—
Sáng hôm đó, tin tức Phó Thời Lễ vung ba mươi tỷ mua lâu đài cùng trang sức ở Anh để mừng sinh nhật Minh Ý đã lan nhanh khắp nơi, tốc độ leo thẳng lên hotsearch nhanh đến mức có thể thấy bằng mắt thường.
Thậm chí, còn có người đăng cả video phóng viên nước ngoài phỏng vấn ngay trước cửa nhà đấu giá Sotheby’s tối qua, khiến phần bình luận sôi trào.
[Aaaa Phó tổng đẹp trai quá trời!!!]
[Cứu mạng, Phó tổng điên thật rồi!!! Aaaa, ba mươi tỷ làm quà xin lỗi đó huhu.]
[Hu hu hu Phó tổng đúng là người đàn ông cực phẩm, ba mươi tỷ làm quà xin lỗi, bán tôi đi cũng không đổi nổi chừng ấy tiền.]
[Đừng nói là cô, ngay cả tất cả chúng ta ngồi đây đem bán cũng chẳng đủ ba mươi tỷ.]
[Hu hu hu đây chính là đãi ngộ công chúa sao, Phó tổng cưng chiều vợ quá đi mất!!!]
[Aaaa lâu đài!!! Hu hu hu Phó tổng thật sự coi Minh Ý như công chúa để chiều chuộng.]
[Tình yêu thần tiên, ghen tị quá đi mất.]
Bên này, tối qua Minh Ý cùng Tạ Vân Đường đánh Vương Giả Vinh Diệu đến nửa đêm, mãi ba giờ sáng mới ngủ, nên tận hai giờ chiều hôm sau mới thức dậy.
Cô cầm điện thoại vừa mở ra, chỉ mấy tiếng đồng hồ không online mà tất cả ứng dụng xã hội đã bị tin tức quét tràn, riêng thông báo trên Weibo đã hiện 99+, chưa tính đến tin nhắn riêng và WeChat.
Thấy vậy, Minh Ý khẽ cau mày.
Không phải chứ, cô chỉ ngủ có một giấc mà lại có chuyện gì nữa đây?
Nghĩ rồi, cô lập tức bấm vào hotsearch.
Top 3 hiển thị rõ ràng:
#PhóThờiLễMinhÝLâuĐài
#QuàSinhNhậtTrờiGiá
#PhóThờiLễBaMươiTỷ
Minh Ý sững lại vài giây.
Sau đó mở mục hotsearch đầu tiên, lướt qua một lượt, cũng hiểu đại khái.
Trong lòng không khỏi dấy lên chút vui mừng, dù đã đoán được phần nào, nhưng cô vẫn nhịn không được mở thêm Weibo của Phó Thời Lễ để xác nhận.
Thấy dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ, công chúa”, khoé môi Minh Ý bất giác cong nhẹ, rồi cô lại ấn vào tấm hình đính kèm, nhìn chăm chú toà lâu đài chiếm trọn bốn mươi mẫu đất kia.
Con gái nào chẳng từng mơ làm công chúa, có người thay mình biến mơ ước thành thật, đương nhiên khiến cô thấy hạnh phúc.
Đóng ảnh lại, Minh Ý tiếp tục xem phần bình luận bên dưới bài đăng kia.
Mười lăm tiếng trôi qua, bài viết đã vượt hơn vạn bình luận.
Cô lướt từ trên xuống, nhìn vài bình luận được thả tim nhiều nhất.
[Aaaa cứu mạng, Phó tổng cưng chiều quá! Ai có thể từ chối combo ba mươi tỷ kèm lâu đài cơ chứ!]
[Aaaa đây là tình yêu tuyệt mỹ!!!]
[E rằng trên đời này cũng chỉ có Phó tổng mới chịu chi ba mươi tỷ để dỗ vợ.]
[Aaaa ba mươi tỷ làm quà xin lỗi, đừng nói công chúa, ngay cả Nữ hoàng Anh chắc cũng phải tha thứ cho Phó tổng thôi!]
Đọc đến bình luận này, Minh Ý bật cười thành tiếng.
Được thôi, vậy thì vì ba mươi tỷ này, tạm tha thứ cho anh một lần. Nhưng lát nữa anh vẫn phải trực tiếp nói lời xin lỗi thì cô mới hoàn toàn bỏ qua được.
Cùng giường với nhau, động tĩnh của Minh Ý khiến Tạ Vân Đường cũng tỉnh giấc: “Cậu dậy rồi à? Không ngủ thêm sao?”
