Beta: Phong Tâm
—
Có lẽ tối qua “vận động” mạnh hơn bình thường, Minh Ý ngủ liền một mạch đến tận trưa hôm sau mới tỉnh.
Trong lòng vẫn canh cánh chuyện ba mươi tỷ, việc đầu tiên sau khi rửa mặt xong là cô đi tìm Phó Thời Lễ.
Dù bình thường phần lớn thời gian vẫn ở Tây Ngọc Nhạc Đình, nhưng Phó Thời Lễ cũng không quên thiết kế riêng cho mình một phòng làm việc ở Tinh Lan Loan, nằm ở tầng ba.
Đây là lần đầu tiên Minh Ý bước vào thư phòng ở tầng ba từ khi dọn đến Tinh Lan Loan nhiều ngày nay. Bài trí cũng chẳng khác gì ở Tây Ngọc Nhạc Đình, đều là phong cách tối giản với ba gam màu đen – trắng – xám. Nếu không phải vì ngoài cánh cửa kia, bức tường vẫn là màu hồng phấn ngọt ngào thì cô đã nghĩ rằng mở cửa ra sẽ quay ngược lại Tây Ngọc Nhạc Đình mất rồi.
Nghe thấy tiếng động, Phó Thời Lễ khẽ ngẩng mắt, ánh nhìn hờ hững lia tới: “Tỉnh rồi à?”
Minh Ý đứng ở cửa, khẽ gật đầu: “Anh đang bận à?”
Phó Thời Lễ đặt tập tài liệu trong tay xuống. Đây là mấy thứ anh mang về từ chuyến công tác, sáng nay rảnh rỗi nên mới lôi ra xử lý cho bớt thời gian. Dù sao cũng không gấp, mai đến công ty xem tiếp cũng được.
Anh ngẩng mắt: “Sao em không vào?”
Minh Ý nhìn lướt qua căn phòng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Phòng làm việc của anh với phòng công chúa của em chẳng ăn nhập gì cả, bước vào đây cứ có cảm giác quay về Tây Ngọc Nhạc Đình. Em đứng ngoài này còn có thể làm công chúa thêm mấy phút.”
“Ở Tây Ngọc Nhạc Đình em cũng là công chúa mà.”
Giọng đàn ông trầm thấp, lạnh mát, không biết có phải vì quá khéo trong cách nói hay không mà lọt vào tai Minh Ý lại thấy dễ nghe lạ thường.
Khóe môi cô khẽ cong, tuy lòng rất hưởng thụ nhưng vẫn không bước vào: “Anh không quên lời hôm qua nói đấy chứ?”
Phó Thời Lễ nhướng mày: “Câu nào?”
Minh Ý: “?”
Anh ngẩng mắt, chậm rãi, nghiêm trang mà nói ra những câu chẳng biết xấu hổ là gì: “Là câu bảo em kêu to hơn, hay là câu bảo em gọi anh là chồng?”
Minh Ý nghe xong, gương mặt “roẹt” một cái đỏ bừng. Khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo thoáng hiện vài phần giận dỗi, cô ngẩng đầu lườm anh một cái thật dữ: “Phó Thời Lễ! Giữa ban ngày ban mặt mà anh không biết ngượng à?!”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu, vẻ thản nhiên đón nhận: “Thế em nói câu nào?”
Minh Ý tức đến mức chẳng buồn quanh co nữa: “Ba mươi tỷ! Ba mươi tỷ của em!”
“À—”
Anh như chợt hiểu ra: “Hóa ra là câu này, thế thì em vào đây trước đi.”
“Em không vào.”
Minh Ý khó chịu liếc anh một cái. Nếu không nghĩ đến ba mươi tỷ kia, chắc cô đã quay lưng bỏ đi ngay rồi. Dạo này Phó Thời Lễ đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Anh thấy thế, chậm rãi thu ánh mắt lại: “Em không vào thì anh đưa cho em kiểu gì?”
