—
Minh Ý khẽ nhếch môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười đáp lại: “Lâu rồi không gặp, chị Trân Trân.”
Dù sao cũng đang ở trước ống kính, vẫn phải làm ra vẻ, nếu không đợi đến lúc chương trình phát sóng, Mạnh Trân Trân chắc lại bỏ tiền mua tin dìm cô khắp nơi.
Nghe vậy, Mạnh Trân Trân khẽ cười, đeo lại kính râm, để trợ lý dìu lên xe, chỗ ngồi ngay sau lưng Minh Ý.
Cảm nhận tiếng động loạt soạt phía sau, Minh Ý không nhịn được hơi nhíu mày. Chẳng lẽ tuần tới cô sẽ phải ở chung phòng với Mạnh Trân Trân sao?
Thấy vậy, Thịnh An Ninh khẽ kéo tay cô dưới bàn, ra hiệu bình tĩnh, dù sao thì camera vẫn đang mở.
Minh Ý mím môi, sau đó mở WeChat, cúi đầu gõ.
[Minh Ý: “Chương trình ‘Chào đón cuộc sống mới’ lại mời cả Mạnh Trân Trân sao?”]
[Thịnh An Ninh: “Cụ thể thì chị cũng không rõ. Để tăng hiệu ứng cho chương trình, trước đây ban tổ chức giữ danh sách khách mời rất kín, nhưng có thể khẳng định là em là nữ khách mời đầu tiên được mời.”]
[Minh Ý: “… Nếu biết chị ta cũng tới thì em đã chẳng nhận lời.”]
[Thịnh An Ninh: “Biết cô ta tới thì chị cũng không nhận cho em đâu!”]
Dù gì thì chuyện trước đây Mạnh Trân Trân từng giở trò, cả hai đều hiểu rõ.
[Thịnh An Ninh: “Em nói xem, có khi nào Mạnh Trân Trân biết em sẽ tới nên mới đăng ký không? Lần trước chị gọi cho nhà sản xuất chương trình, hình như nghe loáng thoáng ai đó nói có quản lý họ Chu liên hệ nói bên đó muốn tham gia show mới.”]
[Thịnh An Ninh: “Lúc đó chị cũng không để ý, giờ nghĩ lại thấy rất có khả năng. Quản lý của Mạnh Trân Trân chẳng phải mang họ Chu sao?”]
[Minh Ý: “…”]
[Thịnh An Ninh: “Thôi kệ đi! Đã đến rồi thì cứ bình tĩnh. Mình chỉ cần để ý cô ta một chút là được. Với lại chia nhóm sau này là nam nữ kết hợp, em cũng đâu có chung nhóm với cô ta.”]
[Minh Ý: “? Nam nữ kết hợp là sao?”]
[Thịnh An Ninh: “Em không đọc kịch bản à? Sáu khách mời, ba nam ba nữ, bốc thăm chia nhóm một nam một nữ. Sau đó còn có nhiệm vụ gì đó nữa, chị cũng chưa xem kỹ.”]
[Minh Ý: “… Thôi được.”]
Không thể trách cô không xem trước kịch bản, mỗi lần định xem lại bị chuyện này chuyện kia xen vào. Lần cuối cùng cô nhớ ra định mở kịch bản, hình như là hôm cô uống say…
Sau đó thì hoặc bận hẹn hò với Phó Thời Lễ, hoặc đi dạo với Tạ Vân Đường, hoặc quay quảng cáo, đâu còn thời gian.
Đang nói chuyện, Minh Ý nghe thấy nhân viên ngồi ghế phụ lại mở cửa xuống xe.
Chẳng bao lâu, cửa bên trái lại mở. Người đàn ông dáng cao thẳng, trên mặc hoodie hồng dáng bất đối xứng, dưới là quần đen rách gối, chân đi giày thể thao trắng, cả người toát lên vẻ rạng rỡ, đầy sức sống.
Minh Ý chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt từ từ dịch lên.
Ánh mắt giao nhau.
Minh Ý: “?”
