Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 58

Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, Khúc Hà Tinh mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, cậu lại lập tức nhắm lại.

 

Mắt cậu cay xè, hẳn là do đêm qua đã khóc quá nhiều.

 

Tạ Diệc Thanh rõ ràng là đang cố tình trả thù cậu vì đã bỏ mặc anh trong xe!

 

Cả nửa đêm cứ ra sức giày vò cậu. Khúc Hà Tinh nghĩ rằng một tháng tới mình cũng không muốn làm chuyện này nữa.

 

Đợi cho đỡ hơn một chút, Khúc Hà Tinh mới mở mắt ra, cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày thường nếu cậu dậy muộn, Tạ Diệc Thanh đã sớm đi làm rồi, sao hôm nay trên giường lại chật chội như vậy?

 

Khúc Hà Tinh từ từ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tạ Diệc Thanh đang dán sát vào mình.

 

Ánh mắt người đàn ông trong veo, trông rất tỉnh táo, không biết đã tỉnh được bao lâu rồi.

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đến việc người này nắm lấy hàng của cậu không cho... liền tức giận, từ từ xoay người, kéo chăn lên cao không muốn nhìn thấy anh.

 

Tạ Diệc Thanh bật cười, lật người em lại, hôn lên trán em một cái: "Em sao thế này?"

 

"Đều tại anh, bây giờ em mệt chết đi được." Khúc Hà Tinh tủi thân tố cáo.

 

Bàn tay Tạ Diệc Thanh luồn xuống dưới, sờ sờ nắn nắn của quý của cậu, sau đó không nhịn được mà bật cười.

 

Mặt Khúc Hà Tinh đỏ bừng, giật tay anh ra, mắng: "Anh lưu manh!"

 

Có lẽ thật sự là đêm qua làm quá mức, bị Tạ Diệc Thanh sờ như vậy mà cậu cũng không có phản ứng gì, trông uể oải không có chút tinh thần nào. Khúc Hà Tinh vừa tủi thân lại vừa tức giận: "Anh còn cười, đều tại anh!"

 

"Tại anh, tại anh." Những lúc thế này, Khúc Hà Tinh nói gì cũng phải chiều theo ý cậu, nếu không chồng nhỏ nhà anh thật sự sẽ xù lông mất.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Anh đi làm bữa sáng, em ngủ thêm một lát đi, hôm nay chúng ta còn có việc khác phải làm."

 

"Việc gì thế anh?" Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn để Tạ Diệc Thanh bế dậy, hôn đến khóe môi ửng hồng rồi mới đặt người lại giường, quấn chăn kín mít, hỏi: "Hôm nay anh không đi làm à?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Chúng ta cũng coi như đã kết hôn rồi, anh không được nghỉ phép kết hôn sao?"

 

"............" Khúc Hà Tinh không còn lời nào để nói, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh nghỉ mấy ngày?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Tùy em, muốn đi chơi thì nghỉ thêm mấy ngày."

 

Khúc Hà Tinh vừa mới đi chơi về, tạm thời vẫn chưa muốn ra ngoài, cậu lắc đầu: "Em không có nơi nào muốn đi cả."

 

"Vậy chúng ta ở nhà chơi."

 

Khúc Hà Tinh nhướn mày: "Kỳ nghỉ của em vừa kết thúc, em phải về đi làm rồi."

 

Tạ Diệc Thanh cũng cười, nói: "Anh đi làm cùng em cũng được."

 

"...Anh mau đi nấu cơm đi." Khúc Hà Tinh bất đắc dĩ ôm trán, "Em đói rồi."

 

Tạ Diệc Thanh làm bữa sáng đã sớm thành thạo, không bao lâu đã làm xong.

 

Khúc Hà Tinh trong phòng ngủ lại ngủ thiếp đi, lúc bị Tạ Diệc Thanh gọi dậy cả người đều ngơ ngác.

 

Tạ Diệc Thanh lôi em ra khỏi chăn, bế đi tắm rửa, rửa mặt xong cho em, để em tự đánh răng.

 

"Em đánh nhanh lên." Tạ Diệc Thanh đứng sau lưng Khúc Hà Tinh buộc tóc cho cậu.

