—
Minh Ý sững người, dường như chưa kịp hiểu: “Cái gì?”
Phó Thời Lễ ung dung xoay màn hình điện thoại về phía cô, đặt trước mặt, nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp mà bình thản lặp lại: “Diệp Yến cp là thật.”
“……”
Nhìn rõ hàng chữ trên màn hình, Minh Ý chỉ hận không thể đào ngay cái hố mà chui xuống. Không có gì khó xử hơn tình cảnh lúc này.
“Ừm… cái này, em có thể giải thích.”
Sắc mặt Phó Thời Lễ thoáng trầm xuống, ánh mắt vẫn bất động dừng trên gương mặt cô, im lặng, như đang chờ đợi lời tiếp theo.
Thấy vậy, Minh Ý vội vàng giải thích: “Là thế này, Diệp Yến cp là tên ghép của nam phụ và nữ phụ trong bộ phim vừa rồi em quay. Vì phim đang hot nên fan CP mới cuồng nhiệt vậy thôi…”
Ngừng lại một chút, cô dè dặt bổ sung: “Em cũng chỉ vừa tới mới biết Chu Dạng cũng tham gia chương trình này. Chẳng lẽ lại chỉ vì chuyện này mà hủy hợp đồng? Khoản tiền bồi thường lớn lắm đấy.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ nâng mắt, ánh nhìn chậm rãi trượt từ gương mặt cô xuống, cuối cùng dừng lại trên bàn tay đang bị anh giữ chặt.
Anh nhìn vài giây, sau đó khẽ bật cười thấp giọng: “Nếu anh nhớ không nhầm, chiếc nhẫn kim cương trên tay Phó Phu nhân đây trị giá tám mươi triệu.”
Ngừng một thoáng, ánh mắt anh lại rơi xuống gương mặt Minh Ý, thản nhiên cất tiếng: “Hơn nữa, hình như anh đây vẫn chưa đến mức không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng cho vợ.”
Ý trong lời, toàn là mỉa mai cái cớ vụng về cô vừa đưa ra.
Minh Ý: “……”
Hôm nay người này sao cứ thích chấp nhặt thế chứ.
Một lát sau, Minh Ý mím môi, dứt khoát: “Được rồi, em nói không lại anh. Thế anh nói xem phải làm sao?”
Nũng nịu làm bộ làm tịch vốn là sở trường của cô.
Thấy vậy, khóe môi Phó Thời Lễ khẽ cong, nụ cười nhàn nhạt: “Vậy thì dễ thôi.”
Giọng đàn ông trầm thấp, lạnh lùng: “Chúng ta công khai luôn đi, Phó Phu nhân thấy sao?”
“Không được!”
Minh Ý chẳng kịp nghĩ ngợi đã phản bác ngay: “Trước đây đã nói rõ là hôn nhân bí mật rồi! Anh không được nuốt lời!”
Phó Thời Lễ nhướn mày, dáng vẻ vẫn thư thái nhàn nhã: “Trước kia còn gọi là vợ chồng plastic cơ mà.”
“……”
Minh Ý: “Cũng không được! Em đã hứa với bố rồi, trừ phi anh muốn thấy ông ấy đuổi em ra khỏi nhà.”
“Thế thì vừa hay.” Phó Thời Lễ bật cười khẽ: “Anh nuôi em.”
“……”
Minh Ý đảo mắt: “Ai thèm anh nuôi.”
“Dù sao thì em mặc kệ, trước khi em giành được ảnh hậu thì anh đừng mơ công khai.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướn mày: “Thật sao?”
Minh Ý gật đầu, giọng kiên định khác thường: “Thật!”
Một lát sau, Phó Thời Lễ chậm rãi: “Không công khai cũng được.”
Minh Ý còn chưa kịp mừng thì đã nghe anh bổ sung: “Nhưng anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Phó Thời Lễ cúi đầu, từ tốn nghiêng sát lại gần, hơi thở nóng ấm phủ lên mặt cô.
Vài giây sau, giọng nam trầm thấp vang lên, chậm rãi từng chữ: “Không được ở quá gần người đàn ông khác, anh sẽ ghen.”
Nghe xong, tim Minh Ý bỗng hụt mất một nhịp.
Anh vừa nói gì?
Ghen ư?
Cô không nghe nhầm chứ? Phó Thời Lễ thật sự nói anh sẽ ghen??
Sực tỉnh, khóe môi Minh Ý không nhịn được cong lên, ánh mắt sáng rực ý cười. Cô vòng tay khẽ ôm cổ anh: “Anh vừa nói gì, nói lại lần nữa đi.”
Phó Thời Lễ nhìn cô vài giây, thấy dáng vẻ vui sướng khôn xiết của cô, bỗng cũng muốn chiều theo.
Giọng anh trầm thấp, một tay siết chặt eo cô: “Anh nói, em không được ở gần người đàn ông khác, không được để người khác đồn thổi, anh sẽ ghen.”
Cảm nhận được sức lực nơi vòng eo, tim Minh Ý lại lỡ mất một nhịp, trong lòng dâng lên cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích.
