—
Vì lần trước Phó Thời Lễ cố tình bày trò lừa cô ra ngoài để bị chụp lén, Minh Ý giận dỗi mấy ngày liền không thèm nói chuyện với anh. Mãi đến khi quay xong chương trình bảy ngày của kỳ thứ hai, cô mới trở về Tây Ngọc Nhạc Đình.
Vốn nghĩ rằng về đến nơi có thể hành hạ Phó Thời Lễ một trận để xả cơn tức trong lòng, nào ngờ vừa về tới Tây Ngọc Nhạc Đình mới biết anh đã đi công tác nước ngoài từ ba ngày trước, không rõ khi nào mới về.
Lại nhìn sang WeChat của mình chẳng có lấy một dấu chấm, dấu phẩy, Minh Ý càng tức hơn, lập tức kéo anh vào danh sách đen ngay góc phải màn hình. Không phải anh không thèm nhắn tin cho cô sao, vậy thì từ giờ đừng mơ còn có cơ hội nhắn nữa!!
Thấy sắc mặt Minh Ý biến đổi liên tục, dì Lan nhận lấy hành lý, quan tâm hỏi: “Cô chủ, sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải thấy khó chịu ở đâu không?”
Minh Ý cất điện thoại, xua tay: “Không sao đâu dì Lan, cháu lên lầu trước nhé.”
Dì Lan: “Vâng, cô lên nghỉ ngơi đi, bữa trưa sẽ xong ngay thôi.”
Minh Ý mỉm cười: “Cảm ơn dì Lan.”
Lên lầu, áo quần còn chưa kịp thay, Minh Ý đã không nhịn được mà trút giận với Tạ Vân Đường.
[Minh Ý: Phó Thời Lễ cái đồ chó chết này aaaa!!]
[Minh Ý: Tức chết mất thôi, chọc tớ giận thì không xin lỗi cũng thôi đi, thế mà chuyện đi công tác nước ngoài lớn như thế anh ấy cũng không thèm nói cho tớ, thậm chí đến một cái tin nhắn WeChat cũng chẳng có!!!]
[Tạ Vân Đường: Bình tĩnh bình tĩnh!!]
[Tạ Vân Đường: Cậu về Tây Ngọc Nhạc Đình rồi à?]
[Minh Ý: Ừ, không về thì còn không biết cái đồ cẩu này đã ra nước ngoài từ hôm kia!!]
[Minh Ý: Tức chết đi được!!!]
[Minh Ý: Ban đầu tớ còn định cho anh ấy một bậc thang đi xuống, chỉ cần chịu xin lỗi tớ sẽ bỏ qua hết, nhưng bây giờ!!!!]
[Tạ Vân Đường: Được rồi, bớt giận đi. Cậu quay xong show rồi à?]
[Minh Ý: Ừ, xong rồi.]
[Tạ Vân Đường: Thế thì tốt quá, hay là ra ngoài đi dạo? Mai đúng dịp sinh nhật cậu, nếu thấy cái gì thích thì tớ mua tặng luôn.]
Gần đây chuyện quá nhiều, nếu Tạ Vân Đường không nhắc, suýt chút nữa Minh Ý đã quên mai là sinh nhật mình.
Suy nghĩ vài giây, cô cúi đầu nhắn lại: [Được, tớ cũng đang muốn tiêu tiền cho sướng, vậy thì hôm nay cứ quẹt thẻ của Phó Thời Lễ đi~]
[Tạ Vân Đường: OK, nửa tiếng nữa tớ qua đón cậu.]
[Minh Ý: Ừ. À này, cậu chưa ăn trưa đúng không?]
[Tạ Vân Đường: Chưa, sao thế?]
[Minh Ý: Thế thì qua đây ăn luôn đi. Dì Lan đã chuẩn bị bữa trưa rồi, lát nữa tớ nhờ dì Lan làm thêm hai món cậu thích. Ăn xong rồi chúng mình ra ngoài.]
[Tạ Vân Đường: Được đấy! Thế tớ sang ngay!! Tớ muốn ăn gà xào cung bảo và sườn xào chua ngọt!!]