 

Tóc của cậu bây giờ đã dài qua vai một chút, rất đẹp.

 

Tạ Diệc Thanh thành thạo buộc một búi tóc thấp sau gáy cho cậu, trông vừa gọn gàng lại vừa dịu dàng, hỏi Khúc Hà Tinh: "Thế nào?"

 

"Rất đẹp." Khúc Hà Tinh lắc lắc đầu, trong miệng có kem đánh răng, giọng nói nghe không rõ.

 

"Cục cưng xinh đẹp." Tạ Diệc Thanh nghiêng đầu hôn lên má em một cái.

 

Hai người dính lấy nhau một lúc lâu mới tắm rửa xong và ăn sáng.

 

Ăn sáng xong, Tạ Diệc Thanh lấy ra một chồng tài liệu và vài tấm thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt Khúc Hà Tinh.

 

"Dạ?" Khúc Hà Tinh cầm lên xem, phát hiện là các loại tài sản dưới tên Tạ Diệc Thanh, "Anh đang làm gì đây?"

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Đây là toàn bộ tài sản của anh, nộp hết cho chồng nhỏ giữ."

 

"Anh........." Khúc Hà Tinh cạn lời một lúc rồi cười không ngớt, đây là lần đầu tiên cậu nghe Tạ Diệc Thanh gọi mình là chồng.

 

Người này ngày thường thích ép cậu gọi anh là chồng hơn, ví dụ như lúc cậu sắp không chịu nổi, Tạ Diệc Thanh lại cố tình không dừng, yêu cầu cậu gọi chồng xong mới chịu làm theo ý cậu.

 

Tạ Diệc Thanh: "Em cười gì thế?"

 

Khúc Hà Tinh cuối cùng cũng ngừng lại, nói: "Chồng thì chồng, tại sao lại phải thêm chữ nhỏ?"

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Cũng đúng, thực ra anh càng muốn gọi em là vợ hơn, nhưng lại sợ em không thích."

 

Khúc Hà Tinh mà tin lời này của anh mới lạ, nếu thật sự sợ cậu không vui, người đàn ông này căn bản sẽ không nói ra.

 

"Anh gọi thử xem nào?" Khúc Hà Tinh híp mắt, gập hai ngón tay gõ gõ lên bàn.

 

Tạ Diệc Thanh kéo mạnh Khúc Hà Tinh qua, để cậu ngồi d*ng ch*n trên đùi mình: "Vợ ơi."

 

"A..." Mặt Khúc Hà Tinh đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tạ Diệc Thanh hai giây, rồi như trốn tránh mà vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ.

 

"Vợ ơi." Giọng Tạ Diệc Thanh đầy ý cười, lại gọi một tiếng nữa.

 

"Được rồi." Giọng Khúc Hà Tinh rất nhỏ, có chút ngại ngùng, ngăn không cho Tạ Diệc Thanh gọi tiếp.

 

Tạ Diệc Thanh véo eo Khúc Hà Tinh: "Anh chủ động nộp lương, em không khen anh một câu sao?"

 

Khúc Hà Tinh im lặng một lát: "Anh không cần như vậy đâu, em tin tưởng anh mà."

 

Nhưng Tạ Diệc Thanh lại cố chấp muốn Khúc Hà Tinh nhận lấy.

 

Anh biết Khúc Hà Tinh không quan tâm đến những thứ này, nhưng anh vẫn muốn cho Tinh Tinh của mình thêm một phần bảo đảm, thêm một chút an tâm.

 

Nói đi nói lại, cuối cùng Khúc Hà Tinh cũng nhận lấy khối tài sản khổng lồ dưới tên Tạ Diệc Thanh.

 

"Đường đường là Tạ tổng mà lại phải để người khác phát tiền tiêu vặt" Khúc Hà Tinh cong cong mắt, giọng nói mang theo ý cười, "Không sợ người khác chê cười anh à?"

 

"Những người cười anh có khi còn chẳng kịp ghen tị ấy chứ." Tạ Diệc Thanh hừ một tiếng, "Họ có đốt đèn lồng tìm cũng không thấy được người như vậy đâu."

 

Khúc Hà Tinh im lặng.

