Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 6

Chiêm Ý gọi lại gần như ngay lập tức, giọng ở đầu dây bên kia đầy kinh ngạc, như thể vừa nghe được chuyện gì động trời.

 

"Ý ông là sao?" Chiêm Ý hỏi dồn dập, "Giận tôi đấy à? Tôi chỉ nói miệng vậy thôi chứ ai nỡ không giúp ông. Với lại, ngày nào ông cũng lôi chuyện Bạch Li ra ca cẩm làm phiền tôi, chẳng lẽ không cho phép tôi bức xúc một chút hay sao!"

 

Nói xong, Chiêm Ý ngừng lại một nhịp, giọng lập tức nhỏ đi hẳn, dè dặt thăm dò: "Hay là... ông với Bạch Li cãi nhau, chia tay rồi?"

 

Chiêm Ý vẫn luôn cảm thấy Bạch Li và Khúc Hà Tinh không hề xứng đôi.

 

Là bạn thân của Khúc Hà Tinh, cô chẳng có thiện cảm gì với Bạch Li.

 

Khúc Hà Tinh trông bề ngoài có vẻ dịu dàng, ôn hòa, nhưng thực chất nội tâm lại khá yếu đuối và nhạy cảm. Cậu khao khát sự ấm áp, mong mỏi một tình yêu chân thành, nồng nhiệt.

 

Bạch Li thì hoàn toàn trái ngược. Gã ta tham vọng nổi tiếng, h*m m**n tiền tài, luôn đặt sự nghiệp lên trên hết thảy mọi thứ, kể cả tình yêu.

 

Bây giờ mối quan hệ của họ chưa gặp sóng gió gì lớn thì còn tạm ổn, nhưng Chiêm Ý tin rằng, nếu có một ngày buộc phải lựa chọn giữa Khúc Hà Tinh và công danh sự nghiệp, Bạch Li chắc chắn sẽ không chút do dự mà từ bỏ cậu.

 

Trời đã nhá nhem tối, Khúc Hà Tinh đứng dậy bật đèn phòng khách. "Vẫn chưa chia tay, nhưng cũng sắp rồi."

 

Chiêm Ý nghe vậy lập tức như muốn nhảy dựng lên: "Ai là người đề nghị? Có phải lại là thằng khốn Bạch Li kia không! Gã ta có bắt nạt ông không hả? Tôi nói ông nghe này, đừng bao giờ tin lời gã nói. Một kẻ chỉ biết đến danh lợi như gã thì làm gì có lời nào thật lòng!"

 

Nghe một tràng xả giận của cô, Khúc Hà Tinh bất giác cười khẽ, giọng rất nhẹ nhàng: "Không có đâu, lần này gã chưa nói gì cả."

 

Khúc Hà Tinh biết Chiêm Ý đang lo lắng điều gì. Cô đơn giản là sợ Bạch Li lại lấy chuyện cậu thích mặc đồ nữ ra để chì chiết, làm tổn thương cậu.

 

Bóng dáng Khúc Hà Tinh phản chiếu trên ô cửa kính ngoài ban công. Ngũ quan tinh xảo hài hòa, dáng người cao ráo thanh mảnh rõ ràng là một người con trai.

 

Nhưng người con trai này lại có một sở thích đặc biệt với những món đồ vốn thường dành cho phái nữ.

 

Cậu yêu thích những chiếc váy xinh đẹp, lộng lẫy, mê mẩn mái tóc dài mềm mại, bồng bềnh và cũng hứng thú với son môi hay những chiếc kẹp tóc nhỏ xinh.

 

Dù xã hội ngày nay đã cởi mở hơn rất nhiều, nhưng những ánh mắt kỳ thị, những người không thể chấp nhận người đồng tính, hay không thể hiểu nổi việc đàn ông mặc váy vẫn còn tồn tại khắp nơi.

 

Giống như trước đây, Bạch Li người yêu khi đó của cậu sau khi tình cờ phát hiện ra sở thích này đã tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Vẻ mặt gã trở nên nghiêm trọng, giọng nói nhuốm đầy vẻ ghê tởm và không đồng tình. Gã ép Khúc Hà Tinh phải vứt hết những chiếc váy yêu quý, ném đi những đôi giày cao gót tinh xảo cất trong tủ.

