Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 69

Không biết có phải vì thêm sự gắn kết từ chuyện chăn gối vợ chồng hay không mà dạo này Minh Ý cảm nhận rõ rệt tình cảm giữa hai người tiến triển thần tốc, cũng thân mật hơn trước rất nhiều. Nhiều điều trước đây còn ngại ngùng, không dám bộc lộ trước mặt nhau thì giờ cũng chẳng thấy xấu hổ nữa, thậm chí những chuyện từng ngại mở miệng, cũng vì đêm nào Phó Thời Lễ quấn quýt không rời mà cô dần dần trở nên dạn dĩ.

Có lẽ do người đàn ông từng quen kham khổ nay bỗng dưng nếm được vị ngon, nên mấy ngày sau lại càng không biết đủ, chuyện này lúc nào cũng hăng hái bày trò. Dù có tăng ca đến nửa đêm, anh vẫn nhất định kéo Minh Ý dậy, “vận động” cùng cô một phen, thỏa mãn rồi mới chịu ôm cô vào lòng ngủ.

Một tuần trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày ghi hình tập hai của 《Chào đón cuộc sống mới》.

Điều may mắn duy nhất lần này là không cần vất vả đến Giang Thành, cảnh quay tập hai sẽ thực hiện ngay tại Lệ Thành, hình thức ghi hình cũng khác hẳn tập trước.

Nếu như tập trước là để các khách mời trở về với thiên nhiên, tìm lại cảm xúc ban đầu, thì tập này sẽ đưa mọi người quay lại chốn đô thị. Mà phần mở đầu của chương trình, chính là đến nhà từng khách mời, ghi lại một phần đời sống thường ngày của nghệ sĩ.

Vì ở Tây Ngọc Nhạc Đình có quá nhiều dấu vết sinh hoạt của Phó Thời Lễ, lại thêm thời gian ghi hình không cố định, Minh Ý liền đổi địa điểm quay về căn hộ ở Tinh Lan Loan.

Vừa có thể làm việc, lại danh chính ngôn thuận ở trong “phòng công chúa” một tuần. Quan trọng nhất là có thể tránh khỏi sự đòi hỏi không ngừng của Phó Thời Lễ. Cứ tiếp diễn thế này, đừng nói là cô chịu không nổi, mà ngay cả cô cũng lo lắng một ngày nào đó Phó Thời Lễ sẽ “kiệt quệ mà chết”. Cô tuyệt đối không muốn tuổi còn trẻ đã phải thủ tiết như quả phụ.

Vì lịch quay, Minh Ý lấy cớ dọn đến Tinh Lan Loan trước một ngày, trốn được Phó Thời Lễ một đêm, hiếm hoi ngủ ngon giấc.

Sáng hôm sau, đúng mười giờ, ê-kíp chương trình đến Tinh Lan Loan.

Tinh Lan Loan nằm ở trung tâm Lệ Thành, an ninh khu biệt thự vô cùng nghiêm ngặt. Nhờ Minh Ý nhắn trước, Thịnh An Ninh mới mang thẻ ra đón, bọn họ mới thuận lợi vào trong.

Tinh Lan Loan tuy chỉ mới hoàn thiện vài năm gần đây, nhưng là khu biệt thự ở vị trí tấc đất tấc vàng, giá cả khiến đa số người phải chùn bước, nên cư dân nơi này đều thuộc tầng lớp thượng lưu.

Ngay khi bước vào cổng là đài phun nước lớn, phía ngoài vòng còn được thiết kế thêm hồ cảnh, bên trong nuôi đủ loại cá chép quý. Đi tiếp vào là hai dãy biệt thự, trước cửa mỗi nhà đều đỗ xe sang, Bentley, Rolls-Royce kiểu xe thương mại cao cấp này chẳng hiếm.

Ban đầu, nhân viên trong đoàn quay phim còn thấy choáng ngợp, sau vài phút liền dần quen, không mấy bất ngờ nữa.

Đi được nửa đường, có người cầm máy quay không nhịn được thốt: “Thật không ngờ, nhà Minh Ý lại ở chỗ thế này!”

“Có gì đâu mà ngạc nhiên, người giàu bây giờ nhiều lắm. Chưa kể, mấy hôm trước chẳng thấy hot search à? Minh Ý mặc đồ haute couture cả bảy con số, còn đeo bộ trang sức ngọc lục bảo giá trị hàng trăm triệu, lại thân thiết với tiểu thư nhà họ Tạ ở Lệ Thành. Ở đây cũng là bình thường thôi.”

“Thế nhưng Minh Ý đã giàu vậy rồi, sao còn phải vào showbiz làm gì? Debut bao nhiêu năm vẫn chỉ là hạng hai, hạng ba. Theo lý mà nói, có tiền thế này thì tài nguyên đỉnh cao muốn có lúc nào chẳng được.”

“Ai biết được, chắc con nhà giàu đi trải nghiệm cuộc sống?”

Người cầm máy quay lại nói: “Này, liệu có phải nhà tài trợ nào cho không? Trước đây chẳng phải có tin đồn cô ấy với người của tập đoàn Phó thị có quan hệ sao?”

