Tinh Tế Chi Nguyên Soái Phu Nhân

Chương 88

Editor: Troiwfmas


Ngồi vào bàn ăn, chỉ có mấy vị huynh trưởng và hai người bạn tốt cùng Tuyên Nhược Phong dùng cơm, còn mẫu thân thì nâng hộp đồ ăn đi tới phòng nghiên cứu làm bạn với phụ thân.


Xuyên suốt trên bàn ăn được bày biện mười món, tất cả rượu và nước trái cây xa xỉ đều đã mang lên. Hương vị của mấy món ăn không tính là ngon, nhưng Tuyên Nhược Phong vẫn ăn rất nhiều, hơn nữa dưới sự đồng ý của ca ca còn thưởng thức một chút rượu.
Tuyên Nhược Phong bất đắc dĩ nhìn hai vị ca ca cùng hai người bạn thân chưa gì đã bắt đầu ngà ngà say.
Bởi vì rượu của thế giới này được liệt vào danh sách hàng hóa sang quý xa xỉ, những gia đình bình thường một năm cũng chưa chắc có thể nếm thử một lần, những gia đình nghèo khổ thì càng không cần phải nhắc tới phỏng chừng rượu là cái gì cũng không hề biết. Người bình thường không có cơ hội thưởng thức, cho nên phần lớn các loại rượu đều không mạnh. Bất quá trường hợp của Tuyên Nhược Phong lại là một ngoại lệ, cũng không phải do tửu lượng của hắn theo sự kiện trọng sinh kia tăng lên, mà là...... bọn họ mới chỉ uống có một ly không phải sao?!
Tầm mắt của Tuyên Nhược Phong từ cái ly dời trở về, trừ bỏ hắn cùng Tuyên Nhược Tây những người khác đều có chút say.
Tuyên Nhược Phong ngốc ngốc nhìn bọn họ, Tam ca sở dĩ còn chưa ngã xuống đương nhiên là vì anh ấy là ông chủ của một quán Bar nha, tuy rằng mấy loại rượu bán ra cũng không có gì đặc sắc, nhưng cũng không đến mức uống một chén liền say. Quán Bar của Tam ca cho dù bán mấy loại rượu kém như thế, nhưng vẫn được hoan nghênh vô cùng, hơn nữa khách nhân của quán Bar cũng toàn là mấy nhân vật phú quý quyền lực.
Đáng tiếc, làm gì có ai dành tình cảm chân thành cho nó? Chẳng phải Đường gia chỉ cần dậm chân một cái, Tuyên gia bọn họ liền sụp đổ ầm ầm.
Tam ca phụ trách đưa hắn trở về phòng, còn đối với hai vị bạn tốt say không biết trời đất kia, hắn đành phải sai người hộ tống bọn họ về nhà.


Sau khi về phòng rửa mặt sạch sẽ, Tuyên Nhược Tây bế đệ đệ đặt lên trên giường, tuy rằng Tuyên Nhược Phong trong lòng rất rất u oán, nhưng hiện tại cũng đã quen với việc bị người khác ôm tới ôm lui.


"Ca, lợi nhuận hôm nay của quán Bar thế nào?" Tuyên Nhược Phong ra vẻ lo lắng mở miệng, thật ra hắn có mục đích mới nhắc tới sự tình của quán Bar.
Tuyên Nhược Tây lấy ra hòm thuốc chuẩn bị giúp Tuyên Nhược Phong thay dược: "Còn tạm." Dù sao muốn nuôi sống cả nhà bọn họ cũng dư dả.
"Ở quán Bar hẳn là có không ít người không đứng đắn dây dưa với anh đúng không?" Tuyên Nhược Phong có tâm dò hỏi, nói ra mục đích chân thật của mình.
Tuyên Nhược Tây nghe vậy liền bật cười, khóe miệng dương lên, dung mạo càng thêm phần tuấn mỹ, hắn gõ gõ lên đầu Tuyên Nhược Phong: "Đừng nói bậy."
"Đúng rồi, em nhớ là đệ đệ của bạn lữ Lâm Dương là bạn học của anh." Tuyên Nhược Phong bắt đầu tiến vào chủ đề chính.
Ngồi ở mép giường cánh tay Tam ca đang vươn ra lấy băng gạc khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tuyên Nhược Phong: "Em hỏi cái này để làm gì? Yên tâm, ca ca của em không đến mức không phân rõ được mọi chuyện." Tuy rằng hắn không có đầu óc thông minh, nhưng rất nhiều chuyện hắn vẫn thấy được rõ ràng, sẽ không làm ra mấy chuyện thương tổn đến người nhà.


