—
Minh Ý khựng lại giữa động tác gắp thức ăn.
Cô hơi nhíu mày, ngẩng mắt nhìn sang — người này làm sao thế, mặt mũi sao ngày càng dày hơn vậy?
Cùng lúc đó, ánh mắt của Phó Thời Lễ cũng chậm rãi rơi xuống gương mặt cô. Tầm mắt chạm nhau giữa không trung vài giây, người đàn ông khẽ cong môi cười: “Sao lại nhìn anh như thế?”
Minh Ý đặt đũa xuống, khoé môi cong lên một đường nhẹ, miệng vẫn không chịu thua: “Không có gì, chỉ là lần đầu tiên gặp người mặt dày thế này, nên nhìn thêm mấy lần.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướng mày, không giận mà cười, ung dung gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô: “Được, vậy em cứ từ từ mà nhìn.”
Ngừng lại hai giây, anh hờ hững trêu tiếp: “Yên tâm, nể tình em là vợ anh nên không thu phí đâu.”
“…”
Không cần thiết đâu.
Dù có hơi cạn lời, nhưng thấy miếng sườn trong bát, Minh Ý quyết định tạm thời không chấp nhặt với anh.
Có điều, để tránh việc Phó Thời Lễ lại buông ra mấy câu “hổ báo” nữa, nửa bữa sau Minh Ý ngoan ngoãn ăn cơm, không chủ động mở miệng thêm câu nào.
Thấy dáng vẻ như con đà điểu cắm cúi ăn cơm không nói năng của cô, khoé môi Phó Thời Lễ khẽ nhếch lên, gần như không nhìn ra.
Bữa tối không nên ăn quá no, dễ mất ngủ, Minh Ý chỉ ăn lưng lửng bụng rồi buông đũa: “Em no rồi.”
Nghe tiếng, Phó Thời Lễ ngẩng đầu, liếc qua bộ bát đĩa trước mặt cô: “Ăn ít thế mà đã no rồi à?”
“Không ít đâu.”
Minh Ý cúi đầu nhìn đống xương nhỏ bên cạnh đĩa: “Đây không phải là ăn nhiều rồi sao. Dù em ăn không béo nhưng cũng không thể ăn nhiều quá, không thì lên hình xấu lắm.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười khẽ, ánh mắt lướt qua người cô một lượt, rồi gắp nốt miếng sườn cuối cùng trong bát mình sang đĩa trước mặt Minh Ý: “Béo chỗ nào? Cả người chẳng được hai lạng thịt, ăn thêm đi.”
Minh Ý ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn không cầm đũa lên — nữ minh tinh thì phải giữ dáng, không thể tham ăn.
“Em no rồi, anh ăn tiếp đi. Em lên lầu tắm trước.”
Nói xong, Minh Ý khẽ nhấc vạt váy, đứng dậy duyên dáng, rồi quay người bước lên lầu.
Phó Thời Lễ cũng không giữ lại. Minh Ý lên lầu chưa bao lâu, anh cũng đặt đũa xuống, đứng dậy thu dọn bát đĩa mang vào bếp.
Tối nay anh vốn đã ăn chút ít ở tiệc xã giao, nên giờ cũng không đói, vừa nãy chỉ uống nửa bát canh.
Dọn dẹp xong, Phó Thời Lễ không về thẳng phòng ngủ. Tối nay còn một cuộc họp qua điện thoại đột xuất, anh đã trễ mười phút rồi.
Bên kia, Minh Ý lên lầu liền lấy bộ đồ ngủ đơn giản, chui thẳng vào phòng tắm.
Mấy hôm trước, lọ tinh dầu mùi hoa dành dành mà cô đặt đã vừa được giao tới chiều nay, đúng lúc tối nay có thể thử.
Cô mở một chai ra, đưa lên gần mũi ngửi thử.
Ngửi thấy mùi bên trong, Minh Ý khẽ nhíu mày — sao cảm giác không giống mùi cô thử ở cửa hàng hôm trước?
