Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 102

Editor: Troiwfmas


Xem ra cha mẹ chồng nhất quyết lôi chuyện này ra để nói, Vương Kiệu vội vàng nghĩ cách ứng đối, nếu hắn làm tổn hại đến danh dự Vương gia, chỉ sợ bên nhà mẹ đẻ sẽ bỏ mặc hắn. Hắn rất hiểu hiện tại Vương gia đang gặp phải vấn đề khó khăn.


Liễu Vĩ thấy vợ chồng Đại ca vừa rồi còn lý lẽ hùng hồn nay héo quắt lại thì trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý, không chịu buông tha tiếp tục mở miệng ám chỉ: "Loại chuyện có vợ quên mẹ này cũng không phải chưa từng xảy ra. Chỉ là tôi không nghĩ tới cái danh bất trung bất hiếu sẽ phát sinh ở trên người Đại ca, để người ngoài biết được......"


Thấy Liễu Vĩ hăng hái như vậy, Liễu Không rất giận dữ, mở miệng đánh gãy câu kế tiếp của hắn, giương giọng cảnh cáo: "Tiểu Vĩ, nói chuyện phải có chừng mực."


Liễu Vĩ hừ lạnh một tiếng châm chọc: "Tôi nói sai sao?! Chỉ có thể nói, không hổ là người Vương gia, tôi xem như được mở rộng tầm mắt."


Mặt mũi Liễu Không đỏ gay: "Đủ rồi, muốn đem tất cả sai lầm đều đẩy hết lên người chúng tôi đúng không? Đến cùng không phải là muốn chúng tôi bỏ tiền ra hay sao? Hà tất phải nói những lời khó nghe như vậy." Vương Kiệu rất tốt, hắn đều biết, mấy người này đối với bọn họ chất vấn bức bách, còn tưởng hắn không rõ mục đích đằng sau hay sao?


Vương Kiệu vội vàng túm chặt tay Liễu Không hướng về hắn lắc lắc đầu, ý bảo Liễu Không đừng nói thêm nữa. Liễu Không cắn chặt răng, Vương Kiệu mới quay về phía vợ chồng Liễu Đại Bảo mà cất lời: "Cha mẹ, không ai biết trước sẽ phát sinh những chuyện như vậy, sét đánh sập nhà là rủi ro không ai đoán được. Bây giờ lo cãi vả còn không bằng nghỉ cách giải quyết vấn đề trước mắt."


Nghe được nhà con cả nói sẽ bỏ tiền ra, trong lòng vợ chồng Liễu gia cuối cùng cũng dễ chịu được một ít.


Liễu Vĩ cũng ngoan ngoãn không náo loạn nữa, nghe thấy lời Vương Kiệu hắn liền ngồi xuống ghế, ánh mắt ám trầm: "Nhà này này là mua từ Tuyên gia, bọn họ phải chịu trách nhiệm. Sao bọn họ dám bán cho chúng ta ngôi nhà như vậy, cố ý muốn hại chúng ta chứ gì?"


Lời này vừa nói ra, vợ chồng Liễu Đại Bảo liền cảm thấy xấu hổ, nhà này tới tay bằng cách nào bọn họ vô cùng rõ ràng. Mà Vương Kiệu nghe thấy thế thì trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại bình tĩnh phân tích: "Chỉ sợ không thể như vậy được. Báo cáo đánh giá nhà ở là do chúng ta đưa ra, muốn khiếu nại cũng chỉ có thể tìm bên Kinh doanh Bất Động Sản, Tuyên gia căn bản không còn bất kỳ trách nhiệm gì nữa. Mặt khác, nếu thật sự muốn thưa kiện, chuyện tế chúng ta trước kia làm sao mua được căn nhà này chỉ sợ cũng sẽ bị công khai." Như vậy, thể diện của Liễu gia thật sự sẽ mất hết. Để phòng ngừa mẹ chồng não ngắn đi tìm Tuyên gia tính sổ, có những chuyện trước tiên phải nói cho rõ ràng. Hắn không muốn bị mất hết mặt mũi.


Mấy người còn lại nghe thấy thế sắc mặt đại biến.


Liễu Đại Bảo tức trắng mắt, trong lòng buồn khổ không thôi, chẳng lẽ quả đắng này chỉ có thể cắn răng nuốt xuống? Hắn làm sao mà cam tâm cho được?


