Rốt cuộc nên trước bỏ gừng hay là tỏi trước đây?
Rốt cuộc lúc nãy nhìn thấy một thìa hay là hai thìa nước tương vậy?
Rốt cuộc nên dùng dầu hạt cải, dầu phộng, đậu nành hay là……
Tôi thở dài một hơi, rồi ngồi trở lại trước máy vi tính, tiếp tục tiến hành độ nghiên cứu chuyên sâu.
Tối hôm qua chơi đoán câu hỏi liên quan đến một loại ngũ cốc hoa màu, tôi vô cùng mất mất mặt mà bại dưới tay Đại Oai, cho nên mới đồng ý hôm nay làm sườn xào cho cậu ta, đáng tiếc, thân là con gái đầu bếp quê Hà Nam, từ nhỏ cũng chỉ có làm bún mì, hình như chưa bao giờ tự mình động tay xào rau, khả năng nấu nướng thật sự là rất rất bình thường.
Rất muốn lười biếng dùng mánh lới mà tiện tay đem toàn bộ đống xương sườn này ném vào trong nồi, nhưng cuối cùng lại xấu hổ, thấy không thể tùy tiện hao phí một cái thời khắc tôi quan tâm đến người ta như vậy.
Suốt sáu tháng sau khi trở lại Bắc Kinh, mọi chuyện lại dần dần trở lại bình thường.
Lần hội nghị học thuật trước mặc dù không thể tham dự toàn bộ, nhưng may mắn chính là phương án trị liệu của tôi rốt cuộc cũng làm rất nhiều người chú ý đến, sau đó thì không ngừng có người gửi thư mời hợp tác tới nói lĩnh vực mình nghiên cứu có điểm liên quan với tôi, mời tôi cùng hợp tác tiếp tục tiến hành phương án R&D. Đồng thời cũng có công ty tài chính rót một số tiền lớn vào, có thể hỗ trợ tôi mở rộng nghiên cứu thêm một bước. Bởi vì tài chính của hạng mục vô cùng khả quan, khả quan đến tôi hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận dùng một phần “trợ cấp sinh hoạt” trong kinh phí nghiên cứu khoa học mà mua một chiếc xe cỡ nhỏ, cho nên mới dành thời gian đi thi bằng lái, mua một chiếc xe thể thao POLO nhỏ màu vàng. (Vũ: Chiếc này cũng khá đẹp đó)
Ngoài lúc làm việc và nghỉ ngơi thì tất yếu phải ngoài, thì phần lớn thời gian, tôi đều ở một mình trong phòng, ngắt Internet, tắt ti vi, chuyên tâm vào một đống lớn tài liệu bệnh án mà giáo sư Lý từng trị liệu nhưng chưa kịp chỉnh lý, từ những góc độ khác nhau bắt đầu tìm kiếm các đầu mối, tiến hành thống kê phân tích số liệu chặt chẽ, dùng phương pháp số học xây dựng nhiều mô hình, nhập số liệu cho mỗi mô hình, rồi tiến hành suy luận nghiệm chứng.
Đến Tết âm lịch, lại dành chút thời gian về quê một chuyến.
Chị họ quả nhiên đã vực lại Phố Ngô Đồng, buôn bán vô cùng náo nhiệt, còn bên bờ sông Ái Lạp, ngôi biệt thự xinh xắn cũng đã bắt đầu hiện ra những đường nét ban đầu. Lưu Minh Đường một dạo định dốc hết tình cảm diễn một vở kịch lãng tử quay đầu kinh điển, đùng một cái xoay tới một trăm tám mươi độ, đối xử với chị họ ân cần vô cùng, biểu hiện có thể so với kiểu mẫu khi mới kết hôn, chị họ không chút lung lay, dứt khoát kiên quyết tiến hành thủ tục ly hôn với anh ta.