Cô cẩn thận nhìn lại nhãn dán trên chai, đúng là mùi hoa dành dành.
Nhưng sao mùi lại khác một trời một vực thế này? Ở cửa hàng hôm trước rõ ràng là hương nhẹ nhàng thanh mát, còn chai này lại hơi nồng.
Do dự hai giây, Minh Ý vặn nắp đậy lại, định mai rảnh sẽ nhắn WeChat hỏi nhân viên cửa hàng.
Tinh dầu mới mua không dùng được, Minh Ý đành quay về dùng lọ mùi hoa hồng cũ. Đổ tinh dầu vào bồn xong, cô tiện tay thả thêm một viên bóng tắm, đợi nó tan hết mới c** đ* ngủ, ngâm mình vào bồn.
Khi nước ấm áp tràn qua làn da, những dây thần kinh căng thẳng của cô mới dần thả lỏng, đầu óc cũng bắt đầu lang thang nghĩ những chuyện linh tinh.
Tối nay cô và Phó Thời Lễ vẫn ngủ cùng giường. Hôm qua vừa tỏ tình xong, lúc tối nằm cạnh nhau, ngoài hưng phấn và căng thẳng, cô còn thấy hơi ngượng ngùng. Không biết Phó Thời Lễ có thế không, chứ cô thì có một chút.
Tối nay, sự ngượng ngùng có lẽ bớt đi, nhưng căng thẳng vẫn còn. Còn hưng phấn thì…
Với vóc dáng chữ V ngược, cơ bụng sáu múi cùng đường cơ xiên hoàn hảo kia, ai nhìn mà không thấy hưng phấn chứ. Giống như bây giờ, mới nghĩ thôi mà tim cô đã đập loạn nhịp.
Minh Ý bắt đầu hối hận vì hôm đó uống say mà không tranh thủ sờ thêm mấy lần, giờ muốn sờ cũng ngại rồi.
Nhiệt độ trong phòng tắm dần tăng lên, má cô cũng không hiểu sao lại nóng hơn.
Đúng lúc cô đưa tay che mặt để hạ nhiệt, bên ngoài chợt vang lên tiếng cửa phòng ngủ mở ra, rồi đóng lại.
Tiếp đó là tiếng bước chân trầm ổn, mỗi lúc một gần.
Qua lớp kính mờ trên cửa, Minh Ý lờ mờ thấy bóng người thấp thoáng bên ngoài.
Rất nhanh, bóng người dừng lại ngay trước cửa phòng tắm.
“Cộc cộc cộc—”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tim Minh Ý bỗng nhảy thót lên tận cổ.
“Minh Ý.”
Giọng nam trầm thấp, lạnh mát quen thuộc vang lên ngoài cửa.
Cô theo phản xạ buông tay, khẽ hắng giọng rồi mới hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Dì Lan vừa đưa anh một lọ tinh dầu, hình như là loại ban chiều bị giao nhầm. Tối nay cửa hàng cho người mang đúng loại tới, nhưng lúc đó dì Lan bận nên quên đưa cho em, bảo anh mang qua.”
“Ra là vậy, bảo sao lúc nãy mở ra mùi lạ lạ.”
Minh Ý nói: “Không sao, anh để ngoài cửa đi. Em dùng lọ cũ rồi, hôm nay không cần lọ này nữa.”
“Ừ.”
Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn chai tinh dầu chế tác tinh xảo trong tay, rồi đặt lên kệ gần đó: “Anh ở ngay sofa ngoài cửa, có gì thì gọi.”
“Vâng.”
Nghe giọng Minh Ý, bóng người ngoài cửa mới quay đi.
Thu ánh mắt lại, Minh Ý cầm điện thoại nhìn giờ — đã hơn mười giờ. Với lịch sinh hoạt như cán bộ của Phó Thời Lễ vào ngày làm việc, giờ này chắc anh cũng sắp ngủ.
Tính ra cô cũng ngâm gần một tiếng, Minh Ý không nán thêm, lấy khăn tắm, đứng dậy ra khỏi bồn.
