—
Tin nhắn vừa được gửi đi chưa bao lâu, điện thoại của Kỳ Chu đã gọi tới.
Phó Thời Lễ cụp mắt liếc nhìn, đưa máy lên tai nghe: “Có việc gì?”
Đầu dây bên kia, giọng Kỳ Chu lười nhác: “Theo đuổi được người ta rồi à?”
Phó Thời Lễ khẽ nhíu mày: “Dạo này cậu rảnh quá à? Không theo chú nhỏ học quản lý công ty à?”
Nghe vậy, Kỳ Chu ngả người tựa vào sofa, khẽ “tch” một tiếng: “Lạnh nhạt thế làm gì, tôi chỉ muốn quan tâm chút đến chuyện tình cảm của anh em thôi mà.”
Phó Thời Lễ mặt không biểu cảm: “Không phiền cậu bận tâm.”
Thấy Phó Thời Lễ lạnh nhạt như vậy, Kỳ Chu lập tức hiểu ra — tám phần là thành công rồi, không thì đâu có kiểu kiêu căng lạnh lùng thế này.
Hoàn hồn lại, Kỳ Chu đưa đề tài về chuyện vừa nãy: “Tối nay thật sự không ra uống một ly à? Ngày mai đúng cuối tuần, còn có thể thức trắng đêm chơi game, ngày mốt tôi phải vào công ty rồi.”
Trước đủ loại dụ dỗ của Kỳ Chu, Phó Thời Lễ vẫn không lay chuyển: “Không đi, phải ở nhà ăn cơm với vợ.”
“…”
Dừng mấy giây, chưa kịp để Kỳ Chu nói gì, Phó Thời Lễ đã khẽ hé môi, giọng nhàn nhạt qua điện thoại: “Đêm không về nhà, chẳng giữ nam đức.”
“?”
Kỳ Chu: “Tôi không giữ nam đức thì liên quan gì tới anh, Phó Thời Lễ, anh bị bệnh à? Có vợ rồi thì ghê gớm lắm hả?”
“Cậu gấp à?”
Ánh mắt Phó Thời Lễ hơi tối lại, khoé môi hờ hững nhếch lên: “Không sao, tôi cúp đây, vợ tôi không cho tôi chơi với người không giữ nam đức.”
Kỳ Chu: “?”
Cúp máy xong, Phó Thời Lễ mở lại khung chat với Minh Ý, gõ rồi xoá, sửa rồi lại xoá, cả buổi cũng không ra được câu hoàn chỉnh, cuối cùng đành thôi.
Sau đó, món nợ này cũng được ghi luôn vào sổ của Kỳ Chu.
Chiều hôm đó, buổi chụp ảnh diễn ra hết sức thuận lợi, chưa đầy bốn tiếng đã xong.
Minh Ý là tới cứu cánh, nên phía thương hiệu rất niềm nở, khâu trang điểm tạo hình cũng cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cô. Thêm vào đó, Minh Ý vừa xinh đẹp vừa ăn hình, hiệu quả chụp rất lý tưởng. Lúc kết thúc, người phụ trách bên thương hiệu còn đặc biệt mang tặng cô một hộp nước ép hoa quả.
“Rất cảm ơn cô Minh Ý đã giúp đỡ hôm nay, đây là chút quà nhỏ của công ty, đều là nước ép nguyên chất không phụ gia, mong cô không chê.”
Minh Ý mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn, lúc chụp tôi có nếm thử rồi, rất ngon.”
Nhân viên cười đáp: “Cô thích là tốt rồi, vậy tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”
Minh Ý gật đầu.
Nhân viên rời khỏi phòng hoá trang, Thịnh An Ninh mới đưa tay nhận lấy hộp nước ép từ tay Minh Ý, đặt sang một bên.
Thịnh An Ninh: “Lát nữa chị đưa thẳng em về nhà nhé?”
Minh Ý vừa tháo khuyên tai vừa ngẩng mắt nhìn chị qua gương: “Vâng, về luôn đi ạ, em hơi mệt, muốn về ngủ một lát.”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh cười đầy ẩn ý: “Xem ra tối qua trận chiến khá kịch liệt ha!”
Minh Ý cau mày: “Chị nói linh tinh gì thế An Ninh!”