Tuyên Nhược Phong vội vàng lắc đầu: "Ca, em không có ý gì cả, em chỉ là cảm thấy các anh nếu là bạn tốt, thì cũng đừng vì em mà để tổn thương hòa khí."


Tuyên Nhược Tây nghe vậy lập tức ngẩn người, lặng lẽ thở dài, hắn đương nhiên cũng muốn như vậy, nhưng chỉ sợ đối phương lại không có suy nghĩ giống mình. Hắn đã mấy lần liên hệ với Ngải Văn nhưng đều không được, chẳng phải đã tỏ rõ thái độ của đối phương? Hắn không phải kẻ ngốc, người khác đã lãnh đạm với mình chẳng lẽ còn phải đi xum xoe hay sao, hắn cũng không làm gì có lỗi cả.
"Những việc này em đừng quan tâm, tập trung dưỡng thương cho tốt."


Tuyên Nhược Phong ngoan ngoãn gật đầu: "Em đã biết."


Sau khi giúp Tuyên Nhược Phong thay thuốc, hai anh em chúc nhau ngủ ngon xong Tuyên Nhược Tây liền đứng dậy tắt đèn rồi mới lặng lẽ bước ra ngoài đem cửa phòng đóng lại.


Nghe được âm thanh đóng cửa, trong bóng tối, Tuyên Nhược Phong hơi nheo lại đôi mắt, biểu tình của Tam ca cũng không giống như là không có chuyện gì, không chừng chuyện của Lâm gia thật sự đã đi đúng hướng rồi, ít nhất có thể giúp Tam ca nhìn rõ lòng người.


Bất quá, nhớ tới ký ức của kiếp trước Tuyên Nhược Phong cũng có chút lo lắng, cái tên Ngải Văn là một cao thủ giỏi diễn kịch, hy vọng đến lúc đó Tam ca đừng mềm lòng mới tốt.
Tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng hiện tại Tuyên Nhược Phong cũng đã có thể thả lỏng được một chút rồi.
Đại ca đã được điều vào dưới trướng của Đường Cẩn Phong, Đổng gia hẳn không thể tiếp tục nhúng tay hãm hại anh ấy; mà bên cạnh Nhị ca cũng có người thủ sẵn, chắc sẽ không phát sinh án oan như đời trước, suy cho cùng thân phận của Dung Tước cũng không hề thấp. Ngoài ra, Tam ca cũng nhờ thân phận nhạy cảm của phụ thân hiện tại mà không ai dám khinh thường.


Tuy rằng không thích Dung Tước cho lắm, nhưng không thể không thừa nhận, có Dung Tước ở bên cạnh Nhị ca, thiếu niên vẫn yên tâm phần nào; Tam ca hiện tại đã sinh hiềm khích với Ngải Văn, ngoài ra cũng không hề yêu thương gì Quý Lạc, như vậy tính ra cũng có thể né được một kiếp; còn cả Tứ ca, trong nhà bây giờ không thiếu thốn tiền bạc như đời trước, vậy Tứ ca cũng sẽ không nghĩ đến chuyện xông vào Khu Nguy Hiểm lam gì.


