Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 68

Hơi thở Minh Ý bỗng nghẹn lại.

 

Nhiệt nóng vờn quanh tai như muốn nhấn chìm cô.

 

Giọng người đàn ông trầm khàn, mang theo hơi thở kìm nén: “Em qua đây làm gì?”

 

Lưng Minh Ý dán chặt vào tường, vì xấu hổ mà chỉ dám cúi đầu, không dám nhìn anh. Một lúc sau, cô mới khẽ nói: “Em đến để xin lỗi anh.”

 

Phó Thời Lễ chậm rãi hạ mí mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của cô rồi từ tốn hạ xuống. Vài giây sau, anh nâng tay, khẽ nâng cằm cô, buộc cô phải ngước mắt lên nhìn thẳng vào mình.

 

Đôi mắt anh dừng lại nơi gương mặt ấy vài giây, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoáng qua, giọng khàn khàn: “Mặc thế này để xin lỗi? Ai bày cho em?”

Trái tim Minh Ý đập loạn, trong đầu bất giác vọng lại lời Tạ Vân Đường nói chiều nay.

 

Cô do dự thoáng chốc, rồi bỗng siết chặt quyết tâm, đưa hai tay vòng qua cổ anh, cả người mềm nhũn tựa như không xương treo trên vai anh, giọng nói mềm đến khó tin: “Em sai rồi.”

 

Cơ thể Phó Thời Lễ thoáng cứng lại, dọc sống lưng như có luồng điện chạy qua.

Mà người con gái đang quấn chặt lấy anh lại giống hệt một yêu tinh nhỏ đang khẽ khàng châm lửa: “Em thật sự biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ coi anh như công cụ để lợi dụng nữa, thật đấy.”

 

“Anh không có bật lửa, nhưng cũng có thể đốt cháy tim em.”

 

……

 

Nào ngờ, lúc này người bị đốt cháy lại là anh.

 

Yết hầu Phó Thời Lễ trượt lên xuống, tay siết chặt: “Em xuống trước đi.”

 

Minh Ý chớp mắt: “Thế anh hết giận chưa?”

 

Cảm nhận được nơi nào đó đang căng chặt, Phó Thời Lễ cắn chặt răng, khẽ thở dài, như thể chịu thua: “Xuống trước rồi nói.”

 

Thế nhưng, cô gái trong lòng lại chẳng biết sợ, còn ôm chặt hơn, thân thể áp sát anh: “Không, trừ khi anh không giận em nữa, nếu không em nhất quyết không xuống.”

 

Sự mềm mại trước ngực khiến lông mày Phó Thời Lễ nhíu chặt, trong ngực như có thứ gì sắp bùng nổ.

 

Anh cúi mắt, tầm nhìn từ đỉnh đầu cô dần trượt xuống. Hai bả vai mảnh mai, xương bướm như đôi cánh đang rung động muốn bay. Thắt lưng mảnh dẻ vừa một vòng tay ôm. Qua lớp ren mỏng và tấm voan trong suốt, lờ mờ thấy đường cong ẩn hiện. Càng xuống dưới…

 

Anh theo bản năng nhắm mắt lại.

 

Đạp đổ lý trí chết tiệt.

 

Bàn tay siết chặt eo cô, kéo người sát vào lòng, giọng anh trầm đục, gằn từng chữ: “Em có biết cái giá của việc tự lao vào vòng tay anh là gì không? Hửm?”

Minh Ý hiểu rõ anh đang ám chỉ điều gì. Thực ra, ngay từ khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

“Chẳng phải… đều hợp pháp sao…”

 

Cô không hề lùi bước, hơi thở nóng hổi phả vào tai anh.

 

Câu nói ấy giống như chạm đến công tắc trong người Phó Thời Lễ. Anh lập tức bế bổng cô lên, sải bước ném xuống giường, rồi cúi người đè xuống.

 

Môi lưỡi quấn lấy nhau, va chạm đến mức không dứt.

 

Đó không phải là bão tố cuồng nhiệt, mà là sự dịu dàng khắc cốt, mang theo ý muốn vỗ về sâu sắc.

 

Rất lâu sau, Phó Thời Lễ mới ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia nhìn nặng trĩu d*c v*ng, gắt gao dừng lại nơi gương mặt cô.