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngẩn ra. Chẳng lẽ ba mươi tỷ của cô ở trong thư phòng này? Cũng đúng, dù sao cũng là ba mươi tỷ, đâu thể tùy tiện để ngoài phòng khách được.
Nghĩ vậy, cô mím môi, giả vờ thản nhiên bước vào: “Anh dậy từ mấy giờ thế?”
Phó Thời Lễ: “Hơn tám giờ.”
Minh Ý: “…”
Quả là lợi hại, hôm qua còn giày vò đến tận ba giờ sáng mới ngủ, vậy mà tám giờ đã dậy được. Không hổ là anh.
Dù bất ngờ, nhưng cô không quên chuyện chính. Đi đến bên cạnh anh, Minh Ý hỏi: “Ba mươi tỷ của em đâu?”
Vừa dứt lời, cổ tay bỗng lạnh buốt, tiếp đó là một lực kéo mạnh. Đợi đến khi Minh Ý kịp phản ứng, cả người đã bị anh vòng tay ôm gọn.
Cô cau mày ngẩng đầu: “Anh làm gì vậy?”
“Em vội gì?” Phó Thời Lễ cúi mắt: “Chỉ là ba mươi tỷ thôi, có chạy mất được đâu.”
Minh Ý chớp mắt.
Nói cũng đúng.
Cô đưa tay khẽ đẩy ngực anh: “Thế thì anh thả em ra trước đi, em đói rồi, em muốn ăn cơm.”
Phó Thời Lễ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào gương mặt thanh tú của cô.
Nhận ra tín hiệu nguy hiểm, Minh Ý giật mình, bản năng lùi về sau: “Đợi… đợi đã, em đói, em muốn ăn cái gì đó.”
Anh cúi mắt, giọng trầm khàn, đầy ám chỉ: “Đói à?”
Ngừng một nhịp, ánh nhìn anh chậm rãi rút lại, bàn tay thuận tiện siết khẽ lòng bàn tay cô, ẩn dụ — không, phải nói là minh bạch quá mức.
Anh ghé sát bên tai cô, giọng khàn khàn: “Giờ anh cho em ăn no.”
!
Đồng tử Minh Ý chợt co lại. Từ sau khi cô và Phó Thời Lễ trở nên gần gũi hơn, anh cứ như bị bật công tắc nào đó, hận không thể đem những lời chưa từng nói suốt mấy năm nay, dồn hết để thì thầm bên tai cô.
“Khoan đã.” Minh Ý vội: “Tự nhiên em lại không đói nữa…”
“Không đói nữa?”
Anh khẽ cười: “Được, vậy anh đói. Em cho anh ăn no cũng được.”
Minh Ý: “?”
Chưa kịp phản bác, bàn tay ai đó đã không yên phận luồn vào trong áo ngủ, bắt đầu làm loạn.
Gương mặt Minh Ý lập tức đỏ bừng, lan tới tận vành tai.
Cô giơ tay giữ chặt bàn tay đang quấy rối, hung hăng trừng anh: “Anh bỏ tay ra ngay!”
Anh cúi mắt, bật cười khẽ: “Em giữ chặt thế này, anh bỏ sao được?”
“…”
Minh Ý theo bản năng buông tay, nhưng ngay giây sau, cả bàn tay kia đã phủ kín lên. Bên tai cô đồng thời truyền đến hơi thở nóng hổi, khiến nửa bên người tê dại.
“Phó Thời… ưm…”
Hơi thở bỏng rát phủ lên mặt, hương bạc hà lạnh mát ập đến. Chưa kịp nói hết câu đã bị anh lấy nụ hôn chặn lại.
Trong chuyện này, Phó Thời Lễ vốn luôn kiên nhẫn. Nụ hôn dịu dàng, quấn quýt, day dứt không dứt.