 

"Đừng ăn mặc như vậy nữa, mất mặt lắm." Giọng Bạch Li khi đó lạnh lẽo không chút hơi ấm, khiến trái tim Khúc Hà Tinh như rơi xuống hầm băng. Nhưng gã vẫn chưa dừng lại: "Sẽ không có ai thích em trong bộ dạng đó đâu."

 

Hồi ức đau buồn như một cơn thủy triều bất chợt ùa về, Khúc Hà Tinh bất giác siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Bên tai cậu, giọng nói đầy tức giận của Chiêm Ý vẫn vang lên: "Gã chưa nói gì là tốt nhất đấy! Nếu không tôi nhất định tìm người đánh cho gã một trận ra trò! Mà nếu đã quyết định chia tay thì đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, phải dứt khoát lên, nghe chưa hả!"

 

"Biết rồi mà." Khúc Hà Tinh cố gắng kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực, nói: "Hẹn nhau ăn tối nhé?"

 

"Ok, tôi đặt chỗ rồi." Chiêm Ý cuối cùng cũng nguôi giận, giọng điệu vui vẻ trở lại, không quên dặn dò Khúc Hà Tinh: "Nhớ ăn mặc thật xinh đẹp vào nhé! Bạch Li đúng là mắt mù mới không biết trân trọng ông. Cục cưng Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta xinh đẹp thế này cơ mà, thiếu gì người theo đuổi!"

 

Cũng chỉ là thích cái vẻ ngoài này mà thôi.

 

Khúc Hà Tinh khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, rồi cúp máy.

 

Cậu đứng lặng tại chỗ khoảng hai phút, hít một hơi thật sâu, rồi mới quay người về phòng ngủ tìm quần áo để chuẩn bị cho buổi tối.

 

Tủ quần áo của cậu giờ đây chỉ toàn là trang phục nam giới đơn giản, thông thường. Còn những chiếc váy, đôi giày cao gót đều bị nhét cả vào trong một chiếc rương lớn, cất ở ngăn tủ dưới cùng, bị Bạch Li cấm không được lấy ra mặc nữa.

 

Trên nắp rương còn chất một ít chăn gối linh tinh không dùng đến, Khúc Hà Tinh phải dùng chút sức mới có thể kéo nó ra được.

 

Tổng cộng có hai chiếc rương như vậy, một cái đựng váy, một cái đựng giày, số lượng đều không nhiều lắm.

 

Bởi vì cậu còn chưa kịp mua thêm thì Bạch Li đã phát hiện và tỏ rõ thái độ chán ghét, nên Khúc Hà Tinh cũng không dám mặc chúng nữa.

 

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một chiếc váy dài cúp ngực màu đỏ rực. Đó là món quà sinh nhật Chiêm Ý đã tặng cậu, nhưng Khúc Hà Tinh mới chỉ dám mặc thử đúng một lần trong phòng riêng.

 

Tối nay, cậu đã định bụng sẽ mặc nó ra ngoài ăn tối với Chiêm Ý. Nhưng khi đứng trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, Khúc Hà Tinh lại mím môi do dự, cuối cùng đổi sang một chiếc váy liền thân màu trắng gạo nền nã hơn.

 

Chiếc váy có phần tay áo hơi phồng, viền ren tinh tế. Vốn dĩ Khúc Hà Tinh đã sở hữu một ngoại hình rất ưa nhìn, khi khoác thêm chiếc váy này vào, trông cậu lại càng thêm phần dịu dàng, cuốn hút lòng người.

 

Khúc Hà Tinh thay váy xong, nhẹ nhàng xoay một vòng trước gương, trong lòng khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

 

Chiếc váy đỏ ban nãy quả thực quá nổi bật và rực rỡ. Cậu lại có vóc người cao ráo, nếu mặc nó đi trên đường chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

 

Việc cậu thích đàn ông trong mắt nhiều người đã là điều khác thường, khó chấp nhận rồi. Nếu bây giờ lại thêm cả việc mặc váy nữa, thì đối với họ, đó chẳng khác nào chuyện kinh thiên động địa, là một kẻ b**n th**.

 

Khúc Hà Tinh chỉ muốn được kín đáo một chút, tốt nhất là không ai để ý đến cậu.

 

Trong nhà không có sẵn đồ trang điểm, cậu đành chấp nhận để mặt mộc tối nay. Việc tiếp theo là xử lý mái tóc.

