Sau khi cuộc gọi bị ngắt mười phút sau, Tạ Diệc Thanh lại gọi tới Khúc Hà Tinh vẫn bảo tài xế ngắt máy.
Khúc Hà Tinh liếc nhìn điện thoại biết rằng sau cuộc gọi này, Tạ Diệc Thanh có thể sẽ gọi thêm vô số cuộc nữa và sẽ không có khoảng nghỉ lâu như vậy.
Quả không ngoài dự đoán, cuộc gọi vừa bị ngắt chưa đầy một phút Tạ Diệc Thanh đã lập tức gọi lại.
Khúc Hà Tinh: "Ngắt máy đi."
Đã đến lúc khiến người đàn ông này phải lo lắng sợ hãi một phen, nếu không anh sẽ không bao giờ thay đổi.
Khi Tạ Diệc Thanh gọi đến cuộc thứ năm, ngay cả bác tài xế cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không khí trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Du hơi ái ngại: "Hay là anh cứ nghe đi, Tạ tổng sắp nổi giận rồi đấy."
Bác tài cũng khuyên: "Nghe đi, nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?"
Khúc Hà Tinh cười một tiếng: "Không cần đâu, lát nữa anh ấy sẽ tự tìm đến thôi."
Cuộc gọi thứ sáu của Tạ Diệc Thanh reo lên, bác tài thở dài lấy điện thoại xuống đưa cho Khúc Hà Tinh: "Tôi nhớ đường rồi, cháu cầm lại điện thoại đi, gọi dồn dập thế này tôi cũng không xem bản đồ được."
"Cháu xin lỗi." Khúc Hà Tinh hơi ngượng ngùng nhận lại điện thoại.
Lâm Du như nhận ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Khúc Hà Tinh gật đầu, nói một cách nghiêm túc: "Người đàn ông trong nhà sắp lật trời rồi."
Trên mặt Khúc Hà Tinh nở nụ cười, trong giọng nói có thể nghe ra vài phần thong thả, nhưng Lâm Du biết mọi chuyện không đơn giản như vẻ ngoài của cậu.
Trước đây Tạ tổng cũng rất hay bám người. Thỉnh thoảng, ông chủ còn than phiền rằng Tạ Diệc Thanh hơi phiền phức. Thế nhưng, hễ Tạ Diệc Thanh gọi điện hay nhắn tin, ông chủ chắc chắn sẽ trả lời chỉ là không phải lúc nào cũng kịp thời trả lời.
Thế nhưng lần này, các cuộc gọi của Tạ tổng gần như muốn làm nổ tung điện thoại của ông chủ, mà ông chủ cũng không hề mềm lòng có thể thấy cậu thực sự tức giận rồi.
"Anh có ổn không?" Lâm Du nói, "Hay là để em tự đi trang trí nhé."
Khúc Hà Tinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, với lại cậu tỏ tình tôi đương nhiên phải góp một tay, chúng ta đâu chỉ có mối quan hệ giữa nhân viên và ông chủ."
"Mà còn là bạn bè." Lâm Du khẽ nói.
"Đúng vậy." Khúc Hà Tinh nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu ta, "Còn là bạn bè, bạn bè tỏ tình sao tôi có thể vắng mặt được."
Lâm Du thấy cậu nói vậy nên không nói gì thêm, cũng đưa tay lên vai cậu xoa nhẹ.
Lâm Du không giỏi ăn nói, lúc này cũng không biết nên an ủi người ta thế nào, chỉ có thể im lặng không làm phiền Khúc Hà Tinh, để cậu tự mình bình tâm lại.
Một giờ sau, họ cuối cùng cũng đến nơi.
Khúc Hà Tinh bấm vào bản đồ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không tắt định vị.
Dù cậu không hiểu Tạ Diệc Thanh đang nghĩ gì, nhưng cậu biết anh cài định vị cho cậu không phải vì lo cậu sẽ làm chuyện có lỗi với anh.
Có lẽ chỉ đơn thuần là muốn biết cậu đang ở đâu.