Nói xong, má cô mới chậm rãi ửng đỏ. Bình thường nghe Thịnh An Ninh nói mấy câu này, cô phải mất vài giây mới kịp phản ứng, hôm nay lại hiểu ngay lập tức.
“…”
Ôi trời, cô không còn trong sáng nữa rồi.
Thịnh An Ninh chỉ cười, rồi chợt nhớ ra điều gì, lấy điện thoại trong túi đưa cho Minh Ý: “Vừa rồi điện thoại em reo hai lần, hình như có người tìm.”
Bình thường lúc chụp, điện thoại của Minh Ý sẽ giao cho Thịnh An Ninh giữ.
Nghe vậy, Minh Ý đặt khuyên tai xuống, quay người nhận lấy điện thoại, cúi mắt nhìn thấy là Tạ Vân Đường.
[Tạ Vân Đường: Ảnh]
[Tạ Vân Đường: Xem bản thiết kế mới của tớ thế nào? Có phải kiểu cậu thích không?]
Khi học đại học ở nước ngoài, Tạ Vân Đường đã là một nhà thiết kế trang sức khá có tiếng, cũng có xưởng riêng ở bên đó. Chỉ là gia đình trong nước không hay biết, sau Tết cô ấy cũng đang chuẩn bị mở xưởng trong nước.
Hình ảnh Tạ Vân Đường gửi là bộ bản vẽ thiết kế trang sức mới nhất của cô ấy — một series gồm ba món: một sợi dây chuyền, một chiếc nhẫn, và một đôi khuyên tai.
Minh Ý phóng to ảnh, cúi đầu chăm chú ngắm từng chi tiết.
Phong cách thiết kế vẫn sang trọng tinh xảo, đặc trưng của Tạ Vân Đường, lần này còn thêm yếu tố Trung Hoa, đúng là kiểu cô thích.
[Minh Ý: Rất đẹp, cũng đúng gu tớ. Là tặng tớ à?]
[Tạ Vân Đường: Yes! Coi như bù quà cưới cho cậu.]
Hồi Minh Ý và Phó Thời Lễ kết hôn, Tạ Vân Đường còn đang học ở nước ngoài, không về được. Khi đó cô ấy chỉ gửi một phong bao đỏ thật to, bảo quà để sau này bù.
Gần đây, Tạ Vân Đường vừa kiếm được một viên ruby hảo hạng, định dùng làm quà cưới bù cho Minh Ý.
[Minh Ý: ? Tớ nói đùa thôi, thật sự tặng tớ à?]
[Tạ Vân Đường: Ừ, trước đây chẳng phải đã hứa với cậu rồi còn gì!]
[Minh Ý: Cảm ơn Đường Đường. đáng yêu/đáng yêu/đáng yêu/]
[Tạ Vân Đường: Chuyện nhỏ, cậu thích thì tớ sẽ tiếp tục theo phong cách này. Sau này nếu có chỗ nào cần hỏi ý cậu, tớ sẽ gọi điện.]
[Minh Ý: ok.]
[Minh Ý: À đúng rồi! Có tin vui muốn báo cho cậu.]
[Tạ Vân Đường: Tin gì?]
[Minh Ý: Tớ và Phó Thời Lễ.]
[Tạ Vân Đường: !!!!!!]
[Tạ Vân Đường: Thành rồi?!!!]
[Minh Ý: Trả lời chính xác!]
[Tạ Vân Đường: Khi nào thế? Mau kể chi tiết cho tớ nghe đi!!!]
[Minh Ý: Tối hôm qua…]
[Tạ Vân Đường: Tối qua chẳng phải cậu còn cố tình tránh chồng rồi mới về nhà à?]
[Minh Ý: …Không tránh được, đụng phải.]
[Tạ Vân Đường: Woc!!! k*ch th*ch vậy? Rồi sao nữa, rồi sao nữa?]
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Rồi Phó Thời Lễ giúp tớ nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm kia lúc tớ say rượu.]
[Minh Ý: Thật ra tối hôm đó khi say, Phó Thời Lễ đã tỏ tình với tớ, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thì tớ quên mất.]
[Tạ Vân Đường: …… Chuyện quan trọng thế mà cậu cũng quên được à?]
[Minh Ý: ……]
[Tạ Vân Đường: Thế rồi sao? Sao lại nhớ ra?]
[Minh Ý: ……]
Chuyện này tốt nhất là cậu đừng biết thì hơn qwq.
