London Bridge is falling down,
Falling down, falling down.
London Bridge is falling down,
My fair lady……
……
Những hiểu biết của tôi với quốc gia Anh quốc này thật ra không ít, lúc còn bé khi lần đầu tiên cái hiểu cái không đọc về thời gian tích lũy tư bản ban đầu, tôi cũng biết đây là một nước từng hừng hực ý đồ hùng bá đưa lá quốc kỳ tung bay trên toàn bộ thế giới, ý đồ đưa bước chân đuổi theo mặt trời, cho nên cho đến ngày nay, bất kể là về chủ quan có thể sẽ chẳng vui vẻ gì, nhưng khách quan mà nói, tiếng Anh đích thật là đang phát huy tác dụng quan trọng không thể thiếu trên phạm vi toàn thế giới.
Đương nhiên, nói đến nước Anh, nói đến London, tất nhiên, trong đầu lại sẽ nghĩ đến tháp đồng hồ Bigbang; tạp chí Times danh tiếng; truyền thống hoàng gia đặc trưng được lưu truyền cho hậu thế; những anh chàng cầu thủ đẹp trai; vô số thân sĩ mũ đen, cùng với, thần tượng Margaret Thatcher mà khi còn bé tôi từng cuồng nhiệt sùng bái……
Song, trong phút chốc thực sự đặt chân lên mảnh đất này, thì thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi, vẫn là tiếng Anh, là đoạn đầu của bài hát: London Bridge is falling down mà tôi đã từng nghe……
Đó là vào một chuyến đi rất vui vẻ.
Nghỉ hè, nghiên cứu học thuật của tôi rơi vào bế tắc, vẫn không cách nào tìm được điểm đột phá, trong khi đó một hạng mục hợp tác với Đại học London [University of London, viết tắt là UOL] còn đang trong quá trình trị liệu thì gặp phải vấn đề nghi vấn vô cùng khó xử lý, cho rằng thành quả nghiên cứu của tôi có thể giúp cho bọn họ, nên đã gửi thư mời tới, mời tôi đến nghiên cứu và thảo luận.
Đêm trước khi đi, tôi nhận được điện thoại của Aaron đẹp trai đang học tiến sĩ ở Stanford, biết anh ta cũng được mời. Tha hương gặp bạn cố tri, luôn là chuyện vô cùng khoái trá, cho nên, vội vã thu thập hành lý, cực kỳ hứng thú mà lập tức xuất phát.
Bất kể quy mô lớn nhỏ, mỗi một cuộc nghiên cứu và thảo luận học thuật được tổ chức đều là một trải nghiệm và giao lưu vui vẻ; mỗi một lần quan điểm đối lập nhau cũng có thể gợi ra một số suy nghĩ có liên quan, cho nên trong cả chương trình hội nghị, cảm giác được lợi rất nhiều, mà ngoài ý muốn chính là, sau khi xa cách một năm giờ gặp lại, hình tượng và khí chất của Aaron đẹp trai lại xảy ra biến hóa thật lớn. Anh chàng đến từ đất nước lãng mạn tóc vàng đẹp trai này khoác trên người một bộ áo sơmi cùng quần sọt màu xanh quân đội, nghiêng nghiêng trên đầu là một cái mũ rộng vành màu nâu, cách ăn mặc vô cùng giống kiểu cao bồi, muốn tàn bạo bao nhiêu thì tàn bạo bấy nhiêu, muốn đẹp trai bao nhiêu thì đẹp trai bấy nhiêu, khiến tôi vừa thấy lại bắt đầu dừng không được mà huýt gió với anh ta.
Người tham dự hội nghị đều toàn là tiến sĩ cho tới đồng tiến sĩ, nếu không phải tôi từng có bài viết được đăng chính thức trên tạp chí Science, luận văn thạc sĩ cũng được khen ngợi rực rỡ, mới không bị chôn sống trong đống cá nhân bằng cấp ở đây.
Cuộc nghiên cứu và thảo luận tiến hành trong tổng cộng ba ngày, ngày nào cũng rất kịch liệt, tôi bất kể là có liên quan hay không, đều vùi đầu tốc kí các loại suy nghĩ của các chuyên gia, lúc cuộc nghiên cứu và thảo luận đi vào ngày cuối cùng, tôi mơ hồ cảm giác mình sắp bắt được một thứ gì đó quan trọng, rồi lại nhất thời không cách nào từ trong đó mà đưa ra một một nét khái quát gì đó rõ ràng.