Khúc Hà Tinh thở dài, cất điện thoại đi cùng Lâm Du bước vào địa điểm mà bạn cậu ta đã tìm.
Đó là một trang trại rất đẹp, cổng vào là một cánh cửa gỗ nhỏ đơn giản, tường rào được thay bằng hàng rào gỗ, phong cảnh và không khí đều rất trong lành.
Bây giờ mặt trời đã lặn, ban ngày có nắng chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nữa.
Trong sân có một hành lang gỗ, mái che không phải là rơm hay ngói, mà là những dải lụa màu bạc. Khi gió thổi qua, những dải lụa bay theo gió, tạo thành những con sóng bạc tuyệt đẹp, tựa như mặt biển gợn sóng, lấp lánh và trong suốt.
Khúc Hà Tinh ngẩng đầu nhìn một lúc, rồi quay sang những nơi khác.
Trong sân trồng đầy hoa cúc châu phi đủ màu sắc, rực rỡ, nhìn vào là thấy tràn đầy sức sống.
Lâm Du rất hài lòng với nơi này, lấy điện thoại ra chụp ảnh liên tục còn Khúc Hà Tinh lại chẳng có tâm trạng, cậu chỉ đi dạo vu vơ trong vườn hoa rồi ngồi xuống hành lang.
Chủ trang trại mang cho cậu một ấm trà, ngồi xuống đối diện Khúc Hà Tinh chủ động hỏi: "Ở đây không tệ chứ?"
Khúc Hà Tinh nói một tiếng cảm ơn, bưng chén trà lên uống một ngụm, hương gạo nếp thơm nồng, cậu lại uống thêm một ngụm nữa: "Rất đẹp, làm việc ở đây chắc chắn rất thoải mái."
Ông chủ thấy vậy liền nói: "Nếu thích thì có thể mang một ít về."
Khúc Hà Tinh gật đầu, uống hết trà trong chén, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Ông chủ cười lên: "Cậu đi làm rồi à? Tôi còn tưởng các cậu là học sinh."
Khúc Hà Tinh nghe vậy, ánh mắt dừng trên người chủ trang trại, áo sơ mi trắng quần tây đen, dáng người không tệ, ngoại hình cũng ưa nhìn, cậu cụp mắt cười một cái: "Vậy sao? Lâu lắm rồi không có ai nói như vậy."
"Không thể nào?" Chủ trang trại ngạc nhiên, "Trông cậu còn nhỏ tuổi lắm."
Khúc Hà Tinh: "Cảm ơn."
Ông chủ lại nói thêm vài câu gì đó, nhưng Khúc Hà Tinh cứ lơ đãng, có vài câu thậm chí còn không nghe rõ ông chủ nói gì chỉ có thể đáp lại qua loa vài câu.
Ông chủ dừng lại, nhìn Khúc Hà Tinh vài lần, tay chống cằm, hỏi: "Cậu đang có tâm sự à?"
Khúc Hà Tinh lắc đầu, chỉ nói: "Xin lỗi, tâm trạng của tôi không được tốt lắm."
Ông chủ tỏ ý không bận tâm, không nói thêm gì nữa nhưng cũng không rời đi mà ngồi yên tại chỗ, cùng Khúc Hà Tinh nhìn về một hướng.
Khúc Hà Tinh không hề nhận ra, chỉ ngẩn người nhìn về phía cánh đồng hoa.
Gió chiều tối khá lớn, hôm nay Khúc Hà Tinh mặc áo len dệt kim và chân váy, lúc này quả thật có hơi lạnh, lòng bàn tay lạnh ngắt, cậu co các ngón tay lại, động tác cứng đờ, thu tầm mắt lại.
"Trong nhà có thể nhóm lửa." Ông chủ hỏi, "Có muốn vào trong sưởi ấm không?"
Khúc Hà Tinh đã bị cóng, chậm rãi gật đầu: "Cảm ơn ông chủ."
Ông chủ cười lên: "Tôi tên Lộ Quân, cứ gọi tên tôi là được rồi, gọi ông chủ nghe xa cách quá."