Đời trước vì muốn kiếm tiền Tứ ca tiến vào Khu Nguy Hiểm mà mất đi một đôi chân, bởi vì không đành lòng làm liên lụy Tam ca và người yêu mà quyết định tự sát, chuyện đó bây giờ chắc sẽ không phát sinh nữa; cuối cùng là cha mẹ hắn, hiện tại phải khiến cho bọn họ hảo hảo ngốc ở trong nhà để không phải táng thân ngoài vũ trụ mênh mông.


Chỉ là đối với chuyện cử Tứ ca, Tuyên Nhược Phong vẫn có chút áy náy, bởi vì đời trước Tứ ca có yêu một nữ hài tử, nữ hài kia sau khi cùng Tứ ca kết giao, ngay cả lúc Tuyên gia bị ép vào tuyệt cảnh, nàng cũng đối với Tứ ca không rời không bỏ, cùng Tứ ca đối mặt với mọi sóng gió, thậm chí vì Tứ ca mà xuất ngoại đi tìm thuốc. Chỉ tiếc, nữ hài kia đi nhờ phi thuyền người ta, nhưng bởi vì xảy ra sơ sót mà tiến vào không phận của Khu Nguy Hiểm, phi thuyền ngưng hoạt động rơi xuống, mọi người trên phi thuyền sống chết không rõ.


Do đó, Tứ ca vốn đã chịu đả kích có lẽ còn công thêm cả áy náy không muốn liên lụy đến Tam ca, cũng có thể là vì tuẫn tình...... Hắn liền uống thuốc tự sát.


Chỉ còn lại một mình Tam ca chết lặng lần lượt thu gom bốn thi thể, bắt đầu trở nên phóng túng bản thân, cuối cùng trúng dược bị cưỡng bức tới chết trên giường.


Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện dĩ vãng đó, Tuyên Nhược Phong liền đau lòng không thôi, vì thế hắn hy vọng các ca ca có thể tránh đi những bi kịch đó, có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.
Hắn cũng không muốn Tứ ca bỏ qua vị nữ hài kia.
Bất quá hiện tại cho dù có muốn cũng không được, hắn chỉ biết nữ hài kia tên gọi là...... Tuyên Nhược Phong mơ mơ màng màng, vì suy nghĩ quá nhiều mà nặng nề rơi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau, vào giờ cơm trưa, cha mẹ vô cùng cao hứng lại mở thêm một chai rượu nho, Tuyên Nhược Phong tiếp tục chứng kiến phụ thân gục xuống bàn, bất đắc dĩ thở dài, mới sáng ra đã muốn say xỉn, không uống đến sấp mặt thì không chịu đây mà.


Tuyên Nhược Phong nhờ Tứ ca đưa hắn trở về phòng, hắn có chút mệt nhọc muốn nghỉ trưa.
Tuyên Nhược Phong vừa rồi cũng uống khá nhiều rượu, tuy rằng có chút lâng lâng, nhưng vẫn nhớ rõ chuyện tối qua. Vốn dĩ muốn cùng Tứ ca hảo hảo tâm sự một phen, ai ngờ người ta lại vội vã chạy mất..., chẳng qua chỉ là nhận được một tin nhắn thôi có cần vui vẻ như vậy không? Tuyên Nhược Phong nhanh chóng thả ra hạc giấy, nhìn trộm xem Tứ ca có phải cùng người kia liên lạc hay không.


Nhận được đáp án như mình mong muốn, thiếu niên cười khẽ, như vậy, Tứ ca cũng sẽ hạnh phúc.
Tuyên Nhược Phong đang chuẩn bị ngủ trưa, thì quang não sáng lên, hắn ấn mở cuộc gọi.


Giờ phút này trên màn hình quang não lộ ra một gương mặt tuấn mỹ mà Tuyên Nhược Phong tưởng niệm đã lâu, nhìn thấy Đường Cẩn Phong xuất hiện, Tuyên Nhược Phong có chút ngốc lăng.
Đường Cẩn Phong cũng nhìn chăm chú vào người ở trước mắt, khuôn mặt như bạch ngọc không tì vết của Tuyên Nhược Phong ửng đỏ hòa hợp với cái miệng hồng nhuận, phía trên cái mũi cao thẳng kia là đôi mắt đào bởi vì kinh ngạc mà mở tròn xoe ngốc ngốc nhìn hắn.