Chị họ tôi vốn là người nhu nhược, sau khi trải qua chuyện này, bỗng nhiên lại trở nên mạnh mẽ và cứng cỏi, cho đến sau khi ly hôn, mới cho biết tôi nguyên nhân chị ấy kiên quyết vứt bỏ Lưu Minh Đường, chị ấy nói: “Có gì đáng nói đâu! Anh ta có một lần lại nói với chị, Lương Trạm điều kiện tốt như vậy, người bình thường mong cũng không được, hay là em khuyên Tây Tây…… Không ngờ anh ta hồi tâm chuyển ý như thế, chỉ là tính bán em, làm cái bệ tiến thân vững chắc cho mình……”
……
Thu hồi dòng suy nghĩ, tôi trở lại trước máy vi tính, tiện tay vào Baidu tra “cách làm sườn xào” một lát, trên màn ảnh lập tức nhảy ra một loạt hình ảnh đẹp mắt: Bí quyết nấu sườn, sườn kinh đô, khoai tây hầm thịt thăn, sườn bạc hà, sườn xào chua ngọt…… Trên miếng thịt thăn thật dầy rưới đầy nước sốt, có mấy cái rưới nước tương, có cái thì rải vừng, trên đỉnh, còn có một nhúm hành băm và hành lá xanh biếc.
Chỉ nhìn hình ảnh thôi cũng khiến người ta nhịn không được mà thèm nhỏ dãi, ngón trỏ lại lăn chuột.
Đáng tiếc, chuyện trên cái thế giới này, vĩnh viễn là nói dễ làm khó.
Bởi vì nguyên nhân từng bỏ sức luyện tập nấu mì sắc, nên công phu dùng dao của tôi coi như được thông qua, nhưng mà còn độ lửa, độ nóng của dầu, chuẩn bị gia vị… và tất cả các nội dung, phương diện quan trọng cần phải nắm đúng liều lượng trong lúc nấu nữa. Mặc dù đã hạ quyết tâm thật to, còn đặc biệt mua một cái cân tiểu ly về, đem mỗi một loại nguyên liệu cân đo vô cùng kỹ lưỡng chính xác đến từng miligram theo hướng dẫn trên máy vi tính, còn kỹ lưỡng bấm đúng thời gian nấu, không để sai một giây, nhưng mà nếm mùi vị làm ra, vẫn rất quá tay. Cố tình làm lại lần nữa, nhìn thời gian thì cũng gần tới giờ mà vị bạn học kia đã hẹn tôi mỗi ngày sẽ về.
Mới nghĩ như vậy, đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Chạy tới kéo cửa, bắt chước mấy cô gái Nhật Bản lễ phép, cúi đầu, vạn phần tha thiết nói: “お 帰 りなさい (chào anh đã về)”!
Cậu ta cười ha ha, nói: “Không tệ, không tệ, Tây Tây nhà ta đúng là càng ngày càng hiền thục!” Đưa tay, nắm lấy tay tôi, ôn hòa hỏi: “Hôm nay nghiên cứu có gì đột phá không?”
“Không!” Tôi bất đắc dĩ nhún vai, thở dài, nói: “Anh nói xem mọi chuyện trên cái thế giới này, có phải tất cả đều là ‘Dụng ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu đâm chồi …..’ không? Lúc trước đọc sách giáo khoa, mình căn bản là chẳng hiểu gì, chỉ có một bầu nhiệt tình suy nghĩ phương án trị liệu, còn rất có chút mùi vị nghé con mới đẻ không sợ hổ, vậy mà hết lần này tới lần khác thoáng cái liền đi đúng hướng, triệt để mở ra một phương pháp suy nghĩ và nghiên cứu hoàn toàn mới. Lẽ ra bây giờ, mình về mọi mặt mà cũng nói là đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, đối với việc nghiên cứu chứng sợ hãi cũng tương đối thông thạo, đến lúc phải cho ra thành quả lớn rồi đúng không? Tại sao hết lần này tới lần khác lại đi vào ngõ cụt, không thể nào tìm được lối ra chứ?”
“Lúc nào cũng là quá trình tích lũy chất biến lượng biến mà. Anh thấy vô số nhà khoa học trước lúc làm ra một đột phá trọng đại, chẳng phải tất cả cũng đều từng có lúc mò mẫm vấp phải trắc trở sao!” Cậu ta bỗng nhiên xoay mặt nhìn, nghiêm túc nói: “Xem ra, một nhà khoa học nữ vĩ đại sắp xuyên qua bóng tối trước ánh bình minh, từ trời xuống thế!”
