Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 103

Editor: Troiwfmas


"Lão bà......" Lưu Anh vẻ mặt đau đớn kịch liệt, sau đó lại âm thầm siết tay, gắt gao cắn răng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đứng sau màn độc thủ này.


Người hầu vội vã chạy vào nhà, lặng lẽ ghé vào bên tai Lưu Anh nhỏ giọng nói: "Thượng giáo, Tướng quân tới rồi."


Lưu Anh gật gật đầu, sai người mời Đường Cẩn Phong vào.


Đường Cẩn Phong nhìn Lưu Lâm hôn mê ở trên giường, mày nhíu lại. Tuy rằng đã nhìn qua những tư liệu được khẩn cấp gửi tới, nhưng khi thật sự đến hiện trường vụ án, hắn mới phát hiện, mọi chuyện xảy ra so với tưởng tượng càng thêm tàn nhẫn.


Đường Cẩn Phong gắt gao nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói: "Bác sĩ nói như thế nào?"


Vỗ về thê tử đang yên lặng rơi lệ, hốc mắt Lưu Anh đỏ bừng nhìn về phía Đường Cẩn Phong: "Tay chân đều không thể nối lại được nữa, ngay cả lưỡi cũng bị cắt rồi, chỉ sợ sau này nó sẽ thành người câm."


"Xem ra, hung thủ cố ý muốn tra tấn Lưu Lâm?" Đường Cẩn Phong chậm rãi nói, nếu muốn giết người, thì với năng lực của đối phương lại dễ như trở bàn tay, nhưng Lưu Lâm bị làm cho thê thảm như vậy, rốt cuộc mục đích của hung thủ là gì? Nếu nói đây chỉ là sở thích của hung thủ, thì bọn họ cần phải cảnh giác, nhất quyết phải tra cho ra kẻ đứng sau vụ này.


"Kẻ giết người biến thái, hắn nhất định không được chết tử tế!" Lý Khúc Sam bởi vì bi thương độ mà cả khuôn mặt khóc lóc đến đỏ bừng vặn vẹo. Nàng nhất định phải tìm cho ra hung thủ, chém đứt tứ chi đối phương vì nhi tử báo thù.


"Vết thương trên ngực thì thế nào?" Đường Cẩn Phong xoay người, Lưu Lâm vội vàng cùng đi qua.


Lưu Anh cũng cảm thấy rất kỳ quái: "Tiểu Lâm bị thương nặng nhất là ở trên ngực, máu chảy nhiều như thế, mà nó vẫn giữ được tính mạng."


"Xem ra hung thủ có lẽ là một bác sĩ?" Đường Cẩn Phong đi tới cửa.


"Bất luận hung thủ là ai, đều chỉ có thể chờ Lưu Lâm tỉnh lại rồi tính sau." Lưu Anh hung tợn nói. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, người này khiến nhi tử của hắn thống khổ, hắn nhất định sẽ dâng trả gấp bội.


"Đầu lưỡi dù bị cắt, nhưng muốn chỉ ra hung thủ là ai thì đơn giản vô cùng, đối phương tựa hồ nắm chắc Lưu Lâm sẽ không nói ra tên của mình?" Đường Cẩn Phong nhíu mày.


Lưu Anh đi theo ở đằng sau, đối với vấn đề này trăm triệu lần cũng nghĩ không ra.


"Hung thủ có lẽ so với chúng ta tưởng tượng còn cuồng vọng hơn."


Thân ảnh của một binh sĩ xuất hiện ở cửa, đoan chính thực hiện quân lễ: "Tướng quân, đội trưởng đội cảnh vệ đệ nhất khu Nam - Tập Mông đã chờ ở thư phòng."


"Vậy tới thư phòng." Đường Cẩn Phong nói, bọn họ ở trước mặt Lý Khúc Sam đàm luận những việc này quả thật không được thích hợp cho lắm.


"Vâng!" Lưu Anh vội vàng đuổi kịp.


Hai người đi tới trước thư phòng, binh lính canh cửa thực hiện quân lễ sau đó liền mở cửa để bọn họ tiến vào.


Bên trong là người phụ trách toàn bộ khu Nam - đội trưởng Tập Mông và một người khác là pháp y của Cục Cảnh Sát - Dung Cảnh đã đứng đợi được một lúc.


