Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 67

Vì bỗng nhiên phát hiện ra mình bị biến thành “công cụ phục vụ diễn xuất”, Phó Thời Lễ tức đến mức bỏ cả bữa sáng, khoác áo ngoài đi thẳng tới công ty tăng ca.

Hai người vốn đã lên kế hoạch dành cho nhau một buổi sáng ngọt ngào, nay coi như tan thành mây khói. Minh Ý cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, vốn dĩ món cháo trứng bắc thảo thịt bằm là món cô thích nhất, vậy mà hôm nay uống được nửa bát lại thấy nhạt thếch, chẳng có mùi vị gì.

Cô chỉ ăn qua loa lót dạ, rồi đứng dậy khỏi bàn. Ăn xong, Minh Ý quay lại phòng ngủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên thành thật xin lỗi Phó Thời Lễ, dù sao lỗi cũng là do cô.

Nghĩ thông suốt điểm này, cô lập tức xuống giường, vào phòng thay đồ chọn một bộ quần áo khác rồi đi thẳng đến nhà Tạ Vân Đường. Từ sau khi ở bên Phó Thời Lễ, hai người vẫn luôn ngọt ngào hòa thuận, đây là lần đầu tiên cô chọc anh giận. Đại tiểu thư vốn chưa từng dỗ dành ai, đành phải tới tìm Tạ Vân Đường nghĩ cách.

Đến nơi thì Tạ Vân Đường vừa mới dậy, đang loay hoay đặt đồ ăn sáng trên app. Thấy vậy, Minh Ý vội lấy phần đồ ăn sáng đã gói mang từ nhà qua, có cầu tất có cung, dĩ nhiên trước tiên phải biết điều một chút.

Trên bàn ăn bày đủ món: tiểu long bao, cháo trứng bắc thảo thịt băm, còn có cả bánh trứng sữa. Tạ Vân Đường ngẩng đầu nhìn cô, ngạc nhiên đến không tin nổi: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?”

Minh Ý cười híp mắt, lại đẩy đĩa bánh trứng sữa về phía cô ấy: “Ăn thử đi, tớ biết cậu chắc vừa ngủ dậy chưa kịp ăn gì. Trước khi qua đây tớ còn đặc biệt nhờ dì Lan làm mới đấy.”

Tạ Vân Đường nửa tin nửa ngờ, cúi đầu cắn thử một miếng. Hương vị sữa lan tỏa trong miệng, đúng là món cô thích nhất. Lần đầu tiên ăn bánh trứng dì Lan làm ở nhà Minh Ý, cô đã khen ngon hết lời.

Ăn thêm mấy miếng, Tạ Vân Đường đặt đũa xuống, ngẩng đầu: “Nói đi, cậu có chuyện gì muốn nhờ đúng không?”

Với hiểu biết của cô về Minh Ý thì từ nhỏ đến lớn, đại tiểu thư này không đời nào vô cớ lấy lòng ai. Nhìn mức độ lấy lòng hôm nay, chắc chắn là chuyện khó giải quyết.

Minh Ý nhìn cô ấy, khẽ chớp mắt: “Hay cậu ăn trước đi? Ăn xong rồi chúng ta nói.”

“Không cần.”

Tạ Vân Đường thẳng thừng từ chối: “Cậu vẫn nên nói trước thì hơn. Nhìn cái bộ dạng này của cậu, tớ nuốt cũng chẳng trôi.”

Nghe vậy, Minh Ý mím môi: “Được thôi, tớ nói.”

Tạ Vân Đường gật đầu: “Nói đi.”

“……”

Do dự một lúc lâu, Minh Ý mới chậm rãi mở miệng: “Hình như tớ đã chọc Phó Thời Lễ nổi giận rồi.”

“?”

Tạ Vân Đường khó hiểu: “Trước kia chẳng phải ngày nào cậu cũng làm anh ấy tức giận à?”

“……”

Minh Ý: “Lần này khác.”