Tôi nghe mà không nhịn được cười, nói: “Anh cứ tiếp tục khích lệ em đi! Cứ tiếp tục như vậy nữa, đúng là em thật sự tính trở về Stanford, tiếp tục học tiến sĩ và chơi đùa gì gì đó……”
“Học thì học thôi!” Cậu ta không sao cả lắc đầu: “Mấy năm này, nghe em nói muốn học tiến sĩ cũng không phải là ngày một ngày hai……” Chợt phát hiện món sườn tôi tỉ mỉ nấu để trên bàn, hai mắt tỏa sáng, bước mấy bước tới, lấy đũa gắp một miếng sườn lên cho vào trong miệng nhấm nháp, sau một lát, mới khoa trương kêu lên: “Trời ạ, trời ạ, trời ạ……” Sau khi làm cho tôi giật mình kêu to một tiếng, lại nhìn tôi, cười cười nói: “Ăn ngon lắm!”
Tôi tịch thu đôi đũa, trở đầu đũa gõ vào tay cậu ta, nói: “anh còn chưa có rửa tay đâu đấy! Mau rửa tay đi……”
Cậu ta cười hì hì đưa tay ôm tôi, tựa đầu lên vai tôi, vô lại nói: “Nếu em giúp mình rửa……”
“Xí!” Tôi cười cười đưa chân đá cậu ta: “Không rửa thì ăn vào đau bụng cũng không phải là lỗi của em!” Nhẹ nhàng đẩy tay cậu ta ra, đi tới trong phòng bếp múc canh, tôi nói: “Nhanh lên đi! Em đi hâm đồ ăn, chắc đồ ăn nguội hết rồi…..”
Cậu ta rốt cuộc thì ngoan ngoãn đi rửa tay, trở về ngồi đàng hoàng trước bàn ăn, đưa đũa, món nào cũng chọc đũa vào, cẩn thận nếm thử mùi vị, cười cười nhìn tôi, hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không cần thuê người giúp việc?”
“Đây có phải là lời phê bình trá hình trong truyền thuyết không vậy?” Tôi xoa cằm nhìn cậu ta, nói: “Nếu thực sự muốn chê món ăn em làm không ăn nổi thì cứ nói thẳng……”
“Anh chỉ sợ cậu mệt thôi!” Đại Oai cười.
“Không sao, cả ngày phân tích số liệu, thời gian lâu cũng thấy nhàm chán lắm. Làm mấy cái việc nhà, vừa để điều tiết cuộc sống, vừa tiện thể rèn luyện thân thể luôn ấy mà!” Tôi ngẩng đầu, xuýt xoa, nói: “Qua một tháng nữa, nếu qua một tháng nữa mà tìm không được điểm đột phá thì em sẽ mặc kệ, bỏ đi tìm một chỗ giải sầu!”
“Đừng nha!” Đại Oai cười: “Cũng đã kiên trì lâu như vậy rồi, cứ tiếp tục kiên trì thêm một chút nữa đi!”
“Ừ!” Tôi gật đầu, nói: “Xương cổ hay đau quá. Lại đây giúp em mát xa chút……”
……
Như các bạn thấy đó, bây giờ, tôi và Đại Oai đang sống chung trong căn hộ ba phòng mà cậu ta mới mua ở khu Mộc Tê này, nhưng mà đừng hiểu lầm, cũng không phải là đúng nghĩa sống chung đâu.
Về quan hệ giữa hai chúng tôi……
Thành thật mà nói, tôi cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.
Tôi xác định trong lòng mình vẫn còn hình bóng của một người khác, tạm thời không cách nào vứt bỏ được, cho nên, mặc dù bạn học Đại Oai chân thành như thế, ấm áp như thế, rộng rãi như thế, như thế như thế làm cho tôi cảm động, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không có cách nào từ bỏ, mà có hứa hẹn chính xác nào về phương diện có liên quan đến thân phận với cậu ta.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lúc trong lòng bạn vẫn còn chứa một người, mà lại làm bạn gái một người khác, trừ phi trong lòng đối phương cũng chứa một người, nếu không chuyện này sẽ rất không công bằng, rất không chân chính, rất rất tàn nhẫn, nói ngắn lại một câu — chỉ thích hợp để làm cho kẻ thù chứ tuyệt đối không thích hợp gây ra cho đồng minh!