Minh Ý thật sự không có gan nói với Tạ Vân Đường rằng cô nhớ ra là vì bị Phó Thời Lễ hôn, mất mặt chết đi được.
……
Ít nhất là trước khi có vé bay lên sao Hoả, cô sẽ không nói.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Tạ Vân Đường, Minh Ý mới thu dọn đồ đạc, cùng Thịnh An Ninh rời phim trường.
Về tới nhà đã là năm giờ rưỡi chiều.
Vốn định nằm nghỉ một lát, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô cứ quanh quẩn bóng dáng Phó Thời Lễ. Có lẽ vì tối qua anh ngủ ở phòng cô, trên chăn vẫn còn phảng phất hương tuyết tùng trên người anh, vô tình khiến lòng người rối bời.
Trằn trọc mấy vòng vẫn không ngủ được, Minh Ý dứt khoát hất chăn ngồi dậy, ra sofa xem lại kịch bản chương trình tạp kỹ. Hôm nay Thịnh An Ninh nói cuối tháng sẽ bắt đầu, tính ra cũng chẳng còn mấy ngày.
Tối nay Minh Ý ở nhà, bảy giờ Dì Lan như thường lệ nấu cơm xong rồi gõ cửa.
“Cô chủ, cơm tối đã làm xong rồi, có thể xuống ăn.”
Minh Ý ngẩng đầu đáp: “Cháu biết rồi, Dì Lan.”
“Vâng, cô chủ, vậy tôi xuống trước.”
“Đợi đã ạ.”
“Cô chủ còn có căn dặn gì sao?”
Minh Ý mím môi, ngập ngừng mấy giây mới nói: “Cái… hôm nay Phó Thời Lễ có về ăn cơm không dì?”
“Cậu ấy gọi điện về chiều nay, nói tối có tiệc, không về ăn cơm.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi khựng lại, thoáng vẻ mất mát, rồi khẽ đáp: “Cảm ơn Dì Lan, cháu xuống ngay.”
Bữa tối Dì Lan làm ba món: một mặn, một rau, một canh. Cánh gà Coca, rau cải xanh luộc và canh sườn ngô, đều là món Minh Ý thích.
Dù trưa ăn không nhiều, nhưng dạo này buổi tối cô cũng không mấy thèm ăn, chỉ ăn nửa bát cơm, uống một bát canh sườn là no.
Về phòng, Minh Ý tìm một bộ phim Hàn trước giờ vẫn muốn xem, bật tốc độ 1,25 để giết thời gian.
Tám giờ tối, Minh Ý liếc đồng hồ. Sao hôm nay Phó Thời Lễ vẫn chưa về? Lại tăng ca à?
Đang nghĩ, dưới nhà vang lên tiếng cửa mở rồi đóng.
Minh Ý lập tức rụt chân vào chăn. Phó Thời Lễ về rồi. Theo thói quen, anh sẽ lên phòng ngủ, nhưng hôm qua anh đã mang gối và chăn sang đây, hôm nay liệu có vào thẳng phòng chính?
Nhưng nghĩ lại, chắc là không, dù sao quần áo và đồ dùng của anh vẫn ở phòng cũ.
Đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần, khiến toàn bộ sự chú ý của Minh Ý tập trung lại.
Ba… hai… một.
“Cốc cốc cốc—”
Minh Ý buột miệng: “Ai đấy?”
Ngay sau đó, bên ngoài truyền tới giọng nam trầm, lạnh quen thuộc: “Là anh.”
Minh Ý mím môi, chậm rãi xuống giường ra mở cửa.
Nhìn người đàn ông đứng trước cửa, vest chỉnh tề, hàng mi cô khẽ run: “Anh tan làm rồi à?”
“Ừ.” Phó Thời Lễ hơi nghiêng đầu: “Ăn cơm tối chưa?”
Vốn dĩ anh định từ chối lời mời của Kỳ Chu, chiều qua đón Minh Ý cùng ăn, nhưng công ty có dự án gặp sự cố, anh phải triệu tập họp khẩn, đến nửa tiếng trước mới xong.
Minh Ý đáp: “Em ăn rồi.”
Ánh mắt Phó Thời Lễ dừng lại trên gương mặt cô.
