Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 64

Thời gian ở căn nhà nhỏ trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến gần hồi kết của buổi quay đầu tiên.

Buổi trưa, sau khi kết thúc ghi hình, xe của chương trình lại đưa mọi người về khách sạn trước đó.

Tối qua Thịnh An Ninh đã nhắn WeChat cho Minh Ý, nói rằng đã đặt vé máy bay chiều nay về Lệ Thành. Ngày mai, thảm đỏ lễ trao giải Tinh Quang có một suất bị bỏ trống, vừa khéo để cô bổ sung. Giờ đây, Thịnh An Ninh đã thu dọn xong hành lý hai người để lại trong khách sạn, đứng chờ Minh Ý ở cửa.

Chỉ là, đứng cùng ở cửa còn có quản lý của Mạnh Trân Trân – Chu Hằng.

Thịnh An Ninh trước kia tuy không quen Chu Hằng, nhưng vì quan hệ giữa Minh Ý và Mạnh Trân Trân nên bây giờ cũng thành nước lửa khó dung. Từ xa đã nhìn ra cái kiểu khinh khỉnh sắp tràn khỏi màn hình kia.

Có lẽ từ xa đã thấy hai người đang đứng trước cửa, lúc xuống xe, Mạnh Trân Trân cố ý chen lại gần, nhân cơ hội lấy hành lý, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Cô cũng định tham gia lễ trao giải Tinh Quang sao?”

Chưa đợi Minh Ý lên tiếng, đã nghe Mạnh Trân Trân hừ lạnh một tiếng, giọng chua ngoa hết mức: “Không ngờ Phó tổng còn nâng đỡ cô đến thế cơ đấy.”

Nói xong, cô ta cố tình kéo mạnh vali ra trước, như thể thế là chiếm được chút lợi thế vậy.

Minh Ý chỉ biết trợn mắt bất lực. Cái tính “chó dại” của Mạnh Trân Trân dạo này lại tăng cấp, cô có trêu chọc gì cô ta đâu? Sao hễ gặp là cô ta lại phát điên?

Đang nghĩ, tay Minh Ý bỗng nhẹ bẫng, chiếc vali chưa kịp kéo ra đã bị Thịnh An Ninh thuận tay nhấc xuống đất.

“Chị An Ninh.”

Thịnh An Ninh nói: “Chị cũng vừa nhận được tin, Mạnh Trân Trân cũng sẽ tham dự lễ trao giải Tinh Quang ngày mai.”

Nói rồi, cô khẽ bĩu môi: “Chống lưng của cô ta cũng thật chịu khó, nửa năm nay không có lấy một tác phẩm, công ty chỉ có hai suất mà vẫn nhường được cho cô ta.”

Minh Ý nhún vai, chẳng mảy may bận tâm: “Kệ cô ta, em chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng.”

“Lúc nãy cô ta nói gì với em đấy?”

“…”

Minh Ý nhớ lại: “Cô ta nói không ngờ Phó Thời Lễ lại nâng đỡ em đến vậy.”

Thịnh An Ninh: “…”

“Đúng là thần kinh.”

Chiều tối, Minh Ý và Thịnh An Ninh đáp xuống Lệ Thành.

Kể ra cũng lạ, rõ ràng Thịnh An Ninh không đặt cùng chuyến với Mạnh Trân Trân, nhưng máy bay họ đi bị chậm hai tiếng vì sửa linh kiện, kết quả lúc lấy hành lý lại chạm mặt.

Sân bay người đông, tạp nham, tuy Mạnh Trân Trân không thể làm gì, nhưng chỉ cần cái kiểu nhìn đời qua lăng kính đen, nghĩ ai cũng như mình – bất chấp thủ đoạn để leo lên – đã đủ khiến người ta thấy chán ghét.

Minh Ý không nán lại lâu. Lấy xong hành lý, cô và Thịnh An Ninh tách nhau ra. Cô vẫn chưa báo với Phó Thời Lễ chuyện mình về hôm nay, giờ tính tới công ty anh, cho anh bất ngờ.

Lên xe rồi, Minh Ý định gửi WeChat cho anh để hỏi anh có rảnh không. Nhỡ đâu giống lần trước, anh lại đang họp, cô sẽ phải ngồi chờ trong văn phòng, buồn chết đi được.

Xoá xoá sửa sửa mãi, cuối cùng Minh Ý chỉ gửi một câu ngắn gọn:
[Phó tổng ăn trưa chưa?]