 

Chuyện này thì đơn giản hơn. Khúc Hà Tinh lục tìm trong rương còn lại, lấy ra một bộ tóc giả kiểu bob ngắn ngang tai, cẩn thận đội lên. Cuối cùng, cậu chọn một đôi giày cao gót màu trắng ngà rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

 

Xuống đến dưới lầu, Khúc Hà Tinh thấy Chiêm Ý đã đứng chờ sẵn bên đường.

 

Chiếc váy đuôi cá màu đen tuyền ôm sát, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô. Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, sắc sảo. Vừa thấy Khúc Hà Tinh bước ra, đôi mắt Chiêm Ý liền sáng lên, cô lập tức bước tới đón cậu.

 

"Tôi đã nói rồi mà! Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta chỉ cần chịu khó ăn diện một chút thôi là đủ khiến người xung quanh lu mờ đi mấy phần rồi!" Chiêm Ý vừa nói vừa tấm tắc khen.

 

Khúc Hà Tinh mỉm cười, có chút ngượng ngùng đẩy nhẹ Chiêm Ý: "Bà thôi đi."

 

Chiêm Ý chẳng hề để bụng, còn cố tình xoay một vòng trước mặt Khúc Hà Tinh, hất cằm hỏi: "Thế nào, tôi hôm nay trông đẹp không?"

 

Chiêm Ý sở hữu đôi môi hồng căng mọng, hàm răng trắng đều, cộng thêm đôi mắt hơi xếch như mắt hồ ly khiến cô trông vừa xinh đẹp vừa có phần quyến rũ, lại thêm eo thon chân dài, quả thực không có điểm nào để chê.

 

"Đẹp lắm." Khúc Hà Tinh thành thật đáp.

 

Cậu thực sự rất ngưỡng mộ sự tự tin và phóng khoáng của Chiêm Ý.

 

Là một người chuyển giới, cô chắc hẳn cũng đã phải chịu đựng không ít những ánh mắt soi mói, những lời bàn tán và sự ác ý vô cớ từ người khác. Ấy vậy mà Chiêm Ý dường như lúc nào cũng giữ được vẻ ngoài phóng khoáng, cởi mở, chẳng mấy khi để tâm đến những lời nói đó.

 

Nhưng làm sao có thể hoàn toàn không bận tâm được chứ?

 

Khi phải đối mặt với vô số những lời lẽ cay nghiệt, liệu có ai dám chắc mình có thể hoàn toàn thản nhiên bỏ ngoài tai?

 

Có lẽ cô ấy đã trải qua quá nhiều nên dần trở nên chai sạn mà thôi.

 

Chiêm Ý tinh nghịch nháy mắt, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc giả của Khúc Hà Tinh, cười nói: "Ông hôm nay cũng đẹp lắm, siêu cấp đẹp luôn!"

 

Khúc Hà Tinh theo bản năng định lên tiếng phản bác, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

 

Cậu biết Chiêm Ý không thích nghe cậu nói những lời tự ti, hạ thấp bản thân. Mỗi lần như vậy cô đều tỏ ra không vui, mà một khi Chiêm Ý không vui là cô lại bắt đầu càm ràm với cậu.

 

Khúc Hà Tinh đã bị cô càm ràm không biết bao nhiêu lần rồi.

 

Chiêm Ý lùi lại hai bước, đôi mắt quét một vòng từ trên xuống dưới người Khúc Hà Tinh, rồi cô khoanh tay trước ngực, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: "Mà này... ông với Bạch Li rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Sao tôi cứ có cảm giác hôm nay ông có gì đó là lạ, thay đổi nhiều lắm."

 

Nụ cười trên môi Khúc Hà Tinh thoáng cứng lại, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, hỏi lại: "Thay đổi chỗ nào cơ?"

 

Thật ra chính Chiêm Ý cũng không nói rõ được là cậu thay đổi ở điểm nào. Có lẽ không phải ngoại hình, mà là cảm giác, là khí chất toát ra từ cậu đã khác đi so với trước đây.

 

Là ánh mắt chăng?

 

"Kể từ lần trước ông mặc váy bị Bạch Li bắt gặp ấy, tôi chẳng thấy ông mặc đồ nữ thêm lần nào nữa." Giọng Chiêm Ý bất chợt hạ xuống rất nhẹ, nhưng vẫn không giấu được sự bất bình với Bạch Li. "Đến cả mái tóc cũng cắt phăng đi!"