Chẳng lẽ là…
Dù đã kết hôn một thời gian nhưng giữa họ cùng lắm cũng chỉ dừng ở hôn và ôm. Ngay cả khi ngủ chung giường, Phó Thời Lễ cũng chưa từng đi quá giới hạn.
Chẳng phải người ta vẫn nói, đàn ông khi ghen thì tính chiếm hữu đặc biệt mạnh mẽ sao?
Chỉ tiếc nơi này không phải khách sạn sang trọng năm sao, mà chỉ là một nhà trọ nhỏ xập xệ. Để cô hoàn thành chuyện trọng đại của đời người ở đây, quả thật hơi… khó chấp nhận.
Nhưng…
Nghĩ kỹ lại, nếu là Phó Thời Lễ, dường như cũng không khó để tiếp nhận.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, hơi thở Minh Ý đã trở nên gấp gáp. Cô ngẩng đôi mắt long lanh ánh nước, ngón tay mảnh mai quấn lên cà vạt anh, dáng vẻ quyến rũ mê hoặc: “Vậy Phó tổng ghen thì muốn gì?”
Ánh mắt Phó Thời Lễ thoáng u tối, giữ chặt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, bật cười lạnh: “Muốn phong sát hết bọn họ.”
“……”
—
Một tiếng sau, Phó Thời Lễ mới từ phòng tắm đi ra.
Khi ấy, Minh Ý đang ngoan ngoãn ngồi quỳ trên giường, thấy anh bước ra liền đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu mỉm cười vẫy tay, giọng ngọt ngào như tẩm mật: “Anh Thời Lễ, anh tắm xong rồi à~”
Bước chân Phó Thời Lễ khựng lại, mắt khẽ cụp xuống, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, đi về phía cô: “Còn chưa ngủ?”
Ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh ngây thơ mờ sương của Minh Ý như ngấn đầy làn nước xuân: “Em chờ anh đấy~”
Nghe vậy, sống lưng Phó Thời Lễ bỗng cứng lại.
Nói thật, việc Minh Ý đột nhiên dùng giọng điệu ngọt ngào như thế khiến Phó Thời Lễ nhất thời có chút không quen, dù sao thì trước đây mỗi lần cô gọi anh bằng giọng này, gần như đều là đang có ý đồ xấu.
Hoàn hồn lại, Phó Thời Lễ cúi người ngồi xuống, tiện tay đặt chiếc khăn đang lau tóc sang một bên, hờ hững đáp: “Đúng lúc lắm, vậy chúng ta tiếp tục tính nốt món nợ khi nãy còn chưa xong.”
“……”
Nghe vậy, cánh tay Minh Ý vừa thăm dò đưa ra liền khựng lại giữa không trung, tiến không được mà rút cũng chẳng xong, vô cùng lúng túng.
Phó Thời Lễ cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở WeChat, tìm đến liên hệ được ghim trên cùng rồi gửi qua một ký hiệu.
Quả nhiên không xuất hiện dấu chấm than đỏ như dự đoán. Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Động tác cũng nhanh đấy.”
Minh Ý mím môi, trong lòng thầm reo hò. Cô biết ngay là sau khi tắm xong đi ra, Phó Thời Lễ thế nào cũng sẽ tính sổ vụ cô cho anh vào danh sách đen. May mà cô đã kịp cho anh ra khỏi danh sách đó, nếu không thì giờ chẳng biết anh sẽ hạch tội cô kiểu gì nữa!
Nghĩ đến đây, Minh Ý bỗng nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn sang: “Em còn chưa hỏi anh, sao tự dưng anh lại tới đây?”
“Còn nữa, anh vào kiểu gì vậy? Em nhớ dưới tầng có hệ thống kiểm soát an ninh ở cửa mà?”
Phó Thời Lễ hờ hững ngước mắt: “Anh muốn gặp em, một cái cửa bé tí thì ngăn nổi anh chắc?”
“……”
Tim Minh Ý lỡ mất một nhịp. Trời ơi, từ bao giờ anh lại biết nói mấy lời này thế!
Cô khẽ điều chỉnh lại cảm xúc, nhớ tới chuyện chính: “Thế anh vào không bị ai phát hiện đấy chứ?”
Người đàn ông hơi nhướng mí mắt, hờ hững thốt ra một chữ: “Không.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Minh Ý thở phào: “Miễn là không ai nhìn thấy là được.”
Thấy vậy, Phó Thời Lễ cau mày nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Em sợ gì? Anh là người không thể gặp hay em là người không thể gặp?”
“……”
Biết anh nghĩ nhiều, Minh Ý kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên không phải rồi. Chẳng phải em vừa mới nói với anh rồi còn gì. Hơn nữa trước đây trên mạng còn từng có tin đồn nói chúng ta có quan hệ mờ ám. Nếu chẳng may bị ai nhìn thấy, thì với anh và hình ảnh của tập đoàn Phó thị đều không hay chút nào, đúng không?”
Lý do kéo đi cũng xa thật.