Thêm hai mươi phút sấy tóc, dưỡng da đơn giản, cô mới đẩy cửa bước ra.
Khi Minh Ý mở cửa, Phó Thời Lễ đúng lúc đang thay đồ trên sofa.
Có lẽ không ngờ cô lại ra vào lúc này, động tác thắt đai áo choàng tắm của anh khựng lại.
Người đàn ông mặc chiếc quần dài đen mặc lúc ăn cơm lúc nãy, trên người chiếc áo choàng ngủ đang mặc dở, lộ ra một phần xương quai xanh và ngực, bên dưới là đường nét bụng săn chắc quyến rũ.
Bốn mắt chạm nhau.
Ánh nhìn dừng lại chạm nhau vài giây trong không khí, người đàn ông bình thản rút mắt về, chỉnh lại áo choàng ngủ cho ngay ngắn, ngón tay thon dài thong thả cột dây bên hông áo.
Rồi, khoé môi anh khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, chậm rãi ngẩng lên: “Chưa xem đủ à?”
Minh Ý phản xạ rút mắt lại, má bỗng nóng ran, lảng tránh: “Ai xem anh đâu, em đang xem tay áo choàng không chỉnh, vẫn còn quăn kìa.”
“Thế à?”
Anh dừng ánh nhìn trên mặt cô, thong thả nhìn cô kỹ khoảng hai giây rồi cười nhẹ: “Vậy em lại đây giúp anh chỉnh đi?”
“Ai thèm giúp.”
Minh Ý phản ứng ngay, rồi ngượng ngùng quay người đi về phía giường: “Em mệt rồi, em đi ngủ đây.”
Nói xong, cô thêm câu không mấy khí thế: “À, tối nay anh không được tranh chăn với em đấy, không thì anh ra ngoài ngủ!”
Phó Thời Lễ nhìn bóng lưng cô hồi hộp, chỉ cười không đáp. Đợi Minh Ý chui vào chăn nằm yên, anh mới bước đến cửa: “Anh tắt đèn nhé?”
“Tắt đi.”
Căn phòng bỗng chốc rơi vào bóng tối.
Lông mi Minh Ý khẽ run.
Có lẽ vì quá tối, không nhìn thấy gì, các giác quan khác của cô bỗng trở nên nhạy bén lạ thường.
Ngay cả tiếng bước chân Phó Thời Lễ từ cửa đi vào, cô cũng nghe rất rõ.
Lạ lùng thay, theo từng bước chân lại tiến gần, tim cô không nghe lời mà đập ngày càng nhanh.
Cô khẽ mở môi, thở nhẹ từng nhịp nhỏ.
Chẳng mấy chốc, Minh Ý cảm nhận phần nệm kế bên hơi lõm xuống, đồng thời chiếc chăn trên người cũng động nhẹ như bị kéo sang một bên.
Cô cắn môi, rút tay lại, ngón tay siết nhẹ chăn.
Có lẽ cảm nhận được sức lực bên này, Phó Thời Lễ kéo chăn hai lần rồi ngừng lại.
Không khí lập tức im lặng, bóng tối dường như có một luồng khí huyền ảo nhẹ nhàng chảy giữa hai người.
Khi Minh Ý nhắm mắt, thận trọng cảm nhận từng cử động của người bên cạnh, bỗng có giọng nói trầm ấm chậm rãi vang lên bên tai: “Không cho đắp chăn thật à?”
Giọng nói dịu dàng, tràn đầy yêu chiều, lẫn chút nụ cười tinh nghịch.
Minh Ý mím môi, do dự một lúc mới nhẹ giọng: “Em vừa nói rồi, hôm nay anh đừng tranh chăn với em mà.”
Lặng một chút, cô lại nói thêm: “Hơn nữa hôm qua anh cũng mang chăn theo mà.”
“Hôm nay không còn.” Giọng anh trầm thấp, ngắn gọn.
Nghe thế, Minh Ý cau mày nhìn: “Anh nói dối, em vừa tắm xong còn thấy chăn anh để trên giường.”
