Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 55

Khúc Hà Tinh vốn còn định mắng Tạ Diệc Thanh thêm vài câu, nhưng chưa kịp mở lời đã cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang ôm mình khẽ run rẩy.

 

Nếu không để ý kỹ, thật sự sẽ không nhận ra.

 

Khúc Hà Tinh đợi một lúc, Tạ Diệc Thanh vẫn ôm chặt lấy cậu, không có dấu hiệu buông tay, cậu đành đưa tay vỗ nhẹ vào lưng anh.

 

"Em không sao cả, anh đừng lo lắng." Với tính cách hay bám người của Tạ Diệc Thanh, có lẽ tối qua anh đã gọi điện, nhắn tin cho cậu rồi.

 

Cậu ở trong núi, cả một ngày trời không liên lạc được, người đàn ông này e là đã sợ hãi lắm rồi. Khúc Hà Tinh mềm lòng, cũng không so đo chuyện anh tự ý đi theo mình nữa.

 

"Không." Tạ Diệc Thanh vùi mặt vào hõm cổ Khúc Hà Tinh, giọng nói trầm thấp, "Tinh Tinh, lần sau em không được để anh không liên lạc được với em lâu như vậy."

 

"Trong núi không có tín hiệu." Khúc Hà Tinh giải thích, cậu đâu có cố tình không trả lời tin nhắn.

 

Bàn tay Tạ Diệc Thanh đặt bên hông cậu siết lại, anh đổi cách nói khác: "Vậy sau này đến những nơi nguy hiểm như thế này em nhất định phải cho anh đi cùng."

 

Nơi này thì có gì mà nguy hiểm chứ, đường núi cũng không quá dốc, các biện pháp an toàn cũng rất đầy đủ, chỉ cần bản thân không trèo qua lan can thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Khúc Hà Tinh cũng không tranh cãi với Tạ Diệc Thanh vào lúc này, ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Em biết rồi." Khúc Hà Tinh nói.

 

Mấy ngày không gặp, Tạ Diệc Thanh cũng không biết tại sao, đột nhiên lại nói nhiều hơn hẳn: "Tinh Tinh, em dọa anh sợ chết khiếp."

 

"Là do anh tự nghĩ nhiều thôi." Khúc Hà Tinh thở dài, nói: "Em là người lớn rồi, sao có thể dễ dàng gặp nguy hiểm như vậy được? Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình, là do anh tự suy diễn lung tung."

 

Điểm này, Tạ Diệc Thanh không đồng tình. Anh đưa tay sờ lên mặt Khúc Hà Tinh, trong mắt chỉ còn hình bóng em: "Anh lo cho em, anh rất sợ em sẽ xảy ra chuyện."

 

Tạ Diệc Thanh còn muốn nói gì đó, Khúc Hà Tinh đã giơ ngón trỏ đặt lên môi anh, nói: "Anh im lặng một chút nhé, em mệt lắm rồi."

 

Hôm qua cậu vận động quá sức, bây giờ lưng đau eo mỏi, chân mềm nhũn không còn sức. Từ trên đỉnh núi đi xuống đã mất hơn một tiếng mới đến được đây, vừa định nghỉ một lát thì đã thấy Tạ Diệc Thanh, cậu còn chưa kịp nghỉ ngơi.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cậu, lập tức im bặt, dìu cậu đến trạm nghỉ chân một lát.

 

Khúc Hà Tinh chỉ vào chiếc ba lô bị cậu vứt dưới đất: "Bên trong có đồ ăn."

 

Tạ Diệc Thanh dìu cậu đến trạm nghỉ chân xong mới quay lại lấy ba lô. Trong ba lô đều là đồ ăn liền, không tốt cho sức khỏe, nhưng lúc này cũng chẳng bận tâm đến điều đó được nữa.

 

Hai người vừa ăn vừa ngắm phong cảnh trong núi, tuy chỉ là lưng chừng núi nhưng cảnh sắc cũng rất đẹp.

 

Ruộng lúa của những ngôi làng dưới chân núi đã chín vàng, từ trên cao nhìn xuống là một mảng vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết.

 

"Đẹp thật." Khúc Hà Tinh cảm thán.

