Khi nghe câu trả lời của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh gần như không dám tin. Anh còn nghi ngờ có phải vì xung quanh có quá nhiều người cổ vũ, hoặc do anh quá căng thẳng mà nghe nhầm hay không, nếu không sao anh lại có thể nghe thấy Khúc Hà Tinh nói được chứ?
Anh ngây ngẩn nhìn Khúc Hà Tinh, một lúc lâu sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại, giọng nói khản đặc hỏi: "Em đồng ý với anh rồi phải không em?"
Khúc Hà Tinh khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang quỳ một gối trước mặt mình: "Sau này anh còn lừa em nữa không?"
Tạ Diệc Thanh đỏ hoe mắt lắc đầu: "Sẽ không, anh hứa."
Tinh Tinh của anh đã có thể chấp nhận tính chiếm hữu quá mạnh của anh, vậy thì Tạ Diệc Thanh cũng không còn chuyện gì cần phải giấu cậu nữa.
Lúc trước giấu cậu cũng là vì sợ Khúc Hà Tinh sẽ không đồng ý chia sẻ toàn bộ lịch trình của mình cho anh, nên mới nảy ra ý nghĩ sai lầm, dùng phương pháp không đúng.
Việc đó đã khiến Khúc Hà Tinh đau lòng, Tạ Diệc Thanh chỉ muốn quay ngược thời gian về lúc lén cài định vị, tát cho bản thân không tỉnh táo lúc đó một cái thật mạnh.
Khúc Hà Tinh bật cười, do tiếng ồn xung quanh quá lớn, cậu buộc phải nói to hơn. Cậu đưa tay xoa nhẹ sau gáy Tạ Diệc Thanh, hỏi: "Khi nào chúng ta đi làm thủ tục?"
Tạ Diệc Thanh vẫn quỳ, quên cả đứng dậy, vội nắm lấy tay Khúc Hà Tinh ghì thật chặt: "Bây giờ, bây giờ mình đi luôn, được không em?"
"Được." Khúc Hà Tinh đã đồng ý thì sẽ không hối hận. Nếu sớm muộn gì cũng phải đi, thì hôm nay hay một ngày nào đó trong tương lai cũng chẳng có gì khác biệt.
Tạ Diệc Thanh lúc này mới đứng dậy, nhận lấy cả hành lý của Khúc Hà Tinh và bó hoa trong lòng cậu để ôm.
"Em có phải trẻ con đâu." Khúc Hà Tinh nhìn bộ dạng của anh, có chút bất đắc dĩ, nói: "Em tự cầm được mà."
Phía sau có người lớn tiếng hô vang lời chúc mừng, Khúc Hà Tinh có chút ngại ngùng nên không quay đầu lại, ngược lại Tạ Diệc Thanh lại quay người, cúi gập người thật sâu về phía những người đã chúc phúc cho họ.
Khúc Hà Tinh chứng kiến toàn bộ, cười anh: "Thích khoe mẽ."
Tạ Diệc Thanh không những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, trên mặt là nụ cười rạng rỡ: "Hạnh phúc thì mới khoe mẽ."
"Anh biết là em cầm được" Tạ Diệc Thanh nói, "Nhưng điều đó không mâu thuẫn với việc anh không muốn em mệt. Hơn nữa anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, chăm sóc em nhiều hơn là điều nên làm."
Khúc Hà Tinh: "Em cảm ơn."
Tạ Diệc Thanh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cảm thấy Khúc Hà Tinh lúc đỏ mặt ngượng ngùng trông đáng yêu vô cùng, không nhịn được muốn trêu cậu: "Anh không muốn nghe cảm ơn, em gọi một tiếng gì đó dễ nghe xem nào."
Khúc Hà Tinh trước giờ không bao giờ tranh cãi về cách xưng hô, nếu Tạ Diệc Thanh thích thì cậu sẽ gọi, chỉ là một cách gọi mà thôi, cũng chẳng thiệt thòi gì.
"Anh trai ơi." Khúc Hà Tinh dịu giọng, ngọt ngào cất tiếng gọi, âm cuối cong lên vô cùng đáng yêu. Cộng thêm vẻ mặt của cậu, Tạ Diệc Thanh hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Nếu đây không phải là nơi công cộng, Tạ Diệc Thanh thật sự muốn đè người ra ngay tại chỗ.