[Phó Thời Lễ: Chưa.]

[Phó Thời Lễ: Sao vậy?]

Phản hồi nhanh thế?

Minh Ý ngẩn ra, chẳng phải nghĩa là anh không bận sao? Ít nhất không phải đang họp.

Hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhắn: [Không có gì, em hỏi vậy thôi.]

Trong phòng tiếp khách, Phó Thời Lễ cúi mắt nhìn dòng chữ trên màn hình, khẽ nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ.

[Phó Thời Lễ: Nhớ anh rồi à?]

Từ sau lần vô tình “bỏ bom” Minh Ý, Phó Thời Lễ dù họp cũng mang theo điện thoại, để chắc rằng khi cô cần, anh sẽ trả lời ngay.

Rất nhanh, điện thoại trên bàn lại sáng.

[Minh Ý: Bớt tự luyến đi.]

[Phó Thời Lễ: Thật không?]

[Minh Ý: Thật.]

[Phó Thời Lễ: Nhưng anh nhớ em rồi.]

Nhìn dòng chữ trong khung chat, tai Minh Ý bất giác nóng bừng.

Cô không trả lời nữa, mắt đã dừng lại trên toà nhà Tập đoàn Phó Thị ngay phía trước.

Xuống xe, Minh Ý gọi cho Tần Xuyên, còn dặn kỹ đừng để Phó Thời Lễ biết cô sang.

Tần Xuyên nhận lời, chẳng bao lâu đã xuống đón.

Lần này, Minh Ý đã quen đường, đi thẳng thang máy chuyên dụng của tổng tài. Khi cửa thang vừa khép, cô mới hờ hững hỏi: “Phó tổng các anh đang làm gì thế?”

Tần Xuyên: “Phó tổng đang ở phòng tiếp khách.”

“Phòng tiếp khách?”

Nghe vậy, Tần Xuyên gật đầu: “Vâng, thưa phu nhân. Hôm nay có một bản hợp đồng cần Phó tổng trực tiếp tham dự.”

“Bàn công việc mà còn trả lời nhanh thế à?” Minh Ý lẩm bẩm.

Không lâu sau, thang máy tới tầng cao nhất. Minh Ý đã quen lối, bước ra, đi về hướng phòng tổng giám đốc: “Phó tổng bên đó còn bao lâu nữa?”

Tần Xuyên: “Chắc cũng nhanh thôi.”

Minh Ý gật đầu: “Ừm.”

Trước khi đẩy cửa, cô còn dặn thêm: “À, ah tuyệt đối đừng để Phó tổng biết tôi sang đây.”

Tần Xuyên khẽ cúi, kính cẩn: “Phu nhân cứ yên tâm.”

Minh Ý gật đầu, kéo vali đi vào.

Lần trước tới vội, lại thêm quan hệ khi ấy còn gượng gạo, cô chưa có dịp nhìn kỹ văn phòng Phó Thời Lễ. Hôm nay mới biết, trong phòng làm việc còn có một phòng nghỉ nhỏ, chỉ là cửa giấu sau bức tranh, thường ngày khó để ý.

Cô rón rén đưa tay đẩy cửa, tim đập thình thịch, cứ như sắp mở ra một thế giới mới.

Kết quả, bên trong chẳng có gì lạ, chỉ có một chiếc giường đơn và một giá treo quần áo nhỏ, trên đó treo toàn âu phục, sơ mi của Phó Thời Lễ.

Minh Ý vừa định lùi ra thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, từ xa lại gần. Có lẽ vì đột ngột bước vào lãnh địa của người khác mà trong lòng chột dạ, cô theo bản năng đưa tay khép cánh cửa phòng nghỉ lại, giả vờ như chưa từng có chuyện gì, rồi giấu mình ở trong đó.

Bên này, Phó Thời Lễ bước vào văn phòng, vừa nhìn đã thấy chiếc vali nhỏ đặt sau sofa. Nghĩ đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tần Xuyên khi nãy, cộng thêm tin nhắn bất ngờ Minh Ý vừa gửi, anh dễ dàng đoán được chủ nhân chiếc vali này là ai.

Tính ngày tháng, cũng đến lúc phải quay về rồi.

Anh đứng nguyên chỗ, ánh mắt đảo quanh. Văn phòng rộng lớn, gần như chẳng có nơi nào để trốn, trừ phi…

Ánh mắt anh rơi về phía trong cùng, nơi treo bức thư pháp hơi lệch đi.