“Anh Chu Dạng, hành lý đã để lên xe rồi, sao anh còn chưa lên?”
Chu Dạng ừ một tiếng, vừa bước dài lên xe vừa cười vẫy tay về phía Minh Ý: “Trùng hợp thế, chị Minh Ý.”
Minh Ý lịch sự gật đầu, mỉm cười: “Đúng là trùng hợp.”
Nói xong, Chu Dạng nhấc chân ngồi thẳng đối diện cô, cười cợt: “Không phiền chị chứ, Minh Ý?”
Minh Ý ngẩng lên liếc một cái, lắc đầu: “Không phiền.”
Vị trí này còn giúp cô che đi một nửa camera, cô mừng còn không kịp, chỉ không rõ camera này có thu tiếng không thôi.
Kệ, miễn che được thì cô thấy thoải mái hơn nhiều, cùng lắm thì nói ít lại.
Ba khách mời buổi sáng đã có mặt, nhân viên lái xe đưa họ đến khách sạn đã đặt trước. Chờ mọi người đủ, tối nay sẽ nghỉ tại khách sạn, sáng mai ban tổ chức sẽ đưa đến homestay ghi hình.
Đến khách sạn, mọi người nhận thẻ phòng ở sảnh rồi tự đi lên tầng.
Vì thang máy chia riêng tầng chẵn và tầng lẻ, nên tới cửa thang máy Minh Ý và Mạnh Trân Trân mỗi người đi một hướng. Thấy vậy, Mạnh Trân Trân ngoái nhìn cô một cái, rồi quay vào thang máy.
Bên kia, Minh Ý cùng Thịnh An Ninh và Chu Dạng với trợ lý của cậu ta, đứng chờ thang máy đối diện.
“Chị Minh Ý, chị ở tầng mấy?”
Chu Dạng chưa bao giờ che giấu thiện cảm dành cho Minh Ý. Dù tỏ tình bị từ chối, cậu ta vẫn mặt dày xưng em, gọi một tiếng “chị Minh Ý” còn thân hơn chị ruột.
Đã vậy, Minh Ý cũng không tỏ ra lạnh nhạt. Dù sao cũng vừa mới cùng nhau quay xong “Nhìn thấy pháo hoa, nhìn thấy anh” không lâu, cô dịu giọng: “Tầng mười hai.”
Nghe vậy, Chu Dạng cúi nhìn thẻ phòng, rồi ngẩng đầu vui mừng: “Ôi! Trùng hợp quá! Em cũng tầng mười hai.”
Đúng lúc đó, cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra.
Minh Ý cười: “Thang tới rồi, lên thôi.”
Tới tầng mười hai, họ bước ra, mỗi người kéo hành lý đi về hướng khác nhau. Trước khi vào lối rẽ, Chu Dạng còn không quên nói: “Chị Minh Ý, có gì cần thì nhớ gọi em nhé!”
Minh Ý gật đầu: “Ừ, vậy tôi cảm ơn trước.”
Dù thực ra cô chẳng có chuyện gì đến mức phải nhờ cậu ta, nhưng người ta đã nói thì vẫn nên cảm ơn cho phải phép.
Cô nhận ra Chu Dạng vốn là chàng trai thẳng thắn, không có ý xấu gì. Có lẽ chỉ thích mẫu con gái như cô — nét đẹp sắc sảo, khí chất lạnh lùng. Trước đây mỗi khi rảnh rỗi, cô từng lướt qua vài tài khoản mà cậu ta theo dõi trên Weibo, ngoài cô, công ty và đối tác, thì ba nữ diễn viên và hai người mẫu kia đều cùng một gu.
Hiểu ra điều đó, Minh Ý cũng không đề phòng nhiều. Dù gì Chu Dạng biết rõ cô đã kết hôn và chồng cô là Phó Thời Lễ, nếu không muốn tự huỷ hoại bản thân thì chẳng đời nào cậu ta nghĩ tới chuyện gì khác.
Huống hồ, Chu Dạng đóng phim từ nhỏ, lăn lộn bao năm mới có vị trí như bây giờ, không đời nào chỉ vì chút k*ch th*ch nhất thời mà đánh đổi tương lai.
