Quãng đường còn lại, Tạ Diệc Thanh đã cõng cậu suốt cả chặng đường.
Nhìn những giọt mồ hôi bên thái dương Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh vô cùng áy náy, mấy lần đòi tự mình xuống đi bộ đều bị anh từ chối.
Khúc Hà Tinh không lay chuyển được anh đành thôi, ngoan ngoãn nằm yên trên lưng anh để anh đỡ vất vả, trên đường đi cũng mấy lần đề nghị nghỉ ngơi để Tạ Diệc Thanh không quá mệt.
Cuối cùng khi xuống đến chân núi, tấm lưng Tạ Diệc Thanh gần như ướt đẫm, trên mặt và cổ toàn là mồ hôi.
Khúc Hà Tinh lấy một chiếc khăn ướt từ trong ba lô ra lau cho anh. Tạ Diệc Thanh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, chỉ cảm thấy tim mình rung động mãnh liệt, không đợi em lau xong đã đưa tay ôm người vào lòng.
"Anh mệt lắm phải không?" Khúc Hà Tinh cầm khăn giấy, mặc cho Tạ Diệc Thanh ôm, "Bảo anh thả em xuống tự đi, anh lại cứ không chịu."
Tạ Diệc Thanh khẽ lắc đầu, giọng nói chan chứa tình cảm: "Không mệt, anh rất muốn cõng em."
"Còn nhiều cơ hội mà." Khúc Hà Tinh bật cười, đẩy nhẹ Tạ Diệc Thanh, nói: "Anh buông em ra đã, lau mồ hôi đi, như vậy không khó chịu à?"
Tạ Diệc Thanh lùi lại một bước, đứng yên, hạ giọng mềm mỏng: "Em lau cho anh nhé."
Khúc Hà Tinh liếc nhìn Tạ Diệc Thanh, trên mặt anh có vẻ mệt mỏi, rõ ràng là đã thấm mệt.
Cậu có gầy đến mấy thì khung người vẫn ở đó, làm sao mà nhẹ được chứ?
Cõng một người đàn ông nặng hơn trăm cân xuống núi, không mệt mới là lạ, người không mệt có lẽ không phải là người.
Cử chỉ của Khúc Hà Tinh rất nhẹ nhàng, lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt và cổ Tạ Diệc Thanh, lúc này mới nói: "Đi thôi, mình tìm một chỗ nghỉ ngơi."
Yết hầu Tạ Diệc Thanh chuyển động, ánh mắt dừng trên người Khúc Hà Tinh một lúc, đột nhiên bế bổng em lên, chạy mấy bước đến bên xe. Lúc mở cửa xe cũng không nỡ đặt em xuống, dặn dò: "Tinh Tinh, mở cửa."
Bất ngờ bị bế bổng lên không, Khúc Hà Tinh giật nảy mình, theo phản xạ túm lấy vạt áo Tạ Diệc Thanh: "Tạ Diệc Thanh, anh có thể điềm đạm một chút không!"
Tạ Diệc Thanh đặt em vào ghế phụ, ghé sát vào muốn hôn một cái, kết quả bị từ chối, đành phải lùi một bước, véo má em.
"Anh lúc nào cũng rất điềm đạm." Tạ Diệc Thanh véo má người ta xong, tâm trạng khá tốt, ung dung đi đến ghế lái, lái xe đến nhà trọ của Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh cười lạnh một tiếng, nhướn mày dùng hành động để tố cáo Tạ Diệc Thanh nói dối: "Vừa rồi mà anh cũng gọi là điềm đạm à?"
Tạ Diệc Thanh: "Là sự điềm đạm khác với khi làm việc."
Khúc Hà Tinh: "Người thật sự điềm đạm sẽ không bế người khác giữa đường đâu."
Tạ Diệc Thanh nhìn xung quanh một vòng, sờ sờ cằm: "Nhưng đây là trong núi mà."
"........."
Hai người cãi nhau suốt dọc đường, nên cũng không cảm thấy quãng đường xa xôi nữa. Nói chuyện một hồi đã đến nhà trọ nơi Khúc Hà Tinh ở.