Nghe vậy, Minh Ý quay đầu: “Tớ làm cậu tỉnh à, xin lỗi nhé. Tớ không ngủ nữa, về nhà đây.”
“Về nhà?”
Tạ Vân Đường chống nửa người dậy, mắt ngái ngủ ngước nhìn cô: “Không phải nói ở lại vài hôm sao?”
Minh Ý vừa mặc quần áo xong: “Không ở nữa, tớ phải về xem ba mươi tỷ của mình.”
Tạ Vân Đường: “?”
“Ba mươi tỷ gì cơ?”
Minh Ý mỉm cười không nói, chỉ bảo: “Cậu ngủ tiếp đi, đợi tỉnh rồi tớ kể. Giờ tớ về trước, yên tâm đi, tớ sẽ khoá cửa cho.”
“Bye bye~”
Nửa tiếng sau, Minh Ý về đến Tây Ngọc Nhạc Đình, việc đầu tiên là hỏi Dì Lan xem Phó Thời Lễ đã về chưa, kết quả là—chưa.
Minh Ý: “?”
Sao vẫn chưa về?
Rõ ràng trên đường về, cô đã tra chuyến bay, bình thường không quá cảnh thì mười tiếng là tới.
Giờ đã hơn ba giờ chiều, lý nào chưa đến?
Hay là xuống máy bay liền chạy thẳng đến công ty?
Nghĩ đến đây, Minh Ý khẽ bĩu môi. Muốn liều mạng chắc?
Vì tối qua cô đã chặn WeChat của Phó Thời Lễ, nên giờ không có tin nhắn nào từ anh, thứ duy nhất chỉ là cái @ trên Weibo.
Nghĩ tới chuyện đó, cô lại bực mình. Cô chỉ chặn WeChat chứ có chặn số điện thoại đâu, sao anh không gọi?
Chẳng lẽ… Phó Thời Lễ đến giờ vẫn chưa nhận ra mình bị chặn?
Suy đi tính lại, Minh Ý quyết định cứ “lấy tĩnh chế động”, chờ anh về rồi tính.
Lên lầu, để đón chào ba mươi tỷ của mình, Minh Ý còn đặc biệt đi tắm rửa, chăm chút kỹ càng. Trong phòng tắm cô ngâm mình gần hai tiếng, kỳ cọ đến khi thơm tho sạch sẽ mới chịu bước ra.
Ra ngoài, Minh Ý ngồi trên giường mở bộ phim đang theo dõi xem liền mấy tập, mải mê đến quên cả giờ giấc.
Mãi đến tám giờ tối, Dì Lan mới lên gõ cửa.
“Cô chủ, trợ lý Tần đến rồi, nói là cậu chủ sai cậu ấy qua đón.”
Nghe vậy, Minh Ý nhíu mày: “Bây giờ sao?”
“Vâng, ngay bây giờ. Trợ lý Tần đang chờ dưới lầu, nói là cậu chủ căn dặn, đưa cô đến Tinh Lan Loan.”
Cái gì thế này, thần thần bí bí? Chẳng lẽ Phó Thời Lễ mang hết đồ đến Tinh Lan Loan rồi?
Nếu đã vậy, Minh Ý cũng không chần chừ, cô thay ngay chiếc váy tweed đen mới mua hôm qua, phối thêm áo khoác cùng tông để hợp khí trời đêm, rồi vui vẻ ra ngoài đón ba mươi tỷ của mình.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng Tinh Lan Loan.
Trước khi xuống xe, Minh Ý thử hỏi Tần Xuyên: “Phó Thời Lễ chuẩn bị cho tôi bất ngờ gì thế?”
Tần Xuyên ngập ngừng: “Phu nhân, lát nữa là sẽ biết thôi.”
“……”
Minh Ý: “Được rồi.”
Xuống xe, Minh Ý vẫn chưa hết băn khoăn, không nhịn được quay lại hỏi thêm một câu: “Phó tổng không nhờ anh nói gì với tôi à?”
Tần Xuyên lắc đầu.
Minh Ý: “Được rồi.”
Nhìn thấy Minh Ý bước vào biệt thự, Tần Xuyên mới yên tâm lái xe đi, đồng thời cúi đầu gửi cho Phó Thời Lễ một tin nhắn WeChat.
——
Minh Ý đi vào biệt thự, đèn tầng một và tầng hai đều sáng.