Kết thúc cuộc nghiên cứu và thảo luận là một bữa ăn nguội, sau đó thì tham gia hoạt động tham quan London trong hai ngày.
Tôi vừa nhìn chương trình, vừa hít một hơi lạnh. Ngày thứ nhất khởi hành từ quảng trường Trafalgar, sau đó đi qua vô số vô số điểm tham quan, rồi kết thúc tại đại giáo đường St. Paul. Ngày thứ hai cũng tương tự đi từ sáng sớm đến tối muộn, qua các điểm Viện bảo tàng Anh [British museum], khu vườn Covent Garden… cùng một loạt điểm tham quan khác.
Mặc dù chẳng dễ gì được đến Anh một chuyến, nhưng mà cũng không thể đi theo cái dạng này được!
Đi du lịch thì chủ yếu là mình phải thoái mái mới tốt. Tôi nghĩ nghĩ, rồi quyết định tách khỏi nhóm, chỉ chọn lựa một hai điểm mình thấy hứng thú nhất để đến tham quan tường tận, còn lại thì miễn. Hẹn Aaron đi cùng với tôi thì Aaron lại nói có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không thể đi cùng với tôi.
OK! Đi du lịch một mình, ai nói là không vui?
Nơi tôi đầu tiên đặc biệt muốn đến thăm chính là tháp London. Xem tài liệu, biết chỗ này là một trong những tòa thành thời Trung cổ được bảo tồn hoàn hảo hiếm có, có viên kim cương nổi tiếng thế giới Koh – I – Noor (còn gọi là “Mountain of Light“) nặng 105 ca-ra; cùng lúc đó, qua thời gian đến mười thế kỷ, tại nơi này đã diễn ra vô số âm mưu có liên quan đến vương thất, cùng với những hình thức giam giữ, tra tấn và hành quyết cực kỳ tàn ác. Tôi thích mấy chỗ như vậy, từng ngưng kết những khao khát phồn hoa sáng lạn nhất của con người, lại đồng thời, là nơi khắc ghi lại một xã hội đang chìm sâu trong tầng sâu nhất của đại thảm họa, và, nhân tính tàn khốc.
Buổi sáng 9h30 tôi tới tháp London, đi theo người bảo vệ vào tham quan, nghe anh ta tỉ mỉ giải thích truyền thuyết có liên quan đến con quạ đen, nhìn một cái giá treo cổ đã từng cướp đi vô số tính mạng con người, hôm nay đã trở thành di tích lịch sử, cuối cùng là tới tháp máu [Bloody Tower] tập trung mọi sự tàn khốc. Đã không còn nhìn thấy gió tanh mưa máu nữa, nhưng nhìn những viên gạch trên tòa thành dày, vẫn có thể thấy được một số dấu vết phong sương mơ hồ.
Dòng người lúc này đang chật ních, phải chèn đẩy mới tiến tới trước được, tôi liền nảy ra ý định, sau khi ra ngoài thì nán lại một lát, rồi đi vào một lần nữa, nếu vẫn chưa thỏa mãn thì tiếp tục đi vào một lần nữa, tóm lại là đến khi nào thấy hài lòng mới thôi.
Song, mới vừa đi tới phía ngoài, bờ vai của tôi đã bị người ta vỗ mạnh một cái, quay đầu, lại bị một vòng tay ấm áp bao trùm lấy. Người này rất dã man ôm chặt lấy tôi đầu, tựa đầu tôi vào ngực, ôm đến mức tôi choáng váng cả mặt mày.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gặp phải kẻ bắt cóc, suýt chút nữa là theo bản năng áp dụng chiêu “chống dê xồm”, nhưng ngay lập tức tôi đúng lúc nghĩ ra cuối cùng là ai đã ôm tôi, lập tức ngưng phản kháng, sâu trong nội tâm, trong nháy mắt dâng lên niềm vui mừng — Viện Viện đáng yêu vô địch nhất của tôi, từ lúc nào, lại học được cái trò đùa dũng cảm như vậy?!
Mặc dù một năm không gặp, mặc dù gặp lại vào lúc này ở nơi đây khiến người ta vô cùng khó hiểu, vô cùng khó tin, nhưng Viện Viện là cô gái mà đời này tôi ôm nhiều nhất, dốc sức nhiều nhất, quả thực so với mẹ tôi còn thân thuộc hơn, cho nên, thật sự không cần phải mảy may hoài nghi còn có ai khác đang ôm tôi.