 

Tóc vốn dĩ đã không dài rồi, giờ có khác gì đâu đinh không hả!

 

Nhìn vẻ mặt tức tối nhíu mày của cô bạn, cái bộ dạng như thể chỉ cần Bạch Li xuất hiện ở đây là cô sẽ lập tức lao vào cho gã một trận, Khúc Hà Tinh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chiêm Ý, giọng ôn tồn an ủi: "Được rồi, đừng giận nữa. Chắc chỉ qua một thời gian ngắn nữa thôi là tôi chia tay với gã ta rồi."

 

"Đến lúc đó tôi nhất định phải đốt pháo ăn mừng mới được!" Chiêm Ý vui vẻ kéo tay Khúc Hà Tinh đi về phía chiếc xe đang đỗ gần đó, lúc này cô mới nhớ ra mình không đến đây một mình.

 

"À quên, tôi còn dẫn theo một người bạn nữa." Chiêm Ý bĩu môi, hất đầu về phía chiếc xe cách đó không xa, nói nhỏ: "Người này cũng được lắm đấy, khá thú vị."

 

"Hửm?" Khúc Hà Tinh quay sang nhìn Chiêm Ý đầy dò xét, hạ giọng hỏi: "Được lắm theo kiểu nào?"

 

Chiêm Ý vốn có ngoại hình ưa nhìn, tính tình lại hòa đồng, hoạt ngôn nên có rất nhiều bạn bè, cũng có tiếng là khá đào hoa. Vì vậy, Khúc Hà Tinh thật sự không dám chắc mức độ "thú vị" mà cô bạn mình vừa nói là như thế nào.

 

Chiêm Ý bật cười thành tiếng, giơ tay vẫy vẫy về phía chiếc xe: "Nghĩ đi đâu đấy hả! Tôi không có hứng thú với kiểu người này đâu, chỉ là đơn thuần thấy anh ta là người tốt thôi."

 

"Thật không đấy?" Khúc Hà Tinh tỏ vẻ không tin.

 

Chiêm Ý nháy mắt đầy ẩn ý: "Mà người ta cũng đâu có thích kiểu như tôi."

 

Cô không chịu nói rõ, Khúc Hà Tinh cũng không định hỏi thêm làm gì. Hai người cùng nhau đi tới chiếc xe và ngồi vào ghế sau.

 

Khúc Hà Tinh giữ phép lịch sự, mỉm cười chào hỏi người đàn ông đang ngồi ở ghế lái: "Chào anh, tôi là Khúc Hà Tinh. Làm phiền anh đã đến đón tôi."

 

Người đàn ông quay đầu lại, mỉm cười lịch sự và đưa tay ra bắt nhẹ với Khúc Hà Tinh: "Chào cậu, tôi là Lâm Ngạn Sơn. Cậu khách sáo quá rồi."

 

Cái tên Lâm Ngạn Sơn này... hình như Khúc Hà Tinh đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.

 

Cậu cố vắt óc suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra.

 

Ở đời trước, vào cái ngày định mệnh ấy, hình như cậu đã từng gặp anh ta một lần tại nhà của Chiêm Ý.

 

Nghĩ đến việc Chiêm Ý vừa quả quyết nói không có hứng thú với kiểu người này, Khúc Hà Tinh không khỏi thầm cảm thán. Đúng là không thể nói trước được điều gì, ai mà biết được lúc nào sẽ tự vả vào mặt mình.

 

Địa điểm ăn tối cách đó một quãng đường khá xa. Trên xe, ba người nói chuyện phiếm câu được câu không, bầu không khí khá thoải mái nên cũng không cảm thấy nhàm chán.

 

Khoảng nửa giờ sau, xe dừng lại trước một nhà hàng.

 

Nhà hàng được bài trí khá trang nhã, tinh tế, không gian thoang thoảng mùi hương hoa quế dịu nhẹ, rất dễ chịu.

 

Lâm Ngạn Sơn xem ra là khách quen ở đây, anh ta tỏ ra rất rành rẽ về các món ăn đặc sắc của nhà hàng.

 

Lúc gọi món, Khúc Hà Tinh lặng lẽ quan sát cách hai người đối diện tương tác với nhau.

 

Lâm Ngạn Sơn gần như chỉ toàn gọi những món mà Chiêm Ý thích ăn. Ánh mắt anh ta nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy sự dịu dàng và tình ý như sắp trào ra ngoài.

