Tình Yêu Của Tôi Như Một Bông Hoa, Nở Rồi Lại Tàn

Chương 11

Lớp nhốn nháo hẳn lên, tranh nhau bình luận:

-“Nam hay nữ vậy?”

-“Đẹp không?”

-“Gia thế như thế nào?”

….Vân vân…

-“LỚP TRẬT TỰ.”

Bà cô lại hét lên, làm tất cả học viên giật mình, ngay sau đó là cái nhìn chán ghét.

Nó với Hải Anh ở ngoài cũng không khỏi giật mình.

-“Em vào lớp đi.”

Tiếng của bà cô dứt, nó và Hải Anh bước vào.

1s

2s

3s….

Cả lớp im ắng trong phút chốc. Có chút không vui, Hải Anh bước về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp. Chán nản, tay chống cằm theo dõi “cô bạn mới” ở trên bục.

-“Em giới thiệu tên đi.”

-“Mình tên Trịnh Khả Nhi. Rất vui được làm quen.”

Nó hơi cúi người mỉm cười xã giao.

Cả lớp vẫn im ắng lạ thường. Bất chợt, một nữ sinh lên tiếng:

-“Bạn là người đã đi chung xe với anh Minh Quân sao?”

Nó cười khẩy, quả là tinh mắt nha. Thành thật trả lời cô bạn ấy:

-“Ừ, là mình.”

-“Bạn là tiểu thư của gia tộc nào vậy?” Một nữ sinh khác hỏi.

Cũng không nằm ngoài suy nghĩ của nó, trả lời:

-“Không gia tộc nào cả.”

Câu trả lời này như giáng một đòn trí mạng vào các học viên trong lớp. Khối A này chỉ dành cho những cô chiêu cậu ấm thôi. Vậy mà, một con bé tầm thường lại có thể vào được, quả thực rất khiến bọn họ khinh thường. Nhận thấy được những điều đó nhưng nó không quan tâm mấy, vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Nếu như nó có gia thế nào đó, cộng thêm vẻ ngoài dễ thu hút đó thì hẳn là nó được bọn họ chào đón lắm.

Hải Anh bây giờ mới lên tiếng:

-“Bạn ấy có thân phận giống tôi nên không cần khinh hường vậy đâu.”

Thân phận giống tôi? Câu nói của Hải Anh làm nó khá ngạc nhiên. Thân phận gì?

Cả lớp bỗng dừng ngay ánh nhìn đó lại, và nhìn nó bằng những tia dè chừng. Dè chừng ư? Đương nhiên là phải dè chừng rồi. Là người của Hoàng gia thì đố ai dám động vào? Đừng nói là một miếng thịt, ngay cả một cọng lông cũng đừng mơ.

Vẫn còn chưa tiêu hóa hết câu nói ấy nhưng bọn họ không khinh thường nó là may rồi.

-“Quên không nói với các bạn, mình bị bệnh tim. Nên mong các bạn chiếu cố mình nhiều hơn.”

Sau đó còn cười, cười rất tươi, hệt như một cô gái lạc quan vượt lên số phận vậy.

Cả lớp bất ngờ, mắt chữ O, miệng chữ A nhìn nó, không ngoại trừ Hải Anh.

Bị bệnh tim? Sao nó không nói cho bọn hắn biết? Hải Anh từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận. Nhưng chợt nhớ ra một chuyện liền không giận nó nữa, mà chuyển thành đồng cảm. Nó thấy không khí có vẻ dị thường liền quay ra hỏi bà cô:

-“Thưa cô, em ngồi chỗ nào vậy?

-“À! Em ngồi cuối lớp đi, lớp hết chỗ rồi, còn mỗi chỗ trống bên cạnh Uyển Chi thôi.”

Không biết là vô tình hay cố tình, Hoàng-Nguyễn-Trần gia và Triệu-Đinh gia hàng trăm năm đã luôn luôn đối đầu, bây giờ bà cô lại xếp một người của Hoàng gia ngồi bên cạnh một người của Đinh gia.

