Nghe thấy lời này, cả người Tạ Diệc Thanh cứng đờ, dường như cơn gió xung quanh cũng đã ngừng lại, tất cả đều đang chờ đợi khoảnh khắc Khúc Hà Tinh tuyên bố hình phạt.
Khúc Hà Tinh đưa tay vỗ nhẹ vào sau eo Tạ Diệc Thanh, ra hiệu bảo anh buông mình ra.
Tạ Diệc Thanh vẫn ôm chặt lấy cậu không buông, Khúc Hà Tinh bật cười một tiếng thật khẽ, nói: "Anh buông ra đi."
Phần lớn thời gian Khúc Hà Tinh đều rất ôn hòa, tuy có chút tính trẻ con nhưng đều rất đáng yêu, sẽ không thật sự nổi giận. Ngay cả đến lúc này, giọng điệu của cậu vẫn bình thản, không nghe ra được cảm xúc.
Thế nhưng Tạ Diệc Thanh biết, cậu nói trừng phạt là thật lòng và nói buông ra cũng là thật lòng.
Hốc mắt Tạ Diệc Thanh dần đỏ lên, giọng nói khản đặc: "Anh không buông."
Khúc Hà Tinh cũng không tranh cãi với anh, gật đầu: "Vậy cứ quyết định thế nhé."
Tạ Diệc Thanh: "Anh không muốn nghe."
"Anh trai, chuyện này anh nói không được tính đâu." Khúc Hà Tinh cười lên.
Tạ Diệc Thanh mạnh bạo ôm chặt Khúc Hà Tinh đi mấy bước, ngồi vào trong xe, rồi dùng một tay ấn cậu xuống dưới người mình và hôn lên.
"Ưm!" Khúc Hà t*nh h**n toàn không thể nói được lời nào, chỉ cần cậu hé miệng, Tạ Diệc Thanh sẽ lập tức hôn lên chặn lại, không cho cậu nói.
Ban đầu Khúc Hà Tinh còn mặc cho Tạ Diệc Thanh hôn, thế nhưng người này dường như hôn mãi không đủ, không có điểm dừng, quyết tâm không để cho cậu lên tiếng.
Khúc Hà Tinh cảm thấy môi mình sưng lên, thậm chí còn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.
Cậu dùng sức cắn mạnh vào môi Tạ Diệc Thanh một cái, người đàn ông trên thân khẽ "hít" một tiếng, nhưng vẫn không buông cậu ra, ngược lại càng ôm cậu chặt hơn.
Khúc Hà Tinh vừa tức giận vừa cảm thấy Tạ Diệc Thanh thật b**n th**, cuối cùng lại bật cười thành tiếng.
Khúc Hà Tinh nếm được vị hơi mằn mặn trong miệng, khựng lại một chút rồi thầm cảm thán: Có cần phải đến mức này không?
Thật sự hết nói nổi với người này.
Tạ Diệc Thanh không buông, cậu bèn hơi nhấc chân lên, dùng sức đẩy anh ra.
Tạ Diệc Thanh còn muốn tới ôm lần nữa, Khúc Hà Tinh lạnh lùng nói: "Tạ Diệc Thanh, anh bình tĩnh lại một chút! Nếu anh cứ tiếp tục gây sự vô lý và từ chối nói chuyện như vậy cũng được thôi, sau này đừng đến tìm em nữa."
Tạ Diệc Thanh sững người, anh trấn tĩnh lại rồi từ từ ngồi xuống cạnh Khúc Hà Tinh.
Thấy anh cuối cùng cũng đã bình tĩnh, Khúc Hà Tinh lên tiếng trước: "Anh không định nhận sai à?"
Tạ Diệc Thanh nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt Khúc Hà Tinh, như muốn khắc cậu vào tận xương tủy.
"Anh xin lỗi." Giọng Tạ Diệc Thanh khản đặc đến không thể tả nổi, "Anh không phải theo dõi em, chỉ là lúc nào cũng muốn biết tình hình của em, xem em đang làm gì."