 

Khúc Hà Tinh mím môi, lặng lẽ dời tầm mắt đi chỗ khác, rồi khẽ cười nhạt một tiếng, đứng dậy nói: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."

 

Lúc cậu vừa đứng dậy, Lâm Ngạn Sơn cúi xuống nhặt chiếc điện thoại cậu vô tình làm rơi dưới ghế, đưa lại cho cậu: "Cậu có muốn cầm theo không?"

 

"À, cảm ơn anh." Khúc Hà Tinh nhận lại điện thoại rồi đi về phía nhà vệ sinh.

 

Đi chưa được vài bước, cậu đột nhiên khựng lại khi nhìn thấy một người không hề ngờ tới đang đứng chắn trước mặt.

 

Tạ Diệc Thanh đang khoanh tay, dựa người vào cạnh một chậu cây cảnh lớn, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào cậu. Mặt anh ta đen sì, trông cực kỳ tức giận, như thể Khúc Hà Tinh vừa làm điều gì đó có lỗi lớn với anh ta và chỉ một giây sau là anh ta có thể nổi điên lên vậy.

 

Vẻ mặt Khúc Hà Tinh lúc này cũng chẳng khá hơn là bao. Tạ Diệc Thanh đường đường là tổng giám đốc của cả một tập đoàn lớn, rốt cuộc lấy đâu ra lắm thời gian rảnh rỗi để cứ lẽo đẽo theo dõi cậu như thế này?

 

Với cái thái độ làm việc thế này mà Tạ thị vẫn chưa phá sản, ông trời đúng là có phần hơi bất công rồi. Cậu thầm nghĩ.

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu liếc nhanh bộ dạng của mình lúc này váy trắng, tóc giả, giày cao gót rồi quyết định giả vờ như không quen biết, định cứ thế đi lướt qua anh ta.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay cậu đã bị một bàn tay khác nắm chặt lại.

 

"Làm gì thế?" Khúc Hà Tinh cố dùng sức giằng tay ra nhưng không được.

 

Tạ Diệc Thanh trầm giọng hỏi, giọng nói mang theo sự không hài lòng rõ rệt: "Em không nhìn thấy anh à?"

 

Khúc Hà Tinh lạnh lùng đáp: "Thấy rồi, thì sao?"

 

Tạ Diệc Thanh thoáng im lặng. Anh biết, trong mắt Khúc Hà Tinh lúc này, bọn họ chỉ mới gặp nhau vài lần, thực sự chẳng có chút thân quen nào.

 

Việc chào hỏi hay không, có lẽ đối với cậu cũng chẳng hề quan trọng.

 

Tạ Diệc Thanh từ từ buông lỏng tay đang giữ cậu ra. Ánh mắt anh lướt nhanh một vòng trên người Khúc Hà Tinh, từ mái tóc giả, chiếc váy trắng cho đến đôi giày cao gót. Anh khẽ ho một tiếng, giọng có chút ngập ngừng khác lạ: "Em hôm nay... trông rất khác."

 

Nghe vậy, ánh mắt Khúc Hà Tinh chợt lóe lên sự đề phòng. Ngón tay cậu vô thức bấm mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau nhói khiến cậu khẽ nheo mắt lại. "Tránh ra." Cậu nghiến răng nói.

 

Dứt lời, cậu lập tức bước nhanh về phía trước, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cậu không muốn nghe bất kỳ lời đánh giá không hay nào từ anh ta, dù chỉ một chút cũng không muốn.

 

Nhưng Tạ Diệc Thanh lại bước theo, sánh vai cùng cậu, rồi hạ giọng nói, giọng nói trầm ấm và dịu dàng hơn hẳn: "Rất xinh đẹp. Vô cùng hợp với em."

 

Khúc Hà Tinh đột ngột dừng bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn thẳng vào Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh cũng dừng lại, mặc cho Khúc Hà Tinh nhìn mình dò xét. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lại vài sợi tóc giả hơi rối vì gió trên trán cậu. Lòng bàn tay thô ráp của anh khẽ sượt qua vầng trán mịn màng, truyền đến một cảm giác nhói rất nhẹ, khó tả.

 

Khúc Hà Tinh nghe thấy anh nói tiếp, giọng nói chân thành và chắc chắn: "Em đẹp lắm. Anh nói thật đấy."

Bình Luận (0)
Comment