—
Ngày hôm sau, Phó Thời Lễ sang thành phố bên công tác. Minh Ý ở nhà một mình cũng thấy chán, liền thu dọn đồ đạc sang tìm Tạ Vân Đường chơi.
Dạo gần đây, công việc ở studio của Tạ Vân Đường gần như đã đâu vào đấy, chỉ chờ nhân viên vào làm đầy đủ là có thể chính thức khai trương. Mấy hôm nay, cô vẫn ở nhà vẽ bản thiết kế cho Minh Ý. Minh Ý ở đó, có gì cần bàn bạc thì trao đổi trực tiếp, khỏi phải gọi điện. Bởi nếu chỉ nói qua điện thoại mà không nhìn thấy bản vẽ, e là Minh Ý cũng khó góp được nhiều ý kiến.
Minh Ý ở nhà Tạ Vân Đường bốn ngày, đúng lúc bản thiết kế cũng vừa xong. Ngày cuối cùng, cô có một buổi chụp quảng cáo. Sáng hơn chín giờ, Thịnh An Ninh tới đón.
Khi Minh Ý đi, Tạ Vân Đường vẫn chưa thức. Đến trưa, khi Minh Ý chụp được nửa buổi, mới nhận được tin nhắn WeChat của cô.
[Tạ Vân Đường: Cậu ra ngoài rồi à?]
[Minh Ý: Sáng nay tớ có buổi chụp quảng cáo, hôm qua quên mất chưa nói với cậu. Lúc tớ đi, cậu còn đang ngủ nên tớ không gọi.]
[Tạ Vân Đường: Thế bên cậu khoảng mấy giờ thì xong? Cậu ăn trưa chưa? Nếu chưa thì đợi chụp xong mình cùng đi ăn.]
Minh Ý cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi ngẩng lên hỏi Thịnh An Ninh: “Chị An Ninh, mình còn mấy sản phẩm nữa?”
Thịnh An Ninh đáp: “Còn hai món.”
Minh Ý gật đầu, nhẩm tính thời gian sáng nay: “Hai món chắc tầm một tiếng rưỡi là xong nhỉ?”
Đó là ước lượng chậm nhất, thực tế buổi sáng cô chụp ba món chỉ mất một tiếng.
Cô vốn có cảm giác ống kính rất tốt, lên hình đẹp, hầu hết đều một lần là đạt. Các nhiếp ảnh gia từng hợp tác đều hết lời khen ngợi.
Thịnh An Ninh nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Ừ, chắc vậy. Nhanh thì một tiếng là xong.”
“Vâng.”
Thịnh An Ninh ngẩng lên: “Chiều em có việc gì à?”
Minh Ý giơ điện thoại: “Bạn thân rủ em đi ăn.”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh cười trêu: “Ôi, chồng không ở nhà là sướng nhỉ. Chồng em có biết em đêm không về không?”
Nhắc tới Phó Thời Lễ, Minh Ý hừ khẽ một tiếng đầy bất mãn, vừa cười vừa cúi đầu gõ chữ: “Chị nói thế chứ, anh ấy có ở nhà cũng chẳng cản được em đi chơi. Em lấy anh ấy chứ có bán thân cho anh ấy đâu.”
Cái đồ đáng ghét kia chẳng hiểu sao cả ngày nay không thèm trả lời WeChat của cô. Cô đã quyết rồi, nếu Phó Thời Lễ không xin lỗi, cô sẽ mặc kệ anh.
Thấy vẻ mặt vừa hờn vừa duyên của Minh Ý, trông y như một cô vợ nhỏ đang làm nũng, Thịnh An Ninh chỉ mỉm cười không nói.
Nói xong, Minh Ý nhắn cho Tạ Vân Đường giờ dự kiến sẽ xong việc, đối phương đáp lại rất nhanh.
[Tạ Vân Đường: Cậu gửi vị trí cho tớ, tớ đặt bàn xong qua đón luôn.]
[Minh Ý: Chu đáo thế?]
[Tạ Vân Đường: Lời này là sao? Lần nào chẳng chu đáo.]
[Minh Ý: [vị trí]]
[Minh Ý: Hôn hôn/ Hôn hôn/ Hôn hôn/]
[Tạ Vân Đường: Ừ, một tiếng nữa gặp.]
Đặt điện thoại xuống, Minh Ý cầm ly cà phê Thịnh An Ninh vừa mua, nhấp một ngụm. Vừa đặt xuống thì cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, một nhân viên đeo thẻ công tác thò đầu vào, lễ phép nói: “Cô Minh, bên nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị gần xong, cô bên này ổn chưa ạ?”
Minh Ý quay đầu nhìn, giọng nhẹ nhàng: “Tôi bên này lúc nào cũng có thể bắt đầu.”
Nhân viên gật đầu, mở hẳn cửa: “Vậy mời cô theo tôi.”
Hôm nay Minh Ý chụp quảng cáo cho một thương hiệu mỹ phẩm nội địa vừa nổi lên trong năm qua. Gần đây, phong cách Trung Hoa đang thịnh hành, nên mẫu mới nhất của sweet được thiết kế theo kiểu này, từ bao bì đến màu sắc đều rất tinh tế.