Nhìn thấy Đường Cẩn Phong cùng Lưu Anh xuất hiện, đội trưởng Tập Mông nhanh chóng đứng dậy, hắn có bộ dáng thanh tú, giữa mày còn hiện lên một chút trẻ con, nhưng thực hiện quân lễ lại rất quy củ.


Tập Mông thanh âm trong sáng: "Đường tướng quân."


Con ngươi đen nhánh của Đường Cẩn Phong dừng trên người hắn, rất vừa lòng gật gật đầu, mấy người vây quanh bàn mà ngồi xuống.


Vừa mới ngồi xuống, Tập Mông nghiêm túc liền mở miệng, hắn đem tình huống trước mắt đại khái nói qua một lần: "Đã đem toàn bộ thiết bị theo dõi xung quanh khu vực này điều tra, ngoài máy theo dõi ở cửa có ghi được hình ảnh lúc Lưu Lâm trở về nhà trên phi hành khí có bóng người, thì không thấy được nhân vật khả nghi nào khác, không có bất kỳ manh mối gì."


Lưu Anh nghe vậy, kinh ngạc mở lớn hai mắt: "Sao lại có thể không để lại bất kỳ manh mối nào? Chẳng lẽ người này từ hư vô xuất hiện?"


Pháp y Dung Cảnh gật đầu: "Cũng không phải là không có khả năng, hư vô xuất hiện hư không biến mất, điều này có thể chứng minh người này là Linh Năng giả, cấp bậc Linh Năng chỉ sợ còn mạnh hơn cả Tướng quân."


Tập Mông gắt gao nhíu mày: "Đối phương tựa hồ có năng lực xâm nhập hệ thống theo dõi còn không bị chúng ta phát hiện. Tôi cho rằng người này phải có đồng bọn." Nếu không, chỉ với khả năng của một người căn bản không làm được như vậy, "Đúng rồi, Lưu thượng giáo, hệ thống theo dõi trong nhà có dấu hiệu bị xâm nhập hay không?"


Lưu Anh sầu khổ nói: "Không có, hoàn toàn không phát hiện bất cứ dấu vết bị xâm nhập nào, càng giống như bị tác động che đậy từ bên ngoài."


"Không bị xâm nhập?" Đường Cẩn Phong không vui nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là do nhiều người cùng gây án?


"Nếu thật sự có chuyện đó, thì với khoảng thời gây án lâu như thế, chẳng lẽ một chút cảm giác chúng ta cũng không có. Ngay cả kỹ thuật hacker siêu cao cũng không thể lặng yên không một tiếng động qua mặt chúng ta." Tập Mông nói, trong lòng cũng cảm thấy thật đáng sợ, nếu thật sự có hacker với kỹ thuật mà bọn họ không thể vượt qua, thì chỉ có thể là một tổ chức vô cùng có kỷ luật, đã thế e là bọn họ sẽ gặp khó khăn trong việc truy tìm dấu vết. Hơn nữa điều khủng bố nhất chính là, gây án với cách thức quỷ quyệt như vậy sẽ làm cho lòng người hoảng sợ.


"Đã như vậy, tại sao hắn lại bỏ qua máy theo dõi ở cửa vào? Cố ý để chúng ta thấy được trên phi hành khí có bóng người?" Pháp y Dung Cảnh nhướng mày khó hiểu.


Tập Mông cắn răng nắm tay, ngữ khí bất bình: "Khả năng cao là tên tội phạm này còn ngông cuồng hơn so với chúng ta tưởng tượng, cố ý lộ ra chút manh mối và hình ảnh thật thật giả giả, tựa hồ chắc chắn rằng chúng ta tuyệt đối không tóm được hắn." Bọn họ đã rất lâu không gặp được sát thủ nào biến thái kiêu ngạo như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, âm ngoan xảo trá.


Trầm tư một lát, Đường Cẩn Phong nhăn mày nhìn về phía Tập Mông mở miệng: "Bên Cục Giao thông nói như thế nào?" Mạng lưới theo dõi lớn nhất nằm ở Cục Giao thông, nơi này nếu không có thu hoạch, vậy bọn họ đã thật sự gặp được đối thủ rồi.


Tập Mông cười khổ lắc đầu: "Không xuất hiện dấu hiệu xâm nhập ở Cục Giao thông. Cục Giao thông, các khu Cục Cảnh sát, tổng Cục Cảnh sát đều đang điều tra, hy vọng có thể tìm ra dấu vết."