Mặt Ngô Nguyệt tái mét, trong nháy mắt dại ra, không ngờ rằng hành động "Tham lam" lúc trước sẽ trở thành quả đắng ngày hôm nay, có khác gì vác đá nện chân mình, rõ ràng đau đớn muốn chết, còn phải chịu đựng nói không đau chút nào?


Vợ chồng Liễu gia trong lòng không thể bình tĩnh, bọn họ không cam tâm a.


Liễu Vĩ cắn răng: "Chẳng lẽ không có cách nào khác?"


Liễu Không đối với Liễu Vĩ hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta có thể có biện pháp gì? Cũng không phải là động đất - tai hoạ quốc gia, còn đòi người ta bồi thường cho? Tại khoảnh khắc ngôi nhà này thuộc về quyền sở hữu của chúng ta, thì mọi chuyện xảy ra với nó không thể quy trách nhiệm cho người khác được nữa rồi, sấm sét cố tình đánh xuống thì chỉ có thể trách chúng ta quá xui xẻo." Nhắc tới chuyện này, Liễu Không có chút oán giận, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, lúc trước thà không mua ngôi nhà này.


Ngô Nguyệt ánh mắt âm ngoan nhìn về phía Vương Kiệu: "Lúc trước người đề nghị mua nhà chính là ngươi!" Nhà bọn họ phát sinh xui xẻo chẳng phải đều liên quan đến Vương Kiệu hay sao?


Vương Kiệu sắc mặt cứng đờ, hắn cũng không đoán trước sẽ có chuyện như vậy phát sinh, sao có thể trách hắn?


Liễu Không lập tức bảo vệ vợ mình: "Mẹ, nhà bị huỷ hoại, chúng con so với các người còn đau lòng hơn." Lúc trước để chiếm được hai phòng trong đó, bọn họ đã đem toàn bộ tài sản tích cóp được đưa ra, nay nhà cửa đều bị hư hại bọn họ vô cùng đau lòng.


Liễu Vĩ oán hận nói: "Nhưng tiền sửa chữa nhà lại lấy từ trên tay chúng tôi, hiện tại đã không còn bao nhiêu điểm tín dụng nữa."


Vương Kiệu mở miệng nói: "Trước tiên chỉ có thể đi vay tiền để vượt qua cửa ải khó khăn lần này."


"Vay tiền?" Liễu Đại Bảo nỉ non, lúc trước hắn cũng nghĩ cứ đi vay mượn để vượt qua cửa ải khó khăn, sau đó lại Đông Sơn tái khởi, nhưng kết quả là hắn không những phá sản mà còn nợ ngập đầu. Điều này làm cho hắn nhớ tới những chuyện cũ đã trải qua lúc trước, hắn không muốn vay tiền, hắn sợ chính mình sẽ lại đi trên con đường đó.


Vương Kiệu đưa ra chủ ý: "Hay là chúng ta đem nhà cửa bán đi trước đã?" Hiện tại, thứ duy nhất bọn họ có thể dựa vào chỉ có đất đai vườn tược, chỉ cần ruộng đất còn thì có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng bây giờ bọn họ cần có đủ tiền mua một lượng lớn thuốc tiêu độc và hạt giống.


Ngô Nguyệt sắc mặt âm trầm đề nghị: "Đem nhà cửa bán lại cho Tuyên gia." Bởi vì ngôi nhà này là của Tuyên gia, bọn họ mới gặp xui xẻo như thế.


Vương Kiệu nhíu mày, Tuyên gia cũng không phải là người ngu a.


Cả nhà Liễu gia ở trong bệnh viện mặt ủ mày ê, không hề hay biết chuyện nhà của bọn họ bị sập đã được cả bảy kênh truyền hình thay phiên nhau đưa tin. Kênh Thời tiết còn phái tới mười mấy nhân viên, đây là lần đầu tiên xảy ra kiểu thời tiết quái dị như vậy. Cho nên, tin tức nhà Liễu gia bị sét đánh sập đã ồn ào huyên náo khắp nơi trên mạng.


Đỗ Kiệt đang ở nhà nghỉ ngơi khi xem đến tin tức kia thì lập tức vui vẻ, cười ra tiếng, quay đầu nói với phụ thân: "Cha, là Liễu gia, cái đám ép Tuyên gia bán nhà với giá rẻ mạt." Lúc trước nghe được đối thoại giữa Tuyên Nhược Phong cùng vợ chồng Liễu gia, Đỗ Kiệt liền đoán được mọi chuyện, hắn bây giờ đang là một phóng viên thực tập, đối với mấy chuyện bát quái luôn có lòng hiếu kỳ rất lớn.


