—
Ngày hôm trước, phần quay bốc thăm và cảnh quay trên xe đều chỉ tính là đoạn cắt thêm. Chương trình chính thức được ghi hình vào sáng hôm sau.
《Chào đón cuộc sống mới》là một show trải nghiệm thực tế. Nói trắng ra, ở đây không có minh tinh, không có ca sĩ, cũng chẳng có người mẫu. Dĩ nhiên, họ cũng không có tiền. Tất cả mọi người đều là những “người bình thường nhất trong số những người bình thường”, phải dùng sức lao động để đổi lấy tiền.
Nhiệm vụ ngày đầu tiên của ba nhóm đã được đặt sẵn trong hộp nhiệm vụ từ lúc họ còn chưa thức dậy. Tám giờ sáng, mọi người tập trung tại đại sảnh, lần lượt bốc thăm nhiệm vụ.
Theo thứ tự A-B-C, nhóm A của Minh Ý và Chu Dạng rút đầu tiên. Chu Dạng thò tay lấy tấm gần Minh Ý nhất, sau đó nhóm B và nhóm C lần lượt rút hai tấm còn lại.
Ba nhiệm vụ hôm nay lần lượt là: kiếm tiền, đi chợ, và nấu cơm.
Không may, Minh Ý và Chu Dạng rút trúng nhiệm vụ nấu cơm. Nhưng rất nhanh chóng họ đã nhận ra, xui xẻo hơn cả chính là nhóm B với nhiệm vụ “kiếm tiền” — bởi vì tiền họ kiếm được chính là tiền ăn trưa và tối của cả sáu người. Nói cách khác, hôm nay bữa ăn của họ thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào việc nhóm B kiếm được bao nhiêu.
Khi ý thức được điều đó, sắc mặt Lục Kỳ Dương lập tức sụp xuống. Trong ba nhiệm vụ, có vẻ nhẹ nhàng nhất là đi chợ, nhưng nhóm C phải dựa vào số tiền nhóm B kiếm được mà mua, còn nhóm A thì dùng nguyên liệu nhóm C mua về để nấu nướng.
Nhiệm vụ phân xong, mọi người bắt đầu thực hiện. Chu Ngữ Nhiên và Lục Kỳ Dương ra ngoài kiếm tiền, bốn người còn lại dọn dẹp căn nhà trọ họ sẽ ở.
Khu nhà trọ này chia thành hai dãy nam – bắc. Dãy nam vẫn đón khách, còn dãy bắc được cho đoàn chương trình thuê để quay.
Sự thật chứng minh, việc kiếm tiền với thân phận “người thường” đúng là cực kỳ khó khăn. Chu Ngữ Nhiên và Lục Kỳ Dương ra ngoài từ tám giờ rưỡi sáng, đến tận ba giờ chiều mới trở về, mang theo hơn ba trăm tệ.
Về đến nơi, Chu Ngữ Nhiên đưa toàn bộ số tiền hôm nay cho Mạnh Trân Trân.
Mạnh Trân Trân sững người nhìn nắm tiền lẻ trên tay: mười tệ, năm mươi, hai mươi, thậm chí còn có cả một tệ và năm hào.
Ngẩn ra vài giây, Mạnh Trân Trân kinh ngạc buột miệng: “Hai người ra ngoài cả một ngày trời mà chỉ kiếm được chừng này thôi á?”
Lục công tử đi cả ngày đã mệt rã rời, nghe vậy thì cau mày, lạnh nhạt cười: “Chê ít thì tự đi mà kiếm.”
Từng chữ lạnh lùng, rõ ràng mang theo sự bực tức.
“Cậu—”
Mạnh Trân Trân vốn định bật lại, nhưng nghĩ đến chuyện đang ghi hình, hơn nữa dạo này cô ta chẳng có lịch trình nào, được phía sau bỏ tiền nhét vào chương trình này, nên đành phải nhịn.
Nghĩ vậy, Mạnh Trân Trân nén giận, lườm Lục Kỳ Dương một cái, bóp chặt số tiền trong tay, quay sang Mạnh Xuyên nói: “Còn không mau đi, đói cả ngày rồi.”
Chẳng rõ câu ấy nhắm vào ai.
Nghe vậy, Mạnh Xuyên cau mày, quay đầu liếc Lục Kỳ Dương một cái, rồi mới bước theo Mạnh Trân Trân, dù sao cũng là chung nhóm.