"Anh chỉ muốn được tham gia vào cuộc sống của em." Tạ Diệc Thanh ngả người ra sau, tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt tỉ mỉ phác họa từng đường nét của Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh cũng nhìn anh, suy nghĩ một lát rồi mới nói: "Anh có thể nói cho em biết, tại sao lại lén bật định vị? Như vậy rất bất lịch sự, cũng không tôn trọng em, em không thích."
"Anh nói rồi em sẽ đồng ý sao?" Tạ Diệc Thanh cười khổ.
Khúc Hà Tinh tức đến bật cười: "Logic của anh có hợp lý không vậy?"
Tạ Diệc Thanh cụp mắt: "...Xin lỗi, anh chỉ muốn được nhìn em."
"Nhưng em không thích." Khúc Hà Tinh đưa tay, quệt nhẹ lên đôi môi đang rớm máu của Tạ Diệc Thanh, lau đi vết máu rồi nói: "Anh đã giấu em tự ý bật định vị."
"Anh xin lỗi." Tạ Diệc Thanh cúi đầu, lặp đi lặp lại hai từ này.
Khúc Hà Tinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tạ Diệc Thanh, chúng ta hãy cùng bình tĩnh lại đi. Tách nhau ra một thời gian có lẽ sẽ giúp chúng ta biết trân trọng hơn."
Trời đã tối hẳn, phía chân trời có vài ngôi sao đang lấp lánh, ánh sáng yếu ớt, như thể giây tiếp theo sẽ hoàn toàn lụi tàn, không còn tỏa sáng nữa.
Cách đó không xa, Lâm Du cuối cùng cũng gọi điện xong, cậu ta bước vào trong nhà chào hỏi ông chủ Lộ một tiếng.
Tạ Diệc Thanh chỉ nghe được câu nói tách nhau ra, những thứ khác đều không nghe rõ, bên tai ong ong, tim đau như cắt, muốn nói chuyện nhưng mở miệng ra lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hốc mắt Tạ Diệc Thanh đỏ hoe, có giọt nước trong suốt lăn dài trên má, anh ngây ngốc nhìn Khúc Hà Tinh, môi mấp máy.
"Đừng..."
Khúc Hà Tinh thở dài, mở cửa định xuống xe.
Tạ Diệc Thanh dùng sức kéo cậu lại: "Em không được đi!"
Khúc Hà Tinh: "Em đang tức giận, không muốn nhìn thấy anh. Nếu anh cứ tiếp tục không cho em đi, em sẽ càng không vui."
Tạ Diệc Thanh nghiến răng, từ từ nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi: "Tinh Tinh, em có thích anh không?"
Khúc Hà Tinh không trả lời, chỉ nói: "Em muốn xuống xe."
Trong đầu Tạ Diệc Thanh lóe lên ý nghĩ sẽ cưỡng ép đưa Khúc Hà Tinh về nhà, để cậu mãi mãi ở bên cạnh mình.
Hồi lâu sau, anh đã từ bỏ.
Khúc Hà Tinh là ánh nắng rực rỡ, Tạ Diệc Thanh thích dáng vẻ như đang phát sáng của em khi cười, thích dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của em khi hờn dỗi, thích dáng vẻ ngượng ngùng của em, và cả dáng vẻ em nức nở khẽ khàng khi không còn sức lực.
Nhưng nếu thật sự giam em lại, Khúc Hà Tinh chắc chắn sẽ không vui, và những dáng vẻ đáng yêu ấy cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Tạ Diệc Thanh: "Tinh Tinh... cần phải bình tĩnh bao lâu?"
Hỏi xong câu này, Tạ Diệc Thanh như thể kiệt sức, đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Chỉ có trời mới biết anh đã phải lấy bao nhiêu can đảm mới có thể thốt ra câu hỏi này.
Anh sợ hãi khi nghe câu trả lời, nhưng lại không thể không hỏi.
Bình tĩnh bao lâu?
Khúc Hà Tinh không biết.
Khi phát hiện ra việc bị định vị, Khúc Hà Tinh đã ngẩn người rất lâu. Cậu vừa tức giận vừa không thể hiểu nổi, chỉ muốn lao ngay đến bên Tạ Diệc Thanh để chất vấn: "Anh muốn làm gì!"