 

Toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, đem toàn bộ tình cảm, tài sản của mình gửi gắm vào một người là điều rất khó làm được, rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không gặp được.

 

Họ có thể tìm thấy nhau, quả thực đáng để người khác ghen tị.

 

Tạ Diệc Thanh gọi chuyên gia đến xử lý, xong việc đã là hai tiếng sau.

 

Sau khi xử lý xong, Tạ Diệc Thanh đưa Khúc Hà Tinh về nhà họ Khúc, trả lại sổ hộ khẩu.

 

Khúc Hà Tinh nhìn ba mẹ trước mặt, hoàn toàn không thể thân thiết nổi, giữa họ chỉ có sự xa cách.

 

"Cảm ơn ba mẹ." Khúc Hà Tinh còn muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng chỉ nói ra được ba chữ này, đành bỏ cuộc.

 

Ngược lại, ba mẹ cậu lại nhiệt tình với cậu hơn rất nhiều, ba cậu hỏi: "Con nói gì thế, người một nhà sao lại nói lời cảm ơn, chuyện của con và... Tạ tổng đã xong xuôi cả rồi chứ?"

 

"Xong rồi." Khúc Hà Tinh trả lời.

 

Khóe mắt đầu mày của ba Khúc đều là ý cười: "Xong là được rồi, con trai ba mắt nhìn tốt thật, với Tạ tổng đúng là một cặp trời sinh, rất xứng đôi."

 

Khúc Hà Tinh lặng lẽ nhìn những người thân với khuôn mặt tươi cười, ánh mắt hiền lành, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

 

Đời trước vì yêu đàn ông và thích mặc đồ nữ mà cậu đã tuyệt giao với gia đình, đời này cũng vậy, cảnh tượng lần trước cậu về nhà vẫn còn hiện rõ mồn một.

 

Nhưng bây giờ thái độ khác một trời một vực của họ khiến trái tim Khúc Hà Tinh lạnh đi. Cậu khẽ cười một tiếng, từ từ lùi lại một bước, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ lễ phép nói một câu "con cảm ơn".

 

Khúc Hà Tinh nghĩ, cậu sẽ không còn ôm ấp hy vọng gì ở họ nữa.

 

Cậu không muốn tranh cãi, không muốn chất vấn tại sao, cứ như vậy đi, từ từ xa cách, từ từ rời xa là được rồi.

 

Tạ Diệc Thanh choàng vai Khúc Hà Tinh, rời khỏi cái gọi là nhà này, lái xe đến ngôi nhà sau này của em, đó là cuộc sống mới thuộc về em.

 

"Tinh Tinh?" Tạ Diệc Thanh giữ lấy cằm Khúc Hà Tinh, hôn sâu một cái, một lúc lâu sau mới buông cậu ra. Lúc tách ra, Khúc Hà Tinh thậm chí còn cảm thấy chân mình hơi nhũn.

 

Khúc Hà Tinh liếc anh một cái, thầm nghĩ: Kỹ năng hôn của người đàn ông này đúng là càng ngày càng tốt.

 

"Son của em!" Đôi mắt Khúc Hà Tinh ngấn nước, lườm Tạ Diệc Thanh một cái.

 

Tạ Diệc Thanh chỉ cười: "Anh đưa em đến một nơi."

 

"Dạ?" Khúc Hà Tinh nghi hoặc, "Anh còn có sắp xếp khác à?"

 

Tạ Diệc Thanh có phần đắc ý, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ, nói: "Chúng ta cũng coi như đã đăng ký rồi, đương nhiên phải tổ chức tiệc rượu."

 

"...Có phải anh chỉ muốn khoe mẽ một chút không?" Rõ ràng là yêu đương nghiêm túc, cũng không còn là trẻ con nữa, nhưng phô trương thể hiện tình cảm như vậy, Khúc Hà Tinh vẫn rất ngại ngùng.

 

Tạ Diệc Thanh vẫn cười, vỗ nhẹ lên tay cậu: "Em yên tâm, chỉ gọi mấy người bạn thân thôi."

 

Khúc Hà Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh có gọi Chiêm Ý không?"

 

"Ngay cả nhân viên tiệm của em anh cũng gọi rồi." Giọng Tạ Diệc Thanh nhàn nhạt.