Tạ Diệc Thanh xuống xe trước, đi đến ghế phụ mở cửa, cười hỏi: "Anh bế Tinh Tinh vào nhé?"
Khúc Hà Tinh lườm anh một cái: "Em không cần, anh chỉ muốn chiếm hời của em thôi."
"Anh oan quá." Tạ Diệc Thanh giơ ba ngón tay đặt bên tai, nói: "Anh chỉ sợ chân em vẫn còn mỏi."
Khúc Hà Tinh lướt qua Tạ Diệc Thanh đi thẳng đến cầu thang, định nằm ngủ một giấc cho ngon rồi mới nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Tạ Diệc Thanh lẽo đẽo theo sau, bị Khúc Hà Tinh chặn lại.
"Em yên tâm, phòng đã đặt xong rồi." Tạ Diệc Thanh khoác tay Khúc Hà Tinh, nói: "Anh giúp em xoa bóp chân, đợi em ngủ rồi anh sẽ đi."
Khúc Hà Tinh mở cửa phòng, không nói một lời đi vào phòng tắm.
Có lẽ là do hôm qua vận động quá sức nên quá mệt, cũng có thể là do tối ngủ trong lều không ngon giấc, hôm nay cậu đặc biệt buồn ngủ. Vừa nằm vào bồn tắm, Khúc Hà Tinh đã cảm thấy mí mắt sắp sụp xuống, tắm được một nửa thì ngủ thiếp đi ngay trong bồn.
Tạ Diệc Thanh muốn đợi cậu tắm xong để xoa bóp chân cho cậu, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy người ra, không khỏi có chút lo lắng. Do dự một lúc, anh vẫn mở cửa phòng tắm ra.
Chàng trai hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngủ rồi. Mực nước ở ngay dưới cằm, nếu anh vào muộn hơn một chút, có lẽ Khúc Hà Tinh đã bị sặc nước.
Tạ Diệc Thanh vội vàng tiến lên, hai tay đặt dưới nách nâng cậu lên. Có lẽ là thật sự quá mệt, đến mức như vậy mà Khúc Hà Tinh vẫn ngủ say không tỉnh.
Sau khi giải quyết xong mối nguy hiểm, Tạ Diệc Thanh lúc này mới có tâm trí để thưởng thức người đẹp đang ngủ trong bồn tắm.
Làn da chàng trai trắng đến phản quang, trên cổ, xương quai xanh và vai có những giọt nước trong veo, lấp lánh dưới ánh đèn, càng tôn lên vẻ đẹp của Khúc Hà Tinh.
Phần dưới xương quai xanh chìm trong nước không nhìn rõ, nhưng cũng vô cùng đẹp đẽ. Tạ Diệc Thanh đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của em, anh vẫn vô cùng không có tiền đồ.
Một vài bộ phận không thể kiểm soát đang điên cuồng trỗi dậy, gân xanh trên mu bàn tay Tạ Diệc Thanh nổi lên, thần sắc trong đôi mắt tối sầm lại, anh cố gắng đè nén h*m m**n.
Giúp Khúc Hà Tinh tắm qua loa rồi vớt người từ trong nước ra đặt lên giường, xoa bóp chân cho cậu nửa tiếng, lúc định rời đi thì bị Khúc Hà Tinh níu lấy vạt áo.
"Tinh Tinh?" Tạ Diệc Thanh quỳ một gối bên giường, dịu dàng hỏi: "Em muốn uống nước sao? Hay là chỗ nào không thoải mái?"
Khúc Hà Tinh rất buồn ngủ, ý thức mơ màng, lắc đầu, lầm bầm nói: "Ngủ cùng nhau đi."
Tạ Diệc Thanh cứng đờ người, không thể tin được nhìn Khúc Hà Tinh, nhưng em đã lại ngủ thiếp đi rồi.
"Anh... ngủ thật đấy." Tạ Diệc Thanh lẩm bẩm một câu, vào phòng tắm tắm rửa qua loa, rồi nhanh chóng lật chăn nằm xuống bên cạnh Khúc Hà Tinh.
Ngày hôm sau, Khúc Hà Tinh bị siết đến tỉnh. Nếu còn tỉnh lại chậm một chút, cậu nghi ngờ mình sẽ ngất đi vì thiếu oxy.
