấy danh nghĩa của cậu để hẹn gặp, nhưng người thực sự cần gặp lại là Bạch Li.
Khúc Hà Tinh cười khẩy một tiếng, đáy mắt ánh lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Vừa rồi mình còn định cứ thế mà bỏ qua cho gã.
Vậy mà Khúc Hà Tinh lại đột nhiên cười rạng rỡ, môi hồng răng trắng, đôi mắt cong cong tựa vầng trăng khuyết, vô cùng cuốn hút. Cậu hỏi: "À, vậy hẹn vào lúc nào thì được nhỉ?"
Bạch Li thoáng sững người trước nụ cười ấy. Từ tối hôm qua đến giờ, Khúc Hà Tinh luôn lạnh nhạt thờ ơ, khiến Bạch Li có cảm giác như đã rất lâu rồi gã không được nhìn thấy cậu cười rạng rỡ như vậy.
"...Lúc nào... lúc nào cũng được." Bạch Li hoàn hồn, vội vàng đáp, chỉ sợ trả lời chậm một chút là Khúc Hà Tinh sẽ đổi ý.
Đạt được mục đích rồi, Bạch Li cuối cùng cũng nhớ ra phải tỏ vẻ quan tâm đến chuyện của Khúc Hà Tinh.
"Bên công ty kia... vẫn chưa thông báo cho anh đi làm à?" Bạch Li hỏi.
Khúc Hà Tinh đi đến ghế sô pha, uể oải nằm xuống, đáp ngắn gọn: "Nghỉ rồi."
Nói xong, cậu vờ như không thấy đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc của Bạch Li, thản nhiên nói tiếp: "Cậu dọn giúp tôi hộp cơm đi, tôi đi liên hệ Tạ Diệc Thanh."
Có thể thấy rõ Bạch Li tức đến sôi máu vì chuyện cậu nghỉ việc, nhưng vừa nghe đến cái tên Tạ Diệc Thanh, gã lại đành cố nuốt cục tức xuống, lẳng lặng dọn dẹp hộp cơm trên bàn rồi vứt vào thùng rác.
Nhìn bộ dạng nén giận dọn bàn của Bạch Li, Khúc Hà Tinh thích thú quan sát một lát rồi mới cúi đầu nghịch điện thoại. Thật ra cậu làm gì có cách liên lạc trực tiếp của Tạ Diệc Thanh, vừa rồi chẳng qua chỉ là nói bừa để trêu tức Bạch Li mà thôi.
Bạch Li dọn dẹp xong xuôi, đi đến trước mặt Khúc Hà Tinh, đứng lại hỏi: "Anh liên lạc được với Tạ Diệc Thanh chưa?"
"Chưa." Khúc Hà Tinh ngây thơ chớp mắt, lắc đầu đáp: "Anh ta không trả lời tin nhắn của tôi. Cậu cũng biết đấy, Tạ tổng tính tình vốn thất thường, đâu phải ai muốn tìm là gặp được ngay."
Bạch Li nghiến răng, gằn giọng: "Anh dám lừa em!"
"Ồ, cậu nói nghe hay nhỉ." Khúc Hà Tinh cười nhạt: "Cậu còn sắp đi ăn cơm với người khác rồi kia kìa, chẳng lẽ tôi trêu cậu một chút cũng không được sao?"
Cụm từ ăn cơm với người khác được Khúc Hà Tinh cố tình nhấn nhá, ý tứ mờ ám không cần nói cũng biết bữa cơm này chẳng hề đơn giản.
"Em đã nói là anh có thể đi cùng cơ mà!"
Gân xanh trên trán Bạch Li bắt đầu giật giật, cơn giận của gã rõ ràng đã lên đến đỉnh điểm.
Khúc Hà Tinh thầm thở dài. Sao trước kia mình lại không nhận ra Bạch Li dễ nổi nóng đến thế nhỉ?
Đúng là khi bỏ đi lăng kính tình yêu màu hồng, con người này nhìn đâu cũng thấy toàn khuyết điểm.