 

Khúc Hà Tinh vừa nghe giọng điệu này của anh là biết người này lại không vui rồi, dở khóc dở cười, nói: "Họ là bạn của em, hơn nữa đều không còn độc thân, anh ghen cái gì chứ?"

 

"Em thân với họ như vậy..." Tạ Diệc Thanh cụp mắt.

 

Khúc Hà Tinh bất đắc dĩ, giơ ba ngón tay lên bên tai, bảo đảm: "Yên tâm, em thân với anh nhất, được chưa?"

 

"Anh không muốn nghe được chưa, em nói lại một lần nữa." Tạ Diệc Thanh nói.

 

"Em thân với anh nhất." Khúc Hà Tinh lặp lại một lần, lúc này mới dỗ dành được vị Tạ tổng nhỏ mọn này.

 

Khi đến nơi, quả nhiên không đông người, cộng cả Chiêm Ý và Lâm Du cũng chỉ có năm sáu người, điều này khiến Khúc Hà Tinh thở phào nhẹ nhõm.

 

Chiêm Ý vừa nhìn thấy cậu đã chạy tới, đi một vòng quanh cậu, miệng không ngừng: "Chậc chậc chậc chậc."

 

"Đến mức đó sao?" Khúc Hà Tinh bật cười, cậu biết Chiêm Ý đang chậc cái gì.

 

"Đương nhiên là đến mức đó." Chiêm Ý khen cậu: "Hôm nay ông ăn mặc đẹp quá. Tinh Tinh của chúng ta mặc váy đẹp như vậy, quả nhiên vẫn là phải ở bên đúng người."

 

Nụ cười trên mặt Khúc Hà Tinh không giảm, gật đầu đồng tình với câu nói này.

 

Tạ Diệc Thanh giới thiệu Khúc Hà Tinh với bạn bè của mình, khóe mắt đầu mày đều là ý cười: "Đây là Khúc Hà Tinh, tiên sinh của tôi."

 

Bạn bè của anh đều là những doanh nhân trạc tuổi anh, chững chạc điềm đạm, nhưng trêu chọc người khác cũng không hề nương tay. Khúc Hà Tinh không chống đỡ nổi, lén chọc chọc vào lưng Tạ Diệc Thanh.

 

Ý cười nơi khóe miệng Tạ Diệc Thanh càng sâu hơn, giấu Khúc Hà Tinh ra sau lưng: "Được rồi, mọi người ăn nhiều vào."

 

Mọi người cười ồ lên, không còn vây công hai người nữa, chuyên tâm ăn uống.

 

Trong bữa tiệc, Tạ Diệc Thanh chu đáo ân cần, nhớ rõ sở thích của Khúc Hà Tinh, gắp thức ăn, rót nước, đưa giấy ăn, chỉ một ánh mắt của em là anh đã lường trước được.

 

Chiêm Ý vẫn luôn chú ý đến cách hai người họ ở bên nhau, thấy dáng vẻ tự nhiên của Khúc Hà Tinh, đoán chừng hai người ngày thường ở nhà cũng tương tác như vậy.

 

Chiêm Ý mỉm cười, mừng cho Khúc Hà Tinh. Sau bữa ăn, cậu đi ra sân ngồi xích đu.

 

Khúc Hà Tinh đi tới ngồi bên cạnh Chiêm Ý, cười hỏi: "Bà nghĩ gì thế? Lúc nãy ăn cơm đã không tập trung rồi."

 

Chiêm Ý nhích sang một bên: "Nghĩ đến ông đó."

 

"Hả?"

 

Chiêm Ý nói: "Mừng cho ông đó, Tinh Tinh, khoảng thời gian này ông đã thay đổi rất nhiều."

 

Khúc Hà Tinh biết cô muốn nói gì, cười đáp: "Thay đổi tốt hơn rất nhiều."

 

"May mà ông tỉnh ngộ kịp thời, thằng cặn bã Bạch Li kia làm sao mà xứng với ông được." Chiêm Ý chê bai: "Nhân phẩm không tốt, ngoại hình bình thường, ngay cả những tác phẩm đó của gã cũng là đạo nhái mà có, chỗ nào cũng không được, không biết lúc đầu ông sao lại để mắt tới gã nữa!"