Nhưng mà, tôi chịu thử kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi lại, thậm chí kéo gần đến mức…… sống chung, cùng ăn cùng ở cùng lao động, cùng xem phim cùng đi dạo phố cùng tản bộ…… Hy vọng có thể qua thời gian dài cùng nhau trải qua cùng chăm sóc cho nhau, qua đủ loại công việc vặt bình thường, mà tìm ra được sự nhất trí hoặc là ăn ý đối với một bước đi nào đó.
Mặc dù vẫn chưa trở thành bạn gái chân chính của cậu ta, nhưng mà nói không chừng, chúng tôi cứ tiếp tục như vậy, có khi một ngày nào đó, bỗng nhiên có cảm giác, chúng tôi cũng có thể lập tức đi thẳng vào hôn nhân ấy chứ?
Ai quy định hai người phải yêu trước rồi mới có thể tiến tới hôn nhân?
So với việc yêu đương mạnh mẽ kịch liệt, đắng cay ngọt bùi mà nói, hôn nhân là một quá trình đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn cùng bao dung, còn cần phải trải qua một loạt những kiểm nghiệm bình thường mà vặt vãnh. Cho nên, thay vì lấy hôn nhân làm mục đích cho yêu thương, thì sao không đảo lại, lấy cuộc sống hôn nhân làm phương tiện để bồi dưỡng tình cảm.
Dĩ nhiên, làm như vậy còn có một điểm tốt, đó là trong lúc này, chúng tôi có thể không bị gò bó bởi thân phận của nhau, đối với cuộc đời tương lai, vẫn còn khả năng chọn lựa và thay đổi.
Cho nên, bạn đấy đó, khi cậu ta giúp tôi mát xa cổ được mười phút thì không ngoài dự tính nhận được một cú điện thoại.
Cậu ta nghe mười giây đồng hồ, sau khi “Alo……” một tiếng, thì yên lặng một lát, nhanh chóng cúp máy.
Tôi nhịn không được cười rộ lên, nói: “Lưu Bích Cầm hả?”
Cậu ta buồn bực thở hắc một hơi, nói: “Cô ta lại đổi thành điện thoại công cộng!”
Tôi thật sự biết như vậy không tốt, rất không lễ phép, nhưng thật sự nhịn không được, vẫn vùi mặt vào trong chăn, cười không thôi.
Bạn học Đại Oai vẻ ngoài cao lớn cường tráng, phong độ hiên ngang, khí chất từ trong ra ngoài đều tỏa nắng, quang trọng hơn là, cậu ta rất vui vẻ với chuyện giúp đỡ người khác, cho nên cho dù là trường hợp nào, cho dù là ai gặp phiền toái, chỉ cần tìm cậu ta, cậu ta cũng rất vui lòng hỗ trợ. Cứ như vậy mà bất tri bất giác trêu chọc rất nhiều hoa đào.
Mặc dù kể từ lúc học trung học đã biết cậu ta rất có duyên với con gái, ngay cả cô bé tôi đây cũng từng ở trong năm tháng thanh xuân buồn chán mà vô cùng vinh hạnh trúng chiêu, nhưng thật sự, cho đến khi sống chung với cậu ta, tôi mới phát hiện thì ra là sẽ có nhiều cô gái tìm đủ các loại cớ lôi kéo làm quen cậu ta, mà cô gái Lưu Bích Cầm này, lại có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong số đó.
Cụ thể chân tướng giữa hai người bọn họ tôi cũng không rõ lắm, chỉ đại khái biết cô Lưu đó làm việc ở bệnh viện, vô cùng vô cùng tận tâm tận lực theo đuổi bạn học Đại Oai, ngày nào cũng lấy len qua một đống người hấp tấp tặng cho cậu ta đủ loại quà, từ canh dinh dưỡng đến xà phòng thơm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng…… Đại Oai lúc đầu vẫn nói tính tình cô ấy nhiệt tình, nên rất vui lòng nhận lấy, sau lại dần dần cảm thấy tình hình không ổn, liền bắt đầu dùng lời nói dịu dàng để từ chối khéo, cũng từ chối không nghe điện thoại của cô ấy. Vậy mà cô gái này cứ cứng đầu, đổi đủ loại điện thoại khác nhau, liên tục bướng bỉnh dùng đường dây nóng gọi cho Đại Oai ca bài tình yêu, tìm đủ mọi cách truyền đạt đủ loại quan tâm ấm áp đối với cậu ta……
Tôi vất vả lắm mới ngưng cười được, ngẩng đầu nhìn cậu ta, nói: “Thật ra anh thật sự nên cho cô ấy, cũng là cho mình một cơ hội.”