Tầm mắt Đường Cẩn Phong hơi hạ xuống, thấy được cổ tay đang đặt ở trên chăn được quấn bởi lớp băng vải dày nặng.


Hình ảnh này làm cho Đường Cẩn Phong nghĩ tới người thiếu niên ở trong video, cái người yếu ớt tựa như giấy trắng kia, lại có thể có ánh mắt ngạo nghễ, cứng cỏi, bất khuất như thế, khiến cho hắn.....có chút nhớ thiếu niên.


"Nhìn đủ chưa?" Đường Cẩn Phong mày kiếm hơi nâng, vờ như không vui.
Áo sơ mi màu đen phác hoạ thân thể cường tráng mà hữu lực, cho dù chỉ là nửa người trên cũng đủ cho thấy sự cường hãn của người đàn ông này, Đường Cẩn Phong bộ dáng lạnh lùng, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng cự người ngàn dặm, cứ như vậy khiến cho người khác chìm đắm không thể dời đi hai mắt.
Bị tiếng nói trầm thấp như tiếng đàn của Đường Cẩn Phong đánh gãy suy nghĩ trong đầu, Tuyên Nhược Phong ngốc ngốc thu liễm lại cảm xúc, gian nan đem ánh mắt từ yết hầu nhô lên của Đường Cẩn Phong dời đi.


Nhìn chưa đủ...... Hắn có thể nói vậy được không?


Tuyên Nhược Phong lập tức nở nụ cười, hỏi: "Đường thúc thúc sao có thời gian rảnh rỗi mà gọi cho tôi nha?" Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hắn đại khái đã đoán được nguyên nhân Đường Cẩn Phong tìm tới mình.


Đường Cẩn Phong không nóng không lạnh trả lời: "Đương nhiên là có việc." Hoàn toàn không chừa cho Tuyên Nhược Phong chút không gian nào để mơ mộng.
"......" Vẫn như mọi khi, không hiểu phong tình, bất quá hắn thích, như vậy mới là Đường Cẩn Phong.
"Phải không? Vậy có chuyện gì sao?" Tuyên Nhược Phong khẽ cười nói.
Nhìn gương mặt thiếu niên ngày càng đỏ rực, Đường Cẩn Phong nhíu mày: "Cậu uống rượu?"


Tuyên Nhược Phong gật đầu: "Có uống một chút, hình như có chút lâng lâng." Dù sao chuyện hắn ngàn ly không say ở thế giới này không ai biết cả, thuận theo trả lời mà thôi.


Đường Cẩn Phong mặt không cảm xúc: "Vậy vết thương của cậu thế nào?"
"Đại khái là còn phải ở trên giường nằm hơn một tháng, Đường thúc thúc người tới khi nào mới trở về a?" Bị người khác trông giữ, mỗi ngày đều không thể hoạt động bình thường, hắn chán sắp chết rồi, hiện tại hắn vô cùng hy vọng Đường Cẩn Phong nhanh nhanh xuất hiện, giúp hắn giải quyết một ít sầu lo.


Ví như, thay vì bị mọi người ôm tới ôm lui, đổi lại hắn càng hy vọng được Đường Cẩn Phong bế đi.


"Một tuần sau!" Đường Cẩn Phong liếc mắt một cái, chậm rãi trả lời, biểu tình không hề mang theo ý cười.