Pháp y Dung Cảnh kịp thời mở miệng: "Vụ án này có lẽ giống như lời Tướng quân nói, cùng án bầm thây có quan hệ."


Pháp y đem tư liệu điều tra được gửi đến quang não của mọi người.


Sau khi tiếp nhận tư liệu, ánh mắt mọi người đều dừng trên hình ảnh trong đó, nhìn thấy trong cơ thể của Lưu Lâm quả nhiên tồn tại một số thứ không nên có, sắc mặt mọi người hơi ám trầm.


"Trong cơ thể Lưu Lâm cũng có một con trùng." Tập Mông kinh ngạc.


Lưu Anh nghe vậy, tay chân lạnh lẽo, hắn đối với án bầm thây có nghe thấy, cũng biết đến những con trùng xuất hiện trong những thi thể đó. Nếu giữa hai vụ án này thật sự có quan hệ, chỉ sợ muốn tìm được hung thủ là chuyện quá xa vời. Vốn dĩ án bầm thây đến bây giờ cũng không có tiến triển gì, căn bản tìm không được bất kỳ manh mối nào, hắn biết rõ điểm này, nếu thật như thế, bọn họ sẽ thật sự không bắt được hung thủ.


Hốc mắt Lưu Anh nồng đậm bi thương, con hắn đành phải chấp nhận số phận bị người hành hạ đến chết? Dựa vào cái gì? Hắn cũng biết nhi tử nhà mình có nhiều hành vi không tốt, cũng làm ra không ít chuyện sai lầm, nhưng báo ứng của nó không nên để cho một tên biến thái đến cực điểm như vậy thi hành, mà phải giao cho pháp luật giải quyết.


Đường Cẩn Phong vỗ vai Lưu Anh: "Nhất định sẽ có manh mối lưu lại."


Pháp y Dung Cảnh vội vàng nói: "Đúng vậy, hiện tại manh mối duy nhất chính là Lưu Lâm, hy vọng hắn có thể nói cho chúng ta biết hung thủ là ai."


Nghe vậy, Tập Mông cùng Đường Cẩn Phong thi nhau trầm mặt.


Tập Mông lại càng phản đối: "Tôi không đồng ý, cho đến bây giờ chúng ta cũng chưa rõ tác dụng của loại trùng này. Đối phương cũng không sợ chúng ta tìm ra manh mối, nhất định hắn còn có hậu chiêu." Cho nên tuyệt đối không thể tùy tiện hành sự.


Lưu Anh kiên định lắc đầu: "Tôi cảm thấy chuyện này cùng con trùng kia không liên quan. Lúc trước án bầm thây có tổng cộng ba thi thể, nhưng chẳng phải chỉ tìm được một con thôi đó sao?" Hắn nhất định phải tìm cho ra hung thủ.


"Thùng thùng!"


Vào lúc này, một binh lính tới báo Lưu Lâm đã tỉnh.


Mấy người vừa nghe xong, Lưu Anh vô cùng vui sướng là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, mà đám người Đường Cẩn Phong cũng sôi nổi đi theo phía sau.


Đi tới phòng ngủ của Lưu Lâm, thấy hắn nằm ở trên giường đang không ngừng gào rống, từ yết hầu phát ra những tiếng rên rỉ làm Lưu Anh nghe xong càng khổ sở không thôi.


Nhìn thấy bộ dáng của nhi tử, Lý Khúc Sam không ngừng khóc thút thít: "Tiểu Lâm, rốt cuộc là ai đã hại con?"


Lưu Lâm gian nan phát ra âm điệu, mở ra cái miệng đã bị cắt lưỡi: "Làm...... A...... A...... là......P....."


Nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng đơn điệu cũng không được một âm trọn vẹn.


Không ai hiểu con bằng cha, Lưu Anh vội vàng tiến lên: "Nhi tử, hung thủ rốt cuộc là ai? Con có thể xác nhận danh tính hắn hay không?"


"Đúng vậy, tiểu Lâm, rốt cuộc là ai hại con......" Lý Khúc Sam đôi mắt sưng đỏ, than thở khóc lóc, "Cha mẹ tìm được hung thủ, nhất định báo thù cho con."


Con ngươi Lưu Anh đỏ bừng nhìn nhi tử: "Nhi tử, cha nhất định giúp con báo thù!"


