—
Phó Thời Lễ đi rồi, Minh Ý lại nằm xuống ngủ thêm một giấc, mãi đến trưa mới dậy.
Dưới nhà, Dì Lan đã chuẩn bị sẵn bữa trưa hôm nay.
Có tiểu long bao tam tiên mà Minh Ý thích, rau cải xanh luộc và cháo thịt băm trứng bắc thảo.
Minh Ý vốn dạ dày không tốt, bữa đầu tiên sau khi thức dậy thường muốn ăn thanh đạm, nên dù là buổi trưa, Dì Lan vẫn nấu vài món nhẹ cho cô.
“Cô chủ cứ từ từ ăn, tôi sang dọn dẹp phòng chứa đồ một lát, ăn xong cứ để đấy tôi dọn.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, dì cứ làm việc của mình.”
Dì Lan rời đi, Minh Ý ngồi trong phòng ăn, vừa ăn cháo vừa lướt Weibo. Gần đây Weibo chẳng có gì thú vị, giới giải trí mấy hôm nay đang căng, ai cũng cẩn thận, không ai dám gây chuyện, chẳng có tin nóng nào để hóng.
Mấy tháng vừa rồi, thứ duy nhất còn tạo chút sóng gió trên hot search chính là [Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh].
Không tìm được gì hay ho, Minh Ý lướt qua loa vài cái rồi thoát ra.
Vừa thoát Weibo, điện thoại của Thịnh An Ninh đã gọi tới. Minh Ý lập tức nghe máy: “Alo? Chị An Ninh?”
“Hôm nay dậy sớm đấy.”
Thịnh An Ninh khẽ cười, rồi đi thẳng vào chuyện: “Bên hợp tác nhãn hàng nước trái cây mà mình ký trước đây vừa liên lạc, muốn hỏi hôm nay em có thời gian chụp hình không.”
“Hôm nay?”
Minh Ý cúi nhìn đồng hồ: “Gấp vậy ạ? Đã mười một giờ rồi, họ định chụp chiều nay sao ạ?”
Thường buổi sáng ánh sáng đẹp hơn, phần lớn quảng cáo sẽ chọn chụp sáng, rất hiếm khi chụp chiều trừ khi có yêu cầu đặc biệt như muốn tạo không khí, thường sẽ báo trước. Gấp thế này, cô mới gặp lần đầu.
Thịnh An Ninh nói: “Nghe bảo họ đặt nhầm lịch thuê phim trường, nên hỏi bên mình có trống không. Không thì thôi, chị sẽ báo lại.”
Theo hợp đồng, lịch chụp vốn là sáng ngày kia, nên từ chối cũng chẳng sao.
“Không cần đâu.” Minh Ý vừa khuấy thìa trong bát vừa đáp: “Chiều nay em rảnh, ở nhà cũng chẳng làm gì.”
“Thế thì tốt, chị báo lại với họ. Em chuẩn bị nhé, một tiếng nữa chị qua đón.”
“Vâng.”
“Vậy lát gặp.”
Thời gian vẫn còn sớm, cúp máy xong, Minh Ý cúi xuống uống thêm vài thìa cháo. Ngẩng lên nhìn chiếc ghế trống đối diện, chẳng hiểu sao bữa trưa hôm nay lại thấy hơi tẻ nhạt.
Cô ăn thêm vài thìa cháo, một chiếc tiểu long bao, thấy bụng đã no thì đặt đũa xuống, dự định lên phòng chuẩn bị. Dù đến phim trường sẽ có chuyên viên trang điểm, nhưng nữ minh tinh đâu thể ra đường với mái tóc rối bù.
Về đến phòng ngủ, Minh Ý rửa mặt, rồi ngồi trước bàn trang điểm tô lớp makeup nhẹ, chọn thêm một thỏi son màu hồng đất hợp với phong cách, trông dịu dàng, nền nã.
Trang điểm xong, cô bước vào phòng thay đồ.
Dạo này Lệ Thành ấm lên, nhiệt độ mấy ngày nay đã hơn mười độ.
Minh Ý chọn chiếc áo len dài tay dáng nhỏ màu cầu vồng kiểu tweed, phối quần bò cạp cao, trông trẻ trung, tươi tắn hơn hẳn.
Sau khi chuẩn bị xong, cũng vừa đến giờ hẹn, Minh Ý xuống lầu, xe của Thịnh An Ninh vừa dừng trước cổng biệt thự.
Cô chào Dì Lan rồi thay giày, ra cửa cùng Thịnh An Ninh tới phim trường.
Trên xe, Thịnh An Ninh vừa lái vừa liếc nhìn trang phục của Minh Ý hôm nay, bật cười: “Hiếm khi thấy em mặc trẻ trung thế này.”
Nghe vậy, Minh Ý chỉ khẽ cong môi, không đáp.