 

“Anh hỏi em lần nữa.” Giọng anh khàn đến gần như đứt hơi: “Em có biết mình đang làm gì không?”

 

“Biết.”

 

Nhịp tim Minh Ý dồn dập, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Cô ngước nhìn gương mặt khiến trái tim mình loạn nhịp ấy, không có lấy một chút do dự, ngược lại còn chủ động giơ tay ôm chặt lấy anh.

 

Chỉ một thoáng sau, bóng anh trùm lên, mùi hương băng tuyết quen thuộc lại bao phủ quanh cô. Không còn là nụ hôn dịu dàng vừa rồi, lần này, anh hôn dữ dội, cuồng nhiệt, càn quét từng chút, như thể không kìm nổi chờ đợi, vừa khát khao từ lâu, vừa bất ngờ đến choáng ngợp.

 

Lớp vải trên người Minh Ý vốn đã mỏng manh, qua va chạm kịch liệt, cô thậm chí nghe thấy vài tiếng rách toạc.

 

Hơi thở gấp gáp của anh phả vào tai, Minh Ý cũng cảm nhận rõ chiếc váy ngủ đã bị vén cao, đôi tất đen chẳng biết đã bị kéo rách từ khi nào.

 

Ngay sau đó, nóng lạnh đan xen khiến toàn thân cô run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng căng cứng.

 

Cô cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Phó Thời Lễ.

 

“Được không?” Giọng trầm khàn khẽ hỏi bên tai.

 

“Đèn…”

 

Cô giọng nghẹn ngào: “Tắt đèn đi…”

 

Phó Thời Lễ khẽ bật cười trầm thấp. Ngay sau đó, ánh sáng trong phòng vụt tắt, chỉ còn lại chiếc đèn ngủ vàng dịu bên đầu giường, đủ để nhìn thấy lờ mờ trong bóng tối.

Trong màn đêm, Minh Ý lờ mờ nghe thấy tiếng bao bì bị xé.

 

Rồi rất nhanh, ngoài tiếng th* d*c nặng nề bên tai, cô chẳng còn nghe thấy gì khác.

 

Cổ tay mảnh khảnh bị anh giữ chặt, ép ngược l*n đ*nh đầu.

 

Khi đã phá vỡ rào cản ấy, Phó Thời Lễ không còn chút kiềm chế, hoàn toàn khác với vẻ điềm đạm thường ngày. Anh giống như con sói đói lâu ngày bất ngờ được nếm mồi, còn cô, chỉ có thể hóa thành chú cừu nhỏ bị anh cắn nuốt từng chút một.

 

Trong tầm mắt anh, Minh Ý mỏng manh như một búp bê sứ.

 

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh.

 

Rất muốn nghiền nát cô ra thành từng mảnh.

 

……

 

Trong cơn mê man, ấn tượng cuối cùng của Minh Ý là cả người bị ngâm trong bồn tắm, bên tai dường như có ai đó đang nói chuyện với cô. Nhưng cô mệt quá, gắng gượng lắm mới hé được mắt, còn chưa kịp nhìn rõ trước mặt là ai thì mí mắt đã nặng nề sụp xuống.

 

Mãi cho đến khi ngoài trời hửng sáng, ngọn đèn ngủ trên tủ đầu giường mới bị một ngón tay thon dài ấn tắt.

 

*

 

Ngày hôm sau, Minh Ý tỉnh dậy trong phòng của Phó Thời Lễ.

 

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, theo thói quen định với tay lấy điện thoại xem giờ. Nhưng cánh tay vừa động, toàn thân như vừa bị tháo dỡ rồi lắp lại, xương cốt đau ê ẩm, nhất là đôi chân, như thể bị xe tải nghiền qua, đau đến mức gần như không nhấc nổi.

 

Cho đến khi một nơi nào đó trên cơ thể truyền đến cảm giác khác thường, ý thức của Minh Ý mới dần quay về, ký ức đêm qua cũng ùn ùn kéo đến.

 

Thấy những vết hằn còn sót lại trên da, gương mặt cô bất giác đỏ bừng.