[Minh Ý: odk!]
Mười lăm phút sau, Tạ Vân Đường đã đến Tây Ngọc Nhạc Đình.
Bữa trưa hôm nay vô cùng thịnh soạn. Ngoài hai món mà Tạ Vân Đường đích thân gọi là gà xào cung bảo và sườn xào chua ngọt, dì Lan còn chuẩn bị thêm gà xào ớt, tôm xào rau và canh ngô sườn non.
Ăn bảy ngày liền toàn hoa quả với rau xanh, vừa nhìn thấy cả bàn đầy ắp, Minh Ý đã nuốt nước miếng ừng ực. Có trời mới biết một tuần qua cô đã sống khổ sở thế nào.
Tạ Vân Đường mới ăn một miếng đã không nhịn nổi mà kêu lên: “Trời ơi, tay nghề của dì Lan cũng quá đỉnh rồi!! Ngon chết mất thôi!!”
Minh Ý cũng phụ họa theo: “Hình như tay nghề của dì Lan ngày càng xuất sắc. Những ngày này tớ nhớ điên cuồng món dì nấu luôn ấy.”
Nghe vậy, dì Lan hiền hòa mỉm cười: “Cô chủ và cô Tạ thích là tốt rồi. Nếu cô Tạ muốn ăn gì thì cứ gọi điện nói với cô chủ, bất cứ lúc nào cũng có thể qua ăn.”
Đôi mắt Tạ Vân Đường sáng rực: “Thật ạ!! Tuyệt quá! Cảm ơn dì Lan.”
Dì Lan: “Không có gì, hai cô cứ từ từ ăn nhé, cần gì thì gọi tôi.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, dì Lan nghỉ ngơi đi ạ.”
Dì Lan rời đi, Minh Ý và Tạ Vân Đường vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã giải quyết quá nửa bàn thức ăn.
Buổi chiều, Minh Ý chào dì Lan một tiếng rồi cùng Tạ Vân Đường đi dạo phố.
Dạo gần đây ở trung tâm Lệ thành vừa khai trương một trung tâm thương mại cao cấp, nghe nói có cả mấy thương hiệu ngoại quốc. Trung tâm thương mại cũ hai người đã đi không biết bao nhiêu lần, lần này liền lái xe thẳng đến trung tâm mới.
Tầng sáu là khu đồ nữ, các thương hiệu quần áo cao cấp và trang sức đều tập trung ở đây. Xác định rõ mục tiêu, Minh Ý kéo Tạ Vân Đường đi thẳng lên tầng sáu trung tâm thương mại.
Giống như các cửa hàng thương hiệu xa xỉ khác, những thương hiệu cao cấp ở đây cũng đều áp dụng chế độ thành viên. Minh Ý lôi Tạ Vân Đường đi dạo một vòng, quét sạch sáu cửa hàng mới mở, mua không biết bao nhiêu váy áo và phụ kiện, chỉ nhớ tờ hóa đơn dài dằng dặc, dù sao thì tiền của cái gã đàn ông khốn kiếp kia không tiêu thì uổng.
Mua xong quần áo, Minh Ý lại kéo Tạ Vân Đường sang khu trang sức, mua hai sợi dây chuyền kim cương và một chiếc vòng tay hồng ngọc.
Khi nhân viên đi quẹt thẻ, Minh Ý giơ tay ngắm nghía chiếc vòng hồng ngọc vừa đeo: “Đẹp thì đẹp thật, chỉ là viên đá hơi nhỏ.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường bật cười: “Sao tớ lại không biết cậu từ bao giờ lại thích hồng ngọc thế?”
“Cái gì gọi là tớ lại thích hồng ngọc chứ.” Minh Ý cười, khẽ lắc cổ tay trắng ngần: “Chỉ cần là thứ lấp lánh thì tớ đều thích cả.”
Đang nói, nhân viên cầm thẻ đen quay lại: “Cô Minh thích hồng ngọc ạ?”
