Beta: Phong Tâm
—
Có lẽ vì sáng nay dậy quá sớm, Minh Ý ngủ trưa một mạch đến tận bốn giờ chiều mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, cô cầm điện thoại nhìn lướt qua WeChat. Cuộc trò chuyện giữa cô và Phó Thời Lễ vẫn dừng lại ở tin nhắn cách đây ba tiếng: “Để em cảm nhận thử xem anh có yêu em không.”
Gần đây Phó Thời Lễ chẳng đứng đắn gì trước mặt cô, hết lần này tới lần khác trêu chọc. Cô cũng lười chẳng buồn đáp.
Chiều hôm đó, Minh Ý vào thư phòng luyện chữ một lúc. Đến chạng vạng, cô lại tự vào bếp làm cho mình một phần salad hoa quả để ăn tối. Dù gì thì camera vẫn còn bật, cô cũng phải giữ gìn chút hình tượng, gánh nặng của một nữ minh tinh ít nhiều vẫn tồn tại.
May mắn là cô còn biết làm salad hoa quả, nếu không phải chờ đến mười một giờ đêm camera tự động tắt mới dám ăn, chắc cô đã đói gầy rộc. Nghĩ tới đây, Minh Ý thầm cảm ơn dì Lan. May mà dì chu đáo, từ trước đã gọt sẵn mấy loại hoa quả để trong hộp bảo quản mang cho cô. Lúc muốn ăn, chỉ cần lấy từ tủ lạnh ra, cho lên đĩa bao nhiêu tùy thích, thêm chút sốt salad là xong.
Ăn xong, Minh Ý lại dựa vào sofa trong phòng khách đọc tiểu thuyết, chẳng biết từ lúc nào đã ngủ quên mất.
Tỉnh dậy thì trời đã tối, trong phòng khách chỉ còn mấy dải đèn hẹn giờ sáng lên. Vì Minh Ý sợ bóng tối, nên trước đây Phó Thời Lễ đã đặc biệt dặn kiến trúc sư thiết kế hệ thống đèn tự động trong biệt thự.
Cô mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, còn ba phút nữa là đến mười một giờ đêm.
Minh Ý chống tay vào sofa ngồi dậy, khẽ day day thái dương. Mấy hôm trước cô bị Phó Thời Lễ làm cho gần như rã rời, hai ngày nay mới có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể mệt lử.
Cứ tưởng hôm nay sẽ dài lê thê, nhưng nghĩ lại, hóa ra cũng trôi nhanh, cả một ngày chẳng mấy chốc đã bị cô ngủ vùi mà qua đi.
Thấy thời gian đã gần đến, Minh Ý đứng dậy khỏi sofa, vừa cúi đầu xem tin nhắn mới trên WeChat vừa đi lên lầu.
Chân vừa bước lên bậc thang, chuông cửa vang lên.
Cô khựng lại.
An ninh ở Tinh Lan Loan rất tốt, kẻ xấu chắc chắn không lọt vào được. Giờ này Thịnh An Ninh và Tạ Vân Đường cũng sẽ không sang, vậy thì chỉ có thể là một người…
Theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Kim phút vừa đúng số 12. Ngay lúc ấy, cô tận mắt thấy đèn đỏ nhấp nháy trên camera vụt tắt.
Lúc này, Minh Ý mới yên tâm đi ra mở cửa.
Cửa mở ra.
Người đàn ông trong bộ vest thẳng thớm đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm ấm: “Chào buổi tối, Phó phu nhân.”
Minh Ý lườm anh một cái, giọng nửa hờn dỗi: “Anh bớt giả bộ đi.”
Cô vẫn chưa quên chuyện bị anh trêu chọc buổi chiều, cố tình đứng chắn ngay cửa không cho Phó Thời Lễ vào: “Sao anh lại đến bất ngờ thế này?”
Người đàn ông bật cười khẽ, ánh mắt hờ hững rơi trên gương mặt cô: “Không phải đã nói rồi sao?”
Minh Ý ngạc nhiên: “Nói gì cơ?”