Sau khi bình tĩnh lại, cậu cũng có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của Tạ Diệc Thanh.
Thật ra cậu không bận tâm việc Tạ Diệc Thanh bật định vị, nếu trước khi làm vậy Tạ Diệc Thanh có thể bàn bạc tử tế với cậu, cậu thật sự sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ, người này còn chẳng thèm hỏi cậu một tiếng. Nếu cậu không phát hiện ra, có lẽ Tạ Diệc Thanh cũng sẽ không bao giờ chủ động nói cho cậu biết chuyện định vị, giống như cái camera ở đối diện nhà thuê vậy.
Sau khi cậu phát hiện, Tạ Diệc Thanh mới chịu thừa nhận.
Nếu lần này dễ dàng cho qua, ai biết được người này có làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa không?
Anh còn muốn lắp camera ở đâu nữa?
Trong nhà? Ở tiệm?
Khúc Hà Tinh cảm thấy Tạ Diệc Thanh hoàn toàn có thể làm ra những chuyện đó.
Khúc Hà Tinh nói: "Đợi đến khi nào anh nhận ra lỗi của mình."
Tạ Diệc Thanh gằn giọng: "Anh nhận ra rồi!"
"Biết mình sai" Khúc Hà Tinh nói, "Nhưng không sửa, đúng không? Nếu hôm nay em không phát hiện ra, anh định khi nào mới nói cho em biết chuyện định vị?"
Thấy anh không nói gì nữa, Khúc Hà Tinh cười nhạt một tiếng, nói: "Em không thích anh có chuyện giấu em, nhưng có vẻ như anh không thể làm được việc thẳng thắn với nhau. Đợi đến khi nào anh học được điều đó rồi hãy đến tìm em. Nếu không học được..."
Khúc Hà Tinh gỡ tay Tạ Diệc Thanh đang nắm chặt lấy tay mình ra, mở cửa xuống xe.
"Thì sẽ không có sau này nữa." Giọng Khúc Hà Tinh rất nhẹ, nhanh chóng tan biến vào trong gió đêm.
Câu nói này của Khúc Hà Tinh không phải là dọa người, cậu thực sự nghĩ như vậy.
Lần này cậu có thể chịu đựng, vậy lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?
Cậu tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bị lừa dối hết lần này đến lần khác. Đây không phải là kiểu tình cảm mà cậu mong đợi. Nếu chuyện tình cảm sau này cứ tiếp diễn như vậy, thà dừng lại đúng lúc để tránh thêm tổn thất.
Sau khi xuống xe, Khúc Hà Tinh không hề quay đầu lại nhìn Tạ Diệc Thanh mà đi thẳng vào trong nhà. Cậu ngồi xuống bên lò sưởi, nhận lấy ly nước Lâm Du đưa, hơi ấm từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể, lúc này cậu mới dần hoàn hồn.
"Có cần gọi Tạ tổng vào ngồi không?" Lâm Du quay đầu nhìn ra ngoài, hỏi Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh uống cạn ly nước, ngẩn ra một lúc rồi mới nói: "Anh ấy không vào đâu."
Có người ngoài ở đây, Lâm Du không tiện nói nhiều, đành phải im lặng không hỏi nữa.
Lộ Quân lại chẳng có gì phải e ngại, hỏi thẳng Khúc Hà Tinh: "Chia tay rồi à?"
Khúc Hà Tinh nhướng mày: "Tại sao lại hỏi vậy?"
"Lúc anh ta tới gấp gáp đến mức nào" Lộ Quân cắn một miếng khoai lang, nuốt xuống rồi mới nói tiếp, "Bây giờ cậu vào một mình, vẻ mặt thất thần, không phải chia tay thì là gì?"
Khúc Hà Tinh: "Tôi? Thất thần?"
Lộ Quân cười nói: "Chẳng lẽ không có?"
Khúc Hà Tinh không nói gì, có lẽ là có thật.