Họ mới quen nhau chưa đầy một giờ, vốn dĩ đã xa cách. Lộ Quân có chừng mực, chỉ thử dò xét một cách nhẹ nhàng, lời nói cũng không quá phận. Khúc Hà Tinh cười không đáp lời.
Lộ Quân liền không nói gì thêm, đi vào trong nhà nhóm lửa một cách thành thạo, thậm chí còn lấy mấy củ khoai lang ném vào trong lửa nướng.
Lâm Du vẫn còn đang bận gì đó ở bên ngoài không rõ, điện thoại vừa mới sạc được một lúc, sau khi khởi động lại cậu ta cứ gọi điện liên tục Khúc Hà Tinh tạm thời không giúp được gì nên cũng không đến làm phiền.
Lộ Quân không biết từ lúc nào đã bóc xong một củ khoai lang nướng đưa đến trước mặt Khúc Hà Tinh, cười nói: "Nếm thử đi, khoai lang này ngọt lắm."
Lúc nãy Khúc Hà Tinh chỉ mơ hồ cảm thấy thái độ của Lộ Quân đối với mình có chút vấn đề, lúc này thì đã chắc chắn rồi.
Cậu do dự một lát, vẫn nhận lấy củ khoai: "Cảm ơn."
"Cậu khách sáo quá, mới có một lát mà đã nói cảm ơn mấy lần rồi." Lộ Quân nói, "À phải rồi, nghe bạn cậu gọi cậu là Khúc Hà Tinh?"
"Ừm." Khúc Hà Tinh cắn một miếng khoai, quả thực rất thơm và ngọt, cậu thản nhiên nói: "Đây là phép lịch sự cơ bản, không phải khách sáo."
Lúc nãy đến vội quá còn chưa kịp ăn tối, Khúc Hà Tinh lúc này hơi đói ăn xong một củ khoai còn muốn bóc thêm một củ nữa.
Tay vừa đưa ra đã bị Lộ Quân cản lại: "Để tôi, tay tôi bẩn sẵn rồi."
"Không cần..." Khúc Hà Tinh chưa nói hết lời thì Lộ Quân đã giúp cậu bóc khoai, cậu đành cười cười: "Thảo nào việc làm ăn của ông chủ Lộ tốt thế, chu đáo thật."
Lộ Quân thản nhiên nói: "Cũng không phải ai đến tôi cũng chu đáo."
Khúc Hà Tinh ngạc nhiên, nhìn về phía Lộ Quân.
Lộ Quân nhướng mày, cười nhẹ với cậu, nói: "Dù có chu đáo đến mấy cũng không đến mức bóc khoai lang giúp khách, thật ra tôi cũng bận lắm."
Đây có thể coi là một lời bày tỏ rõ ràng rồi.
Khúc Hà Tinh khựng lại một chút, đặt củ khoai trong tay xuống, cũng nhướng mày, giọng điệu mang vẻ tức giận nửa thật nửa giả: "Thật sự nên gọi bạn trai tôi đến học hỏi ông chủ Lộ một chút, bảo anh ấy đừng có suốt ngày chọc tôi tức giận nữa."
Lộ Quân người cứng đờ một chút, rất nhanh hỏi lại: "...Anh ta chọc cậu tức giận thế nào?"
Khúc Hà Tinh lắc đầu không muốn trả lời, Lộ Quân nói tiếp: "Nếu anh ta cứ luôn làm cậu tức giận, cậu thật sự nên cân nhắc xem hai người có thực sự hợp nhau không."
Khúc Hà Tinh còn chưa kịp nói gì một người từ ngoài cửa bước vào, mang theo hơi lạnh toàn thân xông vào, ánh mắt dừng trên người Khúc Hà Tinh, vẻ mặt lo lắng, hốc mắt hơi đỏ, giọng nói ẩn chứa sự run rẩy khó nhận ra.
"Tinh Tinh!"
Khúc Hà Tinh quay đầu lại nhìn người vừa đến, nâng cốc nước lên uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt thờ ơ nhìn về phía Tạ Diệc Thanh, sau đó lại bất ngờ mỉm cười: "Anh đến rồi à?"