Qua một lúc, hơi thở của Minh Ý bắt đầu rối loạn, trong mắt cũng phủ lên một tầng hơi nước. Theo thói quen, cô muốn lùi lại, nhưng não lại phản ứng nhanh hơn cơ thể, nhắc nhở rằng phía sau chính là bàn làm việc. Minh Ý gần như chắc chắn lưng mình sẽ va mạnh vào mép bàn, thế nhưng cơn đau dự đoán trước lại không hề ập đến, thay vào đó là một bàn tay ấm áp đỡ lấy.
Cô còn chưa kịp xúc động, bàn tay vừa chặn sau lưng đã bắt đầu chậm rãi trượt xuống, mang theo ý đồ xấu xa.
Nhận ra điều đó, trong lòng Minh Ý lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hơi thở vốn đã rối loạn vì nụ hôn của anh cũng bị ép phải dồn nén. Cô vội vàng đưa tay đẩy vào ngực anh: “Đừng… đừng ở đây… về phòng ngủ đi…”
“Về phòng ngủ làm gì?”
Phó Thời Lễ mỉm cười: “Ở đây chẳng phải rất tốt sao.”
Anh ngừng một nhịp, rồi còn trơ trẽn bổ sung thêm: “Chưa thử bao giờ ở thư phòng.”
Minh Ý ngửa nhẹ nửa người trên, lưng dựa vào mép bàn, đôi môi mím chặt, trong mắt đã loang dần hơi nước.
Một lúc sau, cô gắng sức đẩy anh ra, môi đỏ bừng, trừng mắt nhìn Phó Thời Lễ: “Anh có thôi đi không hả!”
Ngón tay anh khẽ chạm vào môi cô, giọng trầm thấp đầy quyến luyến: “Suỵt, ngoan nào, công chúa.”
Minh Ý nghiến răng, hằn học trừng lại. Nếu không phải đang bị anh khống chế, cô thật sự muốn tung một cú đá cho anh tỉnh người.
Chỉ là, trong chuyện này, Phó Thời Lễ xưa nay chưa bao giờ đáng tin. Cuối cùng, Minh Ý vẫn không thoát khỏi một lần bị anh ép chặt trên bàn làm việc mà mặc sức bắt nạt.
Đến tận một tiếng sau, thế giới trước mắt cô mới thôi chao đảo. Đôi chân rã rời, lưng bị cấn mép bàn đến đau nhức.
Chiếc áo ngủ lụa mềm lúc này nhăn nhúm chẳng còn ra hình dáng, loang lổ cả dấu vết chưa kịp khô. Bàn làm việc vốn ngăn nắp giờ thành một mớ hỗn loạn, giấy tờ rơi tứ tung.
Trái lại, Phó Thời Lễ vẫn áo quần chỉnh tề, thậm chí sơ mi cũng chẳng nhăn lấy một nếp, cứ như vừa rồi kẻ lấn át cô hoàn toàn không phải là anh.
Thấy vậy, Minh Ý nghiến răng chửi nhỏ: “Đồ đạo mạo giả dối.”
Người bị mắng chẳng hề bận tâm, chỉ nhàn nhạt liếc qua, rồi chậm rãi cài chiếc cúc áo cuối cùng, nhấc chân đi về phía cửa.
“Anh định đi đâu?”
Minh Ý giận dữ, chẳng phải kiểu “xong việc là phủi tay bỏ mặc” đấy chứ? Đồ khốn này định bỏ cô lại thế à?
Phó Thời Lễ nghiêng đầu: “Không phải em muốn xem ba mươi tỷ của mình sao?”
“?”
Minh Ý trừng mắt: “Em như thế này thì xem kiểu gì?”
Đó là ba mươi tỷ cơ mà, đáng lẽ phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề rồi còn thắp hương cầu khấn cho long trọng.
Cô mở rộng hai tay: “Qua đây, bế em.”
Phó Thời Lễ bật cười khẽ, sau đó bước tới bế cô gọn trong vòng tay. Dù sao, cũng chẳng mấy khi công chúa biết làm nũng.