Để hợp với thiết kế bao bì, nhãn hàng chuẩn bị cho Minh Ý một bộ sườn xám màu nguyệt bạch mang phong cách truyền thống. Vốn dĩ da cô đã trắng, nay mặc bộ này càng như tỏa sáng, khí chất nổi bật, làn da như băng tuyết, ánh mắt dịu dàng như nước. Nhất là chiếc vòng tay ở cổ tay, bông sơn trà trắng muốt nở rộ, khiến cô trông như một nàng tiên không vướng bụi trần.
Nửa sau buổi chụp diễn ra suôn sẻ, đúng một giờ chiều là kết thúc.
Trên đường về phòng thay đồ, Minh Ý vô tình nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy chiếc siêu xe màu hồng phấn đỗ dưới lầu, vừa nhìn đã nhận ra là xe của Tạ Vân Đường.
Cũng nhanh phết.
Vừa nghĩ, cô vừa đi về phía phòng thay đồ vừa cúi đầu nhắn: [Tớ xong rồi, thấy cậu đang dưới nhà. Để tớ thay đồ rồi xuống.]
Đối phương đáp lại ngay: [OK, không vội, cậu cứ từ từ thay.]
Minh Ý lướt mắt qua tin nhắn, tắt màn hình, đẩy cửa bước vào phòng trang điểm.
Thịnh An Ninh theo sau, còn quay lại khóa cửa.
“Bạn em đến đón rồi à?”
Minh Ý ngồi xuống trước gương, vừa gỡ tóc vừa đáp: “Vâng, tới rồi.”
Cô quay lại hỏi: “Chiều chị có rảnh không? Không bận thì đi ăn cùng bọn em.”
“Chị cảm ơn, nhưng thôi. Chiều chị phải về công ty họp.”
“À đúng rồi.” Nói tới đây, Thịnh An Ninh chợt nhớ ra: “Tuần sau phải đi Giang Thành quay show, dạo này em ngủ sớm một chút, kẻo lên hình không đẹp. Đừng thức khuya nữa nhé?”
Minh Ý soi gương, mới nhận ra mấy hôm nay ở nhà Tạ Vân Đường chơi hơi quá, ngủ cũng muộn hơn. Nếu Thịnh An Ninh không nhắc, cô còn không để ý, dưới mắt mình đã có quầng thâm nhẹ, dù không rõ lắm.
Cô gật đầu: “Vâng, em biết rồi. Chắc tại mấy hôm nay ở chỗ Tạ Vân Đường chơi quá nên ngủ muộn.”
Thịnh An Ninh nhìn cô: “Chị nhắc trước rồi đấy. Lúc quay mà lên hình xấu thì đừng có tìm chị khóc.”
Biết Thịnh An Ninh là vì tốt cho mình, Minh Ý tháo sợi dây chuyền trang trí trên cổ, đặt lên bàn trang điểm, ngẩng đầu mỉm cười với chị: “Em biết rồi, chị An Ninh. Chị yên tâm, nhất định em sẽ ghi nhớ lời chị nói.”
Thịnh An Ninh liếc cô một cái, khẽ hừ: “Hy vọng là thế.”
Minh Ý cười đứng dậy: “Vậy em đi thay quần áo đây.”
“Đi đi, chị chờ ở ngoài, lát nữa cùng ra.”
Chiếc sườn xám này kéo khóa ở bên hông, một mình cũng có thể thay được. Sau khi đổi sang đồ của mình, Minh Ý cùng Thịnh An Ninh xuống lầu, đến tầng một thì hai người mới tách nhau ra.
Gặp Tạ Vân Đường, Minh Ý thản nhiên ngồi luôn vào ghế phụ chiếc siêu xe màu hồng của cô ấy. Từ năm Minh Ý mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, cô và Tạ Vân Đường mua chiếc xe đầu tiên của mình, hai người đã ngầm có một quy ước — ghế phụ chỉ dành cho đối phương ngồi. Coi như là minh chứng cho tình bạn và vị trí đặc biệt của người kia trong lòng mình.
Chỉ có điều, tay lái của Minh Ý quá tệ, nhiều năm nay Tạ Vân Đường mới ngồi xe của cô đúng một lần mà đã nghi ngờ cuộc đời, gần như lần nào đi chơi cũng là cô ấy chu đáo đưa đón Minh Ý.
Nhà hàng Tạ Vân Đường đặt là quán Tứ Xuyên mà hồi đi học hai người thường ăn. Lý do họ trở thành bạn thân, ngoài tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn có một phần quan trọng là cả hai đều mê đồ cay.
Hai cậu con trai nhà họ Diệp đều giống Diệp Thư Thành, không ăn được cay, chỉ riêng Minh Ý giống mẹ ruột đã mất — một người mê cay chính hiệu.