Ngừng lại chốc lát, anh đưa tay khóa cửa văn phòng, rồi từng bước một đi về hướng phòng nghỉ.

Cùng lúc ấy, nghe tiếng bước chân ngoài cửa ngày một gần, tim Minh Ý đập thình thịch.

Nếu lát nữa Phó Thời Lễ hỏi cô vì sao lại trốn trong phòng nghỉ, cô phải nói thế nào?

Hay là bây giờ mở cửa xông ra, hét một tiếng “surprise”?

Hình như… cũng không ổn. E là Phó Thời Lễ sẽ nghĩ cô có vấn đề mất.

Ngay giây sau, tay nắm cửa xoay nhẹ, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Không gian hẹp, Minh Ý hoàn toàn không còn chỗ để trốn.

Ánh mắt chạm nhau.

Minh Ý khựng lại, ngượng ngập giơ tay phải lên: “Hi~”

Không khí lặng mấy giây.

Có lẽ bị tiếng “hi~” kia làm cho sượng, Phó Thời Lễ đứng yên, một lúc sau mới cất giọng nhạt nhẽo: “Phó phu nhân không có gì muốn giải thích với anh sao?”

Minh Ý vội thu tay về, chỉ hận không thể đào một cái hố chui xuống. Biết thế đã chẳng bày trò bất ngờ, giờ thì hay rồi, bất ngờ biến thành kinh hãi.

“Nếu… nếu em nói em chỉ đơn thuần muốn tham quan văn phòng của anh, anh có tin không?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướng mày: “Tham quan mà tham quan thẳng vào phòng nghỉ của anh luôn à?”

“…”

Minh Ý: “Chỉ là… ngoài ý muốn thôi.”

“Thật không?”

Phó Thời Lễ hơi rũ mắt, từng bước áp sát: “Ngoài ý muốn trở về Lệ Thành mà không báo tôi biết, lại ngoài ý muốn thông đồng với Tần Xuyên, rồi lại ngoài ý muốn bước vào phòng nghỉ của anh?”

Vừa nói, anh đưa tay ôm eo cô kéo sát vào ngực: “Phó phu nhân, những thứ ‘ngoài ý muốn’ của em có phải hơi nhiều quá rồi không? Hửm?”

“…”

Thôi vậy, Phó Thời Lễ vốn là người hay chấp nhặt, viện bừa lý do cũng chẳng thể lừa được anh.

Đầu óc Minh Ý xoay nhanh mấy vòng mà vẫn chẳng nghĩ ra được cái cớ nào đủ hợp lý, bèn liều lĩnh: “Được rồi, em nói thật có được không. Ban đầu em chỉ muốn tạo cho anh một bất ngờ thôi mà.”

Phó Thời Lễ nhướng mày: “Thật sao?”

“Thật mà.”

Đầu ngón tay anh khẽ v**t v* bên hông cô, giọng trầm khàn: “Thế sao lại chạy vào đây?”

“Thì… tò mò, muốn xem thử?”

Phó Thời Lễ: “Xem gì?”

Bị anh trêu đến ngứa ngáy, Minh Ý rút tay ra, cố sức đè chặt bàn tay đang làm loạn bên hông mình, ngẩng đầu trừng anh: “Xem anh có nhân lúc em đi vắng mà giấu ai trong này không, được chưa?”

Phó Thời Lễ bật cười khẽ, rồi cúi đầu chậm rãi ghé sát, hơi thở nóng ấm lướt qua tai cô: “Bây giờ em đã thấy rồi đấy.”

Ngừng một chút, giọng anh trầm thấp khàn khàn: “Trên đời này, người duy nhất anh muốn giấu… chỉ có em.”

Tim Minh Ý lỡ mất một nhịp.

Cái người này sao thế? Chẳng phải bọn họ đang cãi nhau sao?

Còn chưa kịp định thần, hơi nóng phả bên tai, theo sau là nụ hôn ẩm ướt khẽ rơi lên vành tai. Giọng nói trầm ấm, da diết của anh chảy thẳng vào tai cô: “Phó phu nhân, chồng em nhớ em lắm.”

Nghe vậy, lòng Minh Ý như mềm đi một mảnh, vành tai nóng bừng: “Thật… thật không?”

“Thật.”

Vừa dứt lời, Phó Thời Lễ cầm tay cô đặt xuống một nơi, khẽ nói: “Không chỉ anh nhớ em, mà nơi này… còn nhớ nhiều hơn.”