Cô khẽ thở dài: “Đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng tớ ở bên nhau anh ấy thực sự nổi giận với tớ. Cậu không biết đâu, anh ấy tức đến mức gọi thẳng cả tên tớ.”

“……”

Tạ Vân Đường vừa múc thêm thìa cháo đưa lên môi, vừa cười trêu: “Thế bình thường không tức thì anh ấy gọi cậu là gì?”

“Không tức thì đều gọi tớ là ‘Phó phu nhân’ hoặc bảo…”

Nói đến nửa chừng, Minh Ý mới chợt tỉnh, cau mày nhìn cô: “Mà điều đó quan trọng lắm à?”

“…… Khụ khụ.”

Bị Minh Ý phát hiện, Tạ Vân Đường khẽ ho hai tiếng, đặt thìa xuống, nghiêm túc nói: “Thế cậu kể xem đã làm gì khiến Phó Thời Lễ giận, tớ mới nghĩ ra cách giúp được.”

Minh Ý mím môi: “Chuyện tớ đi Giang Thành đóng phim, cậu biết rồi đúng chứ? Lúc ấy tớ còn kể với cậu rằng Phó Thời Lễ cũng đi công tác ở đó. Hôm đó chúng mình chơi game, có nhắc đến, cậu còn nhớ không?”

Tạ Vân Đường gật đầu: “Nhớ.”

“Cậu cũng biết trước đây quan hệ giữa tớ và anh ấy chẳng tốt đẹp gì, bình thường tránh được thì tránh, mười ngày nửa tháng chẳng gặp mặt. Nhưng lần đó tớ bị bí cảm xúc, diễn mãi không đạt, mà nhân vật trong phim lại có một người thanh mai trúc mã. Để tìm cảm giác, tớ mới tìm Phó Thời Lễ nhờ giúp.”

Ngừng một chút, cô tiếp tục: “Nhưng Phó Thời Lễ không hề biết…”

Nói tới đây, Tạ Vân Đường mới hiểu ra: “Tức là cậu coi anh ấy như công cụ, mà anh ấy lại chẳng hề hay biết?”

“……”

Một lời trúng tim đen.

Minh Ý: “Có thể coi là vậy.”

Tạ Vân Đường: “Rồi sao nữa?”

“Rồi sáng nay không hiểu sao anh ấy lại bật tivi, tình cờ lại đúng ngay đoạn tớ tập thoại với anh ấy lúc trước…”

Minh Ý thở dài: “Thế là anh ấy phát hiện ra, hóa ra lúc đó tớ không hẳn muốn ở cùng anh ấy, mà chỉ coi anh ấy như người để luyện thoại. Thế nên mới giận dữ như vậy…”

Tạ Vân Đường liếc cô một cái, không nhịn được nói: “Đặt ai vào vị trí ấy mà chẳng giận, đừng nói Phó Thời Lễ, ngay cả tớ cũng tức.”

“……”

Minh Ý lại thở dài: “Tớ cũng biết chứ. Vấn đề bây giờ là phải làm thế nào để bù đắp.”

Tạ Vân Đường: “Dỗ đi. Rõ ràng anh ấy cảm thấy bị tổn thương lòng tự tôn rồi. Cậu mua quà, nói vài lời ngon ngọt dỗ dành, không thì dùng chút gối đầu thì thầm, đàn ông mà, ở trên giường chắc chắn sẽ không tính toán chi li nữa đâu.”

“……”

Theo kinh nghiệm được “rèn luyện” bên Phó Thời Lễ bấy lâu, Minh Ý đã nhanh chóng hiểu ra ngụ ý của Tạ Vân Đường.

Vài giây sau, Minh Ý nói: “Sao cậu càng nói càng mờ ám thế.”

Tạ Vân Đường nhướng mày: “Vợ chồng với nhau có tí mờ ám thì sao? Ủ ấm hương tình chẳng phải để làm vậy à.”