 

Tạ Diệc Thanh liếc nhìn cậu, ý cười nơi khóe môi không sao giấu được. Anh mở một chai nước đưa đến bên môi cậu, nói: "Nếu thích thì chúng ta có thể ở đây chơi thêm mấy ngày."

 

Khúc Hà Tinh đang định nhận lấy chai nước thì bị Tạ Diệc Thanh né đi, anh giơ chai nước lên đưa đến miệng cậu lần nữa.

 

Khúc Hà Tinh liếc anh một cái, không nói gì mà cứ thế thuận theo tay anh uống nước, sau đó mới nói: "Tạ tổng, là em ở đây chơi thêm mấy ngày, còn anh lát nữa về đi."

 

"Tinh Tinh!" Tạ Diệc Thanh cuống lên, tay không kiểm soát được lực, chai nước khoáng bị bóp bẹp, nước đổ hết cả vào người anh.

 

Tạ Diệc Thanh cũng mặc kệ, phủi qua loa rồi nói một cách bất chấp: "Anh sẽ không về một mình đâu."

 

"Vậy thì em về" Khúc Hà Tinh nói, "Anh tự mình ở lại đây đi."

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh cũng về cùng em."

 

"Ồ." Khúc Hà Tinh không chút do dự, đưa tay véo một cái vào má đùi trong của Tạ Diệc Thanh, bực bội nói: "Tạ tổng, anh đang chơi xấu đấy à."

 

Tạ Diệc Thanh: "Ừ, anh chơi xấu đấy, dù sao thì anh cũng sẽ bám theo em mãi."

 

"Mặt dày cũng được, là keo da chó cũng được." Tạ Diệc Thanh mặc cho Khúc Hà Tinh véo, mặt không đổi sắc, giọng điệu vô cùng bình thản: "Tinh Tinh, em không đuổi anh đi được đâu, anh không thể không có em."

 

Mấy câu này của Tạ Diệc Thanh nói ra vô cùng nghiêm túc, cho dù Khúc Hà Tinh có sắt đá muốn chia tay với anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không để em rời đi.

 

Khúc Hà Tinh chẳng lẽ lại không biết tính cách của người đàn ông ngồi bên cạnh mình sao?

 

Người này đời trước đã như vậy rồi, đời này mà sửa được mới là chuyện lạ. Nếu thật sự để tâm đến những điều này, thì ngay từ đầu đã không thể cùng anh thử một lần.

 

Nhưng cậu luôn cảm thấy cứ thế này mà tha thứ cho anh, thì cậu cũng dễ dỗ dành quá rồi thì phải?

 

Khúc Hà Tinh lặng lẽ ăn xong một chiếc bánh mì nhỏ. Bánh mì quá ngọt, cậu vừa định tìm thứ gì đó để át đi vị ngọt thì Tạ Diệc Thanh đã bóc một cây xúc xích đưa tới.

 

"Em ăn chậm thôi." Tạ Diệc Thanh vừa dặn dò, vừa lấy một tờ giấy ăn lau đi vụn bánh mì nơi khóe môi cậu, "Ăn vội quá sẽ đau dạ dày đấy."

 

Khúc Hà Tinh: "...Ừm."

 

Ăn uống xong, lại ngồi thêm một lúc, hai người mới lên đường xuống núi.

 

Khúc Hà Tinh nhìn con đường núi dài vô tận, chỉ cảm thấy cuộc đời này chẳng còn gì luyến tiếc.

 

Không nghỉ ngơi thì còn đỡ, còn có thể kiên trì.

 

Nhưng bây giờ nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp, cậu chỉ cảm thấy toàn thân càng thêm mệt mỏi, một bước cũng không muốn đi. Thế nhưng quãng đường còn xa vời vợi, với tốc độ cà nhắc này của cậu, đi xuống núi chắc phải mất hơn một tiếng nữa.

 

Chỉ nghĩ thôi đã không muốn xuống núi rồi. Dù sao thì lều và những thứ khác đều có thể dùng, dựng lên cũng tiện, ngày mai xuống núi cũng vậy.

 

Thế nhưng, tắm rửa trên núi không tiện.

 

Hôm qua leo núi ra một thân mồ hôi đã không tắm, hôm nay xuống núi lại ra một thân mồ hôi, nếu vẫn không tắm...

 

Khúc Hà Tinh cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi.

