Tình Yêu Của Ác Ma

Chương 91

Ở đến sáng hôm sau thì Châu Dã cũng về nhà,lúc này Tiểủ Hiên cũng vừa thức dậy.

" Châu Dã tôi vào trong bệnh viện thăm anh ấy.".

" Thư Uyên.. tôi.."dù sao thì anh ấy cũng vì cứu cô cho nên mơi bị đâm như thế.

"Cô đừng có ái náy gì hết, tôi không thể trách cô được""Nói xong Thư Uyên liền rời khỏi nhà.

Châu Dã lúc này liền ôm lấy con trai của mình, cũng may là bây giờ còn có Tiểu Hiên chứ nếu không thì cô cũng sẽ không sống nổi đâu.

"Mẹ ơi,mẹ ôm con chặt quá đi".

" Ahhh …...mẹ vô ý quá."

"À mẹ ơi ba đâu rồi,từ hôm qua đến giờ con không thấy ba ở đâu hết."..

"Ba của con đang đi công tác xa rồi,có lẽ mấy tuần nữa mới về.".

Hết cách Châu Dã đành phải nói dối mà thôi,từ khi tiểu Hiên gặp Khắc Huy thì 2 người họ cứ quấn lấy nhau không rời lúc nào thằng bé cũng nhắc đến anh

" Dạ,vậy con sẽ đợi ba về rồi cùng nhau đi khu vui chơi. Mấy ngày trước ba đã hứa với con rồi,đã móc tay cho nên con phái đợi ba mới được".

Nghe xong Châu Dã liền rơi lệ,nước mắt không tự chủ được mà lại rơi xuống thêm 1 lần nữa...

" Mẹ,sao mẹ lại khóc."

"Đâu có đâu,tại mẹ dụi mắt mà thôi.." Châu Dã cười cười rồi ôm con trai vào lòng.

Đến trưa 2 mẹ con cùng nhau ăn cơm,sắp tới cô sẽ cho Tiểu Hiên đi họ trở lại,chứ thằng bé mà ở nhà thì sẽ đòi ba suốt cho mà xem...

#

Qua 1 tuần sau thì Thư Uyên cũng đã sắp xếp cho Tiểu Hiên đi học trở lại,còn Châu Dã từ sáng đến chiều đều ở bệnh viện nói chuyện với anh,gần 1 tuần qua những sức khoẻ của anh vẫn không có tiến triển gì mấy,có thể nói sống được ngày nào thì hay ngày đó vậy.

Lớp da ở dưới chân cũng đã bong tróc ra và hình thành lớp da mới,Châu Dã nhìn thấy anh chịu đau đớn mà xót...

" Khắc Huy anh mau tỉnh lại đi, Tiểu Hiên rất nhớ anh." Châu Dã nắm lấy bàn tay của anh rồi đặt lên gò má của mình,có lẽ sau 5 năm gặp lại thì đây chính là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy bàn tay của anh như thế này.

" Hức..hức."..

" Em tha thứ cho anh rồi,xin anh hãy mau khoẻ lại.".

"Hức..hức.".

Tại sao 2 người lại trở nên như thế này chứ,cô không thể hiểu nổi.Lúc nào cũng xảy ra chuyện cả,lúc trước và cả hiện tại điều như vậy..

Không lẽ cô và anh ấy định là nghiệt duyên sao,cô và anh phải rời xa nhau thì mới được.

Vậy đây là ông trời đã định sẵn ư?.Định 2 người có 1 kết thúc đau thương và không bao giờ trọn vẹn.

" Khắc Huy anh đã hứa với Tiểu Hiên những gì,anh hãy mau khoẻ lại và thực hiện nó đi chứ. ".

Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, Châu Dã khóc và người đàn ông kia cũng vậy.

Khắc Huy nằm trên giường bệnh nhưng mí mắt lại rơi xuống 1 giọt nước mắt,dường như là anh đã nghe được những gì mà Châu Dã đã nói, nhưng sức khỏe vẫn không cho phép anh tỉnh lại hay là mở mắt ra. Sự kiên cường của người đàn ông dường như đã không còn nữa rồi.

Đến chiều Châu Dã giao chỗ này lại cho hộ lý còn mình thì đi về nhà, Tiểu Hiên về nhà rồi mà không thấy cô thì sẽ đi tìm cho mà xem.

Vừa về đến nhà Châu Dã đã thấy thằng bé đang chơi với Thư Uyên,vừa chơi vừa ăn khoai tây chiên.

Mộ Hoàng ở trong bếp đi ra,trên tay cầm ly nước ép.

" Tiểu Hiên uống nước cam đi con ".

"Dạ,con cảm ơn ông nội "

"Ừm."

Châu Dã đi vào trong rồi ngồi xuống ghế.

"Tiểu Hiên"""

" Ahhh...mẹ mới về. ".

"Ừm.".

Thằng bé nhào đến ôm cô rồi hôn lên má của mẹ mình.

"Mẹ uống nước cam đi".

"Ừm".

Đưa cho Châu Dã ly nước cam,sau đó lại chạy ra ngoài chơi,đúng là con nít mà Tiểu Hiên rất là ham chơi và hồn nhiên.

" Châu Dã,Khắc Huy nó sao rồi ".

" Dạ vẫn như vậy, không có tiến triển gì mới.""".

Gần đây Mộ Hoàng đến công ty tiếp quản công ty,Thư Uyên cũng cố gắng đến công ty phụ ba mình 1 tay.

Phải chi lúc trước cô nghe lời ba và anh hai đến công ty làm việc,thì bây giờ có thể tiếp quản Mộ thị rồi,chứ không phải hàng ngày phải học việc từ từ như thế này.

Khi đến công ty làm thì cô mới biết đi làm nó áp lực như thế nào!.. Ấy vậy mà anh hai của cô lại tiếp quản 1 tập đoàn lớn như vậy và cả công ty con nữa,chả trách anh ấy lại bận rộn và có nhiều áp lực như thế...

Càng nghĩ thì càng thấy anh hai là siêu nhân mà,chèo chống cả công ty khi nó rất nhỏ mà bây giờ đã trở thành 1 tập đoàn đa quốc gia rồi,đúng là tài giỏi thật đấy.
Bình Luận (0)
Comment