Mở mắt ra nhìn, Tạ Diệc Thanh đang dùng cả tay cả chân ôm chặt cậu trong lòng.
"Haizz..." Cậu thở dài một hơi, đẩy đẩy Tạ Diệc Thanh, kết quả không những không đẩy được, mà còn cảm nhận được một vài thay đổi nào đó của người bên cạnh.
Khúc Hà Tinh bực bội: "Tạ Diệc Thanh!"
Tạ Diệc Thanh vừa mở mắt đã nhìn thấy Khúc Hà Tinh bên cạnh, trong lòng dâng lên sự thỏa mãn vô hạn. Vừa định ôm chặt hơn một chút thì nghe thấy giọng nói tức giận của Khúc Hà Tinh: "Anh buông ra, em sắp không thở được rồi."
Tạ Diệc Thanh vội vàng buông cậu ra, hỏi: "Trên người em còn mỏi không?"
Cơn đau mỏi hôm nay đã đỡ hơn nhiều, không còn khó chịu như vậy nữa. Khúc Hà Tinh vùi mặt vào gối: "Đỡ hơn hôm qua một chút."
Tạ Diệc Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Ăn sáng xong anh lại xoa bóp cho em."
Nhưng Tạ Diệc Thanh đã không thể xoa bóp được.
Bữa sáng vừa được mang lên, Tạ Diệc Thanh đã nhận được điện thoại của thư ký. Công ty của anh xảy ra chút chuyện, cần Tạ tổng qua đó xử lý.
Cũng vào lúc này, Khúc Hà Tinh mới biết Tạ Diệc Thanh đã bỏ lại một đống công việc ở công ty để chạy đến tìm cậu. Chính vì anh đột ngột rời đi nên mới xảy ra vấn đề.
Ánh mắt Khúc Hà Tinh phức tạp, nhìn về phía Tạ Diệc Thanh, nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Sao anh lại tùy hứng như vậy?"
Tạ Diệc Thanh lại cười, xoa đầu cậu một cái, giọng điệu cưng chiều, nói: "Em nói gì ngốc thế? Anh đây không phải là tùy hứng."
Khúc Hà Tinh không nói gì, định thu dọn hành lý về cùng anh thì bị Tạ Diệc Thanh ngăn lại.
"Hử?" Khúc Hà Tinh ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Tạ tổng. Lại không muốn cậu về cùng? Đây vẫn là Tạ Diệc Thanh hay dính người đó sao?
Tạ Diệc Thanh cười nhạt: "Ban đầu em dự định khi nào về?"
"Hai hôm nữa." Khúc Hà Tinh nói.
Tạ Diệc Thanh đặt lại những thứ cậu đã thu dọn về chỗ cũ: "Em chơi cho vui vẻ, đến lúc đó anh đến đón em."
Khúc Hà Tinh cũng không nói gì thêm, Tạ Diệc Thanh đưa điện thoại của mình cho cậu.
"Dạ?" Khúc Hà Tinh không hiểu.
Tạ Diệc Thanh nói: "Định vị."
Khúc Hà Tinh: "Em tin tưởng anh."
"Anh cũng tin em." Tạ Diệc Thanh lắc đầu, nói: "Tinh Tinh, cài định vị cho em là muốn biết em đang làm gì, chứ không phải là giám sát."
"Em biết." Điểm này Khúc Hà Tinh vẫn hiểu.
Tạ Diệc Thanh: "Vậy anh cũng nên chia sẻ lịch trình của mình cho em."
Khúc Hà Tinh còn muốn từ chối, Tạ Diệc Thanh như đã nhìn thấu, nói: "Tinh Tinh, anh cầu xin em, hãy nhìn anh nhiều hơn, hãy quan tâm đến anh nhiều hơn."
"........." Khúc Hà Tinh nhìn vẻ mặt như cún con cầu xin sự chú ý của anh, cuối cùng cũng đồng ý, cùng anh chia sẻ vị trí.
Nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rạng rỡ ngay lập tức của Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh có một khoảnh khắc cạn lời.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Diệc Thanh bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian để nhắn tin gọi điện cho Khúc Hà Tinh. Khúc Hà Tinh nhìn dáng vẻ khổ sở của anh mà vô cùng muốn cười, cậu chơi thỏa thích mấy ngày trời rồi mới lên đường trở về.