Giống như đã nhận ra ý đồ của anh, còn chưa đợi ngón tay chạm tới, Minh Ý đã như bị điện giật, giật mình rụt tay về, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: “Anh… anh… giữa ban ngày ban mặt định giở trò lưu manh gì vậy!”

Phó Thời Lễ nghe vậy liền cụp mắt xuống, ánh nhìn chậm rãi dừng lại trên gương mặt cô mấy giây, rồi thong thả chỉnh lại: “Có cần anh nhắc lại một lần nữa cho Phó phu nhân rằng, chúng ta đã kết hôn rồi không?”

Lời vừa dứt, còn chưa để Minh Ý kịp phản bác, hương tuyết tùng dày đặc cùng nụ hôn nóng bỏng đã ập thẳng về phía cô.

Không thể không nói, học bá đúng là học gì cũng nhanh. Vài lần thực chiến ngắn ngủi, kỹ thuật hôn của Phó Thời Lễ tuy chưa đến mức thuần thục lão luyện, nhưng so với trước đã tiến bộ rõ rệt. Ít nhất trong cảm nhận của Minh Ý, bằng không sao cô lại bị hôn đến choáng váng, đến mức mãi đến khi cả người bị đè lên chiếc giường đơn trong phòng nghỉ mới kịp hoàn hồn.

Đôi mắt mờ hơi nước của Minh Ý mở to, theo bản năng cô đưa tay đẩy anh, nhưng ngay giây sau bàn tay đã bị giữ chặt, còn bị anh dẫn dắt chậm rãi áp xuống.

Cô nghẹn ngào vùng vẫy: “Đừng… đây là văn phòng…”

Hơi thở đàn ông trầm xuống, động tác trên tay không hề dừng lại: “Yên tâm, sẽ không ai vào được.”

Phòng nghỉ không có vòi nước, Minh Ý bị Phó Thời Lễ bế ra ngoài, đặt lên bồn rửa tay trong văn phòng để rửa.

Minh Ý nghiến răng nghiến lợi: “Phó Thời Lễ, anh là cún à!”

Phó Thời Lễ cũng biết vừa rồi mình quả thật bắt nạt cô hơi quá, nên ngoan ngoãn để mặc cô chửi. Nhưng nhớ lại dư vị ban nãy, anh hiếm khi đáp một tiếng: “Ừ.”

Trong giọng nói mơ hồ còn mang theo chút ý cười thoả mãn: “Cún của em.”

“…”

Ngày hôm sau, đêm hội Tinh Quang diễn ra đúng hẹn.

Minh Ý từ sớm đã được Thịnh An Ninh đón đi thử lễ phục và tạo hình. Dù hôm nay chỉ là người đi kèm, nhưng suất tham gia Tinh Quang mỗi năm đều cực kỳ giới hạn, gần như toàn là những ngôi sao lớn trong giới. Mỗi công ty nhiều nhất cũng chỉ có hai, ba chỗ. Với vị trí hiện tại của Minh Ý vốn dĩ không có cơ hội, nhưng do người được chỉ định từ trước bất ngờ bị trẹo chân vào hôm qua, Thịnh An Ninh đã kịp thời giành lấy suất này cho cô.

Có thể chen chân lên thảm đỏ Tinh Quang tất nhiên là chuyện tốt. Cho dù chỉ làm nền thì cũng còn hơn không được xuất hiện. Huống hồ, gần đây nhờ chương trình [Chào đón cuộc sống mới], độ hot của Minh Ý vẫn duy trì ổn định; thêm vào đó, bộ phim mới cũng nhận về phản hồi tích cực, kéo theo danh tiếng cá nhân của cô cũng tăng lên rõ rệt.

Trong phòng trang điểm, Minh Ý vừa ngẩng đầu phối hợp để chuyên viên make-up làm việc, vừa khẽ xoa cổ tay phải.

Lúc này, Thịnh An Ninh xách một bộ lễ phục vừa gửi tới, vội vã bước vào: “Chờ mãi, cuối cùng lễ phục cũng được mang đến rồi.”

“Cỡ số chị đã bảo người thiết kế sửa đúng theo số đo của em rồi. Lát nữa em thử, nếu không vừa thì chị lại tính cách khác.”

Nói rồi, cô ấy treo lễ phục lên giá, quay đầu liếc nhìn Minh Ý: “Cổ tay em không thoải mái à? Thấy từ nãy em cứ xoa mãi. Có cần chị đi lấy ít đá về chườm không?”