Nhưng địa điểm không thích hợp, cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Sau khi ra khỏi nhà ga, Tạ Diệc Thanh lái xe thẳng đến nơi làm thủ tục thỏa thuận giám hộ theo chỉ định, Khúc Hà Tinh ngạc nhiên: "Không cần chuẩn bị giấy tờ gì sao?"
Tạ Diệc Thanh một tay đánh lái, trong giọng nói vẫn còn nét cười: "Anh đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Anh muốn cho em một bất ngờ. Những giấy tờ và quy trình cần thiết, anh đều đã tìm hiểu cả rồi, chỉ chờ em đồng ý là chúng ta sẽ qua đó làm thủ tục." Tạ Diệc Thanh hắng giọng, liếc mắt nhìn Khúc Hà Tinh đang ngồi ở ghế phụ, trong lòng ngọt ngào như mật, cả trái tim như sắp bị em lấp đầy.
Khúc Hà Tinh nghe vậy, khẽ hừ một tiếng: "Anh không sợ em không đồng ý à?"
Tạ Diệc Thanh im lặng một lát, rồi mới nói: "Anh sợ chứ, nhưng cũng không sao cả. Nếu em từ chối, thì cùng lắm lần sau anh lại cầu xin, cứ cầu xin mãi cho đến khi em đồng ý mới thôi."
"May mà anh vẫn còn trẻ, có rất nhiều thời gian để cầu xin em đồng ý." Bàn tay Tạ Diệc Thanh nắm chặt vô lăng, cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức, đầu ngón tay trắng bệch.
Khóe miệng Khúc Hà Tinh cong lên, khá hài lòng với câu trả lời của Tạ Diệc Thanh, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng thật ấm áp, gió nhẹ thổi làm những hàng cây bên đường khẽ đung đưa, khiến người ta nhìn vào là thấy lòng vui vẻ.
Khi đến nơi, Khúc Hà Tinh mới phát hiện Tạ Diệc Thanh đã chuẩn bị chu đáo đến mức nào, các loại giấy tờ cần thiết đều đã đầy đủ, bao gồm cả sổ hộ khẩu của Khúc Hà Tinh anh cũng đã lấy được rồi.
"Anh..." Khúc Hà Tinh sững sờ, người này rốt cuộc đã chuẩn bị những gì, lại còn đến cả nhà cậu nữa?
"Anh đi lấy lúc nào vậy?"
Tạ Diệc Thanh đưa tay véo má cậu một cái: "Lấy sau khi tan làm vào ngày anh trở về."
"Ba mẹ em cũng đồng ý à?" Khúc Hà Tinh nghĩ đến tính cách của ba mẹ, cảm thấy họ có lẽ sẽ không chấp nhận được sự thật là con trai mình đồng tính lại còn muốn gắn bó với một người đàn ông khác.
Chuyện này sẽ khiến họ cảm thấy mất mặt.
Nói đến chuyện này, Tạ Diệc Thanh thực ra không muốn bàn tới. Tinh Tinh của anh là một người mềm lòng, luôn ôm ấp kỳ vọng rất lớn vào tình thân, khao khát sự ấm áp, nhưng ba mẹ của em lại...
Khúc Hà Tinh vừa nhìn vẻ mặt của Tạ Diệc Thanh là biết ngay ba mẹ mình chắc chắn không đồng ý, không biết anh đã dùng cách gì để khiến họ chấp thuận.
"Anh nói đi" Khúc Hà Tinh cười nhẹ, "Không có gì là em không chấp nhận được cả."
Tạ Diệc Thanh đành phải nói thật: "Không có gì mà lợi ích không giải quyết được."
Lợi ích.
Cũng phải, họ đều là những người cuồng công việc, xem trọng công việc và thể diện của mình hơn cả con cái, lợi ích là thứ dễ lay động họ nhất.
Khúc Hà Tinh không nói gì nữa. Như vậy cũng tốt.
Dứt bỏ ảo tưởng, không còn ôm ấp hy vọng vào những thứ không đâu nữa. Bao nhiêu năm như vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn không rõ mình rốt cuộc là gì đối với ba mẹ hay sao?
Trong mắt Tạ Diệc Thanh tràn đầy sự đau lòng, anh đưa tay nắm lấy tay Khúc Hà Tinh, trịnh trọng nói: "Tinh Tinh, còn có anh đây, sau này chúng ta sẽ có một gia đình của riêng mình, không cần bận tâm đến người khác."
Khúc Hà Tinh bật cười, đôi mắt cong cong, đẹp vô cùng: "Cảm ơn anh."