Chưa dứt lời, Phó Thời Lễ đã vươn tay ôm eo cô, kéo cả người vào lòng. Ngay sau đó, anh cúi người đè xuống. Trong cơn xoay chuyển chao đảo, Minh Ý lờ mờ nghe thấy tiếng khóa cửa bật chốt. Khi lấy lại ý thức, cô đã bị anh dồn tới sát bức tường phía sau.
“Không phải em nói anh không yêu em à?”
Giọng đàn ông khàn khàn, trầm thấp mà trong trẻo, xen lẫn ý cười nhàn nhạt khiến người ta không khỏi nóng bừng tai.
Ngừng một chút, anh cúi đầu chậm rãi lại gần, hơi thở nóng hổi quấn lấy nhau. Thanh âm trầm thấp mang theo sự khàn đục lẫn chút quyến luyến: “Vậy thì bây giờ, yêu một lần nhé?”
Minh Ý bị anh trêu đến đỏ bừng cả mặt. Giọng nói khàn trầm ấy từng chút từng chút xuyên qua màng nhĩ, khiến tim cô cũng loạn nhịp.
Nhưng chút lý trí còn sót lại khiến cô vội vàng đẩy anh ra: “Không được, trong nhà còn có camera.”
Tay anh siết lấy eo cô không hề nhúc nhích: “Chẳng phải vừa tắt rồi sao?”
Minh Ý mím môi: “Ngày mai tám giờ sáng lại bật.”
“Trước tám giờ anh đi.”
Anh mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ, nhẹ nhàng cọ sát, giọng khàn khàn thì thầm: “Anh hứa.”
“…”
Minh Ý khẽ ngập ngừng: “Thế… được thôi.”
Không chống đỡ nổi sự dịu dàng mãnh liệt ấy, cuối cùng Minh Ý cũng để anh bước vào.
Quần áo rơi vương vãi từ cửa ra vào đến phòng khách. Minh Ý bị anh ép sát vào tấm bình phong, hôn đến nỗi không thở nổi.
Cảm giác được anh tiếp tục tiến thêm một bước, cô theo phản xạ giữ lấy bàn tay đang lấn tới của anh: “Đợi đã… đừng… đừng ở đây, có camera.”
Anh ghì sát bên tai, thở dồn dập: “Không phải tắt rồi à?”
Minh Ý mím chặt môi: “Nhưng… vẫn thấy kỳ kỳ… Chúng ta lên phòng ngủ đi…”
“Được.”
Người đàn ông khẽ cười trầm thấp, rồi vòng tay ôm ngang eo cô, bước dài hướng xuống phòng ngủ tầng một: “Nghe lời Phó phu nhân vậy.”
Nhìn vậy, Minh Ý vô thức đưa tay quàng vào cổ anh: “Sao không lên tầng trên?”
Phó Thời Lễ: “Tầng một tiện hơn.”
Chẳng bao lâu, Minh Ý cũng hiểu anh nói “tiện hơn” là ý gì.
……
Bốn giờ sáng, ánh bình minh nhẹ nhàng, trời dần ló dạng.
Minh Ý dựa lưng vào cửa kính, một chân được nâng lên, đôi tay vòng quanh cổ Phó Thời Lễ, cả người đong đưa, lơ lửng trên tay anh.
Cho đến khi chân cô bắt đầu run rẩy, gần như không đứng vững, Phó Thời Lễ mới ôm cô lên giường.
Lưng cô áp sát vào giường, nửa th*n d*** lơ lửng, các ngón chân khẽ co lại. Chưa kịp nói gì, đã bị mùi hương tuyết phủ trùm xua hết lời ra.
Không biết đã bao lâu, căn phòng dần sáng hẳn, Minh Ý cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mắt nặng trĩu, đầu óc mơ màng, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, đã là một giờ chiều.
Minh Ý mơ màng mở mắt, định với tay lấy điện thoại bên cạnh, nào ngờ chạm phải một tấm lưng vững chắc.
Giây tiếp theo, cô bừng tỉnh, mở mắt chạm ngay vào một khuôn mặt nam thần phóng đại trước mắt, Minh Ý sợ hãi bật dậy khỏi giường ngay lập tức.