Trong phút chốc vui mừng như thế, tôi nhanh chóng vùng ra từ trong ngực cô nàng, ngửa mặt nhìn cô ấy, cười mỉm, từng chữ từng câu nói: “Cưng ơi, xin nói cho tôi biết, đây là mơ đi!”
Cô ấy cũng dùng nét mặt cười mỉm mà nhìn tôi, thở dài nói: “Mình cũng thấy giống như nằm mơ vậy, Tây Tây, thì ra là cậu thật sự đúng là đến thăm tháp London.”
Có ý gì?!
Viện Viện biết tôi sẽ tới tháp London?
Cái thế giới này không thể thần kỳ như vậy chứ?!
Tôi cười: “Cậu từ khi nào mà học được thuật tiên đoán vậy hả?”
“Mình biết cậu tới Anh, định điện thoại cho cậu, nhưng anh ấy nói, cậu nhất định sẽ đến thăm tháp London……” Viện Viện đưa tay, cười cười chỉ vào phía sau, cho nên, xuyên qua bả vai cô ấy, tôi nhìn thấy một người đàn ông.
Có một số người cho dù đứng ở giữa bao nhiêu người cũng có thể bị một người khác tìm ra, chẳng qua là anh, vị tiên sinh này, vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên, lại không có mặc đồ màu đen, mà mặc áo sơmi màu lam, quần màu vàng nhạt, yên lặng đứng ở phía sau Viện Viện, yên lặng nhìn tôi……
Thật sự là lần đầu tiên trong đời thấy anh đổi màu sắc trang phục, nhưng dĩ nhiên, vấn đề thực sự là — trong khoảng thời gian ngắn, tôi vẫn không thể thích ứng với việc gặp lại quá đột ngột như vậy, trong giây phút tầm mắt giao nhau, cảm giác như là ánh nắng xuyên qua đỉnh đầu, khiến đại não có cảm giác đột nhiên bóp chặt đến tê dại. Sau đó chỉ chốc lát sau khi nhìn rõ khuôn mặt của anh, thì rốt cuộc không thể nào mà rời mắt được.
Màu da anh vô cùng tái nhợt, hai má cũng gầy xọp, vẻ mặt rất tiều tụy, thể hiện rõ ràng triệu chúng thiếu máu, càng làm nổi bật đôi con ngươi sâu đen láy như vì sao trên bầu trời bao la, sâu thẳm…… Gần hai tháng, tôi vẫn luôn ráng nhịn mặc kể không hỏi, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cuối cùng mới biết mình từ sâu trong lòng mình, từ lâu đã lo lắng đến trăm ngàn lần.
Mở miệng đã muốn hỏi anh cuối cùng là bị thương như thế nào, lại bị Viện Viện hết sức thân mật kéo tay lại, nói: “Tây Tây, hai ngày trước mình đã nghĩ sẽ trực tiếp đến đại học London tìm cậu, nhưng sợ quấy rầy đến việc cậu nghiên cứu và thảo luận……”
Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Viện Viện một cái, thuận miệng đáp một tiếng: “À!” Ánh mắt tùy ý đảo qua, đáy mắt liền bỗng nhiên xẹt qua một điểm xanh lam.
Tôi lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đánh giá Viện Viện một cái, không tồi, trên người Viện Viện là một cái váy màu lam — rất đẹp, kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây, với cổ áo và cúc áo tròn kiểu Trung, lại có lưng áo, ngực cùng vạt áo kiểu Tây. Trên váy thêu rất nhiều hoa văn tinh sảo màu vàng nhạt, xung quanh đó là những đoạn vải ren mềm mại được tạo hình khác nhau màu lam nhạt……
Thiết kế rất lạ, càng tôn lên dáng người cao gầy xinh đẹp.
Chàng trai mặc áo sơmi màu lam!
Cô gái mặc váy màu lam!
Trong đầu còn chưa kịp chế biến ra hàm nghĩa chính xác của hình ảnh này, đã thấy anh cất bước, tiến lên, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai Viện Viện, cúi đầu nhìn Viện Viện, nhẹ nhàng mà vô cùng dịu dàng nói: “Ở đây đông người quá, hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi!”
Trên ống tay áo anh cũng có hoa văn màu vàng nhạt, cùng màu sắc và hoa văn trên váy Viện Viện!
Viên Viên thân mật lắc tay tôi nói: “Tây Tây, đến nhà mình đi được không? Mình có rất nhiều chuyện nói muốn nói với cậu……”
Được, dĩ nhiên được, vô cùng được!