Nháy mắt liền bổ não ra không ít thâm thù đại hận giữa Liễu gia cùng Tuyên gia, tuy rằng mấy việc hắn suy đoán so với sự thật có điểm tương đồng, nhưng tóm lại cũng không ảnh hưởng gì đến một nhà Tuyên Nhược Phong.


Phụ thân của Đỗ Kiệt là Đỗ Trạch Ngọc nâng mí mắt, nhàn nhạt đánh giá một câu: "Làm chuyện ác thì bị trời phạt!"


Đỗ Kiệt lập tức vỗ tay tán thành: "Đúng đúng, tuy nói thời tiết này có chút quỷ dị, nhưng sét không đánh chỗ nào lại cố tình đánh lên nhà bọn họ? Quả nhiên là báo ứng tới rồi."


Cha con Đỗ gia bật cười, cho nên mới nói ở đời không nên làm chuyện xấu a.


****


Bảy kênh truyền hình thay phiên đưa tin, Tuyên gia không muốn biết chuyện cũng không được, mấy huynh đệ Tuyên gia thật vất vả mới có dịp đoàn tụ với nhau, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía TV, cả đám kinh ngạc không thôi.


Tuyên Nhược Bắc vỗ mạnh đầu gối, cười ha hả: "Xứng đáng, xứng đáng, Liễu gia đã bị báo ứng rồi, Liễu Đại Bảo chân cũng tàn, ai kêu bọn họ dám mắng Tiểu Phong là phế nhân, giờ thì gặp quả báo rồi nhé."


Theo lời Tuyên Nhược Bắc nói ra, phòng khách bỗng chốc trở nên nhiên yên tĩnh không một tiếng động, Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Tứ ca này mở miệng một cái là không che giấu được điều gì.


Tuyên Nhược Nam cùng Tuyên Nhược Tây lập tức quay đầu, hai khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất bất đồng cứ lăng lăng nhìn chằm chằm vào Tuyên Nhược Bắc.


"Phế nhân?" Ngữ khí lạnh lùng chính là Tuyên Nhược Tây.


"Chuyện lúc nào?" Tuyên Nhược Nam sắc mặt âm trầm.


Tuyên Nhược Bắc hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình vừa mới lỡ lời, vội vàng che miệng.


Đồng San San cùng Đại ca cũng chậm rãi xuất hiện ở phòng khách, đi tới phía sau Tuyên Nhược Bắc, dùng sức nhéo lỗ tai của hắn: "Tiểu Bắc, mẹ cũng rất muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"


Tuyên Nhược Bắc liếc thấy em trai bất đắc dĩ gật đầu, liền đem chuyện lúc trước đi mua đất gặp được vợ chồng Liễu gia rồi phát sinh tranh chấp kể ra tất tần tật.


Đôi mắt xinh đẹp của Đồng San San hừng hực ngọn lửa: "Dám mắng Tiểu Phong nhà ta là phế vật? Cái đám người Liễu Đại Bảo đó đều là cái thứ không biết xấu hổ."


Tuyên Nhược Đông lẳng lặng nhìn Tuyên Nhược Phong, thấy tầm mắt của Đại ca, Tuyên Nhược Phong ngẩng đầu vẻ mặt cầu xin. Tuyên Nhược Đông nhìn ánh mắt của đệ đệ, trong lòng than nhỏ, đành phải nhịn xuống, chuyện liên quan đến Linh thủy hắn sẽ không hỏi đến nữa.


Tuyên Nhược Đông tiến lên xoa xoa đầu Tuyên Nhược Phong, Tuyên Nhược Phong biết Đại ca không muốn truy cứu thêm, nét mặt biểu lộ ý cười. Hắn đã biết Đại ca xin nghỉ phép, chỉ chờ được phê chuẩn liền có thể khởi hành cùng cha mẹ đi sao Thủy. Thế nên vừa rồi Tuyên Nhược Phong cùng Tam ca đã dặn dò quản gia đi mua một lượng lớn các loại thịt tươi, bọn họ phải chuẩn bị thịt khô a.


Thời điểm quản gia trở về .... liền nhìn thấy cả gia đình chủ nhân cùng hướng về TV, ngươi một câu ta một câu, thấp giọng mắng chửi người.


Thân thể nhỏ bé của quản gia run lên, vội vàng chạy vào phòng bếp, Tuyên Nhược Phong nhìn người thân đôi khi tính tình lại như trẻ con, hắn cũng rất bất đắc dĩ.


