Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 87

Editor: Troiwfmas


Đại Viện Vương gia, trong một gian phòng ngủ ở lầu ba.


Bên trong không khí tràn ngập mùi vị rất khó tả, trên một chiếc giường đôi thật to có một thân thể gầy yếu đang nằm đó, Vương Sơ Tình chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày như hôm nay. Không dám ra cửa, không dám gặp người, thậm chí nghĩ tới việc đi tìm cái chết.


Môi nàng sưng phù chẳng khác gì môi lợn, cả người toát ra hơi thở tuyệt vọng. Trên mặt nàng chồng chất từng mảng từng mảng bọc mủ sinh trưởng, nhiều tới mức che lấp luôn dung mạo vốn có. Cả khuôn mặt là sự hòa trộn giữa hai màu tím đen và đỏ bầm. Miệng vết thương không ngừng chảy mủ, nếu không có nhóm bác sĩ thường xuyên xử lý kịp thời, thì mặt nàng chỉ sợ đã có thể dưỡng ra một đống dòi. Thế mà cũng có ngày nàng rơi vào tình cảnh ghê tởm khó coi như vậy, con ngươi Vương Sơ Tình đỏ như máu, nàng mỗi ngày đều khóc chảy hết nước mắt như quỷ kêu sói gào nhưng cũng không có ai thèm để ý. Hình như nàng đã bị mọi người bỏ quên, cho dù trong phòng không còn lại một cái gương nào, nhưng nàng rất rõ ràng, khuôn mặt mà trước nay nàng vẫn luôn tự hào đã bị hủy hoại. Hiện tại, nàng chẳng khác gì quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay cả bọn Đại ca cũng không muốn thấy nàng, hình như đã muốn từ bỏ nàng.


Người nhà thì tránh mặt không gặp, dung mạo thì càng ngày càng xấu xí. Cho dù không nhìn thấy gương mặt của mình thì đã như thế nào, chỉ cần thấy những thứ đó đang dần dần lan xuống cánh tay, nàng đã vô số lần nghĩ đến cái chết.


Nhưng một khi nhớ tới khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Cẩn Phong, nàng đành nhịn xuống, nàng còn chưa kịp gả lại cho Đường Cẩn Phong, nàng không thể chết được, cũng không muốn chết!


Mặc dù...... nàng rất thống khổ, có ai có thể tới cứu nàng không.


Đường Minh chậm rãi đẩy ra cửa phòng, bên trong phiêu tán vị thuốc dày đặc cùng mùi hôi thối làm hắn chán ghét nhăn mũi. Cũng may hắn đối với mẫu thân của mình cũng không phải chỉ toàn lợi dụng. Hắn tuy rằng ghét bỏ hương vị trong căn phòng này, nhưng cũng không muốn bỏ mặc mẫu thân của mình. Nhưng mà, có can đảm bước vào, tiền đề là bệnh tình trên người mẫu thân không có bất cứ tính lây nhiễm nào, cũng nhờ có sự bảo đảm chắc chắn của bác sĩ hắn mới dám tiến vào.


Đường Minh chậm rãi đi đến bên mép giường.


Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của mẫu thân, Đường Minh âm thần dời đi tầm mắt: "Mẹ, mẹ lại muốn như thế nào?" Một ngày gọi cho hắn mấy chục lần, chỉ vì muốn hắn đến nhìn bà một lần, mẫu thân vô cớ gây rối, hắn cũng sẽ mệt mỏi.


Ngay cả khi hắn biết mẫu thân chỉ muốn tìm một nơi để phát tiết bực dọc trong lòng, nhưng hắn cũng không muốn mình tự nhiên bị đem ra làm bia mắng chửi mà không hiểu lý do.


Nghe được ngữ khí không kiên nhẫn của con trai, Vương Sơ Tình gầm lên, môi heo mở rộng: "Cha con đâu? Hắn tại sao còn chưa tới, không phải con đã nói đi tìm hắn cho mẹ hay sao? Đã mấy ngày trôi qua rồi biết không?"


"Cha phải đi làm nhiệm vụ!" Đường Minh đành nhẫn nại trả lời.


"Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo......" Môi đỏ của Vương Sơ Tình run rẩy phát ra tiếng rống xé tim xé phổi.