“Suỵt, cái này đừng nói linh tinh. Nội bộ thì còn được, mà lỡ lọt ra ngoài, coi chừng mất việc!”

“Có nghiêm trọng đến thế à?”

“Cậu mới vào nghề, không biết cũng phải. Cậu có biết đợt trước tung tin Phó Thời Lễ với Minh Ý là tay săn ảnh của công ty nào không?”

“Không biết.”

“Là Minh Huy đấy! Một trong những công ty paparazzi hàng đầu. Sự việc vừa dấy lên mấy ngày, ông chủ đã tuyên bố phá sản luôn rồi!”

Nghe vậy, người cầm máy quay sững lại: “Ghê vậy cơ à?”

“Chứ sao! Cậu không biết ngoài thương trường người ta gọi Phó Thời Lễ thế nào à?”

“Gọi thế nào?”

“‘Diêm La Phó’ – lạnh lùng tàn nhẫn!”

Nghe đến đây, cả nhóm toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm quyết định từ nay không dại gì động chạm đến tin tức của vị này nữa.

Rất nhanh, ê-kíp theo số phòng Thịnh An Ninh gửi trước, tìm được nhà của Minh Ý.

Thịnh An Ninh đã đứng chờ ngoài cửa, thấy mọi người tới đủ, liền niềm nở mời vào. Dù sao cô cũng không chắc trong nhà có gắn camera ngầm không, khách khí một chút vẫn hơn.

Mọi người xã giao vài câu, rồi cùng bước qua cửa lớn.

Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, tiếng trò chuyện đồng loạt im bặt.

Không vì gì khác, chỉ đơn giản là choáng ngợp trước cách bài trí bên trong biệt thự.

Đừng nói là đoàn làm phim, ngay cả Thịnh An Ninh khi mới bước vào cũng ngỡ ngàng đến há hốc miệng. Không ngờ Phó tổng lại có sở thích… “nữ tính” đến vậy.

Thấy cảnh đó, các nhân viên đều nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc.

Ở biệt thự xa hoa thế này đã đành, bên trong lại được trang trí thành phòng công chúa. Giây phút ấy, mọi tin đồn về việc Minh Ý được “bao nuôi” cũng tự khắc tan biến.

Dù sao, chắc chắn sẽ không có “kim chủ” nào chịu bỏ ra một khoản tiền khổng lồ chỉ để biến cả căn biệt thự sang trọng thành phòng công chúa.

Đợi đến khi không khí dịu lại, Thịnh An Ninh là người mở miệng trước: “Minh Ý dậy rồi, đang thu dọn trên tầng, sẽ xuống ngay.”

Lời còn chưa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.

Hôm nay, Minh Ý mặc một chiếc váy dài phong cách cung đình Pháp màu vàng nhạt, thiết kế thắt eo, chất liệu lụa cao cấp rủ mềm mại, tà váy dài đến mắt cá, để lộ một đoạn cổ tay mảnh mai.

Làn da trắng mịn như sứ, dưới ánh nắng ngay cả lớp lông tơ nhỏ trên gò má cũng thấy rõ. Dù không trang điểm, ngũ quan vẫn thanh tú đến ngỡ ngàng. So với khí chất sắc sảo dưới ống kính trước đây, thì giờ dáng vẻ thanh tú này lại càng khiến người ta rung động.

“Trời ơi, da của Minh Ý đẹp quá!”

“Đúng thế! Tôi còn tưởng nữ minh tinh mà để mặt mộc chắc chắn không bằng khi trang điểm cơ.”

“Trời ạ, sao tôi lại thấy mặt mộc của Minh Ý còn đẹp hơn cả lúc trang điểm, đúng kiểu tiên nữ khí chất lạnh lùng đó trời ơi.”

“Chuẩn luôn, ai ngờ lại có người trang điểm thì là đoá hoa trần thế kiều diễm, còn tẩy trang thì là tiên nữ thanh khiết không vướng bụi trần.”

Bước xuống cầu thang, Minh Ý mỉm cười chào: “Chào buổi sáng mọi người.”

Sau đó, cô vừa đi về phía phòng khách vừa dịu giọng nói: “Mọi người đừng đứng ngoài cửa nữa, vào ngồi đi cho thoải mái.”

“Được được, cảm ơn cô Minh Ý.”

“Cảm ơn cô Minh Ý.”

Tuy ngoài miệng mọi người đều nói như vậy, nhưng khi đi qua rồi thì ngoài Minh Ý ra chẳng ai dám ngồi xuống cả, cứ như thể trong căn nhà này, Minh Ý thật sự chính là một nàng công chúa cao cao tại thượng.

Mọi người không ngồi, Minh Ý cũng không để tâm, dù sao nhân viên chỉ lắp đặt xong hệ thống giám sát rồi rời đi, cũng sẽ không ở lại lâu.

Thịnh An Ninh hỏi: “Bao giờ thì mình bắt đầu quay thế?”

Nhân viên lễ phép đáp: “Thực ra bây giờ đã ghi hình rồi.”

Thịnh An Ninh: “…”

Quả nhiên, may mà lúc nãy cô và Minh Ý đều giữ hình tượng ổn thỏa.