Người đi khỏi, Lục Kỳ Dương ngẩng đầu, khinh khỉnh liếc bóng hai người thấp thoáng ngoài cửa kính, bật cười lạnh.
Cả đời cậu ta chưa từng thấy ít tiền đến vậy. Hôm nay vất vả cật lực cả ngày, kiếm được ngần ấy tiền đã đủ chán nản, về lại còn bị Mạnh Trân Trân khích bác, một ngày đúng là chán đến cực điểm.
Nghĩ vậy, Lục Kỳ Dương chống tay lên thành ghế, đứng dậy khỏi sofa, giọng khàn khàn: “Mấy người cứ làm đi, tôi lên tắm cái, có gì thì gọi.”
Nói xong, cậu ta quay người đi thẳng lên tầng.
Đợi cậu ta đi rồi, Minh Ý mới ngẩng lên, nhìn Chu Ngữ Nhiên cũng lấm lem bụi bặm: “Hai người kiếm tiền bằng cách nào thế?”
Chu Ngữ Nhiên im lặng hồi lâu, mím môi: “Bán nghệ.”
“?”
Chu Ngữ Nhiên cũng không ngờ, mình — một sinh viên ưu tú của Học viện múa, đồng thời là người mẫu tuyến đầu — lại có ngày phải ra đường bán nghệ kiếm tiền.
Nói xong, cô ấy khoát tay: “Tôi cũng lên tắm với nghỉ ngơi chút, có gì cần thì gọi tôi.”
Minh Ý gật đầu: “Ừ, cậu mau nghỉ đi, trước bữa tối tôi sẽ lên gọi.”
Chu Ngữ Nhiên gật đầu: “Cảm ơn.”
Nói rồi, cô ấy xoay người lên lầu.
Tại chỗ, Chu Dạng bật cười: “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao Lục Kỳ Dương vừa rồi lại cứ như thùng thuốc súng, chạm cái là nổ.”
Minh Ý ngẩng đầu: “Vì sao?”
“Chị không nghe Chu Ngữ Nhiên nói à? Hai người họ bán nghệ cả ngày mà chỉ kiếm được hơn ba trăm tệ, vừa rồi còn bị Mạnh Trân Trân chê bai.”
Nói đến đây, Chu Dạng bĩu môi: “Ngữ Nhiên vốn là sinh viên xuất sắc khoa múa A, học cùng khóa với em, còn Lục Kỳ Dương thì khỏi bàn, ca sĩ tuyến đầu, một buổi hòa nhạc ba tiếng cũng phải kiếm được ít nhất tám con số.”
“Chị còn không nghe thấy sao? Vừa rồi lúc cậu ta quát Mạnh Trân Trân, giọng khàn cả đi.”
Nghe vậy, Minh Ý mới phản ứng lại: “Ý cậu là… Lục Kỳ Dương hát cả ngày, mà chỉ kiếm được có ba trăm tệ thôi á?”
Chu Dạng gật đầu: “Đại khái là vậy.”
“…”
Chẳng trách Mạnh Trân Trân bị ăn mắng.
–
Căn nhà nhỏ cách chợ trung tâm ba cây số, Mạnh Trân Trân và Mạnh Xuyên đi mãi đến tận chiều tối mới xách về mỗi người hai túi rau cùng ít gia vị, gạo và mì.
Đặt đồ xuống xong, Mạnh Trân Trân chẳng nói một câu liền quay người lên lầu, vẫn là Mạnh Xuyên lấy từng món từng món ra khỏi túi giúp Chu Dạng và Minh Ý.
Minh Ý đón lấy túi gạo Mạnh Xuyên đưa qua, dịu giọng: “Cậu lên nghỉ trước đi, đợi cơm xong tôi sẽ nhắn trong nhóm gọi mọi người xuống ăn.”
Mạnh Xuyên ngượng nghịu cười: “Vâng, vậy cảm ơn chị Minh Ý.”
Minh Ý: “Không có gì đâu.”
Thu dọn xong đống rau mới mua, Minh Ý đứng trong bếp mà thấy khó xử. Bảo ăn thì chẳng ai bằng cô, nhưng đến lúc nấu nướng…
Thấy thế, Chu Dạng bật cười: “Không sao, để em làm cho. Chị Minh Ý chỉ cần rửa rau, phụ em chút việc lặt vặt là được.”
Minh Ý ngẩng lên: “Cậu biết nấu cơm à?”
Chu Dạng nhướng mày: “Tất nhiên.”