-“Mà nhắc Uyển Chi mới nhớ, em ấy với Gia Như đâu rồi?”

-“Em đây thưa cô.”

Giọng nói trong trẻo có phần kiêu ngạo vang lên. Toàn bộ ánh mắt đều hướng ra cửa, nơi phát ra tiếng nói. Gia Như và Uyển Chi đứng đó.

-“Ừ, em vào lớp đi, lần sau nhớ đến sớm một chút.”

-“Vâng ạ.”

-“Eo ơi buồn nôn quá.”

Hải Anh làm vẻ mắc ói, ném cho Như cái nhìn khinh thường. Như cũng chẳng vừa, nhỏ cười thân thiện:

-“Hải Anh, toilet ở đằng kia.”

Rồi chỉ tay ra cuối dãy hành lang. Hải Anh chẳng bận tâm, lầm bầm trong miệng:

-“Đồ giả tạo.”

-“Ồ, bạn mới à? Chào bạn, mình là Triệu Gia Như, rất vui được làm quen.”

Như hướng nó bước tới, miệng không quên nở nụ cười hút hồn. Nó cười khẩy. Giờ nó chính thức được lãnh giáo thế nào được gọi là “khẩu phật tâm xà”. Gia Như chính là ví dụ.

Hình tượng tiểu thư khuê các được cô ta vận dụng thành thực quá rồi. Bỏ qua bàn tay mịn màng trước mặt mình, nó chỉ buông một câu:

-“Chào.”

Sau đó bước về chỗ ngồi của mình. Bàn tay trắng ngần của Như lơ lửng trong không trung, nhỏ không nói gì, chỉ lặng lẽ thu tay về.

Hôm nay có hơi mệt, xương cổ không ngừng truyền đến cơn đau nhức. Chết thật, nó mới có 17 tuổi, sao lại mắc chứng bệnh của người già thế này? Một tay không ngừng xoa bóp vùng cổ, miệng cũng không ngừng lầm bầm cảm thán:

-“Đau cổ chết mất!”

Uyển Chi ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn nó, tay cầm cuốn tiểu thuyết dày cộp, toàn chữ là chữ, nhìn muốn hoa cả mắt.

Điều mà nó không ngờ tới đó chính là…cô giáo ngồi ở vị trí giáo viên lấy…điện thoại ra chơi game. Học viên thì…giáo viên như vậy thì bọn họ cũng chẳng kém phần long trọng. Có nàng thì ngồi giơ chiếc gương nho nhỏ trước mặt soi đi soi lại, bộ mặt như muốn nói: Mình thật xinh đẹp. Nhìn mà muốn ói. Có nàng thì ngồi tô son điểm phấn, sợ đống mĩ phẩm dày cộp trên mặt mình chưa đủ để tôn lên “nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn” của bản thân. Vài người thì lăn ra ngủ, có người thì chơi game, nghe nhạc, còn lại đại đa số là vo viên những mẩu giấy lại và…ném nhau. Những “viên bi giấy” bay tứ tung. Ném không thôi chưa đủ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười khoái trá, vui mừng của vài học viên đáp giấy trúng mục tiêu. Thỉnh thoảng lại có tên con trai không biết xấu hổ mà nhìn Hải Anh, Gia Như và Uyển Chi chằm chằm, hiển nhiên nó cũng nằm trong danh sách.

Nó rất không thoải mái nhíu mày, tay chống cằm nhàn nhạt hỏi Hải Anh bàn trên:

-“Ngày nào cũng thế này hả mày?”

-“Không thế này thì thế nào? Chẳng lẽ cái lũ suốt ngày biết ăn chơi này chịu nghe bà cô kia giảng bài sao? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây.”