Tiếng hét bén nhọn sắp đem màng tai của Đường Minh chấn phá, sâu trong con ngươi xẹt qua một tia không kiên nhẫn: "Con lừa mẹ làm gì? Con đã đi tìm cha, ông ấy không chịu tới thì con cũng biết làm thế nào?"


Hơn nữa, bởi vì chuyện của mẫu thân, hắn còn bị phụ thân cảnh cáo một phen, nếu còn muốn làm nhi tử của Đường Cẩn Phong, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, thời điểm tất yếu phải vứt bỏ một vài thứ cũng chưa chắc là không được.


Mặt khác mẫu thân càng ngày càng cuồng loạn, Đường Minh vốn dĩ không phải là người có kiên nhẫn, nếu không lúc trước sẽ không vì "Mạng sống" mà cùng Vương gia "Bức" mẫu thân gả cho cha nuôi. Hiện giờ, mẫu thân hết lần này tới lần khác dây dưa không thôi, đã sắp đem mọi kiên nhẫn của hắn chà sáng.


Đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn là hắn không muốn người ngoài biết, mẫu thân hắn giờ đây nhìn còn gớm giếc hơn cả một con heo.


Vương Sơ Tình khóc nháo không ngừng, giống một tiểu hài tử dùng sức mà dày xéo chăn đệm, không ngừng la lối um sùm, nước mủ trên mặt càng chảy ra tứ tung: "Mẹ muốn gặp hắn, mẹ muốn gặp hắn......"


Một màn này khiến Đường Minh buồn nôn, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ không thể ngoan ngoãn dưỡng bệnh được à? Mẹ cũng không nhìn xem mặt mẹ hiện tại......" Ngay cả nhi tử là hắn đây đều cảm thấy ghê tởm, chứ đừng nói là phụ thân.


Vương Sơ Tình không cho hắn có cơ hội nói xong, nàng quay đầu căm tức nhìn Đường Minh, vừa khóc vừa hô: "Ngay cả con cũng ghét bỏ ta?"


"Con nếu ghét bỏ mẹ sẽ không tới đây, nếu mẹ cảm thấy dùng gương mặt này đi gặp phụ thân sẽ không thành vấn đề. Được, con lập tức mang mẹ tới Khu Nguy Hiểm gặp ông ấy!" Đường Minh cố ý nhắc tới Khu Nguy Hiểm, hắn biết mẫu thân không thật sự muốn chết.


"......"


Vương Sơ Tình quả nhiên trầm mặc, phải đi Khu Nguy Hiểm, nàng cũng không dám.


Hơn nữa sâu trong nội tâm nàng cũng không muốn dùng gương mặt này đi gặp Đường Cẩn Phong, nhưng nàng sợ hãi mình không còn nhiều thời gian, cho nên mới muốn gặp Đường Cẩn Phong lần cuối cùng nói rõ tâm nguyện. Đã gần một tháng, bệnh tình không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, có chăng chỉ là càng ngày càng tiến triển ác liệt. Bác sĩ da liễu tiếp nhận không có cách nào chữa khỏi, ngay cả Dung Quý Quang cũng bó tay không có biện pháp, vậy những bác sĩ khác còn có thể làm được gì đây?


Kỳ thật trong tim nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng...... Nhưng nàng không cam lòng, nàng còn trẻ, nàng mới chỉ có 45 tuổi, nàng không muốn chết sớm như vậy a!


Nhìn thấy mẫu thân cuối cùng cũng dịu lại, Đường Minh mở miệng: "Mẹ, hiện tại có một nhân vật so với Dung Quý Quang y thuật càng cao siêu hơn, con sẽ nghĩ cách giúp người mời đến."


Đường Minh chậm rãi nói ra mục đích tới đây ngày hôm nay.


Ánh mắt Vương Sơ Tình bỗng nhiên nở rộ quang mang mong đợi, thân thể kích động run rẩy: "So với Dung Quý Quang còn lợi hại hơn, là ai?"


"Tuyên gia Tuyên Hách!"


Lời Đường Minh vừa dứt, trái tim Vương Sơ Tình trong nháy mắt đông cứng, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không thể tin tưởng thét to: "Sao có thể là hắn ta?"


Phải biết rằng nàng hơn nửa tháng trước mới đả thương Tuyên Nhược Phong, Tuyên Hách khẳng định biết chuyện này, vậy thì sao có thể giúp nàng trị liệu? Huống hồ, Tuyên Hách là bác sĩ đã bị tước đi tư cách hành nghề, y thuật sao có thể so với Dung Quý Quang lợi hại hơn được?