Hồi nhỏ, được chiều nên thích ăn gì thì ăn, khiến dạ dày chịu không ít tổn thương. Sau này cũng hồi phục phần nào, nhưng vào giới giải trí, ba bữa thất thường, lại thêm tính thích gì làm nấy, cuối cùng để lại bệnh đau dạ dày. Giờ cô chỉ thỉnh thoảng thèm lắm mới ăn một bữa.
Lần gần nhất Minh Ý ăn ở quán Tứ Xuyên này đã hai tháng trước, nên hôm nay cô thèm đến mức bụng sôi sùng sục khi món vừa bưng ra.
Ăn xong, Minh Ý và Tạ Vân Đường lên tầng trên trung tâm thương mại dạo một vòng. Đầu xuân, Tạ Vân Đường muốn mua một chiếc áo khoác.
Khi thử đồ, Tạ Vân Đường vừa soi gương vừa hỏi Minh Ý: “Màu này đẹp không?”
Minh Ý ngẩng lên ngắm kỹ vài giây, rồi gật đầu: “Đẹp đấy, nhưng tớ thấy không bằng chiếc màu xanh nước biển vừa nãy.”
“Ừ.” Tạ Vân Đường soi gương trái phải: “Tớ cũng thấy thế, vậy lấy chiếc màu xanh nước biển kia.”
“À đúng rồi, chồng cậu bao giờ về?”
Nhắc đến chuyện này, Minh Ý lập tức nổi cáu, bực bội nói: “Không biết, cái đồ chết tiệt ấy từ tối qua đã không trả lời tin nhắn của tớ rồi.”
Thấy vậy, Tạ Vân Đường không nhịn được mím môi cười, vừa định trêu vài câu thì bị Minh Ý chặn lại: “Thôi thôi, đừng nhắc đến cái đồ chết tiệt ấy. Đợi anh ấy về rồi tớ tính sổ.”
“Bọn mình sang cửa hàng phía trước xem đi, lần trước Lisa bảo mấy hôm nay sẽ có hàng mới, biết đâu gặp may.”
Tạ Vân Đường: “Được.”
Bên kia, vừa xuống máy bay, Phó Thời Lễ hắt hơi liên tiếp hai cái.
Tần Xuyên đưa hai tờ khăn giấy cho anh, quan tâm hỏi: “Anh về gấp quá nên bị lạnh à?”
Phó Thời Lễ lắc đầu, nhận lấy khăn giấy: “Không sao.”
Tần Xuyên thu lại ánh mắt: “Giờ chúng ta về công ty hay…”
Phó Thời Lễ: “Về nhà.”
Tần Xuyên lập tức hiểu ý. Chuyến công tác này vốn định ở một tuần, nhưng Phó tổng mỗi ngày đều làm thêm đến khuya, ép khối lượng công việc xuống còn bốn ngày. Chắc là để sớm về gặp vợ.
“À đúng rồi.” Phó Thời Lễ hỏi: “Mật mã khóa cửa ở biệt thự Tinh Lan Loan vẫn như trước chứ?”
“Vâng.”
“Bên đó xử lý xong chưa?”
Tần Xuyên: “Tất cả đã hoàn tất, có thể dọn vào bất cứ lúc nào.”
“Được.” Phó Thời Lễ khẽ nhíu mày, “Dạo này vợ tôi có động tĩnh gì không?”
Tần Xuyên cung kính đáp: “Hai hôm nay phu nhân vẫn ở nhà cô Tạ. Trước khi xuống máy bay tôi nhận được tin nhắn ngân hàng, giờ chắc phu nhân đang mua sắm.”
“Ừ.” Giọng Phó Thời Lễ trầm xuống: “Đi thôi.”
Khi Phó Thời Lễ về tới nhà thì trời vừa chập choạng tối. Minh Ý vẫn chưa về, Dì Lan xin nghỉ mấy hôm, trong nhà yên ắng. Anh vừa đổi giày thì nghe tiếng gót giày lộc cộc vang lên bên ngoài biệt thự.
Thay giày xong, anh vòng sang bên kia sảnh. Rất nhanh, tiếng Minh Ý nhập mật mã vang lên.
“Cạch” một tiếng, cửa mở.
Cúi đầu vừa trả lời tin nhắn cho Tạ Vân Đường, Minh Ý vừa đá đôi giày cao gót ra, đi vào nhà, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.
Vừa bước vào cửa, cô đã bị một lực mạnh kéo vào lòng. Chưa kịp nhìn rõ người đối diện, cả thế giới đã quay cuồng. Cùng lúc, mùi hương lạnh mát của tuyết sương bất ngờ ùa vào khứu giác, khiến thần kinh đang căng thẳng lập tức buông lỏng.
Đứng vững lại, Minh Ý nhíu mày nhìn sang, hơi bất ngờ: “Phó Thời Lễ? Anh về từ khi nào thế?”
Phó Thời Lễ không trả lời, chỉ hơi cụp mắt, ánh nhìn chậm rãi dừng trên gương mặt cô, giọng trầm ấm vấn vít: “Nhớ anh không, Phó phu nhân?”