Cậu trước giờ luôn mong mỏi có một mái nhà thuộc về riêng mình, rõ ràng đã có được rồi, bây giờ lại đột nhiên phát hiện ra mái nhà này đang lung lay sắp sụp, sao có thể không hụt hẫng, không đau lòng cho được?
Cậu là con người, không phải cỗ máy, không thể không buồn, không đau.
Lâm Du đứng bên cạnh nghe mà vô cùng kinh ngạc: "Chia tay? Tạ tổng có thể đồng ý sao?"
Tạ Diệc Thanh thích Khúc Hà Tinh đến mức nào, chỉ cần những người có mối quan hệ thân thiết hơn một chút đều có thể nhìn ra, chỉ hận không thể dính lấy Khúc Hà Tinh mọi lúc mọi nơi. Tạ Diệc Thanh có thể đồng ý chia tay ư?
Lâm Du không tin lắm.
"Tạm thời không tính là chia tay." Khúc Hà Tinh thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Du, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Chỉ là cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh thôi."
Lâm Du nghe vậy, không biết nên nói gì cho phải, bèn đưa củ khoai lang đã bóc sẵn trong tay cho Khúc Hà Tinh, an ủi một cách khá gượng gạo: "Tạ tổng thích anh như vậy, anh ấy sẽ không chia tay với anh đâu."
Khúc Hà Tinh không nhận, chuyển chủ đề: "Đừng nói chuyện của tôi nữa, hôm nay là đến đây xem địa điểm tỏ tình cho cậu mà, thế nào rồi?"
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Lâm Du nhiều hơn, cậu ta gật đầu: "Rất tốt, lúc nãy em đang bàn bạc chi tiết với ông chủ."
"Không nhìn ra nha, cậu em đẹp trai cũng lãng mạn phết." Lộ Quân cười trêu chọc Lâm Du.
Ba người lại bàn bạc thêm một lúc về buổi tỏ tình ngày mai, đợi đến khi mọi thứ gần như đã được quyết định, họ mới đứng dậy ra về.
Trong sân, Tạ Diệc Thanh đang tựa vào xe, giữa các ngón tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít một hơi. Thấy họ đi ra, anh liền lập tức dập tắt điếu thuốc.
Khúc Hà Tinh không nói gì, Tạ Diệc Thanh tiến lên hai bước, giải thích: "Chỗ này hẻo lánh quá, hai người về muộn sẽ khó bắt xe, anh ở lại để đưa em về."
Khúc Hà Tinh không lên tiếng, Lộ Quân đã nói đỡ: "Chỗ tôi thiếu gì thì thiếu, chứ phòng ở thì không thiếu. Hay là ở lại đây một đêm đi?"
Sắc mặt Tạ Diệc Thanh tối sầm lại, ánh mắt dừng trên mặt Lộ Quân một giây rồi nhanh chóng rời đi, khẽ gọi Khúc Hà Tinh một tiếng: "Tinh Tinh."
Trong lúc chờ đợi sự lựa chọn của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh thầm thở dài trong lòng. Đối mặt với công việc, anh luôn tự tin và có kế hoạch rõ ràng.
Nhưng khi đối mặt với Khúc Hà Tinh, thật sự là anh chẳng bao giờ nắm chắc được điều gì. Mỗi lần chờ cậu đưa ra quyết định, Tạ Diệc Thanh đều có thể căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Khúc Hà Tinh đợi một lúc, nhìn thấy bàn tay Tạ Diệc Thanh buông thõng bên hông đang nắm chặt thành quả đấm, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, cho thấy tâm trạng căng thẳng của anh lúc này.
"Đưa Lâm Du về trước đi." Khúc Hà Tinh mở cửa xe, cùng Lâm Du ngồi vào hàng ghế sau.
Tạ Diệc Thanh nghe thấy sự lựa chọn của Khúc Hà Tinh, đôi mắt sáng lên trong chốc lát, nhưng ngay giây tiếp theo liền thấy Khúc Hà Tinh không ngồi ở ghế phụ, khóe môi còn chưa kịp cong lên đã trĩu xuống, tâm trạng trong một giây liền trở nên tồi tệ.