Bước chân muốn lại gần của Tạ Diệc Thanh khựng lại, nhất thời không dám tùy tiện tiến lên, giọng anh lập tức khản đi: "Tinh Tinh, em nghe anh giải thích."
Khúc Hà Tinh đứng dậy, lướt qua người Tạ Diệc Thanh: "Đổi chỗ khác nói chuyện."
Tạ Diệc Thanh bước nhanh theo sau cậu, cởi chiếc áo khoác trên người mình choàng lên vai Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh không muốn mặc áo của anh, đang cãi nhau mà còn nhận sự chăm sóc của Tạ Diệc Thanh thì chẳng còn chút uy nghiêm nào, cậu không cần!
Nhưng Tạ Diệc Thanh lại cứng rắn khoác áo lên người Khúc Hà Tinh.
Áo của Tạ Diệc Thanh đối với cậu có hơi lớn, khiến Khúc Hà Tinh trông càng thêm gầy yếu, nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác, khiến người ta muốn yêu thương.
Nếu không phải trong tình huống này, Tạ Diệc Thanh đã sớm ôm người vào lòng mà hôn lấy hôn để rồi.
Khúc Hà Tinh lấy điện thoại ra, mở giao diện bản đồ rồi ném điện thoại vào lòng Tạ Diệc Thanh, không nói một lời khoanh tay nhìn anh, chờ đợi lời giải thích của anh.
Tạ Diệc Thanh nhìn thấy giao diện đó, hốc mắt liền đỏ lên ngay lập tức cả người như chìm trong cảm xúc bi thương, bàn tay cầm điện thoại của anh dường như cũng đang run rẩy, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* vị trí ảnh đại diện của Khúc Hà Tinh, mang theo ý trân trọng.
"Phải, anh đã lắp camera ở trước cửa nhà em, anh đã định vị em, anh còn chụp trộm rất nhiều ảnh của em." Giọng Tạ Diệc Thanh khản đặc, anh nói từng chữ một: "Tinh Tinh, anh sợ em sẽ rời xa anh, sợ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của anh thôi. Anh không thể chấp nhận được việc một ngày nào đó em sẽ bỏ đi."
Tạ Diệc Thanh dừng lại một chút, khi mở miệng nói tiếp, trong giọng nói mang theo một tia quyết liệt, anh nói: "Anh tuyệt đối không cho phép em rời xa anh... Anh không cho phép... em đi."
Gió xung quanh đột nhiên thổi mạnh, những dải lụa bạc phía trên hành lang lay động theo gió, phát ra những âm thanh nhỏ tựa như tiếng vải vóc ma sát vào nhau không hề ồn ào, ngược lại còn thêm vài phần tĩnh lặng.
Chỉ tiếc là, không khí dưới hành lang lúc này không những không tĩnh lặng mà còn căng như dây đàn.
Sau khi Tạ Diệc Thanh nói xong, khí chất của cả người anh đã khác đi, anh cưỡng chế kéo Khúc Hà Tinh lại, ôm chặt vào lòng, mặc cho Khúc Hà Tinh giãy giụa đánh anh thế nào cũng kiên quyết không buông tay.
Đợi đến khi Khúc Hà Tinh mệt lả, giọng Tạ Diệc Thanh trở nên dịu dàng, anh đưa tay lên xoa nhẹ sau gáy cậu từng cái một: "Tinh Tinh, đừng rời xa anh đừng giận nữa, em muốn anh làm gì cũng được."
"Anh không giữ lời." Khúc Hà Tinh không thoát ra được khỏi vòng tay của Tạ Diệc Thanh, nhưng cũng không đưa tay ôm lại anh, hai cánh tay buông thõng hai bên, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng, "Làm sao em tin anh được?"
"Anh cũng không thẳng thắn." Khúc Hà Tinh nói: "Dựa vào đâu để em tin anh?"
"Anh trai, em đã nói rồi, em sẽ trừng phạt anh."