Tối nay Dì Lan đã nhắn tin cho anh, nói Minh Ý ăn uống không ngon miệng, hầu như chẳng ăn gì.
Dừng lại vài giây, Phó Thời Lễ gật đầu: “Vậy được, anh đi thay đồ rồi xuống ăn.”
Nói xong, anh quay người định sang phòng đối diện.
“Đợi đã.” Minh Ý vội gọi anh lại.
Phó Thời Lễ quay đầu: “Sao thế?”
Minh Ý nhanh trí: “Em cũng muốn ăn.”
Phó Thời Lễ nhướng mày: “Chẳng phải em ăn rồi à?”
Minh Ý mím môi: “Chưa no thì sao?”
Khoé môi Phó Thời Lễ khẽ cong, bật cười trầm thấp: “Được. Vậy đợi anh thay đồ rồi xuống ăn cùng nhé?”
Minh Ý hơi ngẩng cằm, gương mặt mộc xinh xắn đầy vẻ kiêu kỳ, miệng thì nói ngược lòng: “Thế cũng được, anh đã nói vậy rồi, em từ chối cũng ngại.”
Phó Thời Lễ khẽ cười, giọng trầm ấm: “Vậy cảm ơn Phó phu nhân.”
Minh Ý làm bộ điềm tĩnh gật đầu, quay vào phòng trước anh một bước.
Đến khi cửa phòng đóng lại, tim cô vẫn đập thình thịch. Có trời mới biết vừa rồi cô căng thẳng đến mức nào.
Chắc… không lộ ra nhiều đâu nhỉ?
Cô vẫn giữ được vẻ bình tĩnh… đúng không?
Nửa ngày sau, đợi nhịp tim dần ổn định lại, Minh Ý mới khẽ thở phào một hơi.
Phó Thời Lễ chắc là về thay quần áo rồi, vậy thì cô cũng không thể ăn mặc quá qua loa được, đúng không?
Nghĩ vậy, Minh Ý cúi xuống nhìn bộ đồ ở nhà bằng vải cotton mình đang mặc — chẳng có chút gợi cảm nào, trông hệt như học sinh cấp hai.
Không được, không được, phải thay bộ khác mới được!
Cô đứng dậy, lục tung tủ quần áo một hồi, nhưng chẳng tìm được bộ nào vừa ý. Toàn là kiểu “học sinh tiểu học” hoặc ngủ mặc quá cá tính, còn mấy loại ren, lụa, dây mảnh thì lại chẳng thiếu bộ nào.
…
Bình thường cô mua mấy thứ linh tinh gì thế này chứ!
Lục mãi, Minh Ý mới moi ra được từ tận đáy tủ một bộ đồ ngủ phong cách cung đình: bên trong là váy hai dây chất vải dày, viền ngực có ren điểm xuyết, tà váy dài tới giữa đùi; bên ngoài khoác một chiếc áo choàng organza tay dài mềm rủ, dài chạm mắt cá chân.
Vốn dĩ da cô đã trắng, giờ lại được tôn thêm bởi sắc vàng ấm của vải, càng nổi bật như da ngọc; mái tóc dài uốn sóng đen nhánh buông hờ trên vai. Cả bộ đồ khiến cô trông chẳng khác gì công chúa bước ra từ một toà lâu đài cổ châu Âu.
Thay đồ xong, Minh Ý lại soi gương toàn thân, chắc chắn không chỗ nào lộn xộn, rồi cầm lọ nước hoa nhạt trên bàn xịt hai lần vào không khí, bước tới xoay một vòng để hương thơm toả đều trên người.
Mọi thứ sẵn sàng, đúng lúc cô nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng đối diện, liền giả vờ tình cờ mở cửa bước ra.
Người đàn ông dáng cao, chỉ mặc quần dài đen và áo thun đen đơn giản, mái tóc rối trước trán rủ nhẹ xuống sát chân mày, đôi mắt dài hẹp ánh lên tia sáng, khoé môi như có như không một nụ cười. Lúc này, anh ngẩng lên nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau.
Bước chân Minh Ý khựng lại.
Cô ngắm kỹ quần áo Phó Thời Lễ vài giây, rồi so với mình…
Áo thun, quần dài, đơn giản hết mức.
Anh đúng là “ở nhà” không thể ở nhà hơn.