Nhìn người đàn ông □□ trước mặt, những hình ảnh xấu hổ tối qua bất ngờ ùa về trong đầu.
Minh Ý nghiến răng, hít sâu một hơi, đưa tay chỉ vào anh chàng vô liêm sỉ trước mặt: “Anh… anh… anh sao còn ở đây?”
Phó Thời Lễ như không hiểu, đưa tay nắm lấy ngón tay cô, cười nhàn nhạt: “Vậy anh nên ở đâu hả, Phó phu nhân?”
Minh Ý há hốc mắt nhìn anh: “Hôm qua chẳng phải anh nói trước tám giờ sáng hôm nay anh phải đi sao?”
“Tám giờ?”
Phó Thời Lễ nhướn mày: “Hôm qua phục vụ một người đến hơn bốn giờ sáng, tám giờ đã đuổi anh đi, em là chủ nợ à?”
Nói rồi, anh từ tốn ngồi dậy, lấy áo sơ mi bên cạnh khoác lên người: “Một giấc ngủ dậy đã muốn quên hết rồi sao?”
Minh Ý như bị dẫm lên đuôi: “Phó Thời Lễ!!! Mặt mũi anh không còn nữa à?!!”
“Hôm qua em còn gọi anh là chồng mà?”
Anh cười nhàn nhạt, rõ ràng không thèm để tâm.
“!!!”
Minh Ý cúi đầu, nghiến răng nén giận, cô không biết camera trong phòng khách có thu âm không, cố hạ giọng: “Nói đi, đến khi nào anh mới chịu đi?”
Phòng khách đầy camera, cô không thể để Phó Thời Lễ ở trong phòng ngủ suốt cả ngày được chứ?
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hạ mắt nhìn cô thản nhiên, dừng vài giây, rồi áp sát cô xuống giường: “Làm thêm lần nữa không?”
Minh Ý trợn mắt nhìn anh: “Không thể nào, anh đừng hòng nghĩ tới!!!”
Phó Thời Lễ nhẹ cười, hôn lên môi cô: “Chỉ trêu em thôi, gọi một tiếng chồng thử đi?”
–
Ở phía khác, nhóm nhân viên bí mật phỏng vấn đã đến cổng biệt thự.
Vì tập hai của chương trình phát sóng chính thức vào thứ Hai, để tăng sức hút, đạo diễn đã suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra ý tưởng phỏng vấn bất ngờ, lại dùng hình thức livestream để đảm bảo tính thực tế.
Lúc này, đạo diễn vừa thực hiện xong phỏng vấn bất ngờ với các khách mời khác, cùng nhóm nhân viên chương trình đã đứng trước cửa nhà Minh Ý.
MC trước ống kính: “Tiếp theo là nữ khách mời cuối cùng, nhà cô Minh Ý rồi!”
Hôm qua trên mạng đã có thông tin Minh Ý ngủ trong phòng công chúa, lúc này các bình luận trực tiếp đều sôi sục, một rừng người háo hức muốn xem phòng công chúa.
Nhìn vậy, hai nhân viên khác nhỏ giọng: “Nghe nói nhà cô Minh Ý là phòng công chúa, thật không nhỉ?”
“Chắc chắn là thật rồi, hôm qua tôi còn tận mắt thấy, căn hộ toàn màu hồng, đúng kiểu tâm hồn thiếu nữ.”
“Thật sao, tôi cũng phấn khích quá đi mất!”
“Đừng nói là bạn, tôi cũng là lần thứ hai đến, vẫn phấn khích không chịu nổi!!”
“Đi nhanh đi nhanh, đạo diễn sắp gõ cửa rồi.”
Ở cửa, đạo diễn ấp ủ một lúc rồi mới đưa tay bấm chuông.
Cùng lúc đó, Minh Ý bị ép đến mức thở hơi khó khăn bởi nụ hôn, mạnh mẽ đẩy Phó Thời Lễ: “Có… có người bấm chuông!”
Người đàn ông hít nhẹ: “Anh ra mở?”
“Không được!” Minh Ý chặn anh lại: “Bên ngoài có camera!”