Về phòng, Minh Ý tranh thủ xem qua kịch bản, nhưng xem rồi mới biết chẳng khác gì không xem. Cô lật được mấy trang rồi vứt luôn lên tủ đầu giường.
Bữa tối giải quyết ngay tại khách sạn. Dù khách sạn này không sang bằng chỗ hôm trước quay phim, nhưng cũng tạm ổn.
Minh Ý không có thói quen như nhiều cặp khác, vừa xa nhau là nhắn tin hay gọi điện mãi. Cách đây mười tiếng, khi xuống máy bay, cô chỉ báo bình an cho Phó Thời Lễ, còn anh thì ba tiếng sau mới trả lời lại một chữ: “Ừ.”
Chỉ cần trả lời rồi thì Minh Ý cũng không chấp nhặt thêm, dù sao ai cũng có công việc của riêng mình, chẳng thể suốt ngày dán mắt vào điện thoại.
Trước khi đi ngủ, Minh Ý gửi cho Phó Thời Lễ một tin “chúc ngủ ngon”, rồi tiện tay chọn thêm một sticker thỏ con ngủ say đáng yêu gửi cho anh.
Không ngờ đối phương phản hồi rất nhanh.
[Phó Thời Lễ: Sắp ngủ à?]
[Minh Ý: Ừm, em sắp ngủ rồi.]
[Phó Thời Lễ: Ừ, thế em ngủ ngon.]
[Minh Ý: ?]
[Phó Thời Lễ: Sao thế?]
Nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, Minh Ý tức đến mức đảo mắt thật mạnh. Khó khăn lắm mới có lúc hai người có thời gian rảnh, trả lời liên tiếp một mạch, kết quả… chỉ có vậy thôi á?
Bực chết mất!
Cô hít sâu một hơi, thầm niệm trong lòng ba lần: “Không chấp nhặt chó, không chấp nhặt chó, không chấp nhặt chó.” Lặp lại xong mới thấy lòng mình dịu đi đôi chút.
Cô cúi đầu gõ: [Không có gì, ngủ ngon.]
Viết xong liền thoát khỏi WeChat, úp màn hình điện thoại xuống giường.
Một lúc sau, Minh Ý tức khí lại nhấc máy lên xem WeChat, vẫn chỉ thấy thêm đúng một câu “ngủ ngon” từ Phó Thời Lễ. Cơn bực lại dâng trào, cô thẳng tay “một đường” chặn tin nhắn luôn.
Cô cũng chẳng rõ cơn tức này từ đâu ra, chỉ biết là cực kỳ khó chịu. May mà cô và Phó Thời Lễ đã kết hôn, chứ nếu vẫn đang yêu xa thì chắc cô đã nổi điên đòi chia tay mất.
Đặt điện thoại xuống, lòng Minh Ý thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Cô kéo chăn, cuộn mình lại, chưa bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đúng chín giờ, chuông báo thức reo gọi Minh Ý dậy.
Hôm qua có thông báo mười giờ rưỡi tập trung ở dưới sảnh, nên sau khi thức dậy, Minh Ý đi gội đầu, rồi cẩn thận trang điểm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp các khách mời khác, lại còn có Mạnh Trân Trân – kẻ đối đầu không đội trời chung, nên cô tuyệt đối không thể để mình bị lép vế.
Mười giờ hai mươi, Thịnh An Ninh gõ cửa phòng cô đúng giờ.
Cửa vừa mở, Minh Ý xuất hiện trong bộ đồ tweed xanh bạc hà, đi đôi boots trắng cao ngang bắp chân. Mái tóc dài uốn nhẹ buông trước ngực, làn da trắng nõn như phát sáng, khí chất ngọt ngào đạt tới đỉnh điểm.
“Ôi giời ơi——”
Thịnh An Ninh nhìn cô không chớp mắt: “Hôm nay em làm sao đấy? Đổi style à?”
Minh Ý mỉm cười, nháy mắt với cô: “Thế nào? Chị thấy có đẹp không?”