Tôi vốn là đã nói muốn làm bạn tốt của Viện Viện cả đời!
Trụ sở của tập đoàn Hongshang đóng ở London, nói vậy cảnh trí trong nhà Viện Viện nhất định là rất phi thường.
Chẳng qua là, xin tha thứ tôi vừa mới đi tham quan một cái thắng cảnh vô cùng có tính chấn động, cho nên giờ này khắc này, đại não bỗng nhiên ra khỏi trục trặc, có chút không bắt kịp được.
Hoa văn thêu trên trang phục của bọn họ vô cùng tinh tế, hình vẽ hoa văn không lớn, nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nhìn ra hoa văn phức tạp trong đó — không, thật ra ngoài mặt thoạt nhìn giống nhau, nhưng nhìn kỹ, vẫn là có khác nhau. Trên đồ của Viện Viện thêu chính là hoa văn phượng hoàng bay; còn trên ống tay áo anh thêu hình rồng cuộn.
Phải dùng bao nhiêu tâm huyết mới có thể thêu ra những hoa văn khéo léo tinh tế lại phức tạp như vậy…… Nhưng mà rất đẹp, điệu bộ cũng rất đẹp!
Tôi hít một hơi, nhìn chằm chằm viền ren xinh xắn màu lam bên hông Viện Viện, muốn đưa tay qua sửa sang lại, phát hiện đầu ngón tay lại có cảm giác cứng ngắc khó khăn, lại không có cách nào nhúc nhích — xem ra lần sau, vẫn không thể đến thăm mấy thắng cảnh vô cùng kích thích như vậy. Đời người ấy à, phải ấm áp một chút mới tốt, cho dù là đi tham quan, cũng nên đi thăm những nơi nguy nga lộng lẫy rực rỡ sáng ngời mới tốt…… Xế chiều, xế chiều tôi nhất định phải tìm một chỗ ấm áp đi dạo một vòng, đi dạo một vòng!
“Tây Tây, cậu làm sao vậy, Tây Tây?” Viện Viện kéo tay tôi, thân thiết mà lắc lắc.
Tôi thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, gần như là vô thức mở miệng, lời nói cũng không mạch lạc: “Không có gì, chuyện gì cũng không có, Viện Viện, mọi thứ đều rất tốt!” Suy nghĩ một chút, rồi lại nói tiếp: “Chỉ là tham quan tháp máu nên bị kích thích chút thôi……”
“Ách……” Viện Viện cẩn thận nhìn tôi, nhìn từ trên xuống dưới rất nhiều lần, rốt cuộc lại duỗi tay, ôm chặt tôi, nói: “Mình nhớ cậu lắm, Tây Tây! Mình rất, rất nhớ cậu……”
Thật ra, tôi cũng rất nhớ Viện Viện, thật sự, rất nhớ, rất nhớ!
Tôi hít sâu, lại hít sâu, rốt cuộc đưa tay, rất chân thành ôm Viện Viện, chân thành nói: “Mình cũng nhớ cậu……”
Vòng tay của Viện Viện thật ấm áp, điều này có nghĩa một năm này, cơ thể của cô ấy đã khôi phục không ít.
Chuyện này vui mừng biết bao, cô ấy từng tí tiến bộ cũng là chứng minh thành quả điều trị của tôi!
Thật sự, tất cả tất cả chuyện này cũng vô cùng khiến người ta vui mừng, vô cùng khiến người ta mừng rỡ!
Đến cuối cùng là những dây thần kinh nào quản lý nụ cười chứ?
Đến cuối cùng nên dựa theo cái trình tự nào mới có thể chính xác ra lệnh cho thần kinh nụ cười đây?
Hệ thống điều khiển nụ cười có chút không khống chế được, may là hệ thống quản lý tiếng nói vẫn còn hoạt động bình thường, tôi nhìn Viện Viện, tận lực dùng giọng nói bình thường nhẹ nhàng hỏi: “Sao cậu biết mình tới Anh……?”
Viện Viện còn chưa kịp trả lời, anh chàng phía sau cô đã mở miệng, rất lễ phép lại rất lạnh nhạt nóit: “Chào mừng cô Lỗ, Viện Viện vẫn mong cô đến!”
Quả nhiên là như vậy sao?!
Tôi rốt cuộc lại lần nữa biến thành ‘cô Lỗ’?
Không phải, thật ra cũng không phải là lần nữa biến thành, mà là căn bản từ đầu tới cuối, tôi đều là cô Lỗ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi!