Cô tìm hết mấy căn phòng dưới tầng một mà vẫn không thấy Phó Thời Lễ, sau đó liền bước lên tầng hai.
Vừa lên đến nơi, mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm trong phòng ngủ chính.
Phó Thời Lễ đang tắm?
Minh Ý nghi ngờ, đưa tay đẩy cửa, không ngờ vừa bước vào đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh ép chặt lên cánh cửa.
Minh Ý theo bản năng khẽ kêu lên, tim cũng đập loạn nhịp.
Phó Thời Lễ khoác hờ chiếc áo choàng tắm, vạt áo mở rộng lộ ra bờ ngực rắn chắc, những giọt nước chưa kịp lau khô từ cơ bụng hoàn hảo chậm rãi trượt xuống.
Nhìn thân trên tr*n tr** của anh, gương mặt Minh Ý không kìm được ửng đỏ, cô né ánh mắt đi, khẽ ho một tiếng: “Anh… anh không phải đang tắm à?”
Người đàn ông bật cười, hơi thở dồn dập: “Tắm xong rồi, em nhìn không ra sao?”
“À…”
Minh Ý đáp, lại nhanh chóng liếc anh một cái: “Thế sao trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy?”
Phó Thời Lễ cụp mắt, ánh nhìn thong thả lướt qua gò má cô: “Chút nữa sẽ cần dùng đến.”
Minh Ý mím môi, không nói gì.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ mở lời: “Em có xem Weibo không?”
Minh Ý gật đầu.
Phó Thời Lễ khẽ cười: “Thế sao không trả lời anh?”
Vừa nói, ngón tay thon dài của anh khẽ đùa nghịch lọn tóc của cô: “Vẫn còn giận à, công chúa?”
Minh Ý mím môi, liếc anh một cái, gương mặt xinh xắn đầy kiêu hãnh.
Thấy thế, trong lòng Phó Thời Lễ liền hiểu rõ. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn, dịu dàng: “Anh sai rồi, công chúa có thể vì hôm nay là sinh nhật mà tha thứ cho anh không?”
Minh Ý cố ghìm lại khóe môi đã hơi nhếch lên: “Được thôi, coi như thấy anh xin lỗi cũng thành thật, em không chấp nữa.”
Phó Thời Lễ cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt cô: “Vậy… bao giờ em bỏ chặn anh?”
Nghe vậy, Minh Ý khẽ mím môi.
Thực ra trên đường tới đây cô đã bỏ chặn rồi, nhưng để không cho anh được đắc ý, cô cố tình đáp: “Xem tâm trạng em thế nào, còn phải xem anh thể hiện ra sao nữa.”
Phó Thời Lễ nhướng mày: “Xem anh thể hiện?”
Anh dừng một nhịp, bật cười khẽ, cúi người ôm lấy eo cô bế thẳng về phía giường, giọng trầm thấp đầy dụ hoặc: “Công chúa yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ thể hiện thật tốt.”
“???”
Minh Ý: “Anh nói gì thế?”
“Em không có ý đó… Ưm…”
Chưa kịp nói hết đã bị đôi môi anh chặn lại.
Nụ hôn ập đến cuồng nhiệt, nhưng rơi xuống lại vô cùng dịu dàng.
Trong khoảng khắc đổi hơi, anh ghé sát tai cô thì thầm: “Còn chưa từng thử trên chiếc giường công chúa của em đâu.”
Vừa nói, anh khẽ nâng tay cô đặt lên dải đai áo choàng quanh hông, ngón tay anh nhẹ nhàng móc vào.
Giọng khàn khàn quấn quýt bên tai cô, chậm rãi mê hoặc: “Cởi cho anh đi, công chúa.”
Tim Minh Ý run lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo một cái, chiếc áo choàng dày rơi ngay xuống đất.
Đúng lúc ấy, hương tuyết tùng lạnh lẽo lại một lần nữa cuồn cuộn ùa đến, bao phủ lấy cô.
Chỉ đến khi cảm nhận được cái lạnh, Minh Ý mới tỉnh táo thêm đôi chút, nhưng lúc này trên người cô đã sớm không còn mảnh vải che thân.
Cô chợt nhớ ra điều gì, mạnh mẽ đẩy Phó Thời Lễ ra: “Ba mươi tỷ của em đâu, sao em chẳng thấy đâu cả?”