“Đẹp!” Thịnh An Ninh gật đầu lia lịa: “Đẹp muốn xỉu luôn ấy!”
Minh Ý cười: “Vậy là tốt rồi! Mạnh Trân Trân chẳng phải thích đi theo phong cách lạnh lùng sao, thì cứ để cô ta tự đi một mình.”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh mới chợt hiểu lý do hôm nay Minh Ý thay đổi phong cách.
Trước đây, hình tượng và định hướng của Minh Ý và Mạnh Trân Trân khá giống nhau, nên thường bị mấy tài khoản marketing láo lếu lôi ra so sánh. Thêm nữa, Mạnh Trân Trân đôi khi còn bỏ tiền thuê thủy quân bôi xấu Minh Ý, nên hễ có hoạt động nào cả hai cùng tham dự, Minh Ý y như rằng bị fan của đối phương lôi ra dìm cho bằng được.
“Gần tới giờ rồi, xuống đi thôi, kẻo muộn.”
“Vâng.”
Khi Minh Ý bước vào sảnh lớn, gần như mọi người đã có mặt. Chỉ còn Chu Dạng và một cậu trai trạc tuổi cậu ta lững thững vào sau cô.
Người này trông khá quen, nhưng Minh Ý không nhớ ra tên.
Rất nhanh, tiếng của đạo diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Mọi người đã đủ rồi, tôi xin nói vài lời. Trước tiên, chào mừng mọi người đến với ‘Chào đón cuộc sống mới’.”
“Tôi tên Phùng Tiêu, là tổng đạo diễn của chương trình. Sắp tới chúng ta sẽ di chuyển đến ‘Nhà nhỏ cuộc sống mới’. Thời gian gấp nên tôi không dành phần giới thiệu riêng nữa, mọi người có thể làm quen trên xe.”
“Quãng đường khoảng một tiếng rưỡi, nếu không có vấn đề gì thì ba phút nữa xuất phát. Các quản lý và trợ lý có thể ở lại khách sạn.”
“Cuối cùng, mong rằng mọi người sẽ cùng nhau trải qua một tuần vui vẻ và ý nghĩa.”
Yêu cầu không cho trợ lý và quản lý đi cùng cũng chẳng bất ngờ. Không có Thịnh An Ninh ngồi bên, lên xe là Chu Dạng lập tức thả phịch xuống ghế cạnh Minh Ý, vừa ngồi vừa bắt chuyện qua loa.
Đi được nửa đường, Minh Ý mới phát hiện ra tính cách của Chu Dạng cũng khá tốt. Qua Chu Dạng, cô quen biết thêm bốn người nữa ngoài Mạnh Trân Trân. Trong đó, một cô gái làm người mẫu tên là Chu Ngữ Nhiên; hôm nay cùng Chu Dạng đến là một cậu diễn viên tên Mạnh Xuyên; còn một cậu nữa là ca sĩ, tên Lục Kỳ Dương, thần tượng của cậu ta là Diệp Trác.
Minh Ý: “…”
Cô vốn không phải người chủ động bắt chuyện, nhưng ngoại hình ưa nhìn, lại chẳng tỏ ra cao ngạo. Thêm vào đó, có Chu Dạng hoạt náo nên cũng không đến mức rơi vào cảnh gượng gạo. Ai hỏi tới cô thì cô đáp vài câu. Ban đầu còn tưởng một tiếng rưỡi sẽ dài lê thê, nhưng rồi vừa trò chuyện vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã tới nơi.
“Nhà nhỏ cuộc sống mới” nằm ở ranh giới giữa Giang Thành và Vân Thành, ba mặt được núi bao quanh, phong cảnh vô cùng dễ chịu.
Gọi là “Nhà nhỏ cuộc sống mới” nhưng thực ra chỉ là một tầng của homestay trong khu du lịch mà tổ chương trình tạm thời thuê lại. Nơi này mới khai trương, homestay cũng vừa được sửa sang xong, đồ đạc và cách bày trí bên trong đều rất mới.