Động tác tay của Minh Ý hơi khựng lại. Nhắc tới chuyện này cô lại tức không chịu nổi. Tất cả đều tại Phó Thời Lễ hôm qua, cứ ngỡ qua một đêm sẽ đỡ, ai ngờ tới giờ cổ tay vẫn còn ê ẩm.

Cô thật sự muốn chườm đá cho đỡ, nhưng Thịnh An Ninh chắc chắn sẽ hỏi vì sao trước một sự kiện quan trọng như thế mà lại bị thương ở tay. Chuyện này, cô chẳng dám mở miệng.

Minh Ý lắc đầu: “Không sao đâu chị, chỉ là vô tình va phải thôi.”

“Thật không?” Thịnh An Ninh bán tín bán nghi nhìn tay cô.

Minh Ý: “Yên tâm đi, em thật sự không có gì.”

“Vậy thì tốt, có chuyện gì nhớ phải nói với chị. Chị ra ngoài đây, Tổng giám đốc Từ cũng đến rồi.”

Đêm hội Tinh Quang khác với Danh kịch thịnh điển, khách mời không chỉ có giới giải trí mà còn có rất nhiều nhân vật quyền thế từ các lĩnh vực khác nhau. Nói trắng ra, tại Tinh Quang, các minh tinh chẳng qua cũng chỉ như vật trang trí.

Nhưng cho dù là làm bình hoa, mấy suất của mỗi công ty vẫn là thứ mà ai cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, bởi người đến tham dự đêm hội tối nay đều có địa vị không hề tầm thường, thậm chí vượt qua cả ranh giới giai tầng.

“Cô Minh Ý, cô xem lớp trang điểm này có chỗ nào chưa hài lòng hoặc muốn chỉnh sửa lại không?”

Minh Ý ngẩng lên nhìn gương. Có lẽ vì để hợp với lễ phục tối nay, kiểu trang điểm hôm nay không còn rực rỡ sắc sảo như những lần trước, khí thế tràn ngập, mà thay vào đó tinh tế hơn, thanh thoát hơn.

Cô thu lại tầm mắt, gật đầu: “Cứ thế này đi, không cần chỉnh sửa gì.”

“Vâng, vậy cô cứ chuẩn bị, tôi ra ngoài trước.”

Chuyên viên trang điểm đi rồi, Minh Ý cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng vừa khớp, liền cầm lễ phục bước vào phòng thử đồ.

Đây là lần đầu tiên Minh Ý được mặc lễ phục cao cấp đi mượn. Trước kia vị trí của cô chưa đủ, những thương hiệu cao cấp có tiếng đều chẳng buồn để ý đến cô. Còn những bộ “cao cấp” có thể mượn được thực chất cũng chẳng phải đồ thật sự cao cấp. Hàng cao cấp thực sự khi vừa ra mắt đã bị các phu nhân danh giá trong giới thượng lưu đặt mua hết sạch, sao có thể đến tay giới giải trí.

Hôm nay, Thịnh An Ninh mượn cho cô một bộ lễ phục của GL. Nếu phân cấp trong giới xa xỉ, GL cao nhất cũng chỉ được xếp vào nhóm vàng. Bình thường đi dạo phố Minh Ý còn lười nhìn.

Nhưng không còn cách nào khác, với vị trí hiện tại, cô chỉ có thể mượn được bộ này. Còn nếu cô mặc đồ cao cấp thật, ngày mai tin đồn chắc chắn sẽ nổ tung khắp nơi.

Thay xong, Minh Ý soi gương.

Thiết kế quây ngực, phần váy đi kèm đuôi cá, đường eo được nâng cao, tự nhiên kéo dài tỷ lệ cơ thể. Đuôi cá khéo léo tôn lên vòng eo và hông. Chất liệu lụa satin sáng bóng, phối hợp với làn da trắng mịn như tuyết của cô, càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng, thanh nhã.

Minh Ý có chút hờ hững xoay người soi thêm mặt sau. Thật ra mấy thương hiệu lớn cũng chỉ quanh đi quẩn lại vài kiểu dáng, nhìn nhiều rồi cũng chẳng còn cảm giác mới mẻ.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Minh Ý bỗng khựng lại, rồi cô chậm rãi tiến gần gương, như muốn xác nhận điều gì.

Ngay sau đó, cô lập tức thay lễ phục ra, gọi điện cho Thịnh An Ninh:

“A lô, chị An Ninh, chị đang ở đâu? Hình như lễ phục của em đã bị người ta động tay động chân vào rồi.”

Bình Luận (0)
Comment