"Cậu thật sự muốn làm gì khuất tất sau lưng tôi, thì dù tôi có gắn thiết bị theo dõi lên người cậu đi nữa, cậu vẫn có cách lén lút làm thôi." Khúc Hà Tinh cười khẩy: "Thay vì ngày ngày phải sống trong nghi ngờ, lo được lo mất, chi bằng tôi đi tìm người khác có thể khiến mình vui vẻ."
Sắc mặt Bạch Li tái mét, giọng cứng ngắc cam đoan: "Em tuyệt đối sẽ không ngoại tình, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh."
"Biết rồi." Khúc Hà Tinh nhướng mày, cười một tiếng rồi đứng dậy, lấy túi rác vừa được Bạch Li dọn dúi vào tay gã. "Tôi còn có việc, mời cậu về cho, không tiễn."
"...Còn Tạ Diệc Thanh..." Bạch Li đứng ngoài cửa, nghiến răng nhắc lại.
"Khi nào Tạ Diệc Thanh trả lời tôi sẽ báo cho cậu biết."
Khúc Hà Tinh đóng sập cửa lại. Cậu dọn vài cuốn sách ra ban công, bật chút nhạc nhẹ, bắt đầu tìm kiếm tài liệu để chuẩn bị cho kế hoạch mở cửa tiệm.
Tuy nhiên, cửa tiệm chế tác thủ công thủy tinh hiện tại mới chỉ là một ý tưởng sơ khai trong đầu cậu. Còn rất nhiều thứ cần tìm hiểu, nghiên cứu, các công việc chuẩn bị cũng còn cả một danh sách dài. Khúc Hà Tinh mày mò tìm kiếm thông tin suốt cả ngày cũng chỉ mới vạch ra được những nét cơ bản nhất.
Dù vậy, việc bắt đầu lên kế hoạch cho ước mơ của mình cũng đủ khiến Khúc Hà Tinh cảm thấy vui vẻ phấn chấn hơn hẳn. Cậu đang định ra ngoài đi dạo một lát để thư giãn đầu óc thì đúng lúc này, điện thoại báo có tin nhắn mới.
Khúc Hà Tinh cầm lên xem, là tin nhắn từ Chiêm Ý.
Chiêm Ý là bạn cùng khóa đại học với cậu. Hai người tình cờ quen biết nhau trong một hoạt động ngoại khóa và giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết cho đến tận bây giờ.
Ở đời trước, chỉ vài tiếng trước khi tai nạn xảy ra, cậu còn đang cùng Chiêm Ý trang trí lại căn phòng để làm hòa với Bạch Li. Nghĩ lại, không biết sau đó cô ấy có dỡ bỏ hết những thứ đó đi không.
【 Chiêm Ý Ý 】 Tối nay rảnh không? Ra ngoài xõa đêêê!
Khúc Hà Tinh mỉm cười, nhanh chóng trả lời: Có.
【 Chiêm Ý Ý 】 Trời, hiếm có nha! Mặt trời mọc đằng tây à? Hôm nay không cần kè kè bên cục vàng nhà ông nữa hả?
Khúc Hà Tinh cười chua xót. Chuyện cậu yêu say đắm Bạch Li đúng là chuyện mà bạn bè ai cũng biết.
【 Khúc Hà Tinh 】 Biết rồi còn hỏi!
【 Chiêm Ý Ý 】 Thì tôi phải hỏi xem bao giờ ông mới chịu tỉnh ngộ, đá bay cái tên trà xanh đó đi chứ!
【 Khúc Hà Tinh 】 Thôi đừng nhắc đến gã ta nữa. Tôi có chuyện nghiêm túc muốn nhờ bà đây.
【 Chiêm Ý Ý】 Nói trước nha! Tôi không làm quân sư tình yêu hay chân chạy vặt cho ông với gã ta nữa đâu đấy nhá!
Ở đời trước, từ khi Khúc Hà Tinh bắt đầu theo đuổi Bạch Li, cậu đã không ít lần nhờ vả Chiêm Ý giúp đỡ bày mưu tính kế, khiến Chiêm Ý oán thán mãi không thôi.
"Yên tâm đi." Khúc Hà Tinh quyết định gửi thẳng một tin nhắn thoại. "Sau này sẽ không bao giờ vì chuyện của gã ta mà làm phiền bà nữa đâu."