 

Thôi, vẫn là nên xuống núi vậy.

 

Cậu thở dài một hơi, khiến Tạ Diệc Thanh phải liên tục quay đầu nhìn cậu: "Sao thế em?"

 

Khúc Hà Tinh nhăn mặt lắc đầu, nói: "Em không sao."

 

Đi thêm một đoạn ngắn nữa, cuối cùng Tạ Diệc Thanh cũng phát hiện ra. Bước chân của Khúc Hà Tinh rất chậm, đi được vài bước lại xoa xoa chân, anh không nhịn được mà bật cười.

 

Tinh Tinh nhà anh không thích vận động, hôm qua leo l*n đ*nh núi không biết đã tốn bao nhiêu công sức. Đối với người lâu ngày không vận động, ngày hôm sau chắc chắn sẽ phải nếm trải chút khổ sở.

 

Tạ Diệc Thanh đi lên trước vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt Khúc Hà Tinh, khẽ nghiêng đầu, nói: "Em lên đi."

 

Khúc Hà Tinh sững người, mím môi, quay đầu sang một bên, cứng miệng nói: "Không cần đâu, em tự đi được."

 

Tạ Diệc Thanh không đứng dậy: "Tinh Tinh, đừng xa cách với anh như vậy. Anh muốn cõng em, em có thể nhường anh một chút được không?"

 

"Cõng người mà cũng phải tranh giành thế này à?" Khúc Hà Tinh thấy bộ dạng này, không nhịn được cười, trêu chọc nói: "Tạ tổng, không cần phải hạ mình như vậy đâu nhỉ?"

 

Tạ Diệc Thanh không để tâm, đưa tay ra sau, túm lấy quần Khúc Hà Tinh kéo về phía trước. Cảm nhận được người đã áp vào lưng mình, anh mới cười, nói: "Anh cam tâm tình nguyện, không được à?"

 

"Có gì mà không được" Khúc Hà Tinh cũng cười: "Người được hời là em mà."

 

"Vậy thì em mau lên đi nào, ngồi xổm thế này mệt lắm." Tạ Diệc Thanh cõng người trên lưng một cách vững vàng, từ từ đi xuống núi.

 

Trên đầu nắng gắt, có lẽ thấy người đang cõng quá vất vả, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút mát lành, vô cùng dễ chịu.

 

Cằm Khúc Hà Tinh gác lên vai Tạ Diệc Thanh, hỏi: "Em có nặng không anh?"

 

Tạ Diệc Thanh bật cười: "Tinh Tinh, em mà gầy thêm nữa, có lẽ sẽ thật sự bị gió thổi bay mất."

 

"Anh thích em mập một chút à?"

 

"Ừm" Tạ Diệc Thanh nói: "Em bây giờ gầy quá, có da có thịt một chút mới tốt."

 

Khúc Hà Tinh vừa nói chuyện với Tạ Diệc Thanh, vừa quan sát tình trạng của anh, phát hiện sức của anh đúng là lớn thật.

 

Cậu đeo một cái ba lô leo núi, leo đến nửa đường đã thở không ra hơi, suýt nữa thì không leo lên nổi.

 

Còn Tạ Diệc Thanh thì sao?

 

Cõng cậu mà mặt không đỏ, thở không gấp, vẫn có thể nói chuyện phiếm mà không hề thấy mệt, cứ như đang cõng một cục bông, nhẹ tênh.

 

Chẳng trách ngày thường trên giường đều không thể thoát ra được, chỉ có thể bị anh đè lấy muốn làm gì thì làm.

 

Nghĩ đến đây, Khúc Hà Tinh ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn em có da có thịt hơn, là vì sức khỏe của em? Hay đơn thuần là vì như vậy thì sờ vào thích tay hơn?"

 

Ở bên nhau lâu như vậy, hai người đều đã nắm rõ sở thích của đối phương, việc Tạ Diệc Thanh thích đụng chạm cậu hoàn toàn không thể che giấu được.

 

Mỗi lần xong việc, những vết cắn, véo, hôn đủ loại trên người Khúc Hà Tinh quả thực không nỡ nhìn, suýt nữa còn phải nghi ngờ người này có tật xấu thích lấy người khác để mài răng hay không.