Minh Ý đưa tay nhận lấy thẻ, thuận miệng đáp: “Ừm.”
“Cửa hàng chúng tôi vừa về một bộ trang sức hồng ngọc, chất lượng rất cao, nếu cô Minh có hứng thú, tôi có thể lấy cho cô xem.”
Nghe vậy, Minh Ý gật đầu: “Được thôi.”
“Vậy xin cô chờ một lát.”
Không lâu sau, nhân viên mang đến một chiếc hộp, cẩn thận đặt lên quầy và mở ra.
Một bộ trang sức gồm bốn món: dây chuyền, nhẫn, vòng tay và hoa tai.
Minh Ý nhìn một cái đã ưng ngay.
Thấy vậy, nhân viên liền giới thiệu: “Bộ trang sức này đều được chế tác từ hồng ngọc thiên nhiên nguyên chất, cô có thể yên tâm.”
Minh Ý đưa tay lấy chiếc nhẫn, đeo lên, ngắm nghía vài giây rồi dứt khoát quyết định: “Được, gói cả bộ này cho tôi.”
Nói xong, cô vừa định đưa lại thẻ đen thì bị Tạ Vân Đường chặn lại, tiện tay đưa thẻ của mình cho nhân viên: “Quẹt cái này đi.”
Minh Ý ngẩng mắt: “Sao vậy?”
Tạ Vân Đường: “Không phải đã nói sẽ tặng cậu quà sinh nhật rồi sao, tớ thấy bộ hồng ngọc này rất hợp.”
Nghe vậy, Minh Ý mím môi cười khẽ: “Vậy cũng được, cuối cùng thì cũng không phải gửi tiền nữa.”
Những năm trước vì Tạ Vân Đường học ở nước ngoài, sinh nhật Minh Ý cô toàn chuyển khoản thẳng.
Để lại địa chỉ ở Tây Ngọc Nhạc Đình xong, Minh Ý cùng Tạ Vân Đường rời khỏi cửa hàng trang sức.
Buổi chiều đi dạo mệt, hai người lại ghé vào quán lẩu gần đó, chơi bời đến tận hơn mười giờ tối mới cùng nhau quay về căn hộ của Tạ Vân Đường.
Trong khi đó, tại Anh quốc, lúc này là hai giờ chiều.
Tại nhà đấu giá Sotheby’s ở thủ đô London, khán phòng ồn ào náo nhiệt.
Ở hàng ghế đầu, người đàn ông mặc bộ vest xám đậm, hai chân bắt chéo, cúi đầu xem danh mục các món đấu giá hôm nay.
Tuy mục đích chính lần này của anh là món đồ cuối cùng, nhưng nếu trước đó có thứ nào hứng thú, anh cũng không ngại ra giá.
Trợ lý Tần đứng phía sau, thấp giọng nhắc nhở: “Phó tổng, năm phút nữa phiên đấu giá sẽ bắt đầu.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh cúi đầu chụp vài bức ảnh những món trông cũng không tệ gửi cho Minh Ý chọn. Không ngờ tin vừa gửi đi, bên dưới liền hiện thêm một dòng chữ quen thuộc: “Tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”
Phó Thời Lễ khẽ nhíu mày, đưa tay ấn nhẹ vào giữa chân mày.
Thấy thế, trợ lý Tần dè dặt hỏi: “Có phải không có món nào phu nhân thích không?”
Phó Thời Lễ cụp mắt, ánh nhìn rơi trên dòng chữ kia, lặng lẽ trầm ngâm mấy giây.
Sau đó, anh đưa cuốn catalog trong tay cho Tần Xuyên: “Ngoài món đấu giá mục tiêu, những loại trang sức đá quý, cậu đều ra giá mua lại.”
Nghe vậy, Tần Xuyên thoáng sững người, sợ mình nghe nhầm lại hỏi lại lần nữa: “Ý anh là… mua hết sao?”
“Ừ.”
Ngừng một lát, Tần Xuyên lại hỏi: “Là vì phu nhân đều thích ạ?”
“Không phải.”