Hoàn hồn, cô chợt thấy mình vừa rồi ăn mặc cầu kỳ chẳng khác nào diễn hề…
Cứu với, sự điềm tĩnh của cô đâu mất rồi!!!
Cô bỗng muốn quay vào thay lại bộ đồ vừa rồi, hoặc thời gian quay ngược mười lăm phút trước thì càng tốt, chắc chắn sẽ mặc luôn bộ đồ ngủ cấp hai đó mà ra.
Thấy sắc mặt Minh Ý thay đổi liên tục, Phó Thời Lễ cúi mắt, nghiêm túc nhận xét: “Bộ ngủ rất đẹp.”
Vừa mới đây còn muốn tìm hố chui xuống, Minh Ý lập tức được cứu sống vài phần.
Cô ngẩng mắt nhìn anh: “Thật à?”
Khoé môi anh cong nhẹ: “Đương nhiên.”
Nghe vậy, Minh Ý thu ánh mắt lại, mím môi: “Coi như anh có mắt nhìn.”
“Ừ, giống tiên nữ.”
Cô cau mày: “Cái gì mà giống tiên nữ? Vốn dĩ là tiên nữ đấy nhé!”
Phó Thời Lễ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không phủ nhận: “Ừ, là tiên nữ.”
Lúc này Minh Ý mới thấy trong lòng dễ chịu hơn đôi chút, cố nén khoé môi đang muốn nhếch lên, cảm giác ngượng ngập vừa rồi cũng tan đi kha khá.
Dù chỉ xuống nhà ăn khuya cũng phải mặc như tiên nữ!
Cô ăn mặc thế này thì sao chứ?
Chẳng sao cả.
Nghĩ thông rồi, Minh Ý vui vẻ chấp nhận khoảng cách “trời – đất” giữa bộ đồ của mình và của Phó Thời Lễ hiện tại.
Phàm nhân mà, ăn mặc bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Cô tự nhủ vậy.
Sau đó, cô khẽ hất cằm: “Đi thôi, hầu tiên nữ vợ anh xuống dùng bữa.”
Phó Thời Lễ cong môi cười, bước theo: “Vinh hạnh của anh.”
Xuống dưới, Dì Lan đã hâm nóng lại mấy món tối nay chưa ăn hết, bày sẵn trên bàn.
Ba món tối cô gần như chưa đụng đũa, ngay cả cách bày cũng chẳng khác lúc mới nấu.
Đến bàn ăn, Phó Thời Lễ tự nhiên đưa tay kéo ghế cho Minh Ý, đợi cô ngồi xong mới vòng sang bên kia ngồi xuống.
Tối nay ăn quá ít, lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng cô lại không nén được mà kêu vài tiếng.
Phó Thời Lễ múc canh đặt trước mặt cô: “Uống chút canh cho ấm bụng.”
Cô gật đầu, tiện miệng hỏi: “Hôm nay sao anh về muộn thế? Lại tăng ca à?”
“Cũng xem như là vậy. Dự án công ty gặp chút trục trặc, nên phải họp gấp.”
“Ồ.” Minh Ý gật gù, thu ánh mắt lại, không hỏi thêm.
Vài giây sau, anh lại hỏi: “Dạo này em nhận phim mới chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa, cuối tháng em phải đến Giang Thành ghi hình show, chưa biết khi nào xong.”
Anh gật nhẹ.
Nghĩ đến tin nhắn tối nay Dì Lan gửi, anh lại lên tiếng: “Dạo này đồ ăn hợp khẩu vị em không?”
Minh Ý cúi xuống uống một ngụm canh sườn, gật đầu: “Cũng được, tay nghề Dì Lan vẫn rất tốt.”
“Vậy là do dạo này em ăn kém?”
Cô vừa gắp cái cánh gà bỏ vào bát, vừa lắc đầu: “Không đâu, vẫn bình thường, em chẳng thấy khác gì trước.”
Anh ngẩng mắt: “Thế sao tối lại không ăn cơm?”
Nghe vậy, Minh Ý khựng tay, ngẩng lên: “Dì Lan nói với anh à?”
Cô mím nhẹ môi: “Không có gì đâu, lúc đó chỉ là chưa thấy đói.”
“Thật không?”
Anh nhướng mày, thu ánh mắt lại, thong thả nói: “Anh còn tưởng có người nhớ anh đến mức không nuốt nổi cơm cơ.”