Ngày mới đến, tâm trạng Khúc Hà Tinh rơi xuống đáy vực, cho dù phong cảnh rất đẹp, trong lòng cậu vẫn không vui lắm. Lúc trở về lại hoàn toàn khác, nhìn cái gì cũng thấy dễ thương.
Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Khúc Hà Tinh vừa đến cổng ra đã nhìn thấy Tạ Diệc Thanh đang ôm một bó hồng đỏ lớn chờ ở không xa.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Khúc Hà Tinh, mắt Tạ Diệc Thanh sáng lên, trên mặt cuối cùng cũng có nét cười, anh giơ tay vẫy vẫy về phía cậu.
Khúc Hà Tinh đi đến trước mặt anh, nhận lấy bó hoa Tạ Diệc Thanh đưa: "Em cảm ơn."
Tạ Diệc Thanh tự nhiên nhận lấy hành lý: "Tinh Tinh, anh nhớ em quá."
Khúc Hà Tinh cười: "Mới có mấy ngày, đến mức đó sao anh?"
"Đến mức đó!" Tạ Diệc Thanh cao giọng, ánh mắt nhìn Khúc Hà Tinh có vài phần oán trách: "Em không nhớ anh à?"
"Em không nhớ." Khúc Hà Tinh nói.
Tạ Diệc Thanh đột nhiên dừng bước, nhìn Khúc Hà Tinh một cách trang trọng nói: "Tinh Tinh, chúng ta đi làm thỏa thuận giám hộ theo chỉ định đi."
Khúc Hà Tinh sững người.
Tình cảm giữa những người cùng giới không thể bước vào thánh đường hôn nhân, trong giới này cũng không nói đến chuyện chịu trách nhiệm hay không.
Khi có tình cảm thì yêu đương, hết tình cảm thì đổi người, một mớ hỗn loạn, chơi bời rất phóng túng.
Thỏa thuận giám hộ theo chỉ định là một sự bảo đảm cho mối quan hệ của họ. Làm thỏa thuận này có nghĩa là họ là một mối quan hệ được pháp luật bảo vệ, khi bị bệnh, đối phương có thể với tư cách là người nhà ký tên cho bạn, không thể như bây giờ muốn đi là đi, muốn chia tay là chia tay.
Khúc Hà Tinh cắn răng, cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc cuộn trào trong lòng.
Điều mà cậu vẫn luôn mong đợi chẳng qua cũng chỉ là một mối quan hệ ổn định như vậy, có một ngôi nhà thuộc về riêng mình.
Tạ Diệc Thanh quỳ một gối xuống trước mặt Khúc Hà Tinh, lấy ra những giấy tờ cần thiết để làm thỏa thuận giám hộ theo chỉ định đặt vào tay cậu, nói: "Tinh Tinh, được không em, đồng ý với anh đi."
Khúc Hà Tinh nhìn những tập tài liệu trong tay, khàn giọng nói: "Anh phải suy nghĩ cho kỹ, làm thỏa thuận giám hộ theo chỉ định không giống như yêu đương bây giờ..."
Muốn hối hận sẽ không dễ dàng nữa.
Câu nói phía sau, Tạ Diệc Thanh không để Khúc Hà Tinh nói ra, anh ngắt lời: "Tinh Tinh, anh chỉ hy vọng em đừng hối hận, và cho dù có một ngày em hối hận, anh cũng sẽ không để em đi."
Khúc Hà Tinh im lặng.
Tạ Diệc Thanh kéo tay Khúc Hà Tinh, hôn lên đầu ngón tay cậu, hỏi lại một lần nữa: "Tinh Tinh, cùng anh làm thỏa thuận giám hộ theo chỉ định em nhé."
Xung quanh người qua kẻ lại, không ít người dừng lại xem náo nhiệt, cũng có những người dạn dĩ hơn đứng bên cạnh cổ vũ.
Một lúc lâu sau, Khúc Hà Tinh cuối cùng cũng gật đầu, trang trọng trả lời: "Được."