Cô lại nhìn Minh Ý với vẻ khó tin: “Đừng bảo với tớ là đến giờ cậu với Phó Thời Lễ vẫn chỉ nằm dưới chăn nói chuyện thôi nhé?”

“……”

Minh Ý: “Không đến mức thế, nhưng cũng chưa…”

“Chưa cái gì?”

Tạ Vân Đường: “Chưa tới bước cuối cùng?”

Minh Ý gật đầu.

“……”

Tạ Vân Đường: “Vậy bây giờ đã tới bước nào rồi?”

“……”

Má Minh Ý đỏ bừng, ngay cả với người bạn thân nhất, cô cũng chẳng thể nào mở miệng kể ra những chuyện mờ ám kia.

Một lúc lâu sau, cô mới ngượng ngập đỏ mặt, nói lấp lửng: “Cậu cứ coi như ngoài bước cuối cùng ra thì… tất cả đều đã làm rồi.”

Nào ngờ, “ngoài bước cuối cùng” của Minh Ý, với “ngoài bước cuối cùng” của Tạ Vân Đường, vốn chẳng phải cùng một chuyện.

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Vân Đường khẽ nhuốm ý trêu chọc, nhìn cô nhướng mày, vẻ mặt như thể: không cần giải thích, tớ hiểu hết.


“Thế thì càng dễ xử lý.”

“Đợi tối về nhà, cậu mặc tất đen rồi ngồi lên lòng anh ấy, chỉ cần anh ấy đã lên thuyền của cậu… à không, là lên giường tiên nữ của cậu, thì chắc chắn chẳng còn tâm trí mà giận nữa. Lúc ấy cậu lại dịu dàng thủ thỉ bên gối, tớ không tin cậu không dỗ nổi anh ấy.”

Trước nay Minh Ý chưa từng tin mấy chiêu trò của Tạ Vân Đường, nhưng chuyện lần này quá đặc biệt, cô bán tín bán nghi ngẩng đầu lên: “Thật không?”

Tạ Vân Đường: “Đương nhiên, tớ đã bao giờ lừa cậu đâu.”

Suy nghĩ một hồi, Minh Ý mím môi như hạ quyết tâm: “Được rồi, để tớ thử xem.”

Buổi chiều, sau khi ăn xong, Tạ Vân Đường liền đưa Minh Ý ra trung tâm thương mại chọn “chiến bào”.

Cả quãng đường, Minh Ý đỏ mặt đi, đỏ mặt về, trong siêu thị cũng không dám ngẩng đầu, tất cả đều do Tạ Vân Đường chọn hộ. Cuối cùng, cô ấy lựa cho Minh Ý vài món khá hợp.

Về đến Tây Ngọc Nhạc Đình, Minh Ý trốn ngay vào phòng, từng cái từng cái tháo bao gói ra. Nhìn đống vải vóc kia, mặt cô đỏ bừng như vỏ cua vừa luộc, chẳng dám nhìn thẳng.

Những chiếc váy ren diêm dúa, tất đen tất trắng thì thôi đi, đằng này còn có cả đồng phục thủy thủ kiểu “tình thú” với đồ mèo con nữa. Cô làm sao dám mặc mấy thứ đó để gặp Phó Thời Lễ! Chắc chắn anh sẽ nghĩ mình lạc vào động Bàn Tơ, còn cô chính là yêu tinh muốn ăn thịt Đường Tăng, rồi lập tức túm cổ vứt ra ngoài mất.

“……”

Minh Ý lục lọi cả buổi trong đống vải vóc trên giường, cuối cùng chọn một bộ váy ngủ hai dây màu đen phong cách thuần khiết xen lẫn gợi cảm. Phía sau lưng là dây bắt chéo hở lưng, vừa tinh khôi vừa quyến rũ.

Để chắc ăn, cô còn kéo rèm lại, thay ra thử. Sau khi mặc xong, Minh Ý bước đến trước gương toàn thân soi thử.