Những giọt nước mắt từ trong hốc mắt Lưu Lâm không ngừng rớt ra, hắn vội vàng gật đầu: "A......" Hắn muốn mạng Tuyên Nhược Phong, hắn nhất định phải khiến cho Tuyên Nhược Phong chết không có chỗ chôn.


Tập Mông lại can ngăn: "Lưu thượng giáo, vẫn nên suy xét lại một chút đi!" Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó có hối cũng không kịp.


Lưu Anh lắc đầu, ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn: "Đối phương cho rằng nhi tử của tôi không thể nói chuyện thì không thể chỉ ra hung thủ hay sao? Mười phần sai, tôi tuyệt không để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."


Lý Khúc Sam cắn răng: "Đúng vậy, nhất định phải khiến hung thủ trả giá bằng đại giới."


Tập Mông trong lòng nôn nóng, Dung Cảnh lại hướng về hắn lắc lắc đầu, không còn cách nào, có khuyên cũng vô dụng. Người Lưu gia đã bị lửa giận hừng hực thiêu đốt lý trí, hơn nữa theo hắn thấy, trong cơ thể chẳng qua chỉ tồn tại một con trùng mà thôi, có lẽ đây lại là nguyên nhân giúp Lưu Lâm vẫn còn sống dù trên ngực đã bị khoét ra một cái lỗ lớn.


Đường Cẩn Phong cũng hướng về Tập Mông lắc đầu, ra hiệu cho hắn không cần nhiều lời.


Tập Mông thấy thế, ngẩn người nhìn Đường Cẩn Phong nói: "Đường tướng quân, ngài chẳng phải vẫn luôn hoài nghi ai đó hay sao?"


Đường Cẩn Phong hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên khuôn mặt Tuyên Nhược Phong tươi cười sáng lạn......


Đường Cẩn Phong theo bản năng lắc đầu: "Ân, đúng là có một người. Bất quá cũng không phải hắn, ta tra được người kia hiện đang ở trên phi thuyền của không tặc Cực Ác, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này gây án."


Nghe vậy, Lưu Anh không hề nghi ngờ gì, lập tức mở ra quang não, khom người hướng về Lưu Lâm nói: "Nhi tử, nếu tới tên của hung thủ, thì con gật đầu một cái, được không?"


Lưu Lâm điên cuồng gật đầu, sớm đã đem lời cảnh cáo của Tuyên Nhược Phong vứt ra sau đầu, trong lòng hắn sung sướng thầm nghĩ. Tuyên Nhược Phong nhất định không hề nghĩ tới, cho dù hắn bị cắt lưỡi, thì hắn cũng có rất nhiều biện pháp để vạch trần hung thủ.


"Có... thể......P......H......" Lưu Lâm gian nan từ yết hầu phát ra âm thanh.


Thấy mọi chuyện đã được quyết định, Tập Mông bất đắc dĩ đề nghị: "Tìm từ chữ cái đầu tiên hẳn sẽ nhanh hơn một chút."


Lưu Anh gật đầu, đúng vậy, biện pháp này nhanh hơn. Dựa theo thứ tự các chữ cái lần lượt tìm xuống, ánh mắt Lưu Lâm rất nhanh dừng ở trên chữ P, sau đó ra sức gật đầu, Lưu Anh thấy thế, trong lòng đại hỉ. Hắn nhất định có thể tìm ra hung thủ.


P......


Đường Cẩn Phong ánh mắt hơi đen lại, nắm tay dần buộc chặt. Hẳn là không phải như hắn nghĩ đi.


Nhìn ánh mắt nhi tử khẽ ngừng ở trên chữ "Phong" (*), Lưu Anh khẽ nhíu mày, sao có thể là chữ này? Bất quá sau đó nhi tử đã trực tiếp lướt qua chữ "Phong" này, hắn mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Thiếu chút nữa dọa hắn giật mình.


Sau một hồi lướt qua được kha khá chữ ......


Trên quang não đã không còn thừa bao nhiêu chữ nữa, mọi người trong phòng cũng khẩn trương ngừng thở theo.


Đường Cẩn Phong gắt gao nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Lâm và phu thê Lưu gia đang ngồi ở mép giường, hắn có một loại dự cảm, không thể tiếp tục tra nữa......