Phó Thời Lễ nhướng mày: “Em tắm thì anh lấy cất rồi.”
“…”
Giọng anh mang theo nụ cười chiến thắng: “Không tin thì em sờ xem, trên giường chỉ có mỗi chiếc chăn này thôi.”
Vừa dứt lời, bàn tay ấm áp phủ lên cổ tay cô, nắm lấy tay cô, đưa sang bên cạnh để sờ thử.
“Sờ được không?”
Minh Ý mím môi, vô thức nới lỏng tay đang siết chăn: “Thôi được rồi, để anh đắp chăn lần nữa.”
Nghe thế, khoé môi Phó Thời Lễ khẽ cong lên, giọng trầm dịu: “Cảm ơn Phó phu nhân.”
“Ừm, không có gì.”
Nói xong, Minh Ý định rút tay lại, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc bỗng nhói lên, nhớ đến cảnh lúc nãy đi ra từ phòng tắm, lòng đột nhiên nổi lên ý niệm xấu, lúc rút tay lại cô nhẹ nhàng chạm vào đùi Phó Thời Lễ.
Dù không chạm được cơ bụng sáu múi, chạm đùi cũng tốt rồi.
Đùi Phó Thời Lễ dài, cơ bắp thon thả, bụng sáu múi dễ chạm như vậy, chắc cơ chân cũng không tệ đâu.
Cảm nhận cơ bắp săn chắc, lòng bàn tay cô nóng lên, vội vã rút tay lại.
Quả như cô đoán, thật sự rất dễ sờ, chỉ là vừa rồi là lòng bàn tay nên không cảm nhận rõ, nhưng cũng có lợi, Phó Thời Lễ chắc cũng không để ý, khỏi bị phát hiện.
Cô tưởng mình làm chuyện đó thật khéo léo, không ngờ trong bóng tối, cổ họng anh cử động một cái, đôi mắt sâu thẳm dâng lên cảm xúc khác thường.
Có lẽ vì vừa làm việc xấu, tim Minh Ý đập nhanh hơn hẳn.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng tim đập càng rõ rệt.
Một lúc sau, Minh Ý từ cảm giác ngượng ngùng quay lại thực tại, cô ngước nhìn Phó Thời Lễ vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, rồi nhỏ giọng: “Anh không nằm xuống à?”
Phó Thời Lễ đáp khẽ, rồi kéo chăn lên nằm xuống.
Cùng lúc, hương tuyết sương thoảng nhẹ lan toả.
Nằm yên, cả hai không nói gì.
Thời gian trôi chậm, nhưng Minh Ý chẳng hề buồn ngủ.
Cảm nhận nhiệt độ trong chăn dần tăng, cô không nhịn được dịch nhẹ sang bên.
Từ nhỏ cô đã sợ nóng.
Chẳng ngờ ngay sau đó, luồng hơi nóng ấy cũng theo tới, kèm theo tiếng nói trầm ấm bên tai: “Trốn anh à?”
Chưa kịp giải thích, mùi tuyết sương quen thuộc tràn ngập, hơi thở anh nặng nề: “Có phải lúc nãy em lén sờ anh không? Hử?”
Tim Minh Ý giật thót.
Bị bắt bài, má cô đỏ rần: “Em… em không có…”
Cô muốn giải thích, nhưng không biết nói sao, ấp úng mãi chẳng thành lời.
Lập tức, giọng anh trầm trầm khàn khàn, nửa trách nửa đùa vang bên tai: “Đã nhìn rồi, đã sờ rồi, giờ lại định chối à?”
Giọng ấm áp, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt cô: “Đến lúc trả nợ rồi, em yêu.”
Tim Minh Ý đập thình thịch, hồi hộp quên cả thở: “Sao… sao phải trả?”
Anh từ từ cúi xuống, hơi thở ấm áp v**t v* đôi môi cô, giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc: “Ngẩng đầu lên, hôm nay anh dạy em thở.”