Chiếc váy này, từ phần eo trở lên ngoài ngực ra đều là ren xuyên thấu, từ eo trở xuống lại bằng lụa bóng, tà váy chỉ chạm đến giữa đùi, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Phía sau là dây lưng bắt chéo, càng tăng thêm nét gợi cảm mơ hồ.

Minh Ý: “……”

Càng giống yêu nhền nhện hơn.

Nhưng so với cả đống đồ trên giường, cộng lại còn chẳng nhiều vải bằng chiếc này, thì bộ này vẫn coi như bình thường nhất.

Nhìn vào gương, nhìn bản thân và nhớ đến chuyện tối nay, tim Minh Ý không kìm được mà đập dồn dập.

Buổi chiều, cô cứ mải nghĩ đến việc tối nay, định nhắn cho Phó Thời Lễ hỏi xem mấy giờ anh về. Nhưng lại lo anh còn giận, nếu vừa hỏi mà anh dứt khoát không về nữa thì phải làm sao.

Đến bữa tối, dì Lan mới bảo cô, chiều nay Phó Thời Lễ có gọi điện về, dặn chỉ chuẩn bị suất cơm cho một người, tối anh về muộn.

Minh Ý: “Anh ấy có nói mấy giờ không ạ?”

Dì Lan: “Không, cậu chủ chỉ nói hôm nay tăng ca, về muộn một chút.”

Nghe vậy, Minh Ý càng chẳng buồn ăn, cơm tối chỉ gắp qua loa vài miếng rồi trở về phòng.

Về phòng, ngực cô cứ như bị chặn một lớp bông, nghẹn lại, khó chịu không sao tả nổi.

Sau tám giờ, cô cúi nhìn điện thoại, Phó Thời Lễ cả ngày chưa nhắn lấy một câu. Có vẻ anh thật sự giận rồi.

Tâm trạng Minh Ý lại trùng xuống, bỗng chốc hiểu ra vì sao những cặp tình nhân sau khi cãi nhau, tâm tình đều ủ rũ đến vậy.

Cô ngồi trên giường, mở cửa sổ chat với Phó Thời Lễ, ngón tay gõ chậm rãi lên bàn phím, cân nhắc rồi xóa, xóa rồi viết, cả buổi mà không gửi nổi một câu hoàn chỉnh.

Đúng lúc đó, ánh đèn dưới nhà bất chợt lóe lên, chắc là xe vừa về.

Rất nhanh sau đó, dưới nhà vang lên tiếng khóa điện tử mở ra. Minh Ý nín thở, không dám cử động, căng tai lắng nghe động tĩnh bên dưới, tim cô nhảy thình thịch như muốn bật khỏi lồng ngực.

Không lâu sau, tiếng bước chân trầm ổn vọng lại, hẳn là Phó Thời Lễ đang lên lầu.

Ngực Minh Ý càng thêm nghẹn, nhưng tim lại đập dồn dập, vừa chờ mong vừa thấp thỏm.

Không biết tối nay, Phó Thời Lễ sẽ như thường lệ đi thẳng vào phòng ngủ, hay là…

Đang nghĩ dở, tiếng bước chân bỗng khựng lại.

Tim Minh Ý chùng hẳn xuống.

Cô biết, Phó Thời Lễ đã đứng ngay ngoài cửa.

Đúng lúc cô còn đang do dự có nên bước qua hay không thì ngoài cửa vang lên tiếng chân, chỉ có điều lần này là tiếng bước chân rời đi.

Rất nhanh sau đó, Minh Ý nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đối diện đóng mở.

“Cạch——”

Cửa phòng đối diện khóa lại.

Sống mũi Minh Ý bỗng cay xè, mọi tủi thân dồn nén bất chợt ùa lên trong khoảnh khắc ấy.

Hàng mi khẽ run run, rõ ràng là Phó Thời Lễ thực sự giận rồi.