Không trách Thịnh An Ninh thắc mắc, trước đây phong cách của Minh Ý thiên về trưởng thành, quyến rũ, ra ngoài toàn là kiểu phối đồ thanh lịch. Hôm nay bất ngờ đổi sang phong cách trong trẻo, nhìn quả thực hơi lạ.
Thấy khóe môi Minh Ý khẽ nhếch, Thịnh An Ninh cười trêu: “Có vẻ dạo này kỳ nghỉ với Phó tổng vui nhỉ? Nhìn em dạo này nhuận sắc hẳn.”
Bị nói trúng, hai má Minh Ý thoáng ửng hồng, cô nghiêng đầu nhìn sang, khẽ chớp mắt: “Rõ đến thế sao?”
Câu trả lời khiến Thịnh An Ninh ngạc nhiên, quay sang nhìn cô như không tin nổi: “Sao thế? Bình thường chị nói vậy em chẳng bao giờ đáp lại nghiêm túc. Hôm nay làm sao, mặt trời mọc hướng tây à?”
Minh Ý thu lại ánh mắt, khẽ mỉm cười, không nói gì thêm. Dù cô cũng muốn chia sẻ chút niềm vui của mình, nhưng nghĩ đến chuyện trước đây giữa mình và Phó Thời Lễ, không biết bắt đầu từ đâu, thôi thì cứ im lặng. Dù sao trong mắt Thịnh An Ninh, hai người vốn đã rất mực tình cảm.
Thấy Minh Ý chỉ cười mà không đáp, Thịnh An Ninh cũng không hỏi nữa. Dù gì cũng là cặp vợ chồng son, ngọt ngào là chuyện thường. Nhớ lại những lần trước Minh Ý gặp chuyện, Phó Thời Lễ lo lắng đến mức nào, chắc là yêu cô đến tận xương tuỷ. Mà nghệ sĩ nhà mình có chỗ dựa vững, cô làm quản lý cũng nhàn hơn nhiều.
–
Bên kia, cuộc họp sáng hằng ngày của cấp trung và cấp cao tập đoàn Phó thị hôm nay kết thúc sớm hơn bốn mươi phút, khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa xôn xao bàn tán, không biết hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao.
“Chuyện gì thế? Họp sáng sao lại kết thúc nhanh vậy? Bình thường phải kéo dài đến gần giờ nghỉ trưa, gặp khi ‘đại ma vương’ không vui nổi nóng, kéo qua mười hai giờ trưa cũng có.”
“Không rõ, nhưng chuyện bất thường thì tất có nguyên nhân. Mọi người có để ý không, hôm nay ‘đại ma vương’ rất lạ.”
“Còn để ý nữa à, tôi ngồi họp còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Phó tổng. Giờ nhớ lại lần gần nhất dám đối diện với ánh mắt của Phó tổng, tôi vẫn thấy toát mồ hôi lạnh, sợ chết khiếp.”
“Hôm nay tôi thấy Phó tổng trong lúc họp còn cúi xuống xem giờ tới năm lần, khóe môi còn thoáng cười nữa.”
“Nghe cậu nói thế tôi lại càng thấy sợ.”
“Sợ gì?”
“Diêm Vương cười với cậu, cậu có sợ không?”
“…”
Thế nhưng, Phó Thời Lễ vừa mới sa vào lưới tình lúc này chỉ nghĩ đến cô vợ nhỏ ở nhà, chẳng buồn bận tâm mấy lời đồn đoán đó.
Về tới văn phòng, anh vẫn làm việc như thường: xem tài liệu, rà soát báo cáo, xử lý công việc của công ty. Nhưng cả buổi sáng lại thấy thời gian trôi chậm đến mức khó chịu.
Đến lần thứ tám ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cuối cùng anh không nhịn được mà cau mày, nhấn số nội tuyến gọi Tần Xuyên vào.
“Phó tổng, anh dặn gì ạ?”
Phó Thời Lễ nhíu mày ngẩng lên, giọng nhàn nhạt: “Đồng hồ treo tường ở đây hình như hỏng rồi, mang đi đổi cái mới.”
Nghe vậy, Tần Xuyên ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, rồi lại cúi xuống xem giờ trên điện thoại.
Không sai, mười giờ đúng theo giờ Bắc Kinh, một phút cũng không lệch.
Chưa đoán được ý anh, Tần Xuyên suy nghĩ vài giây rồi cung kính đáp: “Phó tổng, tôi vừa so lại giờ rồi, đồng hồ không có vấn đề gì.”
Nghe xong, nếp nhăn giữa hai mày Phó Thời Lễ càng sâu thêm, ánh mắt lạnh nhạt lướt sang: “Không hỏng? Thế sao hôm nay thời gian trôi chậm thế?”
“??”