Tôi thở một hơi thật dài, nụ cười rốt cuộc lại trong nháy mắt này một lần nữa bò lên khuôn mặt, ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn về phía Viện Viện, từng chữ từng câu nói: “Không tệ, váy màu lam nhìn rất đẹp!”
Viện Viện mỉm cười, gật đầu, nói: “Cậu thích là tốt rồi!” Sau đó hết sức thân mật kéo tay tôi, luôn miệng nói: “Mình cũng mua cho cậu rất nhiều áo đó Tây Tây! Chúng ta lập tức về nhà có được không? Mình muốn nhìn dáng vẻ cậu mặc chúng quá……”
“Cậu rời khỏi San Francisco khi nào?” Tôi thật sự không biết tại sao mình phải hỏi cái câu này, nhưng chính là như vậy tự nhiên buột miệng hỏi.
“Anh ấy bị thương, điều kiện điều trị ở châu Phi thật sự không tốt, cho nên qua bên này dưỡng thương!” Viện Viện nhìn anh ấy một cái, bất đắc dĩ cười: “Vết thương rất nghiêm trọng…… Vất vả lắm mới hồi phục!”
“Bị thương ở đâu?” Chợt phát hiện tất cả tính toán đều là dư thừa, không muốn tiếp tục ngụy trang, ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mà hỏi thăm.
“Bị thương đến……”
“Đã hồi phục rồi!” Anh nhàn nhạt lướt qua tôi một cái, quay đầu lại nhìn về phía Viện Viện, dịu dàng nói: “Nắng hơi gắt, có cần bung dù không?”
Viện Viện quay đầu lại nhìn, thản nhiên cười, quả nhiên từ trong túi lấy ra một cái dù cực kỳ tinh sảo, bung ra, che trên đầu tôi, nói: “Tây Tây cậu cầm lấy!”
Viện Viện vẫn đối với tôi tốt như vậy!
Tôi hít sâu, cố gắng nhìn Viện Viện, nhìn kỹ mặt mày cô ấy, phát hiện cô ấy đã mập lên không ít, so với năm ngoái còn tươi đẹp hơn. Tôi dùng sức nắm tay cô ấy, dùng sức vạch đám người, nắm tay cô đi ra ngoài —— bốn năm qua, hai chúng tôi đã cùng nhau đi thăm quan không biết bao nhiêu nơi, lần nào cũng đều là tôi đi trước mở đường, vì cô ấy mà phá vỡ rào cản.
Nhưng lần này, trong khi tôi đang cố gắng, chợt phát hiện Viện Viện cũng đang cố gắng, cố gắng cho chia sẻ áp lực với tôi.
Viện Viện như vậy làm tôi thấy có chút xa lạ, nhưng, không sai, đây chính là thành quả của tôi!
Dòng người đông đúc chung quanh vô tình đẩy tôi đi lung tung hết bên trái đến bên phải.
Chợt phát hiện bên cạnh mất đi áp lực, ngẩng đầu, lại thấy anh chàng mặc áo sơmi màu lam kia đi tới phía trước, đưa tay, dắt cô gái váy mặc màu lam ấy, nhẹ nhàng tách ra đám người ra, đi thẳng về phía trước.
Người chung quanh thật sự rất là đông, đột nhiên tôi thấy bước chân mình như hụt hẫng. Bất tri bất giác dừng lại giữa dòng người, xa xa, xa xa về phía trước, là bóng dáng đôi trai gái quần áo xanh lam xứng đôi vừa lứa ấy.
Phía trên là bầu trời xanh, phía dưới lại là hai con người cũng mặc đồ màu xanh trông đến là hài hòa hạnh phúc!
Từ phía xa xa tôi thấy Viện Viện đang quay đầu lại, ở trong đám người, lo lắng đưa mắt tìm bóng dáng tôi.
Chẳng biết tại sao, bỗng nhiên tôi lại có ước muốn mãnh liệt là lén lút bỏ đi, nhưng qua một chút chần chờ, rốt cuộc lại nhấc chân, rướn người, cười nghênh đón!
Tôi đã nói, tôi muốn làm người bạn thật tốt của Viện Viện cả đời!
Viện Viện rất đáng thương, từ nhỏ đã không có bạn, cho nên nhất định, không thể để cho cô ấy thất vọng; không thể đột nhiên biến mất trước mặt cô ấy; không thể để cho cô ấy…… cảm thấy đau buồn!