Trong vòng nửa tiếng sau, Chu Dạng làm xong hai món: khoai tây xào sợi và trứng xào cà chua. Minh Ý thì lo rửa rau, rửa cà chua, bưng đồ ra bàn. Dù sao sáu người thì ít nhất cũng phải bốn món mới đủ ăn.
Tiếp đó, Chu Dạng dùng miếng thịt duy nhất làm món thịt xào chua ngọt, thêm món canh rau chân vịt nấu trứng. Một mặn hai rau một canh, coi như là bữa cơm tử tế nhất cậu ta có thể nấu, bởi Mạnh Trân Trân và Mạnh Xuyên chẳng mua được gì nhiều.
Nấu nướng xong cũng đã bảy giờ tối. Không biết từ khi nào Chu Ngữ Nhiên và Lục Kỳ Dương đã xuống lầu.
Thấy hai bóng dáng đang bận rộn trong bếp, Chu Ngữ Nhiên len lén tắt mic, không kìm được khẽ nói với Lục Kỳ Dương: “Cậu có thấy hai người kia rất có cảm giác cp không?”
Nghe vậy, Lục Kỳ Dương nhướng mày, quan sát kỹ hai người trong bếp vài giây rồi bật cười: “Có chút đấy.”
“Đúng không!!”
Chu Ngữ Nhiên hứng khởi hẳn: “À đúng rồi, cậu có xem bộ ‘Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh’ đang chiếu rầm rộ dạo gần đây không? Lúc ấy tôi cày phim mà cứ ghép cặp hai người này, thích cực!”
“Ghép cặp?”
Chu Ngữ Nhiên gật đầu: “Ừ, cp của họ tên là ‘Vãn Yến’, là ghép từ tên nhân vật của Minh Ý với Chu Dạng trong phim đó. Nghe hay không?”
Lục Kỳ Dương bật cười: “Cũng hay.”
Một ngày cùng nhau trải qua đủ chuyện, cậu ta đối với cô gái tưởng chừng yếu ớt này cũng thay đổi hẳn cách nhìn, không ngại thuận miệng theo cô nói.
Bên kia, Minh Ý bưng bát canh rau chân vịt cuối cùng ra bàn, mới phát hiện Chu Ngữ Nhiên và Lục Kỳ Dương đã đứng ở chân cầu thang. Tưởng họ mới xuống, cô vẫy tay: “Cơm nước xong rồi, mau qua ăn thôi.”
Nói xong, cô lại cúi đầu nhắn trong nhóm một câu, chẳng bao lâu sau Mạnh Trân Trân và Mạnh Xuyên cũng lần lượt xuống lầu.
Tay nghề của Chu Dạng không tệ, mấy món đơn giản mà nấu cũng ra vị ngon khác biệt, cả bữa ăn coi như yên lành trôi qua.
Vì cơm là Chu Dạng nấu nên Minh Ý chủ động giành phần rửa bát. Ăn xong, Chu Ngữ Nhiên ở lại giúp cô, còn Chu Dạng thì cùng Lục Kỳ Dương lên lầu.
Minh Ý và Chu Ngữ Nhiên hợp nhau, rửa bát nhanh gọn rồi cùng nhau lên phòng.
Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua trong bận rộn.
Cũng vào tối hôm đó, chín giờ, chương trình đã tung trailer.
Ngay từ khi thấy danh sách khách mời có Minh Ý và Chu Dạng, fan cp đã nhốn nháo rồi. Đến khi trailer công bố phân nhóm, fan cp lập tức bùng nổ, siêu thoại “Vãn Yến cp” náo nhiệt như tết.
[Aaaa tôi không nằm mơ chứ, thật sự có hậu trường của Vãn Yến cp sao???]
[Dù là mơ cũng đáng, tôi thà cả đời không tỉnh luôn!!!]
[Aaaa mong chờ Vãn Yến cp tái hợp quá đi!!!]
[Trời ơi Vãn Yến cp là thật đó trời!!!!]
Sự phấn khích của fan cp cũng giúp cho “Chào đón cuộc sống mới” thêm độ hot, tối đó chương trình leo thẳng lên top 10 hot search.
Đạo diễn chương trình hiển nhiên nhìn ra vấn đề, lập tức cắt riêng phân đoạn của Minh Ý và Chu Dạng, tính toán dùng cp này để marketing.
Thực tế chứng minh nước cờ này rất đúng. Nửa tập đầu tiên phát sóng, rating vượt xa kỳ vọng, tám mươi phần trăm nhiệt độ đến từ fan cp của Minh Ý và Chu Dạng.