 

Chiêm Ý và Bạch Li trước giờ không hợp nhau, hai người gặp mặt là cãi vã, mỗi lần nói đến đối phương, cả hai đều có một đống chuyện để chê bai, Khúc Hà Tinh đã quen rồi.

 

Nhưng lần này Khúc Hà Tinh có chút ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Đạo nhái tác phẩm?"

 

Bạch Li học vẽ, có vài bức tranh khá nổi tiếng, năng lực chuyên môn cũng không tồi, đạo nhái là sao?

 

Chiêm Ý khinh thường nói: "Bản thân không có cảm hứng nên đạo nhái tác phẩm của người khác, bị phát hiện chứ sao, mà còn không chỉ một tác phẩm. Tóm lại là gã sắp gặp đại họa rồi, hừ, đáng đời! May mà ông đã chia tay với gã."

 

Trong lòng Khúc Hà Tinh vô cùng cảm khái, bĩu môi, trong lòng cũng mắng một câu: Đáng đời!

 

Cậu còn muốn nghe thêm chuyện phiếm thì kết quả sau lưng đột nhiên có một bàn tay vươn ra, tìm đúng vị trí má cậu mà véo một cái.

 

"Tinh Tinh..." Tạ Diệc Thanh nói giọng ai oán.

 

Khúc Hà Tinh quay đầu lại, nhìn thấy Tạ tổng đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt còn có chút đáng thương.

 

"........."

 

Chắc là đã nghe thấy cậu và Chiêm Ý nói chuyện về Bạch Li nên không vui.

 

Khúc Hà Tinh thở dài: Thôi rồi, lại phải dỗ người.

 

Cậu đứng dậy, kéo Tạ Diệc Thanh đến một góc không người, chủ động ôm anh, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chồng ơi."

 

"Em làm nũng vô dụng." Tạ Diệc Thanh nói.

 

Khúc Hà Tinh: "Vậy em làm thế nào mới có tác dụng?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Nói yêu anh."

 

Khúc Hà Tinh không đáp, Tạ Diệc Thanh liền ấn cậu vào tường, hôn cậu một cách điên cuồng, vừa hôn vừa cắn, giống như một chú cún con hôn người.

 

"Miệng em sắp sưng lên rồi, lát nữa bị người ta nhìn thấy thì sao!" Khúc Hà Tinh đẩy Tạ Diệc Thanh, nhưng người đang giữ cậu lại không hề nhúc nhích.

 

Tạ Diệc Thanh cầu xin: "Vậy em nói yêu anh đi!"

 

"Em yêu anh." Khúc Hà Tinh ôm lại Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng nghe được điều mình muốn nghe, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Khúc Hà Tinh, vô cùng trân trọng, nói: "Anh mãi mãi yêu em."

 

Lời của tác giả:

 

Đến đây là hết rồi!!!!

 

Cảm ơn tất cả các chị em đã theo dõi!!!

 

Cảm ơn tất cả các chị em đã đọc đến đây!!!

 

Chúc mọi người mọi điều như ý, sớm ngày phát tài!!!

 

Tôi biết truyện có rất rất rất nhiều thiếu sót, rất xin lỗi vì không có khả năng viết câu chuyện tốt hơn, nhưng tôi sẽ cố gắng viết ra những câu chuyện tốt hơn nữa, một lần nữa cảm ơn mọi người [Trái tim][Trái tim][Trái tim]

 

Truyện mới sẽ ra mắt vào ngày 1 tháng 4, các chị em yêu thích xin hãy nhấn theo dõi nhé, là câu chuyện về mặt trời nhỏ công và hệ daddy thụ, các chị em thích thể loại đoàn sủng công hãy xem thử truyện mới nhé [Tung hoa][Tung hoa][Tung hoa]

 

Thật sự vô cùng cảm ơn các chị em đã đọc đến đây, xin cúi đầu cảm ơn [Trái tim][Trái tim][Trái tim]

 

EditorCuối cùng cũng xong tạm biệt Tinh Tinh và Tạ tổng nhé️

Bình Luận (0)
Comment