 

Bước chân Tạ Diệc Thanh khựng lại, vành tai vì hơi thở của cậu khi nói chuyện mà hơi ửng đỏ. Anh ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là do thời tiết quá oi bức, anh bỗng cảm thấy khô miệng khô lưỡi, một lúc lâu sau mới đáp: "...Đều có cả, nhưng sức khỏe của em là quan trọng nhất."

 

Khúc Hà Tinh đưa tay ra, day day d** tai anh, kéo dài giọng, cố tình ghé sát vào hỏi: "Thật không anh?"

 

Tạ Diệc Thanh dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Tinh Tinh, em mà còn như vậy nữa chúng ta e là không xuống núi được đâu."

 

Nói xong, anh cõng Khúc Hà Tinh xoay người một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một nơi địa hình bằng phẳng, nói: "Chỗ đó khá thích hợp để dựng lều đấy, em thấy sao?"

 

"Nơi rừng núi vắng vẻ này cũng không có ai." Tạ Diệc Thanh xốc người trên lưng lên một chút, khẽ cười một tiếng: "Khá là hợp đấy."

 

"........."

 

Khúc Hà Tinh hai tay vòng chặt lấy cổ Tạ Diệc Thanh, hai chân cũng quặp lấy eo anh, cuống quýt: "Anh đừng có làm bậy nhé, em không muốn chơi trò này đâu."

 

"Không phải là em trêu anh trước sao?" Tạ Diệc Thanh buồn cười nói.

 

"Chẳng phải anh cũng thừa nhận rồi còn gì, bảo em có da có thịt hơn là để sờ vào thích tay hơn." Đầu ngón tay Khúc Hà Tinh chọc chọc vào vai Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh tỏ vẻ oan uổng: "Anh nói sức khỏe của em là quan trọng nhất mà."

 

Khúc Hà Tinh: "Anh đoán xem em có tin không?"

 

"Anh đoán em tin." Tạ Diệc Thanh không chút do dự.

 

Khúc Hà Tinh nhướn mày, cậu tin thật.

 

Tạ Diệc Thanh quản trời quản đất, quản tất cả mọi thứ. Khúc Hà Tinh ăn ít đi một chút thôi anh cũng lải nhải một hồi lâu, chỉ sợ cân nặng của cậu sụt giảm.

 

"Hầy." Bàn tay Khúc Hà Tinh di chuyển xuống, vỗ vào tay Tạ Diệc Thanh đang ôm chân cậu: "Anh trai ơi, nhẹ chút, chân em đau."

 

Tiếng anh trai này vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.

 

Mặc dù họ mới giận nhau vài ngày, nhưng luôn cảm thấy dường như Khúc Hà Tinh đã rất lâu rồi không gọi anh là anh trai nữa.

 

Hốc mắt Tạ Diệc Thanh cay cay, may mắn là Khúc Hà Tinh không còn trách anh nữa, đã cho anh cơ hội sửa sai, nếu không hai người họ có lẽ đã thật sự chia tay rồi.

 

"Anh yêu em." Tạ Diệc Thanh bây giờ không thể hôn cậu, chỉ có thể ôm người trên lưng chặt hơn một chút.

 

Khúc Hà Tinh sững sờ, sau đó bật cười: "Em cảm ơn."

 

Tạ Diệc Thanh không hài lòng: "Anh không muốn nghe cảm ơn."

 

Khúc Hà Tinh đương nhiên biết anh muốn nghe gì, nhưng lại cố tình không chiều theo ý anh: "Anh có mệt không?"

 

"Anh không mệt." Tạ Diệc Thanh không để Khúc Hà Tinh được như ý, hỏi dồn: "Anh muốn nghe cái khác."

 

"Cách cõng này, chân em càng mỏi hơn." Khúc Hà Tinh lầm bầm nũng nịu.

 

Tạ Diệc Thanh nghe vậy, cũng không còn hơi sức đâu mà ép em nói yêu hay không yêu nữa. Anh đặt em xuống, để Khúc Hà Tinh ngồi ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng xoa bóp chân cho em.

 

"Như thế này có đỡ hơn chút nào không em?"

 

Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, chỉ sợ mạnh tay một chút sẽ làm em đau, trong ánh mắt anh đều là tình ý dành cho em.

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa trán anh.

Bình Luận (0)
Comment