Ở một nơi khác, văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất tập đoàn Phó thị, Phó Thời Lễ nhìn xuống bình luận trên Weibo, chau mày hỏi: “Rốt cuộc đây là cái chương trình gì?”
Tần Xuyên dè dặt: “Là show trải nghiệm cuộc sống ạ.”
Phó Thời Lễ nhíu mày càng chặt, khẽ cười lạnh: “Không biết còn tưởng là show hẹn hò.”
Từ video và phần quảng bá trên Weibo, không khó để nhìn ra chương trình đang mượn cp của Minh Ý và Chu Dạng trong phim trước để câu kéo.
Ngay sau đó, anh đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt căn dặn: “Gỡ hot search đi, đặt vé máy bay cho tôi về Giang Thành, càng sớm càng tốt.”
Thoắt cái, nửa chặng đường ghi hình đầu tiên đã trôi qua, bốn ngày ở căn nhà nhỏ nhìn chung cũng khá dễ chịu, trải nghiệm được nhiều điều mới mẻ.
Tối hôm ấy, Minh Ý như thường lệ vào phòng tắm. Nhà trọ không có bồn tắm, mấy hôm nay cô cũng đành tạm bợ. Tắm xong, cô dưỡng da đơn giản, tuy không đầy đủ như ở nhà nhưng có còn hơn không.
Từ phòng tắm đi ra, Minh Ý vừa mở Weibo vừa ngồi lên giường.
Nghe nói chương trình đã chiếu mấy hôm, cô chưa có dịp xem.
Vừa mở Weibo, cô liền thấy hot search có “Chào đón cuộc sống mới”, nằm trong top 10.
Minh Ý hơi ngẩn ra, không ngờ chương trình lại hot đến vậy.
Đang nghĩ, cô bấm vào, mở bình luận. Còn chưa kịp đọc kỹ thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Minh Ý ngẩng lên: “Ai đấy?”
Bên ngoài không đáp, lại gõ hai cái.
Cô cau mày, đứng dậy đi ra. Nhà trọ này không có người ngoài vào được, số phòng của cô chỉ có Chu Ngữ Nhiên biết, chắc cô ấy đến tìm.
“Ra ngay đây.” Minh Ý vừa nói vừa đi tới: “Là Chu Ngữ Nhiên à?”
Nói xong, cô đưa tay mở cửa.
Hành lang hơi tối, nhưng chỉ thoáng chốc cô đã nhận ra người đàn ông đứng trước cửa là ai.
Áo sơ mi đen, anh khoác hờ chiếc áo vest màu sẫm trên cánh tay, dáng vẻ thảnh thơi, cổ áo sơ mi mở lơi, lộ ra xương quai xanh sắc nét. Ánh đèn mờ tối hắt lên gương mặt điển trai lạnh lùng của anh.
Hơi thở Minh Ý khựng lại.
Thoáng chốc, cô mới hoàn hồn, bật thốt: “Phó Thời Lễ? Sao anh lại—”
Câu chưa dứt, người đàn ông đã đưa tay mạnh mẽ đẩy cô vào trong. Ngay sau đó, cánh cửa bị anh dùng chân đóng sập, eo cô bị siết chặt, ép thẳng lên cánh cửa.
“Lại chặn anh nữa? Hửm?”
Giọng anh khàn khàn, mang chút thô ráp, nghe vừa gợi cảm vừa áp lực, mơ hồ như một lời đe dọa.
Tim Minh Ý như hẫng mất một nhịp. Chỉ là ngoài xao động, còn có chút chột dạ.
Lần trước chặn Phó Thời Lễ, sau đó vì bận tối mắt nên cô quên béng. Nào ngờ anh lại đích thân đến “tính sổ”.
Vài giây sau, Minh Ý rụt rè giơ điện thoại lên, ngẩng đầu, môi cong cong, giọng vừa nhỏ vừa ngoan: “Nếu em nói là lỡ tay… anh có tin không?”
Phó Thời Lễ cúi mắt, ánh nhìn chậm rãi lướt trên gương mặt cô, nhàn nhạt đáp: “Em nghĩ sao?”
Nói rồi, anh giật lấy điện thoại từ tay cô, cúi xuống liếc qua.
Ngừng hai giây, anh nhíu mày, đọc thành tiếng bình luận đang đứng đầu:
“Vãn Yến cp là thật?”