Nhìn Đường Cẩn Phong như vậy, Tuyên Nhược Phong cảm thấy khóe miệng của mình cũng sắp cứng ngắc luôn rồi. Đối diện với hắn nhu hòa một chút sẽ chết người hả? Ngay cả một chút dịu dàng cũng không cho là sao?!
Bất quá, khi thấy ánh mắt thâm thúy của Đường Cẩn Phong, hắn tổng cảm thấy, Đường Cẩn Phong giống như là.....tức giận?
"Đường thúc thúc tức giận chuyện gì sao? Chẳng lẽ lúc làm nhiệm vụ phát sinh vấn đề? Hay là ca ca tôi......"
Thấy thiếu niên lo lắng suy đoán thái độ lạnh nhạt của mình, Đường Cẩn Phong giơ tay đánh gãy lời Tuyên Nhược Phong, lắc đầu nói: "Ca ca cậu không có việc gì!"
Đường Cẩn Phong ngoài miệng thì nói như thế, nhưng lại vì từ trong miệng Tuyên Nhược Phong nghe được hai chữ "Tức giận" mà suy nghĩ có chút bay xa.


Hắn tức giận? Một thiếu niên năng lực yếu kém như thế đánh không lại bốn vị cao giai Linh Năng giả chẳng phải là chuyện rất đỗi bình thường hay sao? Hắn lại vì cái gì mà tâm sinh lửa giận?


Là tức giận vì Tuyên Nhược Phong quá nhỏ yếu, hay là tức giận vì Tuyên Nhược Phong không biết "Tự lượng sức mình" cố ý chọc giận người Lâm gia.


Hắn có thể nhận ra chính mình đúng là đang giận thiếu niên, hắn giận thiếu niên vì sao phải quật cường như thế, để cả người từ trên xuống dưới đều bị thương thành bộ dạng này.


Hắn...... đối với thiếu niên thật sự có chút bất mãn.


Đường Cẩn Phong mệt mỏi nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình của Đường Cẩn Phong, Tuyên Nhược Phong càng lo lắng nói: "Tình huống ở Khu Nguy Hiểm không ổn sao? Chẳng lẽ sẽ ảnh hưởng đến Long Hoa thành?"


Tuyên Nhược Phong không nhịn được ở trong lòng dâng lên sát ý, mấy con tang thi lúc này xông ra khỏi địa bàn phá hư chuyện tốt của hắn thật đúng là đáng chết, dứt khoát phải tìm thời gian đi san bằng Khu Nguy Hiểm, như vậy Đường Cẩn Phong cũng sẽ không vì mấy chuyện phát sinh trong đó mà phải rời đi lâu như vậy.


Đường Cẩn Phong lắc đầu, ngữ khí có chút nhu hòa: "Mọi chuyện đã được giải quyết, không cần lo lắng."
Tuyên Nhược Phong nghe vậy ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Đường Cẩn Phong, chậm rãi nói: "Đường thúc thúc phải chú ý thân thể, trong tương lai tôi không muốn trở thành người goá vợ!"


Đường Cẩn Phong: "......"
Hắn không nên thả lỏng mới đúng. Lạnh lùng liếc một cái nhìn Tuyên Nhược Phong, sâu trong đôi mắt nam nhân thoáng hiện ra sự bất đắc dĩ mà chính hắn cũng không hề hay biết.


Đối mặt với thiếu niên, tốt nhất là hắn không thể có bất cứ hành động lơi lỏng nào, bởi vì một khi cho thiếu niên thái độ ôn hòa mà nói, thiếu niên liền bắt đầu hếch mũi lên mặt, một chút nề nếp cũng không có. Mấy chữ goá vợ gì đó cũng nói cho được.


Trong mắt Tuyên Nhược Phong xẹt qua một tia đắc ý, Đường Cẩn Phong thấy thế, nhẹ nhàng thả ra nụ cười như có như không, bốn lạng đẩy ngàn cân, nói: "Nói như vậy cậu đã có nữ hài tử mà mình yêu thích rồi?"


Tuyên Nhược Phong gặp chiêu phá chiêu, cười cong mắt, dứt khoát vô cùng chuẩn xác mà chỉ về Đường Cẩn Phong: "Có a, là người nha!"

Bình Luận (0)
Comment