Cậu ta nhéo một cái, nhéo đau đến nỗi tôi phải ngồi dậy, nhịn không được đưa tay đánh cậu ta, bị cậu ta bắt được cổ tay, sau đó vẻ mặt cậu ta dần dần nghiêm túc trầm lắng nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Anh đang đợi em cho anh cơ hội……”
Tôi chịu không nổi ánh mắt vô cùng nghiêm túc trầm lắng lại vô cùng chăm chú như vậy, không thể làm gì khác hơn là xoay người ngồi dậy, nắm tay cậu ta, nói: “Chúng ta ra ngoài một chút đi……”
Tối cuối xuân đầu hạ gió mát rười rượi, hai ông cụ mặc áo may ô màu trắng đang ngồi dưới gốc cây tử đằng đánh cờ, trong tiểu khu có những ông bố bà mẹ mang con ra sân chơi, ngoài cửa tiểu khi có người bán hàng rong đẩy xe rao bán món nướng, bên cạnh là một cái quán nhỏ đang trưng bảng quảng cáo “Xả hàng số lượng lớn” màu đỏ tươi.
Giữa hàng lông mày của ai cũng lộ ra vẻ ưu sầu, nhưng trên mặt của ai cũng mang nụ cười!
Bước chân của ai cũng lộ ra vẻ nặng trĩu, nhưng trong mắt ai cũng tràn đầy hạnh phúc!
Đại khái sau khi cởi bỏ hết thảy những hào quang oanh oanh liệt liệt, đi tới cuối cùng, chẳng phải đều là quang cảnh và màu sắc như vậy sao!
Đi một vòng, trở lại chỗ ở, vô cùng ngoài ý muốn, lại nhận được điện thoại của Viện Viện, vẫn là ríu rít nói với tôi rất nhiều chuyện, cuối cùng, mới dùng một giọng nói hết sức thân mật, hết sức thân mật mà bất đắc dĩ nói với tôi một câu: “Gần một năm không gặp rồi, Tây Tây! Mình vốn là định đến Trung Quốc thăm cậu, nhưng Lương Trạm bị thương, mẹ muốn mình tranh thủ qua giúp anh ấy……”
Trong nháy mắt, trái tim không khống chế được mà thắt chặt……
Anh ấy bị thương sao?
Tại sao lại bị thương?
Đến cùng là bị thương ở đâu?
Đến cùng là có nghiêm trọng không?
Có phải hay không……
Mồ hôi lạnh không ngừng từ trong lòng bàn tay tôi túa ra, nói không lo lắng là giả, nhưng may là, may là, tôi không có quên mình đến cùng là đang nói chuyện với ai.
Tôi cố gắng hít thật sâu, bình phục nhịp tim chợt dồn dập, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Đúng vậy, Viện Viện, cậu nên đi qua giúp đỡ anh ấy! Bị thương đúng không, cậu tốt nhất là nấu cho anh ấy chút cháo, hầm chút canh…… thích hợp cho bệnh nhân ăn……” Thuận miệng nói một loạt tên canh, không biết bệnh tật ở đâu mà ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi còn nói thêm một câu: “À…… Cậu rốt cuộc có thể nấu mì sắc không?” Bỗng nhiên tôi chẳng còn sức mà nói nữa, chỉ nghe thấy, đầu bên kia điện thoại, Viện Viện ngạc nhiên hỏi: “Bệnh nhân rất thích hợp ăn mì sắc sao? Không sao, mình tìm đầu bếp Trung Quốc qua đó……”
Đúng vậy, Viện Viện vĩnh viễn cũng không thể tự mình ra tay, bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm được những phương pháp khác để giải quyết.
Đúng vậy, cho dù ai bị thương, bị thương ở nơi đâu, thì đã có vợ chăm sóc che chở quan tâm là được rồi…… Vậy là đủ rồi!