Nghe vậy, Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang: “Hôm qua đạo diễn có nói các anh qua đây chủ yếu là để lắp camera?”

“Đúng vậy.”

Nhân viên gật đầu: “Nhưng cô Minh Ý yên tâm, chúng tôi chỉ lắp đặt tại khu vực công cộng ở tầng một, sẽ tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới sinh hoạt và sự riêng tư của cô.”

Minh Ý gật đầu, rồi lại hỏi: “Vậy camera có bật 24 giờ không?”

“Camera sẽ bật từ tám giờ sáng đến mười giờ tối, hết giờ sẽ tự động tắt, đảm bảo không ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày. Hơn nữa, camera đều có thể tắt thủ công. Nếu gặp tình huống bất ngờ cần tắt thì cô có thể tự tắt bất cứ lúc nào, chỉ cần sau đó bật lại là được.”

Nghe vậy, ánh mắt Minh Ý hơi khựng lại, không ngờ chương trình cũng khá nhân văn.

“Nhưng mà——”

Minh Ý ngẩng lên: “Nhưng mà sao?”

Nhân viên: “Nhưng số lần không phải vô hạn, trong bảy ngày ghi hình, chỉ được tắt thủ công ba lần.”

Minh Ý: “……”

Thôi, mừng hụt rồi.

Thịnh An Ninh gượng cười, vội vàng giảng hòa: “Quy định của chương trình cũng khá hợp tình hợp lý đấy. Thế bao giờ các anh bắt đầu lắp? Lắp ở đâu, có cần tôi giúp gì không?”

“Không không cần đâu.”

Nói rồi, nhân viên lướt mắt đánh giá không gian tầng một. Dù tầng một khá rộng, nhưng ngoài phòng khách, nhà bếp và vườn hoa nhỏ trong ban công phía trong cùng thì cũng không có chỗ nào cần lắp.

Động tác của nhân viên rất nhanh, tổng cộng lắp ba chiếc camera, chưa đến nửa tiếng đã hoàn thành và kiểm tra xong.

Kết thúc, Minh Ý và Thịnh An Ninh vừa trò chuyện xã giao, vừa tiễn nhóm nhân viên ra khỏi biệt thự.

Ra khỏi khu cũng cần quẹt thẻ, Thịnh An Ninh buộc phải tiễn người ra tận cổng rồi mới quay lại.

Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy Minh Ý, người vốn dĩ giờ này vẫn thường cuộn mình trong chăn chưa chịu dậy, vậy mà lúc này lại vô cùng đoan trang ngồi trên sofa. Đôi chân thon dài khẽ vắt chéo, trên bàn trà trước mặt đặt một ly latte, còn cô thì đang nghiêng người đọc sách.

Cảnh tượng ấy khiến Thịnh An Ninh khựng lại, nhìn mãi mới dám xác nhận.

Xem ra camera cũng có chút tác dụng thật.

Nhưng đến gần, nhìn kỹ tựa sách: 《Cưng chiều vợ yêu: Bá đạo tổng tài đừng trêu quá》.

Thịnh An Ninh: “……”

Thấy cô quay lại, Minh Ý ngẩng đầu, giọng điệu cố tình làm màu: “Chị An Ninh về rồi à, vất vả cho chị quá.”

“……”

Toàn thân Thịnh An Ninh nổi da gà.

Thôi xong, cô không nên ở đây thêm nữa.

Nghĩ vậy, Thịnh An Ninh liền phối hợp cùng Minh Ý diễn qua lại vài câu, sau đó chào tạm biệt rồi vội vàng rời khỏi biệt thự.

Nhìn dáng vẻ Thịnh An Ninh không muốn ở thêm một giây nào, Minh Ý buồn bã ngẩng mắt nhìn chiếc camera trên đầu, rồi vẫn giữ nguyên dáng vẻ tiểu thư khuê các.

Mãi đến một giờ chiều, Minh Ý mới gấp sách lại, đứng dậy tao nhã lên phòng ngủ trưa.

Vào đến phòng, Minh Ý như trút bỏ cả lớp vỏ bọc nặng nề, lập tức ngã phịch xuống giường. Quay show thế này còn mệt hơn cả lần đầu, bị giám sát từng giờ từng phút quả thực chẳng dễ chịu gì.

Nghĩ vậy, Minh Ý cầm điện thoại định nhắn WeChat cho Phó Thời Lễ để than vãn.

Kết quả, cô gõ cả một đoạn dài gửi đi, vậy mà rơi vào biển lặng, nửa tiếng trôi qua chẳng thấy hồi âm.

Cô đã lâu lắm rồi chưa từng chịu sự ngó lơ thế này!

Một lát sau, Minh Ý lại bực bội gửi thêm một tin nữa: [Lại không trả lời, hứ! Anh nói xem có phải anh không còn yêu em nữa rồi không?!!]

Lần này bên kia trả lời ngay: [Thế tối nay anh qua nhé?]

[Minh Ý: Qua làm gì?]

[Phó Thời Lễ: Để em cảm nhận xem, rốt cuộc anh có yêu em hay không.]

Bình Luận (0)
Comment