Lục Kỳ Dương là công tử nhà giàu, có lẽ từ nhỏ sống ở thành phố lớn được nuông chiều nên vừa bước vào đã không kìm được, thấp giọng than: “Chỗ gì mà chim còn chẳng thèm ị, đừng nói là không có mạng nhé?”
Nghe vậy, Chu Dạng bật cười trấn an: “Chắc chắn là có mạng. Homestay to thế này, mấy tầng lận, chắc chắn không chỉ có mình chúng ta, còn khách khác nữa. Thời buổi này mà không lắp mạng thì buôn bán kiểu gì?”
Nghe thế, sắc mặt Lục Kỳ Dương mới khá hơn đôi chút.
“Nhưng cũng chưa chắc đâu.” Chu Dạng cười nhắc: “Quên mất trên kịch bản chương trình đã ghi gì à?”
Trang đầu tiên của kịch bản là phần giới thiệu về chương trình.
《Chào đón cuộc sống mới》 là một chương trình truyền hình thực tế thuộc thể loại trải nghiệm đời sống. Thông qua việc để các ngôi sao tạm rời xa mạng internet và sự ồn ào của đô thị, chương trình mong muốn họ được trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, để cảm nhận một bản thân mộc mạc, gần gũi ngoài ánh đèn sân khấu. Mục đích của chương trình cũng là hy vọng mọi người có thể tìm lại được sự nguyên sơ trong nhịp sống chậm rãi.
Vài giây sau, khoé môi Lục Kỳ Dương khẽ giật, rõ ràng đã nhớ ra.
…
Nhận thẻ phòng xong, mọi người ai về phòng nấy để sắp xếp đồ đạc. Phòng của Minh Ý ở tầng ba, bên phải thang máy, phòng thứ sáu. Cách đó một phòng là chỗ của người mẫu Chu Ngữ Nhiên. Còn phòng của Mạnh Trân Trân nằm bên trái thang máy, không cùng hướng với họ.
Sắp xếp xong, Minh Ý cùng Chu Ngữ Nhiên xuống tầng.
Homestay có bốn tầng, không lắp thang máy, nên gần như không lo chuyện chạm mặt Mạnh Trân Trân ở hành lang. Tâm trạng của Minh Ý vì thế cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi tập hợp dưới sảnh, họ bắt đầu bốc thăm. Từ khâu bốc thăm trở đi sẽ ghi hình toàn bộ.
Cách bốc thăm rất đơn giản: hai người một nhóm, một nam một nữ. Tổng cộng có sáu tờ thăm, chia thành ba ký hiệu A, B, C, đặt ngay ngắn thành hai hàng trên bàn. Ai bốc trúng cùng ký hiệu sẽ thành một nhóm.
Vòng đầu tiên, các cô gái được bốc trước. Trong ba tờ thăm trước mặt, Minh Ý tiện tay lấy tờ gần mình nhất, cúi đầu nhìn chữ cái trên giấy.
Sau đó, Chu Ngữ Nhiên và Mạnh Trân Trân cũng lần lượt bốc xong, đến lượt ba chàng trai.
Theo thứ tự từ trái qua phải, Chu Dạng bốc trước. Cậu ta nghĩ ngợi một lúc rồi với tay lấy tờ ở chính giữa. Tiếp đó, Lục Kỳ Dương và Mạnh Xuyên mỗi người lấy tờ gần mình nhất.
“Bốc xong hết rồi chứ? Giờ mở ra xem, ai cùng chữ cái thì chung nhóm. Thứ tự là A, B, C. Hoạt động sau cũng theo thứ tự này.”
Nói xong, mọi người hồi hộp mở tờ thăm của mình. Mạnh Trân Trân và Mạnh Xuyên cùng bốc được C; Chu Ngữ Nhiên và Lục Kỳ Dương cùng bốc được B.
Chu Dạng cầm tờ A, nhìn sang trái rồi sang phải, không thấy ai giống mình, bèn lẩm bẩm: “A đâu? Đừng nói là—”
Chưa kịp nói hết câu, Minh Ý mím môi, giơ tờ thăm của mình lên: “Ở chỗ tôi.”