Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 14

Lời thề vang lên, khóa trái tim lại, vũ động.

Hai ngày sau sinh nhật của Ngạch Thiên Dương, trong hậu hoa viên của Hiền vương phủ.

Bạch Mặc khoanh chân ngồi trên nệm, trước mặt là bàn để đàn, Thương Phượng Vũ ngồi cạnh hắn.

“Mặc Mặc phu quân, chàng gẩy đàn hay quá.” Thương Phượng Vũ nhìn Bạch Mặc bằng khuôn mặt sùng bái.

“Quen làm thì khéo tay thôi. Nếu Vũ Nhi chăm chỉ học tập nhất định có thể đánh hay như phu tử.” Mặt Bạch Mặc phớt tỉnh, trả lời Thương Phượng Vũ.

Nghe vậy, Thương Phượng Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đầy vẻ không vui: “Vũ Nhi cũng muốn học nhưng ngoại công không cho.”

“A, tại sao?” Bạch Mặc thuận miệng hỏi một câu.

“Bởi vì ngày hôm qua Vũ Nhi phát sốt, bây giờ trên người vẫn còn đau.”

Hai tay Bạch Mặc đang đặt trên đàn hơi run, dây đàn phát ra một tiếng trầm đục: “Tìm phụ thân con chưa? Huynh ấy là thần y nổi tiếng đấy.”

“Không. Ngoại công đã tìm đại phu cho Vũ Nhi rồi.”

“Đại phu nói sao?”

“Đại phu nói Vũ Nhi bị cảm lạnh. Tử Khanh cữu cữu còn mắng đại phu đó là lang băm.”

“Ừ, con còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?”

“Mặc Mặc phu quân, trí nhớ của chàng thật tệ. Không phải Vũ Nhi vừa mới nói rồi sao? Người Vũ Nhi vẫn còn đau.”

Bạch Mặc đưa tay gõ trán mình một cái, cười nói: “Mấy ngày nay phu tử cũng không thoải mái lắm, trí nhớ cũng theo đó mà kém đi, ha ha.”

“Có phải bởi Vũ Nhi đuổi nữ nhân kia đi nên Mặc Mặc phu quân mới khó chịu không?” 

“Vũ Nhi, con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu đâu.” Có điều sắc mặt Bạch Mặc cũng thay đổi.

“Hôm qua Mặc Mặc phu quân có tới chúc thọ ngoại công không?” Thương Phượng Vũ hỏi tiếp.

“Ừ, đi.” Hôm nay Bạch Mặc không yên lòng.

“Vậy sao chàng không đi thăm Vũ Nhi? Lúc Vũ Nhi ngã bệnh rất nhớ Mặc Mặc phu quân đấy.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Phượng Vũ hiện lên sự bất mãn.

“Vũ Nhi, ngồi lâu như vậy con có mệt không?” Bạch Mặc không trả lời vấn đề của nàng.

“Mệt, Mặc Mặc phu quân ôm Vũ Nhi về nhà đi.” Thương Phượng Vũ cười híp mắt, giang hai tay, chờ Bạch Mặc tới ôm.

Bạch Mặc cười, ôm Thương Phượng Vũ ra khỏi đình.

Nằm trên vai Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ híp mắt, rơi vào trầm tư: linh hồn mình vô duyên vô cớ lìa khỏi xác, ngoại công khiến mình sinh lòng lo sợ lại ra tay cứu giúp, vì mình mà trả giá đắt. Ngay cả nữ tử tên Hồng Tiêu bên cạnh ông cũng vì giữ bí mật mà tự sát. Rốt cuộc là tại sao lại như vậy? Hồng Tiêu nói có người muốn ông chết. Khi ông chết đi sẽ giết sạch nhà họ Ngạch. Chuyện này là sao?

Còn Bạch Mặc nữa, rõ ràng hôm nay hắn không yên lòng. Chẳng lẽ vì chuyện ở lầu trúc? Hay hắn biết tại sao mình hôn mê nên bối rối? Hàng loạt nghi vấn dồn dập ập đến, Thương Phượng Vũ không tìm được đầu mối nào. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết ngày hôm qua, lúc này dù nàng có nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện này. Lòng nghi ngờ của nàng nổi lên, có ý nghĩ chợt lóe từ trong sâu thẳm nội tâm của nàng sau đó lại biến mất. Nghĩ không ra nên tạm thời không nghĩ nữa.