Người đàn ông khẽ cụp mắt xuống, giọng trầm thấp: “Cô ấy chặn tôi rồi, tôi không biết cô ấy thích cái nào.”
Ý tứ ẩn trong lời nói chính là—không biết vợ thích cái nào, nên đành mua hết.
Nghe vậy, Tần Xuyên không khỏi trợn tròn mắt.
Quả đúng là Phó tổng, không biết phu nhân thích món nào liền thẳng tay vơ trọn, anh cúi đầu lướt qua sổ đấu giá thấy tổng cộng mười món, trừ món cuối cùng ra thì có sáu món thuộc loại trang sức. Tính cả phần đội giá, thành thật mà nói cũng phải hai trăm triệu bảng Anh.
Cộng thêm món áp chót kia, đêm nay ít nhất cũng phải chi ra bốn trăm triệu bảng, quy đổi sang tiền Trung Quốc thì hơn ba mươi tỷ.
Nghĩ tới đây, Tần Xuyên mồ hôi lạnh túa ra, thầm mong lần sau Phó tổng đừng dại mà chọc phu nhân nổi giận nữa. Lần trước là tám tỷ, lần này ba mươi tỷ, vậy lần sau chẳng phải còn kinh khủng hơn sao?
Năm phút sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Ngồi trong hội trường hôm nay đều là giới tài phiệt hoặc quyền quý. Chỉ trong hai mươi phút đầu, mọi người đã thấy người đàn ông mang gương mặt Đông phương ngồi hàng ghế đầu liên tục giơ bảng, một hơi gom trọn năm món trang sức.
Sau đó có người nhận ra, đó chính là Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị—Phó Thời Lễ.
Từ ấy không còn ai dám tranh giá nữa. Đùa gì chứ, một hơi vung tay mua năm món, đến thở cũng không nghỉ, ai mà muốn dây vào kẻ điên này.
Mãi cho đến khi món đấu giá cuối cùng bắt đầu, bầu không khí mới sôi nổi trở lại.
Món cuối là tòa lâu đài Brechin Castle, xây dựng trên nền cũ của pháo đài Hoàng gia Scotland, diện tích bốn mươi mẫu, kiến trúc tràn ngập phong cách cổ tích, được mệnh danh là “tòa lâu đài bước ra từ Disney”.[1]
Giá khởi điểm: ba mươi triệu bảng Anh.
Cuối cùng, tòa lâu đài này được Phó Thời Lễ mua lại với giá hai trăm mười triệu bảng.
……
Buổi đấu giá kết thúc vào ba giờ rưỡi chiều giờ địa phương.
Trong khi đó, truyền thông đã sớm nghe ngóng tin tức, ùn ùn chờ sẵn trước cửa phòng đấu giá, chỉ để được tận mắt trông thấy người đàn ông Trung Quốc trong hai tiếng vung gần bốn trăm triệu bảng.
Đến khi nhìn rõ là một soái ca người Hoa, bọn họ càng phấn khích hơn: “Excuse me, are you a collector?”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc ống kính, môi mỏng khẽ mở, dùng tiếng Trung đáp: “Không phải, là quà xin lỗi dành cho vợ tôi.”
Nói dứt lời, anh không dừng bước mà sải chân đi thẳng về phía chiếc xe thương vụ đang chờ bên đường. Anh đã đặt vé bay đêm nay, bốn mươi phút nữa cất cánh.
Anh phải về, gặp công chúa của mình.
Có phóng viên hiểu tiếng Trung lập tức dịch lại câu nói ấy, phía sau liền náo động như vỡ chợ.
Ba mươi tỷ để tặng làm quà xin lỗi—đây mới đúng là cực phẩm người chồng thế kỷ!!!
–
Cùng lúc đó.
Đúng không giờ, theo giờ Bắc Kinh.
Weibo có tick V của Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị đăng dòng trạng thái thứ hai trong đời, kèm một bức ảnh.
Phó Thời Lễ V: Sinh nhật vui vẻ, công chúa @Minh Ý
Hình ảnh đính kèm: Hợp đồng mua bán lâu đài.