Phó Thời Lễ đưa tay, khẽ nắm lòng bàn tay cô như để an ủi: “Yên tâm, sáng nay anh đã tắt rồi.”
Minh Ý: !!!
Nói xong, Phó Thời Lễ đứng dậy, mặc quần ngoài, nhanh chóng cài lại cúc áo sơ mi, trước khi rời đi còn quay lại: “Suy nghĩ về những gì anh vừa nói nhé.”
“Gọi một tiếng chồng, lát nữa anh sẽ đi ngay.”
Nói xong, Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng.
……
Ở một bên, nhân viên ở cửa thấy chẳng ai ra mở, định bấm lần nữa thì “cạch” một tiếng, cửa lớn từ bên trong mở ra.
Nhưng người mở cửa lại không phải người họ trông đợi, mà là——
Một người đàn ông!
Một người đàn ông rất điển trai!!
Một người đàn ông điển trai nhưng quần áo xộc xệch!!!
Người đàn ông đứng ở cửa dáng cao thẳng, cổ áo sơ mi hơi xô lệch, còn lộ một góc có vết son môi, mái tóc trước trán hơi rối, như vừa mới tỉnh dậy, khác hẳn vẻ lạnh lùng, ít biểu cảm thường ngày.
Nhìn người đàn ông đứng cửa áo sơ mi lộn xộn, đạo diễn sững người, sau đó đầu óc như ù đi.
Gõ nhầm cửa rồi sao?
Chưa hết, còn gõ nhầm cửa nhà “Diêm Vương”?
Hơn nữa, trông trong phòng đang xảy ra chuyện không thể tả…
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phó Thời Lễ, đạo diễn sợ đến dựng cả gai ốc, lập tức dẫn người lùi lại: “Xin lỗi Phó tổng, hình như chúng tôi vào nhầm nhà rồi.”
Ngay khi đoàn người định quay ra, người đàn ông trước mắt chậm rãi liếc mắt nhìn sang: “Không nhầm đâu.”
Ngay sau đó, từ trong phòng ngủ vọng ra giọng phụ nữ lười biếng: “Chồng à, ai đấy?”
Phó Thời Lễ liếc nhìn ra cửa, thản nhiên cười khẽ: “Không có gì, người đến thu tiền điện ấy mà.”
Tiếp theo, anh lại nói vọng vào phòng: “Áo sơ mi của anh bẩn rồi, em lấy giúp anh cái khác.”
….
Cả nhóm nhân viên đứng ngoài cửa, vừa lo sợ vừa bất lực, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, không biết vô tình đột nhập vào bí mật hào môn này, liệu còn giữ được công việc không.
Đang lo lắng thì trong phòng vang lên tiếng bước chân.
Minh Ý mặc bộ pyjama lụa màu hồng nhạt đi ra từ hướng phòng ngủ, tay cầm một chiếc sơ mi trắng hơi nhăn.
Cô nũng nịu: “Em không có sơ mi của anh, chỉ còn cái tối qua em mặc, anh có muốn—”
Đi đến cửa phòng khách, giọng Minh Ý bỗng ngừng lại.
Cùng lúc, các nhân viên ở cửa cũng hít một hơi lạnh.
“Ngọc nữ” mà Phó Thời Lễ cưng chiều trong căn biệt thự vàng này, hóa ra lại là Minh Ý?!!!!
Đối diện với mấy gương mặt xa lạ, và chiếc camera đứng bên cạnh, Minh Ý như bị sét đánh, đứng chết chân tại chỗ.
Minh Ý: ……
Đạo diễn: ……
Nhân viên: !!!!!!
Còn kẻ gây ra tất cả mọi chuyện thì vẫn bình tĩnh đứng ở cửa, hơi nghiêng đầu, nửa cười nửa không, khẽ nhấc cằm gọi cô: “Vợ ơi, sơ mi anh đâu?”
Không khí lập tức im bặt.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Chiếc sơ mi bay thẳng vào mặt Phó Thời Lễ, “bịch” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
Minh Ý: Sơ mi cái m* anh ấy!!!!!!