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn cô một cái, bất ngờ hỏi: “Phó phu nhân có nhớ anh không?”
Minh Ý: “?”
Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không thì sao cô vừa quay xong đã vội vàng chạy về Tây Ngọc Nhạc Đình?
Chỉ là công chúa nhỏ kiêu ngạo, sao có thể nói thẳng ra trước mặt anh được.
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ?”
Động tác của Phó Thời Lễ không dừng, giọng trầm thấp khẽ cười bên tai cô: “Là nhớ ba mươi tỷ, hay là nhớ anh?”
“…”
Minh Ý chịu đựng sự cố ý trêu chọc của anh, đầu óc thoáng ngừng hoạt động một giây, bật thốt: “Em… em có thể nhớ cả hai được không?”
Phó Thời Lễ khẽ cười trầm thấp, không nói thêm gì nữa.
Anh trực tiếp dùng mấy tiếng sau đó, bằng hành động thực tế để nói cho cô biết—rốt cuộc có được hay không.
Sau đó, anh lại bế cô đặt xuống sofa. Chỉ có điều, vì vừa rồi dám chọc giận Phó Thời Lễ, nên Minh Ý mất luôn quyền được nằm. Suốt mấy tiếng tiếp theo, cả người cô như bay bổng, hai chân chẳng có lấy một lần chạm đất.
Cũng coi như một bài học nhớ đời cho cô.
——Người đàn ông này, trên giường tuyệt đối không thể chọc vào.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Minh Ý chỉ còn văng vẳng một câu như thế.
Kết thúc xong, Phó Thời Lễ ôm cô vào phòng tắm, tự tay giúp cô tẩy rửa sạch sẽ, rồi lại bế trở về giường.
Lúc này Minh Ý đã tỉnh táo hơn, chỉ là toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, chỉ có thể tựa vào lòng anh.
“Đói không? Anh bảo khách sạn mang ít đồ ăn lên nhé?”
Minh Ý khẽ lắc đầu. Giờ cô chẳng còn sức để ăn, chỉ muốn ngủ.
“Vậy cũng tốt, muộn rồi, ngủ trước đi. Mai tỉnh dậy anh đưa em đi xem món quà ba mươi tỷ mà em ngày đêm mong nhớ.”
Anh khẽ ngừng một nhịp, rồi nói tiếp: “Chỉ là tòa lâu đài thì em chỉ có thể xem ảnh trước, còn thực tế thì để lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật sẽ tận mắt thấy.”
“Tuần… trăng mật?”
Nghe vậy, Minh Ý không kìm được ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừ.”
Giọng anh trầm thấp dịu dàng: “Đã công khai rồi, anh dự định năm nay sẽ tổ chức hôn lễ, rồi cuối năm chúng ta sang Anh hưởng tuần trăng mật, em thấy thế nào?”
Nghe xong, Minh Ý khẽ chớp mắt.
Một năm trước, khi biết mình phải gả cho Phó Thời Lễ, cô đã chuẩn bị tâm lý cả đời này sẽ chỉ là một đôi vợ chồng “plastic”, tự nhiên cũng chưa từng dám mơ tới chuyện hôn lễ hay tuần trăng mật.
Thế nhưng bây giờ, Phó Thời Lễ chẳng những tặng cô tòa lâu đài để hoàn thành ước mơ, mà còn cưng chiều, nâng niu cô đến vậy.
Trong sự cảm động và may mắn dâng đầy, không hiểu sao trong đầu Minh Ý lại vụt qua một câu hỏi lạ lùng.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói: “Nếu khi đó, ông nội anh bảo anh lấy người khác, không phải em, thì anh cũng sẽ nghe theo sắp xếp của gia đình sao?”
——Cũng sẽ, giống như bây giờ, đối xử tốt với người đó như vậy ư?
Minh Ý mím môi, sống mũi bỗng cay cay, vành mắt cũng khẽ ươn ướt.
Cô không dám tưởng tượng, nếu Phó Thời Lễ làm tất cả những điều này cho người khác, thì bản thân mình sẽ cảm thấy thế nào.
“Lựa chọn của kỵ sĩ dĩ nhiên chỉ thuộc về công chúa.”
“Gì cơ?” Minh Ý chưa kịp hiểu.
Người đàn ông nghiêng đầu, giọng trầm thấp dịu dàng:
“Ý anh là… lựa chọn của Phó Thời Lễ, vĩnh viễn chỉ có Minh Ý.”
[Chính văn hoàn]