Phó Thời Lễ bật cười khẽ, một tay chống lên đệm phía sau, chậm rãi ngẩng mắt. Ánh nhìn hờ hững rơi trên gương mặt cô, yên lặng dừng lại vài giây, rồi đưa tay, đầu ngón tay thong thả lướt theo đường nét khuôn mặt cô, giọng nhàn nhạt: “Chúng ta… không có quan hệ mờ ám sao?”
Minh Ý: “……”
Chuyện xảy ra tiếp theo, chính bản thân Minh Ý cũng chẳng hiểu sao. Có lẽ là Phó Thời Lễ muốn dùng hành động để chứng minh cho cô thấy giữa họ có hay không “quan hệ mờ ám”, hoặc cũng có thể là do cơn ghen của “ông cụ non” kia nổi lên.
Mặc dù Phó Thời Lễ mới hai mươi bảy tuổi, hoàn toàn chẳng phải già.
Chỉ là, đến khi Minh Ý hoàn hồn trở lại, thì đã bị Phó Thời Lễ ép xuống giường, hôn đến mức choáng váng.
Cô khó khăn lắm mới tìm được một kẽ hở, vội đưa tay đẩy anh ra xa: “Đợi đã!”
“Đợi gì?”
Đôi mắt người đàn ông tối sẫm, hơi thở rõ ràng nặng nề hơn nhiều, giọng nói cũng khàn hẳn đi.
“Cái đó…”
Minh Ý mím môi, dù thân thiết thế này rồi nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Ấp úng mãi, cô mới lắp bắp: “Cái đó… hình như chỗ nghỉ này cách âm không tốt, hơn nữa…”
Phó Thời Lễ thấu hiểu, nhìn gương mặt đã đỏ bừng của cô, cố tình trêu chọc: “Hơn nữa gì?”
Minh Ý cắn môi, dứt khoát liều mình: “Hơn nữa chúng ta không có… cái đồ phòng tránh…”
Nghe xong, Phó Thời Lễ khẽ bật cười trầm thấp.
Anh cúi đầu, dịu dàng hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng trầm ấm, vương vấn: “Hôm nay chúng ta không làm.”
“Thế anh…”
Má Minh Ý nóng bừng, chẳng lẽ lại do cô nghĩ nhiều?
Còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Phó Thời Lễ đã bao lấy mu bàn tay cô, vừa chậm rãi dẫn dắt xuống dưới, vừa dịu giọng dụ dỗ bên tai: “Nhưng, có thể dùng cách khác.”
Tim Minh Ý hẫng một nhịp thật mạnh.
Sự thật chứng minh, có những người ngoài mặt trông chỉnh tề, lịch thiệp như tinh anh, nhưng thực chất——
Gương mặt Minh Ý ngày càng nóng bừng, toàn thân nhẹ bẫng như dẫm trên mây. Đầu ngón tay nóng rẫy, nửa người phải như có luồng điện chạy qua.
Phó Thời Lễ giữ lấy bàn tay còn lại của cô, nâng niu đặt lên ngực mình như bảo vật, tay kia thì không nhanh không chậm dẫn dắt từng chút.
Minh Ý mơ mơ màng màng, cho đến khi sự ẩm ướt lành lạnh lan ra đầu ngón tay, cô mới bừng tỉnh.
Phó Thời Lễ ở phía sau, cả người mang vẻ khoan khoái, thoải mái. Anh ôm lấy cô từ sau lưng, chậm rãi rửa tay cho cô.
“……”
Hôm nay Minh Ý cuối cùng cũng hiểu thế nào là “người nho nhã nhưng tâm lại chẳng trong sáng”.
Một giây trước còn giống như yêu ma muốn kéo cô vào biển d*c v*ng, giây sau lại có thể bày ra dáng vẻ chín chắn, đường hoàng, tự tay rửa tay cho cô!!!
Hóa ra trước giờ, sự hiểu biết của cô về Phó Thời Lễ vẫn quá nông cạn!
“Được rồi, rửa sạch rồi, lau tay đi.”
Giọng nam trầm thấp, lạnh mát bên tai kéo cô về thực tại.
Minh Ý ngẩng đôi mắt còn phủ sương mờ, trong gương trừng anh một cái, rồi cúi đầu cẩn thận đưa tay lên gần mũi ngửi.
Hương hoa lan chuông ngọt dịu của nước rửa tay lan tỏa, mát lành.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ lấy khăn bọc lấy bàn tay còn lơ lửng của cô, từng chút lau khô, dịu giọng an ủi: “Yên tâm, anh đã rửa kỹ nhiều lần rồi, chắc chắn không còn mùi.”
Không nói thì thôi, càng nói Minh Ý càng thấy tủi thân. Trước kia chỉ nghe kể, nào ngờ chuyện này lại…
“Hu hu, tay em…”
“Bẩn rồi!!!”
“Anh phải trả lại cho em đôi tay sạch sẽ cơ, hu hu hu.”
Nghe vậy, khóe môi Phó Thời Lễ khẽ cong, từ trong gương liếc nhìn cô một cái, rồi cúi đầu sát bên tai cô.
Giọng nói trầm thấp, vương vấn: “Chuyện mà vợ chồng có thể làm, đâu chỉ có vậy.”