“Vũ Nhi, phu tử dẫn con đi ngao du bốn phương có được không?” Trong hành lang được chạm trổ từ bạch ngọc, Bạch Mặc đột nhiên dừng chân, nói một câu như thế, xung quanh không có ai cả.

Đang trầm tư, đột nhiên lại nghe thấy lời như vậy, Thương Phượng Vũ ngẩn ra: “Được, Mặc Mặc phu quân muốn dẫn Vũ Nhi đi đâu chơi đây? Vũ Nhi lớn như vậy mà chưa bao giờ rời nhà đi xa cả.”

Bạch Mặc ôm eo Thương Phượng Vũ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nàng: “Vũ Nhi, con thích phu tử thật sao?”

Đôi mắt Bạch Mặc chan chứa nhiều điều, quá nhiều, quá phức tạp. Ánh mắt này chạm vào nơi mềm yếu của Thương Phượng Vũ. Tới thế giới này lâu như vậy, biết Bạch Mặc lâu như vậy, Thương Phượng Vũ chỉ nhìn thấy hắn rực rỡ như ánh mặt trời, chưa bao giờ thấy hắn có tâm tình khác. Ngay cả lần trước đùa giỡn hắn ở lầu trúc, trêu chọc hắn, hắn cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng hôm nay, đối diện với ánh mắt chân thành tha thiết pha lẫn sự thương tiếc của hắn thì nàng sửng sốt. Hình như nàng đã hiểu ra chuyện gì đó, đoán được một chút chuyện…

“Con thích ta thật sao?” Bạch Mặc hỏi lại lần nữa, hai tay nắm chặt bả vai nhỏ nhắn của nàng. Hắn không xưng là “phu tử” mà là “ta”, ý của hắn không cần nói cũng rõ.

Đón nhận ánh mắt của hắn, Thương Phượng Vũ nói một cách kiên định: “Ừ, Vũ Nhi thích chàng, rất thích, rất thích.” Thích nhìn chàng cười sang sảng, thích tấm lòng son của chàng…Nhưng những lời này, nàng không thể nói ra được.

“Vũ Nhi, tuy con còn nhỏ nhưng ta tin rằng nhất định con hiểu những lời mình nói có ý nghĩa gì. Ta hỏi lại con lần nữa: con có đồng ý lưu lạc chân trời với ta, ngao du thiên hạ với ta không?” Bạch Mặc giống như phát điên, hỏi lại một lần nữa, hoàn toàn quên rằng người trước mắt mình là một hài đồng. Có điều, hắn thật sự quên chuyện này sao?

“Con nguyện ý.” Không cười đùa, không giả bộ ngớ ngẩn, Thương Phượng Vũ hiểu rất rõ ý của Bạch Mặc.

“Nếu đi, có thể con sẽ không còn được gặp lại phụ thân và đại ca của con. Cả ngoại công, cuộc sống cẩm y ngọc thực và vinh hoa phú quý cũng sẽ không còn. Con vẫn nguyện ý đi theo ta chứ?” Bạch Mặc điên rồi…Hắn nắm hai vai Thương Phượng Vũ chặt hơn. Đôi mắt hiện vẻ căng thẳng.

Thương Phượng Vũ nhịn đau, không hiểu gì cả mà hỏi: “Mặc Mặc phu quân, không phải chàng muốn đưa Vũ Nhi đi chơi à? Sao lại không được gặp lại phụ thân và Phượng Ngôn ca ca?” Bạch Mặc, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao chàng lại nói với ta như thế? Sao lại lo lắng như thế? 

Nhìn đôi mắt trong veo chứa đầy nghi ngờ không hiểu, Bạch Mặc vô lực buông tay khỏi vai Thương Phượng Vũ, nhếch môi cười giễu: “Ha ha, có lẽ là ta điên rồi, sao lại nói với con những lời này cơ chứ. Con không hiểu, không hiểu gì cả, ha ha, ha ha.”

Nụ cười của hắn mang theo hai phần điên cuồng, ba phần tự giễu, ba phần bi ai và hai phần cam chịu số phận…Bạch Mặc như vậy khiến lòng Thương Phượng Vũ rối loạn. Nàng đưa đôi tay nhỏ bé ra nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôi lên bờ môi của hắn.

Xúc cảm mềm mại ẩm ướt trên môi kéo tâm thần của Bạch Mặc lại.