Thấy mẫu thân bán tín bán nghi, Đường Minh đem sự tình Thuốc thử AP báo cho mẫu thân biết.


Mà Vương Sơ Tình càng nghe càng kinh hãi, nhi tử không có lý do phải đi lừa nàng, như vậy chuyện này nhất định là sự thật.


Vậy nếu chuyện này là thật sự mà nói, nàng ngàn vạn lần không nên đả thương Tuyên Nhược Phong, không nên đắc tội Tuyên gia.


"Hắn sẽ không giúp mẹ trị liệu!" Vương Sơ Tình ủ rũ nói.


Tuyên gia xưa nay nổi tiếng bao che người nhà, nàng cố tình đả thương Tuyên Nhược Phong, thì sao có thể có cơ hội cứu vãn được gì nữa?


Mà Đường Minh cho rằng mẫu thân đang nói tới ân oán giữa hắn và Tuyên Nhược Phong, kiên nhẫn trấn an nói: "Yên tâm, chẳng phải chỉ cần ra được cái giá thật tốt hay sao? Tuyên gia sẽ đồng ý." Cho dù sau lưng Tuyên gia có Hoa gia ủng hộ thì đã như thế nào, nếu thật sự ép hắn nóng nảy, hắn cũng muốn để Tuyên Nhược Phong chịu khổ theo.


Nhìn thấy nhi tử lo nghĩ cho mình như thế, Vương Sơ Tình tâm sinh hy vọng: "Thật vậy chăng?"


Đường Minh gật đầu.


Vương Sơ Tình kích động duỗi tay bắt lấy Đường Minh muốn tìm một chút an ủi, lại không ngờ bị Đường Minh âm thầm đứng lên né tránh, trấn an Vương Sơ Tình vài câu, Đường Minh lập tức xoay người rời đi.


Vương Sơ Tình ngốc ngốc nhìn bàn tay mình, hiện tại tay của nàng vừa sưng lại vừa đen ứ, khó trách ngay cả Đường Minh cũng không muốn chạm vào.


Bởi tự bản thân nàng cũng cảm thấy mình thật ghê tởm......


Thế nhưng, toàn tâm toàn ý yêu thương nhi tử, nên khi nhìn thấy nhi tử tránh mình như tránh tà, trong lòng Vương Sơ Tình không ngừng dâng lên từng trận chua xót, khóe mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng nước trong suốt, vì Vương gia, nàng hy sinh nhiều như thế, nhưng kết quả khi nàng không còn giá trị lợi dụng nữa, bọn họ cũng muốn tùy tiện đem nàng vứt bỏ sao?


Vương Sơ Tình không cam lòng nghiến răng.


Chờ nàng khá lên, chờ nàng một lần nửa gả cho Đường Cẩn Phong, nàng nhất định phải làm cho bọn Đại ca hối hận vì hôm nay đã đối xử với nàng như vậy.


***


Tuyên gia.


Kết quả thi tốt nghiệp rất nhanh đã nhận được, đương nhiên Tuyên Nhược Phong cũng thuận lợi tốt nghiệp. Nhưng ngày Học viện chụp ảnh tốt nghiệp, Tuyên Nhược Phong không tham gia, dù sao đối với những bạn học cùng lớp, hắn cũng không có nhiều cảm tình. Đương nhiên, hai người Thịnh Tông cùng Vạn Thiên Sở cũng không đi, ngược lại, bọn họ lại chạy đến Tuyên gia. Bởi vì hai người nếu muốn vào Quân bộ, phỏng chừng ba bọn họ sẽ rất lâu không thể gặp mặt, cho nên, hảo huynh đệ tự nhiên muốn tụ tập một lần.


Bất quá, thẳng đến hôm nay Thịnh Tông vẫn chưa biết Vạn Thiên Sở kỳ thật tính cùng cậu ta tiến vào Không quân. Cũng vì Thịnh Tông cái gì cũng không hay biết, cho nên cậu ta mới tìm một cơ hội, dứt khoát nâng Tuyên Nhược Phong lên lầu trở về phòng ngủ.