"Phải nói là em thích anh." Bàn tay Tạ Diệc Thanh chuyển sang véo môi Khúc Hà Tinh.
"Em thích anh." Khúc Hà Tinh nói.
"........." Tim Tạ Diệc Thanh lỡ một nhịp, ngây người đáp lại: "Anh cũng thích em."
Nhân viên công chứng bị buộc phải chứng kiến cảnh ngọt ngào một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, kín đáo đảo mắt một cái, thúc giục: "Làm phiền hai người ký tên và điểm chỉ nhanh lên, phía sau còn có người đang chờ."
Khúc Hà Tinh lúc này mới nhận ra mà ngại ngùng, vội vàng ký tên, điểm chỉ rồi đưa giấy tờ cho nhân viên, nói: "Xin lỗi."
Nhân viên nhanh chóng nhận lấy giấy tờ, sau đó hướng dẫn họ bước tiếp theo cần làm gì.
Đợi đến khi mọi việc đều xong xuôi, đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua. Hai người sóng vai bước ra khỏi đại sảnh, đứng trên bậc thềm cao nhất, trong lòng dâng lên cảm xúc khôn xiết.
Anh quay người ôm chầm lấy Khúc Hà Tinh vào lòng, giọng nói vì quá kích động mà có phần run rẩy: "Tinh Tinh, em đã hoàn toàn là của anh rồi, sau này cũng không thể chia tay, mối quan hệ của chúng ta được pháp luật bảo vệ."
Khúc Hà Tinh ôm lại anh: "Anh có vui không?"
Tạ Diệc Thanh: "Anh vui đến phát điên."
Khúc Hà Tinh bật cười thành tiếng. Tạ Diệc Thanh ôm người không nỡ buông, hỏi ngược lại: "Em có vui không?"
Khúc Hà Tinh gật đầu: "Đương nhiên, em cũng rất vui."
Tạ Diệc Thanh vừa định nói thì bị một cô lao công ngắt lời: "Đi chỗ khác mà ôm, chắn đường quá!"
Hai người không nhịn được, cùng bật cười thành tiếng.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Khúc Hà Tinh hỏi.
Tạ Diệc Thanh kéo cậu vào lại trong xe, đặt tay lên đùi trong của Khúc Hà Tinh rồi bóp nhẹ, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng, nói: "Về nhà. Tinh Tinh, anh nhớ em."
Khúc Hà Tinh khựng lại, Tạ Diệc Thanh thường xuyên nói nhớ cậu, nhưng lần này rõ ràng khác với những lần nhớ cậu trước đây.
Khúc Hà Tinh ấp úng: "Em vừa xuống máy bay đã đi cùng anh đến đây rồi, em có hơi mệt."
Tạ Diệc Thanh cúi đầu cười một tiếng, ngồi nghiêng người nhìn Khúc Hà Tinh, quan sát em từ trên xuống dưới, trêu chọc nói: "Tinh Tinh của chúng ta đáng yêu thật."
"?" Khúc Hà Tinh nghi ngờ anh đang chế giễu mình, lập tức không vui nói: "Anh có ý gì đây?"
Tạ Diệc Thanh nhướn mày: "Anh chỉ là thấy em đáng yêu thôi mà."
Anh rõ ràng là đang chế giễu cậu, nhưng Khúc Hà Tinh lại không có bằng chứng, chỉ có thể nén một cục tức, định bụng về nhà sẽ xử lý anh sau.
Muốn xử lý Tạ Diệc Thanh ở phương diện này cũng rất dễ. Cậu chỉ cần làm bừa một việc gì đó, Tạ Diệc Thanh đều không cầm lòng được. Có điểm yếu như vậy mà còn dám cười cậu sao?
Khúc Hà Tinh cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng lát nữa sẽ trị Tạ Diệc Thanh như thế nào.
Tạ Diệc Thanh hoàn toàn không biết gì về điều này, lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm, ghé sát vào định hôn Khúc Hà Tinh.
Theo tính cách của Khúc Hà Tinh, dù tuyệt đối sẽ không có ai đến, cậu vẫn sẽ ngại ngùng, nhất định sẽ từ chối.
Thế nhưng, Khúc Hà Tinh của ngày hôm nay không những không từ chối, mà thậm chí còn có chút chủ động.
Tạ Diệc Thanh kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng người đẹp ở ngay trước mắt, anh cũng chẳng bận tâm được nhiều như vậy.