Cái lưỡi thơm thơ của Thương Phượng Vũ khẽ liếm một vòng quanh môi Bạch Mặc rồi lui ra, sau đó nàng nhìn hai mắt hắn đầy khổ sở mà nói: “Mặc Mặc phu quân, đừng buồn, ngực Vũ Nhi rất đau.” Nàng thầm kêu trong lòng: Bạch Mặc, dù chàng muốn làm gì, gạt ta điều gì, ta đều không truy cứu. Hôm nay chàng bảo vệ ta, từ giờ phút này, ta nhất định sẽ hết lòng với chàng. Ta sẽ không bao giờ quên chân tình này của chàng.

Bạch Mặc vòng hai tay quanh người Thương Phượng Vũ, khẽ nói: “Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi của ta, ta phải làm sao với con đây? Sao con lại khiến ta đau lòng như thế chứ? Thôi, thôi, nổi điên cũng tốt, không biết liêm sỉ cũng được, ta sẽ không coi khinh con nữa.”

Buông lời thề, thử tình cảm, phong ba bắt đầu, vũ động.

Bóng trăng chiếu lên lan can đình nghỉ mát, hoa quỳnh nở, giờ Hợi, vầng trăng tròn treo trên bầu trời.

“Mặc Mặc phu quân, chúng ta đi đâu chơi vậy? Vũ Nhi háo hức quá.” Nằm trên lưng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ kề sát tai hắn, khẽ nói.

Đêm khuya yên tĩnh không một bóng người, Bạch Mặc cõng Thương Phượng Vũ lén lút tránh thị vệ đang tuần tra, “Suỵt, đừng nói chuyện, bây giờ chúng ta đang chạy trốn, biết không?”

Nghe giọng nói cố ý hạ thấp như đạo tặc của Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ che miệng cười khẽ: “Ừ, Vũ Nhi biết rồi.” Cố gắng nén cười đến nội thương mất thôi…Bạch Mặc này, càng ngày đùa càng vui, ở bên hắn luôn nhẹ nhõm vui vẻ như vậy.

“Suỵt, chúng ta sắp thoát rồi, đừng nói chuyện.” Bạch Mặc đạp bóng đêm, cõng tiểu nương tử hoa lệ trốn khỏi Hiền vương phủ.

Mọi chuyện sao có thể như người tính? Đất bằng cũng có thể dậy sóng.

Nhìn người đứng nghiêm trước mặt mình, Bạch Mặc choáng váng, “Đại sư huynh, Phượng Ngôn, đã trễ thế này mà hai người chưa ngủ à?” Mồ hôi lạnh của hắn rơi tí tách, cũng may đang là ban đêm nên người khác không thấy được.

“Đúng vậy nhỉ. Đã trễ thế này tiểu sư đệ còn cõng Vũ Nhi đi đâu?” Thương Thiên Vũ trả lờikhông mặn không nhạt.

“Ha ha, đệ chỉ dẫn Vũ Nhi ra ngoài tản bộ một chút thôi, sẽ về ngay đấy mà.” Nói xong, Bạch Mặc nhấc chân định rời đi.

“Vừa hay ta cũng mới từ trong cung trở lại, đang rảnh rỗi. Chúng ta cùng đi.” Dứt lời, Thương Thiên Vũ liền bước từng bước đến trước mặt Bạch Mặc, cách hắn ba bước.

“Vũ Nhi, sợ rằng tối nay ta phải nuốt lời rồi.” Bạch Mặc quay đầu nói với Thương Phượng Vũ.

Cảm nhận được sự không cam lòng và thất vọng trong lời Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười khanh khách: “Mặc Mặc, ta muốn xuống.”

Bạch Mặc nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, Thương Phượng Vũ nhanh nhẹn xuống đất.

“Vũ Nhi, tới đây với đại ca.” Thương Phượng Ngôn lên tiếng, Thương Phượng Vũ nghe lời, đi tới bên cạnh hắn.

“Phượng Ngôn, khuya rồi, đưa Vũ Nhi về phủ đi.”

“Phụ thân, chỉ đi chơi mà thôi, người để họ đi đi.” Thương Phượng Ngôn cầm tay Thương Phượng Vũ, khẽ nói.

“Tháng sáu thiên ý khó dò, nếu trời mưa sẽ không tốt. Tất cả chờ ngày mai rồi nói.” Thương Thiên Vũ ấm giọng nói lại một câu.

“Phụ thân, người có thể biết trước ý trời, biết trước thiên tượng, xin người hãy bấm ngón tay tính toán.” Thương Phượng Ngôn chưa từ bỏ ý định, nói một lần nữa.