 

Ngẩng đầu nhìn quanh, cả căn phòng ngổn ngang, quần áo lót bị ném ở góc giường, hai chiếc gối ôm vốn để ngay ngắn trên giường giờ rơi xuống đất, còn vương cả vài mảnh vải đen.

 

Dưới sàn vắt vẻo một đống vải đen, hẳn là váy ngủ của cô. Phần váy lẽ ra phải mượt mà giờ đã nhăn nhúm, ren và voan tinh xảo bị xé tơi tả, mảnh vụn rơi vãi khắp nơi, như đang nhắc nhở cô về chuyện điên rồ đã xảy ra đêm qua.

 

“……”

 

Cứu mạng.

 

Có lẽ vì tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc này bụng cô đã réo ùng ục.

 

Cô với lấy điện thoại nhìn thoáng qua, đã một giờ chiều.

 

“……”

 

Bảo sao lại đói đến vậy.

 

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần. Ngay khi tay nắm cửa bị ấn xuống, Minh Ý theo bản năng chui tọt vào trong chăn.

 

Cô không còn mặt mũi nào gặp người nữa…

 

Cửa vừa mở ra, Phó Thời Lễ liền bắt gặp một ngón chân thò ra chưa kịp rụt lại.

Khóe môi anh khẽ cong, rồi tiện tay khép cửa, bưng bát mì thanh đạm vừa nấu bước vào.

 

Ánh mắt anh dừng vài giây trên chỗ chăn phồng lên trên giường, sau đó đi thẳng tới, đặt bát mì lên tủ đầu giường, mặc cho hương thơm từ từ lan tỏa.

 

Cùng lúc ấy, Minh Ý bụng đói cồn cào, nhưng vẫn cố gắng giả vờ ngủ, chỉ là không kìm được mà lén nuốt nước bọt.

 

Một lát sau, ánh mắt Phó Thời Lễ rơi xuống khuôn mặt cô, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt dưới mí khép chặt đang đảo qua đảo lại vì căng thẳng.

 

Anh khẽ nhướn mày, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Em định giả vờ đến bao giờ, hửm? Chẳng lẽ sau này định không nhìn anh nữa?”

 

Nói rồi, bàn tay anh đặt xuống người cô, cách qua lớp chăn: “Hôm qua chẳng phải em gan dạ lắm à?”

 

Lời vừa dứt, Minh Ý như con mèo bị dẫm trúng đuôi, lập tức không giả vờ nữa, theo phản xạ hất tay anh ra, mở bừng mắt, trừng trừng nhìn anh, chỉ còn thiếu nước lao lên cắn một cái.

 

Phó Thời Lễ khẽ cười, tiếng cười thấp trầm dịu dàng đến lạ: “Tỉnh rồi à? Đói bụng chưa?”

 

Minh Ý chẳng thèm để ý, quay mặt sang chỗ khác, cố tình không cho anh sắc mặt tốt.

 

Đáng ghét! Phó Thời Lễ chết tiệt!!! Biết thừa là cô đói mà còn cố tình mang mì đến trêu tức!!!

 

Phó Thời Lễ không đoán ra mớ tâm tư nhỏ nhặt ấy, thấy cô như vậy, anh chau mày.

 

Rõ ràng tối qua vẫn rất tốt, sao sáng ra đã lạnh nhạt với anh rồi?

 

Chẳng lẽ… cô không hài lòng với biểu hiện tối qua của anh?

 

Anh cũng là lần đầu, đương nhiên còn vụng về, nhưng anh có thể học, có thể tiến bộ mà.

 

Ngừng lại vài giây, Phó Thời Lễ cẩn thận dò hỏi: “Hay là em chưa ngủ đủ, muốn ngủ thêm?”

 

Minh Ý lắc đầu.

 

“Vậy là không đói? Hay là không muốn ăn mì?”

 

Cô vẫn lắc đầu.

 

Phó Thời Lễ lại ngừng một chút, giọng càng thêm dè dặt: “Vậy… là em không hài lòng với anh?”

Hỏi xoáy hỏi vặn!

Anh rõ ràng biết cô giả vờ ngủ, còn cố tình trêu chọc. Bảo cô hài lòng với anh thì đúng là chuyện lạ đời!!