Hải Anh ngoái đầu xuống, giọng nói châm chọc lộ rõ vẻ chán ghét lên tiếng. Nó không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trường cấp 3 Royal là trường đạt chuẩn quốc tế nên tình hình học tập hiển nhiên cao. Chỉ là, ngày thường đi học thì khối A lại như vậy. Khối B cũng chẳng khác là mấy. Khối C và D thì chẳng chê vào đâu, ngoại trừ việc các hoạt động của trường ra thì hai khối này chăm học nhất. Trường có bao nhiêu con mọt sách thì đại đa số xuất phát từ đây, vì đây là hai khối được nhận học bổng, toàn phần và một phần. Nếu không cố gắng mà học thì sớm nghỉ đi. Mà trường này là trường quý tộc nên hiển nhiên lũ dân quèn ấy bị bắt nạt rồi, như cơm bữa, nhiều tới mức đếm không nổi. Có bao nhiêu học viên và bị bắt nạt mà thôi học.

Nằm úp mặt vào khuỷu tay, nó mong sớm đi hẹn hò với Chu Công. Chẳng hiểu sao hôm nay mệt mỏi tới vậy, rõ ràng là ngủ đủ giấc, đêm qua cũng không tỉnh ngủ giữa chừng. Trong đầu nó bỗng hiện lên khuôn mặt của Gia Huy lúc gặp ở dưới sân trường. Ánh mắt ánh lộ rõ tia bi thương, nó sao lại không phát hiện ra cơ chứ. Bi thương? Anh có cái gì phải bi thương? Chẳng lẽ vứt bỏ người khác mà bản thân cũng đau lòng ư? Thật mắc cười, làm gì có chuyện phi lí như thế?

Nó khẽ lắc lắc đầu, quyết tâm đi hẹn hò với Chu Công tới hết giờ.

………

“Reng, reng, reng”

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu hết tiết học. Bà giáo vui không kịp vội với lấy cuốn giáo án, nói:

-“Lớp nghỉ.”

Lớp căn bản không nghe lời bà cô nói mà đã túm năm tụm bảy ngồi nói chuyện với nhau, thậm trí có người còn chạy tót ra ngoài trước khi lời bà cô kịp thốt ra. Hải Anh hưng phấn vươn vai một cái, quay xuống cười nói, không quên ánh mắt mèo con đáng yêu:

-“Nhi, xuống cănteen với tao đi. Bụng tao biểu tình mãnh liệt lắm rồi.”

Nhìn khuôn mặt bày ra vẻ đáng thương cộng thêm nét đáng yêu không thể cưỡng lại. Nó bị khuôn mặt biểu cảm này làm cho giật thót, nhưng nhanh chóng thay bằng cảm giác mắc cười. Cười tươi, nó béo hai má mềm mại của Hải Anh, làm bộ cưng chiều như một đôi tình nhân nói:

-“Đáng yêu quá. Đi, xuống cănteen. Bổn cô nương sẽ rộng lượng đi cùng ngươi.”

-“Xí, lớn bằng ngần này rồi còn làm cái kiểu dỗ trẻ con. “

-“Mày thì lớn với ai cơ chứ?”

Nó thoải mái chọc nghẹo Hải Anh, như một đôi bạn thực thụ. Bức tường ngăn cách mấy hôm trước đã hoàn toàn sụp đổ. Bọn họ quả thực rất thích hợp để làm bạn. Cả hai cùng cười ha ha.

Trên đường đi xuống cănteen, có khá nhiều nữ sinh nhìn nó xì xầm bàn tán to nhỏ. Nó cũng cực kì không thoải, tay nhét túi áo. Hải Anh cũng liếc nhìn biểu hiện của nó, an ủi:

-“Mày đừng để ý bọn rỗi hơi ấy.”

-“Ừa.”

Nó gật đầu cười nhẹ.

-“Mà này, mày bị bệnh tim thật đấy hả?” Hải Anh nhét tay vào túi áo quay người hỏi nó.

Nó cũng có chút ngạc nhiên, sau đó bật cười, cốc một cái vào đầu nhỏ nói:

-“Mày thấy tao giống người bị bệnh lắm hả? Là giả bộ thôi, tao không thích bị vướng vào rắc rối.”

-“Tao còn tưởng mày nói thật cơ đấy. Làm hết hồn.”

Hai người cùng cười, bước đi trên hành lang.

-“Này, Hải Anh, Nhi, đợi tụi anh với.”
Bình Luận (0)
Comment