“Cho dù cha lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một phàm nhân. Thiên tượng khôn cùng, ta không thể hiểu thấu đáo được. Phượng Ngôn, con hiểu chứ?” Thương Thiên Vũ dùng cách khác cự tuyệt yêu cầu của Thương Phượng Ngôn.

“Nhất định người có thể làm được. Từ trước tới nay Phượng Ngôn chưa từng cầu xin người điều gì, hôm nay, Phượng Ngôn van người, hãy tính toán cho tốt.” Thương Phượng Ngôn luôn bình thản, kiệm lời trước mặt Thương Thiên Vũ mà giờ đây lại cúi cái đầu cao ngạo, lời nói mang theo sự thỉnh cầu.

Trong bóng đêm, Thương Phượng Vũ đứng cạnh Thương Phượng Ngôn, nghe đoạn đối thoại đầy khó hiểu của họ, trong lòng dâng lên cảm giác mang tên vô lực. Chuyện nàng không hiểu dần dần lộ ra con đường để nàng tìm hiểu.

Bạch Mặc chỉ im lặng nhìn hai cha con nói chuyện.

Nghe vậy, Thương Thiên Vũ than nhẹ: “Phượng Ngôn, thiên ý khó dò, sự đời biến ảo, cha không thể tính toán được.”Hắn liếc nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt vô cùng áp bức.

“Phó Vãn Ca.” Thương Phượng Ngôn nói ra ba chữ này.

“Phượng Ngôn, ngươi…” Bạch Mặc lên tiếng, giọng nói mang theo sự khiếp sợ.

“Đã nghĩ kỹ?” Thương Thiên Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi một câu.

“Dạ, mong phụ thân hãy bói một quẻ, xem thiên tượng này có thể có biến hay không.” Thương Phượng Ngôn kiên định mà nói.

“Được.” Thương Thiên Vũ bấm nhẹ ngón tay, ánh sáng lóe ra từ ngón tay hắn, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.

Thương Thiên Vũ cười như lan, Bạch Mặc đực như ngỗng, Thương Phượng Ngôn thanh lãnh… 

Ánh sáng vụt tắt, tiếng nói vang lên, “Trong vòng năm năm, thiên tượng sẽ không có biến hóa quá lớn.” Thương Thiên Vũ cười nói.

“Mười năm, phụ thân, xin người nỗ lực thử một lần xem.”

“Phượng Ngôn, đây đã là cố gắng lớn nhất của ta.”

“Nguyệt quang ẩn.” (ánh trăng ẩn – theo ta thì là một loại phép thuật gì đó #.#)

“Phượng Ngôn, nhất định phải vậy sao?”

“Vâng.”

“Phó Vãn Ca, Nguyệt quang ẩn, được, mười năm.” Thương Thiên Vũ ôn hòa như gió xuân.

Thương Phượng Ngôn dắt tay Thương Phượng Vũ tới trước mặt Bạch Mặc, đặt bàn tay nhỏ bé của nàng vào tay hắn, khẽ mở khóe môi, nói: “Thời gian qua nhanh, ta chỉ cần vui vẻ, hiểu chưa Bạch Mặc?”

Bạch Mặc nắm thật chặt tay Thương Phượng Vũ: “Thời gian như thoi đưa, ta nhất định sẽ giữ lại sự vui vẻ.”

“Được, nhớ lời ngươi nói. Đi đi.” Lời vừa dứt, Thương Phượng Ngôn liền xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng thon dài cao ngất của Thương Phượng Ngôn, mắt Thương Phượng Vũ nổi lên hơi nước, không ai thấy được. “Mặc Mặc, không phải chàng muốn đưa Vũ Nhi đi du ngoạn sao?”

“Được, chúng ta đi.” Bạch Mặc cúi người ôm lấy Thương Phượng Vũ.

“Phụ thân, người nhất định phải chờ Vũ Nhi trở lại. Nhất định Vũ Nhi sẽ mang cho người rất nhiều đồ ăn ngon và cả chuyện thú vị nữa.” Nằm trên vai Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ cười nói.

“Ừ, phụ thân chờ con về.”

Đêm đen như mực, hẻm nhỏ bên ngoài Hiền vương phủ huyên náo một lúc rồi yên tĩnh trở lại…

Nét mặt của bốn người, một đoạn đối thoại không thể hiểu nổi, thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.
Bình Luận (0)
Comment