Nhưng cũng rất hạnh phúc......


★★★★


Trong lúc cả nhà Tuyên gia đang hoà thuận vui vẻ, thì bên khu Nam lại xảy ra hai sự kiện lớn.


Chuyện thứ nhất đương nhiên là có liên quan tới Liễu gia, mà một sự kiện khác, lại cùng Lưu gia có quan hệ.


Mọi chuyện bắt đầu bởi một tiếng thét vô cùng chói tai của hầu gái rất nhanh đã đánh vỡ bầu không khí yên bình vào sáng sớm của Lưu gia.


Hầu gái nhìn "Thi thể" trên mặt đất, cả người liền run lên cầm cập, cuối cùng hai chân nhũn ra, hôn mê bất tỉnh.


Quản gia vội vàng chạy tới gara, sau khi nhìn thấy thảm trạng bên trong, hắn cũng sợ tới mức hai chân bủn rủn không đứng thẳng được.


Thần sắc quản gia hoảng loạn, bước chân nghiêng ngả lảo đảo chạy đi bẩm báo thượng giáo.


Lưu Anh còn chưa kịp mặc quân trang đã gấp rút chạy tới, phía sau là Lý Khúc Sam với khuôn mặt lo lắng chạy theo.


Đập vào mắt của Lưu Anh là những vết máu đỏ sẫm đã khô nằm rải rác trên mặt đất, ngón tay hắn bắt đầu khẽ run, chậm rãi hướng vào bên trong đi đến, hắn nhìn thấy nhi tử bảo bối đang nằm im bên trong vũng máu đã đen quánh lại tự bao giờ, nó gắt gao nhắm chặt hai mắt phảng phất như đã ngừng thở, tứ chi của nó ....bị người ta chặt đứt.


Con ngươi Lưu Anh co rút, không thể tin tưởng vào những gì xảy ra trước mắt. Hắn nhấc hai chân nặng như chì gian nan tiến lại gần......


"Nhi tử......"


Quản gia vội vàng tiến lên đỡ lấy Lưu Anh: "Thượng giáo, vẫn còn hô hấp......"


Phía sau, Lý Khúc Sam cũng vọt nhanh vào gara, tại khoảnh khắc nhìn thấy thảm trạng của nhi tử, máu trên mặt nàng nháy mắt bị rút cạn, ánh mắt tối sầm, từ yết hầu phát ra tiếng nức nở như có như không sau đó lập tức ngã nhào hôn mê bất tỉnh. Người hầu vội vàng đỡ lấy Lý Khúc Sam.


Quản gia cất lời: "Trước tiên đem phu nhân đỡ về phòng."


Lưu Anh cố nén bi thương cùng lửa giận ngập trời, thật dè dặt tiến lên, con của hắn còn thở, quả thật là vẫn còn hô hấp, trong khoảnh khắc đó, nước mắt hắn thiếu chút nữa đã trào ra.


Cố nén bi thương trong lòng, Lưu Anh vội vàng cẩn thận bế Lưu Lâm trở về phòng, kêu người nhanh chóng mời bác sĩ tới. Quản gia yên lặng thu hồi đoạn tay chân đã bị chặt đứt của Lưu Lâm rồi thành thật đi theo.


Lưu gia phong tỏa mọi tin tức, trong lúc bác sĩ xem xét cho con trai, Lưu Anh liền quay lại hiện trường vụ án, quả nhiên phát hiện một chút khác thường, hắn lập tức liên hệ với cảnh sát khu Nam. Đương nhiên, vốn là thuộc hạ dưới trướng của Đường Cẩn Phong, Lưu Anh không thể giấu được Đường Cẩn Phong, Đường Cẩn Phong khi biết chuyện, liền có mặt ở Lưu trạch.


Biết tay chân nhi tử không thể nào nối lại được nữa, chỉ sau một đêm Lưu Anh như già đi mười tuổi, lưng cũng còng xuống, còn đâu tư thái quân nhân đĩnh bạt thường ngày. Bây giờ lại biết toàn bộ thiết bị theo dõi trong nhà không quay lại được những gì đã xảy ra, tâm tư Lưu Anh càng thêm phiền loạn. Lý Khúc Sam sau khi tỉnh lại thì ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ của nhi tử, khóc đến khàn cả giọng, ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần.


"Con trai của mẹ...... Rốt cuộc là ai đã hại con......"

Bình Luận (0)
Comment