Nghe vậy, Minh Ý suy nghĩ vài giây, rồi mạnh mẽ gật đầu.

Phó Thời Lễ trong lòng chùng xuống.

Anh trầm ngâm một lúc, mới sắp xếp được câu chữ, dịu giọng nói: “Anh biết, lần đầu tiên anh mang đến cho em có thể không được tốt, anh hứa sau này sẽ chịu khó học thêm về phương diện này, cố gắng để em có trải nghiệm tốt nhất…”

Minh Ý: “?”

Anh đang nói cái gì vậy, sao cô chẳng hiểu gì cả?

Suy nghĩ hai giây, cô bỗng nhận ra điều gì đó, vội vàng mở miệng cắt ngang: “Khoan đã——”

“Ừm?” Phó Thời Lễ nhìn sang: “Sao thế?”

Minh Ý biết anh đã hiểu lầm ý mình.

Cô im lặng vài giây, giọng khàn khàn vì tối qua đã gọi quá nhiều, cố gắng giải thích: “Em… em không phải có ý đó!”

Phó Thời Lễ hơi khựng lại: “Vậy em có ý gì?”

“Em…”

Má Minh Ý thoáng ửng hồng: “Em là đang không hài lòng chuyện anh cố tình mang đồ ăn ra dụ em, chứ đâu phải chuyện đó…”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ lập tức hiểu ra. Chỉ cần biết cô không phải bất mãn với anh ở phương diện kia, trong lòng anh mới thật sự yên tâm.

Lấy lại tinh thần, anh cong môi cười nhạt: “Thế thì anh có thể hiểu là công chúa của anh rất hài lòng với biểu hiện của anh hôm qua, đúng không?”

Mặt Minh Ý đỏ bừng trong nháy mắt.

Cứu với… chuyện thế này mà anh cũng dám hỏi à!!

Ngập ngừng một lúc, Phó Thời Lễ lại không kìm được: “Vẫn còn đau à?”

“…”

Anh định hỏi đến bao giờ nữa đây.

Minh Ý vội trùm kín mình trong chăn, chỉ khẽ gật đầu hai cái.

Nhìn vậy, trong lòng Phó Thời Lễ dấy lên sự tự trách xen lẫn xót xa, anh đưa tay khẽ xoa mái đầu cô, giọng dịu dàng an ủi: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ hơn.”

Ngừng một nhịp, anh hạ giọng dỗ dành: “Anh vừa đi mua thuốc, đợi em ăn xong mì, anh bôi thuốc cho em nhé?”

Không cần nghĩ, Minh Ý lập tức lắc đầu từ chối.

Đùa à, cô đã xấu hổ đến chết người rồi, mà còn để anh giúp mình bôi thuốc ở chỗ đó? Có mà thà đâm đầu chết đi còn dễ chịu hơn!

Cô chui trong chăn, ậm ừ: “Em tự làm.”

Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng cô, Phó Thời Lễ dịu giọng trấn an: “Vị trí ấy em không tự nhìn được. Với lại… hôm qua chúng ta đã như thế rồi. Từ giờ trở đi, anh chính là người thân mật nhất với em, trước mặt anh, em vĩnh viễn không cần phải ngại, biết không?”

“…”

Một lúc sau, Minh Ý mới khẽ gật đầu.

“Vậy giờ ăn chút gì đi, ăn xong anh sẽ giúp em bôi thuốc?”

“Ừm.”

Minh Ý gật đầu, rồi chậm rãi chui ra khỏi chăn.

Thấy vậy, Phó Thời Lễ bật cười khẽ, sau đó đưa tay chuẩn bị lấy bát mì để trên tủ đầu giường cho cô.

Còn chưa kịp chạm vào bát, cánh tay anh đã bị một bàn tay nhỏ nhắn phủ lên.

Anh cúi mắt: “Sao thế?”

Minh Ý mím nhẹ môi: “Anh vẫn còn giận em à?”

Nghe vậy, trái tim Phó Thời Lễ mềm đến mức không còn hình dáng, giọng anh trầm thấp, chứa đầy tình cảm, câu trả lời giống như một lời hứa.

“Phó Thời Lễ sẽ không bao giờ thật sự giận Minh Ý.”

Bình Luận (0)
Comment