Một lúc sau, Minh Ý lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, nhớ lại lời Tạ Vân Đường nói chiều nay, trong lòng như bừng lên một ngọn lửa chiến ý nào đó.

Phó Thời Lễ lại dám lạnh nhạt với cô như thế!!!

Aaaaaaaa!!!

Cô bật dậy khỏi giường, lục trong túi đồ mang về từ chiều nay, lấy ra một bộ váy ngủ ren đen gợi cảm. Phần thân trên ngoài ngực ra thì hầu như toàn bộ đều là ren, vòng eo được điểm bằng dải ren rộng năm phân kéo dài xuống tận gấu váy, phía sau là thiết kế hở lưng thắt nơ bướm. Kết hợp với đôi tất đen mà Tạ Vân Đường đã đặc biệt chọn cho cô, cả người cô lúc này chẳng khác nào một yêu tinh muốn câu mất hồn phách của người ta.

Chuẩn bị xong xuôi, Minh Ý hít sâu vài lần, lại tự nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác để lấy dũng khí, cuối cùng mới mạnh tay mở cửa bước ra. Dù sao thì trước giờ, điều cô khinh thường nhất chính là dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác.

Đi đến trước cửa phòng đối diện, Minh Ý hít vài hơi thật sâu, rồi cẩn thận đẩy cửa vào. Cô thò đầu vào trước, đảo mắt nhìn một vòng, thấy trong phòng không có Phó Thời Lễ mới yên tâm bước hẳn vào.

Đèn trong phòng tắm đang sáng, tiếng nước vẫn chảy, hẳn là anh đang tắm.

Minh Ý nhìn quanh, bất giác cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình có phần lạc lõng giữa căn phòng của Phó Thời Lễ, chợt hối hận vì đã bốc đồng mặc thứ này sang đây.

Đúng lúc cô còn lưỡng lự có nên quay về thay đồ hay không thì cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.

Người đàn ông c** tr*n, trên eo chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, những giọt nước chưa kịp lau khô còn lăn dài từ ngực xuống, trượt qua bụng dưới rắn chắc, rồi chảy xuống tận nơi thấp hơn.

Ánh mắt chạm nhau.

Hơi thở Minh Ý nghẹn lại, mặt đỏ bừng trong khoảnh khắc.

Phó Thời Lễ thoáng sững người, song rất nhanh, ánh nhìn phức tạp trong mắt anh đã lấn át sự ngạc nhiên ban đầu.

Khuôn mặt Minh Ý nóng bừng, tim đập loạn, đến mức ngón chân cũng phải co lại vì ngượng ngùng. Ánh mắt của Phó Thời Lễ lại giống như muốn bóc tách từng lớp nơi cô.

Giây phút ấy, cảm giác xấu hổ khiến cô chỉ muốn lập tức chạy ra ngoài, nhưng hai chân lại như bị đóng đinh, không sao cử động nổi.

Ánh mắt Phó Thời Lễ dừng trên người cô vài giây, dường như nhìn thấu mục đích của cô, trong mắt bất giác tối đi.

Giọng anh trầm khàn, lẫn chút ẩn ý: “Em chắc chắn muốn quyến rũ anh?”

Tim Minh Ý khựng lại, hàng mi khẽ run, còn chưa kịp đáp thì cổ tay đã bị Phó Thời Lễ nắm chặt, mạnh mẽ kéo về phía mình. Cô loạng choạng mất thăng bằng, đến khi hoàn hồn thì mùi hương băng tuyết quen thuộc đã tràn ngập khắp nơi, còn bản thân thì bị anh áp sát, giam chặt trong vòng tay đầy áp lực ấy.

Hơi thở nóng hổi từ trên đầu phả xuống, khiến vành tai cô bỏng rát.

Giọng anh trầm thấp, kiềm chế đến khản đặc: “Anh chưa bao giờ là người đứng đắn.”

Bình Luận (0)
Comment