Khúc Hà Tinh kéo tay Tạ Diệc Thanh ra, bẻ ngược ra sau lưng anh, động tác chậm rãi cởi nút áo, sau đó tay lần lượt đi xuống.
"Anh tự cởi đi." Khúc Hà Tinh nói.
Tạ Diệc Thanh lúc này vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn làm theo, sau đó định ôm Khúc Hà Tinh qua.
Khúc Hà Tinh cúi đầu nhìn Tạ Diệc Thanh một cái, cười nói: "Anh trai, định lực của anh kém quá."
Ngày thường Khúc Hà Tinh chủ động hôn anh, Tạ Diệc Thanh đã có thể vui vẻ cả buổi, huống chi là hôm nay thế này?
Anh mà còn có thể vững như bàn thạch, thì mới là có vấn đề!
"Tinh Tinh." Giọng Tạ Diệc Thanh khàn đi, "Em qua đây."
Nhưng Khúc Hà Tinh không qua, cậu chỉnh lại quần áo, mở cửa xe rồi bước xuống.
"............?"
Tạ Diệc Thanh ngẩn người, gọi Khúc Hà Tinh: "Tinh Tinh?"
Khúc Hà Tinh đứng bên cửa sổ xe, nhìn Tạ Diệc Thanh không một mảnh vải che thân bên trong, không nhịn được mà bật cười, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nín lại được.
"Cho anh chừa cái tội nói em không có sức bền." Khúc Hà Tinh nói xong, thản nhiên quay người về nhà, bỏ lại Tạ Diệc Thanh một mình tự trấn tĩnh.
Cậu vào phòng tắm trước, tắm qua loa, vừa mặc xong chiếc váy ngủ thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Chiếc váy hai dây nhỏ màu đỏ rượu dài đến gối, tôn lên làn da cậu trắng thêm một tông, vừa trong sáng lại vừa quyến rũ, ánh mắt Tạ Diệc Thanh không thể rời đi dù chỉ một li.
Chiếc váy này là anh mua cho Khúc Hà Tinh, lúc đó nhìn thấy nó liền cảm thấy cậu mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.
Quả nhiên không sai, Tinh Tinh của anh mặc gì cũng đẹp.
"...Chậc." Khúc Hà Tinh vốn còn muốn trêu Tạ Diệc Thanh một chút, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của anh lúc này, cậu đã rất sáng suốt mà không tiếp tục tìm đường chết.
Lúc này cậu mà làm bừa chút gì, Tạ Diệc Thanh có thể biến thành tên b**n th** nhỏ thích cắn người, ngày mai cậu sẽ không ra khỏi cửa được nữa.
Thế nhưng, cho dù Khúc Hà Tinh không làm gì, sức chịu đựng của Tạ Diệc Thanh cũng đã đến giới hạn. Anh sải bước tiến lên, bế ngang Khúc Hà Tinh lên, ném lên giường.
"Anh trai ơi." Khúc Hà Tinh đáng thương cầu xin, "Anh có chừng mực một chút, em mệt lắm rồi."
Tạ Diệc Thanh hôn xuống, ôm lấy vòng eo thon của cậu nói: "Anh tự mình cử động, sẽ không làm em mệt."
Ha.
Khúc Hà Tinh cười, ai nói ở trên thì không mệt chứ?
Trong phòng không khí nóng như lửa.
Ngoài trời sắc trời dần tối lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, âm thanh trong phòng cuối cùng cũng dừng lại. Khúc Hà Tinh nằm trên giường, đuôi mắt đỏ hoe, xem ra là đã khóc.
Tạ Diệc Thanh đặt một nụ hôn lên khóe mắt cậu, bế cậu vào phòng tắm tắm rửa. Vì cử động của anh, thứ Khúc Hà Tinh để lại bên trong anh chảy ra, nhưng anh cũng không để tâm.
"Anh yêu em." Đặt người vào bồn tắm, Tạ Diệc Thanh hôn Khúc Hà Tinh liên tục, hôn cho đã rồi lại giúp cậu tắm rửa, bế về giường quấn chăn kỹ càng, lúc này mới lo đến việc dọn dẹp cho mình. Lúc đứng dậy thì bị Khúc Hà Tinh níu lại.
Giữa cơn mơ màng, Khúc Hà Tinh nói: "Em cũng yêu anh."
Hốc mắt Tạ Diệc Thanh lập tức đỏ hoe.