Rốt cuộc, ngay khi Lưu Anh kiên nhẫn chỉ vào chữ "Phong" (**), dò hỏi: "Là chữ này sao?"


(*) (**): Hai chữ này đều đọc là Phong phiên âm Fēng. Nhưng chữ Phong ở (*) là 枫 (cây phong) có trong tên của Đường Cẩn Phong. Còn chữ Phong ở (**) là 风 (cơn gió) có trong tên của Tuyên Nhược Phong. Nên ban đầu lão Lưu Anh tưởng con mình ám chỉ chữ Phong trong tên Đường Cẩn Phong của Tướng quân mới có thể hết hồn chim én như vậy. Lúc sau con mình chọn đúng thì lão chẳng nghi ngờ Tuyên Nhược Phong, chỉ nghĩ con mình ám chỉ hung thủ sở hữu Phong hệ Linh Năng thôi.


Ánh mắt Lưu Lâm sáng ngời, đang định gật đầu thì thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ. Hắn cảm giác được một cơn đau thật lớn tràn ngập toàn thân, đau đến mức khiến tròng mắt hắn mở lớn, gương mặt vặn vẹo, yết hầu tràn ra âm thanh thống khổ.


Nhìn nhi tử mặt mày biến đổi, trong lòng Lưu Anh lộp bộp, mà ngay lúc này Lý Khúc Sam liền quay đầu kinh hô: "Bác sĩ đâu......"


"A......" Lưu Lâm đau đớn rên la.


"Bụp" một tiếng, còn chưa đợi bác sĩ tiến lên, từ trên người Lưu Lâm bỗng bắn ra một cơn mưa máu, nửa người trên trong nháy mắt nổ thành một đống thịt nát.


Mà người ngồi gần nhi tử nhất - Lý Khúc Sam, ánh mắt dại ra nhìn đầu nhi tử ở ngay trước mắt nàng nổ mạnh, cả người nàng không tránh khỏi bị lây dính từng khối huyết dịch. Hơi thở máu tanh nồng đậm đã nói cho nàng biết chuyện này không phải là mộng, khoảnh khắc khuôn mặt của nhi tử hoàn toàn thay đổi đã khắc sâu vào trí óc nàng.


Thân thể Lý Khúc Sam không ngừng run rẩy, cuối cùng hai mắt vừa trợn lên liền cùng quản gia ở phía sau hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.


Mà Lưu Anh vẫn ngồi ở bên cạnh ngây ngốc nhìn nhi tử bỏ mạng, mặt xám như tro tàn quỳ rạp xuống mép giường lớn tiếng gào khóc.


Con trai hắn a......


Nếu không phải vì hắn kiên quyết muốn tìm cho ra hung thủ, nhi tử sẽ không phải chết, sẽ không chết......


Sự hối hận nháy mắt tràn ngập mọi ngóc ngách trong lòng Lưu Anh, hắn thống khổ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.


Tập Mông và Dung Cảnh chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra, ánh mắt cũng đỏ đậm, trong lòng than thở không thôi, thật sự quá tàn nhẫn rồi.


Đường Cẩn Phong không hề rời mắt, bình tĩnh đem hết mọi chuyện quan sát thật cẩn thận, trong mắt xẹt qua một tia trầm trọng trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài thờ ơ, hắn nghiêng đầu nói với Tập Mông: "Suy đoán là đúng, một khi Lưu Lâm nói hoặc chỉ ra bất cứ tin tức gì về hung thủ, liền mất mạng."


Pháp y Dung Cảnh chịu đựng sự ghê tởm: "Tôi sẽ kiểm tra con trùng trong thân thể hắn." Chỉ sợ cũng giống như vụ án bầm thây lần trước.


Đường Cẩn Phong tiến lên, nâng tay đặt ở trên vai Lưu Anh trấn an, chậm rãi mở miệng hỏi: "Lưu Anh, vừa rồi dừng ở chữ nào?"


Cả người Lưu Anh không ngừng run rẩy, ánh mắt âm ngoan, hắn oán hận ngẩng đầu nhìn chằm chằm thi thể nhi tử, cắn răng nói: "Phong, là Phong hệ Linh Năng giả."


"Công việc điều tra liền giao cho đội trưởng Tập Mông, người này nhất định là một Linh Năng giả có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Còn nữa, đối

Bình Luận (0)
Comment