Tần Xuyên giật mình. Chậm cái gì mà chậm, hôm nay anh ta nhìn là biết Phó tổng đang như gió xuân phả vào mặt, chỉ thiếu điều viết to bốn chữ “tôi đang yêu” lên trán.
Giờ anh ta mới hiểu vì sao trong cuộc họp vừa rồi, Phó tổng cứ chau mày nhìn đồng hồ, lại cho giải tán sớm. Ban đầu còn tưởng là không hài lòng với nội dung báo cáo, giờ mới rõ chẳng phải không hài lòng với báo cáo, mà là… không hài lòng với thời gian.
Chắc giờ thân thì ngồi ở văn phòng, mà tâm trí sớm đã bay về nơi nào rồi.
Nghĩ vậy, Tần Xuyên không khỏi thở dài trong lòng. Một người như Phó Thời Lễ, trên thương trường quyết liệt, thủ đoạn mạnh mẽ, vậy mà khi yêu cũng có thể biến thành “não tình” như thế… Tình yêu đúng là thứ độc hơn cả thuốc độc.
Bị ánh mắt sắc lạnh của Phó Thời Lễ quét qua, Tần Xuyên vội hoàn hồn, cung kính nói: “Có lẽ là do hôm nay họp sáng ngắn quá. Bình thường phải tới hơn mười một giờ mới xong, nên…”
Phó Thời Lễ không đáp, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt anh ta, khiến Tần Xuyên đang nói dở phải im bặt.
“…”
Dù sao cũng theo anh nhiều năm, Tần Xuyên đoán được lúc này anh muốn nghe gì.
Dừng vài giây, anh ta lại nói: “À đúng rồi, Phó tổng, căn biệt thự ở Tinh Lan Loan lần trước anh bảo tìm người sửa sang, tuần trước đã hoàn thiện, có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Tần Xuyên còn bổ sung: “Phong cách trang trí chắc chắn phu nhân sẽ thích.”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Thời Lễ mới dịu đi đôi chút, anh khẽ đáp một tiếng, chậm rãi thu ánh mắt lại: “Hôm nay bên phu nhân có lịch trình gì không?”
Từ khi Phó Thời Lễ trở về, anh đã bảo Tần Xuyên lấy lịch trình của Minh Ý từ chỗ Thịnh An Ninh mỗi ngày.
Tần Xuyên nhìn điện thoại: “Có ạ, quản lý của phu nhân vừa gửi sang, chiều nay phu nhân có một buổi chụp quảng cáo đột xuất, địa điểm ở đường Vân Khê, cách công ty chưa đến hai mươi phút đi xe.”
“Ừ.” Phó Thời Lễ trầm giọng đáp: “Có nói mấy giờ xong không?”
Nghe hỏi, động tác của Tần Xuyên khựng lại: “Cái này… chưa nói rõ, dù sao cũng là chụp quảng cáo, thời gian có thể không cố định.”
Phó Thời Lễ gật đầu, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Chiều nay công ty có lịch gì?”
Tần Xuyên đáp: “Sau giờ nghỉ trưa là buổi báo cáo quý, bốn giờ chiều hẹn ông Vương của công ty Sóc Phong để bàn hợp tác.”
Sợ anh lại hoãn cuộc gặp này, Tần Xuyên vội nhắc thêm: “Ông Vương đã chạy ba chuyến rồi, lần này mà hoãn nữa thì khó ăn nói.”
Phó Thời Lễ hơi chau mày, như chưa kịp nhớ ra ông Vương của Sóc Phong là ai, nghĩ vài giây mới lờ mờ nhớ lại.
Ngừng một lúc, anh gật đầu: “Biết rồi, không có việc gì thì ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng, Phó tổng.”
Tần Xuyên như được giải thoát, nói xong liền nhanh chân rời khỏi văn phòng, sợ ở thêm một giây lại bị giao thêm việc gì khác.
Thu ánh mắt lại, Phó Thời Lễ cúi xuống lướt qua vài trang báo cáo tài chính trên bàn.
Một lát sau, anh cau mày, bực bội đứng dậy, cầm điện thoại đi tới trước cửa sổ sát đất, cúi mắt nhìn xuống những tòa nhà chọc trời ở trung tâm Lệ thành.
Giây lát, anh cúi đầu mở WeChat, tìm tới cái ảnh đại diện quen thuộc trong danh bạ, vuốt sang trái để ghim lên đầu.
Chưa kịp bấm vào, phía trên màn hình đã bật ra một tin nhắn mới.
[Kỳ Chu: Tối nay rảnh không, lâu rồi chưa tụ tập. Tôi gọi cả Trạch Ngôn, ra uống mấy ly nhé?]
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn thoáng qua, sau đó không biểu cảm gõ máy:
[Tối nay phải ăn cơm với vợ, không rảnh.]
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thời Lễ: Cả buổi sáng không được gặp vợ, bực thật.