Ngồi ở trên xe lăn, không hề thấy Tuyên Nhược Phong lộ ra bộ dáng chật vật gì của "Người tàn tật" cả, thái độ tự nhiên hào phóng, thậm chí còn toát ra một loại khí chất cao quý không nói thành lời.


Thịnh Tông nhìn đến ngây ngẩn, Tiểu Phong của bọn họ có phải càng ngày càng đẹp ra không nhỉ?


Tuyên Nhược Phong thấy Thịnh Tông cứ nhìn mình thất thần, tức giận mà mở miệng hỏi: "Cậu muốn nói gì thì nói nhanh?"


Thịnh Tông nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhíu lại: "Vạn Thiên Sở đến bây giờ vẫn tỏ thái độ xa cách với tôi." Hắn đã không ít lần mềm mỏng giải thích, nhưng khi nói xong, Vạn Thiên Sở vẫn không nóng không lạnh. Thịnh Tông cho dù tràn đầy nhiệt tình, bằng lòng trả giá thật nhiều, nhưng cũng bị thái độ của đối phương làm cho nguội lạnh, hắn không muốn đem mặt nóng đi dán mông lạnh a, tuy nhiên bảo hắn cứ thế từ bỏ, hắn cũng không làm được.


Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ cười: "Vậy cậu muốn tôi nói cái gì? Chuyện tình cảm giữa hai cậu thì có liên quan gì tới tôi chứ, tự mình giải quyết đi!"


"Nhưng là...... cậu cảm thấy, chuyện này tôi đã sai sao?" Vì không cho rằng mình có chỗ nào sai, hắn mới có thể rối rắm như vậy.


Bất quá, nếu Tuyên Nhược Phong cũng nói là hắn sai, vậy cùng lắm hắn lại đi nhận lỗi với Vạn Thiên Sở.


Nam nhân cần phải học được cách bao dung với bạn lữ của mình.


"Tôi cảm thấy cậu không sai." Tuyên Nhược Phong vờ không hiểu Thịnh Tông đang nghĩ gì, gật đầu nói.


Không có được đáp án mình mong muốn, Thịnh Tông giật mình, liếc mắt nhìn Tuyên Nhược Phong một cái, âm thầm nói đỡ giúp Vạn Thiên Sở: "Nhưng là, cậu không cảm thấy tôi không cùng cậu ta thương lượng trước, đã đưa ra quyết định như vậy, kỳ thật đối với cậu ta rất không công bằng hay sao?"


Tuyên Nhược Phong nhướng mày, nguyên lai tiểu tử này cũng biết điều này ha!


"Ngu à, chờ cậu vào Quân bộ, Vạn Thiên Sở không thấy được cậu khẳng định sẽ hối hận. Điều kiện của cậu lại không kém, không cần thiết phải xuống nước khúm núm như vậy!"


Đời trước hắn cũng vì như thế mà ăn đủ đau khổ, cho nên mặc kệ ai nói cái gì, Tuyên Nhược Phong cũng không hy vọng ở trước măt người mình yêu phải hèn mọn không dám ngẩng đầu.


Thịnh Tông trầm ngâm một lát, bế tắc được giải khai, dùng sức vỗ tay, quay sang Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Đúng vậy, tôi lại không kém, dựa vào cái gì muốn tôi nhận sai?!"


Hai người ra khỏi phòng, vừa vặn gặp Vạn Thiên Sở đi lên gọi bọn hắn xuống ăn cơm: "Chờ hai người nữa thôi."


Thịnh Tông liếc Vạn Thiên Sở một cái, thấy tròng mắt đen như mực của Vạn Thiên Sở đang gắt gao nhìn chằm chằm mình, dẫu trong lòng Thịnh Tông loạn thành một đoàn, nhưng ngoài mặt lại kiêu căng hất cằm phóng cho Vạn Thiên Sở cái nhìn trào phúng, hừ một tiếng, xoay người xuống lầu.


Tuyên Nhược Phong: "......"


Vạn Thiên Sở: "......" Thèm bị đánh?


Vạn Thiên Sở híp hai mắt nhìn theo bóng lưng Thịnh Tông.


Tuyên Nhược Phong im bặt không nói nên lời, hắn đúng là có nói đừng hạ mình quá thấp, nhưng con hàng này lại ngu ngốc tới mức trưng ra luôn bản mặt tự cao tự đại làm chi?!

Bình Luận (0)
Comment