Đêm đến, vầng trăng treo trên bầu trời, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Nhưng dưới sự bình tĩnh bên ngoài này, một bóng dáng màu đen như quỷ mị lặng lẽ ẩn vào phủ Ngạch Khanh.
Một lát sau, bóng dáng như quỷ mị lặng lẽ rời đi. Bây giờ mới thật sự yên tĩnh.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cao, trong phủ họ Ngạch giăng đèn kết hoa khắp nơi, cực kỳ náo nhiệt. Nhưng Thương Phượng Vũ lại sốt cao nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh. Thương Phượng Ngôn đứng bên cạnh, lần lượt đổi đại phu nhưng nàng không tỉnh lại.
Mặt trời lặn về tây rất nhanh, sinh nhật của Ngạch Thiên Dương cũng chầm chậm qua đi, Thương Phượng Vũ vẫn không tỉnh nhưng đã hạ sốt.
“Rốt cuộc Vũ Nhi sao vậy? Sao còn chưa tỉnh?” Lúc này Thương Phượng Ngôn đã mất đi sự bình tĩnh tỉnh táo, không còn sự tôn trọng trong lời nói nữa.
Lúc này, đèn đã thắp rực rỡ.
“Phượng Ngôn, con bé vừa hạ sốt, sẽ tỉnh lại nhanh thôi. Con đi chuẩn bị chút đồ ăn nó thích, ta ở đây canh chừng.” Ngạch Thiên Dương cũng không để ý sự thất lễ của hắn, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói.
Suy nghĩ một chút thấy lời của ông cũng đúng, Thương Phượng Ngôn cúi đầu nhìn Thương Phượng Vũ đang nằm trên giường, xoay người ra khỏi phòng.
Chỉ còn hai người Ngạch Thiên Dương và Thương Phượng Vũ trong phòng. Sắc mặt của Ngạch Thiên Dương từ từ trầm xuống, đáy mắt sâu như đầm không thấy đáy. Không ai có thể đoán được trong đó chất chứa điều gì.
Ngạch Thiên Dương ngồi lên giường, đưa ngón trỏ vào miệng cắn một cái. Máu tươi nhỏ ra trong nháy mắt. Ông điểm nhẹ một cái lên trán Thương Phương Vũ rồi dùng ngón trỏ làm dấu trên trán nàng.
Linh hồn của Thương Phượng Vũ trôi lơ lửng trên không nhìn hành động của Ngạch Thiên Dương, tinh thần rất khó dò: nam nhân này đang làm gì vậy? Cánh hoa đó có tác dụng gì? Chẳng lẽ là vì cứu mình? Hàng loạt nghi vấn hiện ra trong linh hồn Thương Phượng Vũ. Nàng chưa kịp nghĩ cho rõ ràng thì động tác của Ngạch Thiên Dương đã dừng lại.
Nhìn đóa hoa màu đỏ yêu dị trên thân thể nhỏ bé, sự nghi ngờ trong lòng Thương Phượng Vũ càng tăng lên: đây là yêu pháp gì vậy? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra mình không phải là hàng hóa còn nguyên đai nguyên kiện nên làm phép xua hồn? Nếu không sao linh hồn mình lại bị tách ra? Rất nhiều dấu hiệukhiến nàng có ảo giác bí mật của mình đã bị khám phá, người đó đuổi linh hồn của mình ra khỏi thân xác. Nhưng khi ánh mắt nàng chạm đến mái tóc bạc dần của Ngạch Thiên Dương thì sợ run. Sau đó một lực hút cường đại kéo nàng xuống dưới. Sau đó, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm nhưng ý thức của nàng vẫn còn rất thanh tỉnh.
“Công tử, sao người lại làm vậy? Con bé có đáng giá không?” Trong bóng tối, Thương Phượng Vũ nghe được giọng của nữ nhân.
“Hồng Tiêu, nhớ, không được tiết lộ chuyện hôm nay ra ngoài. Nếu ta nghe thấy chỉ một chút gió thổi cỏ lay…” Ngạch Thiên Dương không nói tiếp, nhưng Thương Phượng Vũ nghe ra trong giọng của ông có sự tàn nhẫn.
“Cho dù công tử giết Hồng Tiêu, Hồng Tiêu cũng phải hỏi. Tại sao người lại làm vậy? Người biết rất rõ người kia muốn người mau chết đi, diệt môn họ Ngạch. Vậy mà người còn làm vậy?”Giọng nói của Hồng Tiêu chứa đầy sự không cam lòng và phẫn hận mãnh liệt.
Ngạch Thiên Dương trả lời Hồng Tiêu bằng một tiếng thở dài và một câu nói vô tình: “Hồng Tiêu, niệm tình ngươi theo ta bao nhiêu năm nay, ngươi tự kết liễu đi.”
“Công tử, Hồng Tiêu chết cũng không tiếc, nhưng người làm vậy có đáng giá không? Đáng giá không?” Giọng của Hồng Tiêu không chỉ có không cam lòng và phẫn hận mà còn có cả sự đau lòng.
Một lúc lâu sau.
“Đáng giá.” Giọng nói lạnh nhạt không hề gợn sóng mang theo sự chân thật không thể nghi ngờ vang lên.
“Nếu như thế, xin công tử cho Hồng Tiêu được tận trung một lần cuối với người.”
Ngạch Thiên Dương im lặng.
Hồng Tiêu biết ông ngầm đồng ý, nên đưa tay ra, một quầng sáng màu trắng hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Vầng sáng này hướng về phía ngực của ông, không nhập vào thân thể mà tỏa sáng xung quanh. Hồng Tiêu tê liệt, té xuống đất, “Công tử, xin người nhất định phải bảo trọng.” Giọng nói vang vọng, hồn cũng tiêu tan…
Trong bóng tối vô biên, Thương Phượng Vũ rơi vào trầm tư: xem ra mình làm hài tử quá lâu nên quên mất bản tính của con người, cũng quên mất đây là cổ đại – thời đại cá lớn nuốt cá bé, ăn tươi nuốt sống…Tình trạng của mình rõ ràng là bị ám toán, mà nam nhân này vì cứu mình phải trá giá rất lớn.
Sinh ra trong hoàng gia là bi ai, mưu cầu quyền lợi, khẳng định mình có liên quan đến những thứ này…
Qua lần ngoài ý muốn này, Thương Phượng Vũ tỉnh ngộ, tất cả những gì Ngạch Thiên Dương bỏ ra…
Bánh xe vận mệnh lại quay, tất cả quay về khởi điểm.
_________________