Vừa ôm người ra khỏi thư phòng đi xuống lầu, anh vừa hỏi: “Đói rồi phải không, muốn ăn gì? Anh gọi người mang đến.”
Nghe vậy, Minh Ý không nhịn được trợn mắt. Một tiếng trước cô đã nói mình đói, khi ấy sao chẳng thấy anh ân cần như bây giờ?
Nhưng đã bị chiếm đủ tiện nghi, cô đương nhiên phải đòi bù đắp. Ngoài việc gọi mấy món đắt đỏ nhất của khách sạn năm sao, Minh Ý còn bắt Phó Thời Lễ hứa đích thân giúp cô tắm rửa thay đồ, trong lòng mới tạm thấy cân bằng.
Lúc Minh Ý từ phòng tắm bước ra, Phó Thời Lễ đã đặt “ba mươi tỷ” của cô ngay ngắn trên sofa.
Nhìn sáu chiếc hộp xếp hàng, tim cô đập thình thịch. Trước đó còn thấy tên mình kèm “ba mươi tỷ” leo lên hot search Weibo.
Cô lần lượt mở từng hộp. Ngoài những viên ngọc thạch quý hiếm, thứ khiến Minh Ý thích nhất là viên kim cương cam.
Cúi nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng trên tay, đẹp thì đẹp, nhưng đeo hơn một năm nay cũng thấy chán. Giờ có viên kim cương cam này vừa đúng lúc để thay đổi một chút.
Ngắm nghía xong, Minh Ý lại tỉ mỉ lấy từng món nữ trang trong hộp ra thưởng thức. Không thể phủ nhận, Phó Thời Lễ ngày càng biết cách lấy lòng cô. Lâu đài kia tuy chưa thấy được, nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy như trong mơ.
Đang mải mê, cửa mở, Phó Thời Lễ bước vào. Thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, anh đã hiểu ngay, chậm rãi đi tới: “Thích chứ?”
Minh Ý gật đầu: “Thích.”
Cô ngập ngừng, rồi mím nhẹ môi: “Nể tình anh thành khẩn xin lỗi như thế, lần trước phỏng vấn em sẽ bỏ qua cho anh.”
Nói rồi, cô đưa tay: “Chúng ta bắt tay làm hòa đi!”
Phó Thời Lễ bật cười, phối hợp đặt tay lên bàn tay trắng nõn của cô: “Cảm ơn công chúa.”
Trên Weibo, chuyện “ba mươi tỷ” rầm rộ suốt cả tuần mới dần hạ nhiệt. Những ai cần công khai cũng đã công khai, ngoài lời chúc phúc và ngưỡng mộ, dân mạng chẳng còn gì để nói. Đôi ba kẻ châm chọc giễu cợt cũng lập tức bị dư luận dập cho im re. Sau đó, cuộc sống lại trở về quỹ đạo.
Cuối tháng, Thịnh An Ninh nhận cho Minh Ý một dự án mới — bộ phim tiên hiệp chuyển thể từ đại IP tên Tẫn Tiên. Đây vốn là sở trường của Minh Ý. Khó khăn lắm cô mới chuyển mình sang dòng phim khác, ban đầu Thịnh An Ninh không định để cô quay lại với thể loại này. Nhưng nghe tin dự án đầu tư tới 1,3 tỷ, lại mời Minh Ý đóng nữ chính, cân nhắc một hồi vẫn đồng ý.
“Tẫn Tiên” khai máy sau hai tháng, nên kế hoạch cưới hỏi đành phải lùi lại. Tính ra đến khi quay xong cũng đã cuối tháng Mười. Thêm một tháng nữa là mùa tuyết rơi, mà Lệ Thành mùa đông rất lạnh, sức khỏe Minh Ý lại yếu, sợ rét. Hai bên gia đình bàn bạc rồi quyết định dời lễ cưới sang năm sau, chờ đến mùa xuân ấm áp.
Dạo này Minh Ý hầu như không có lịch trình, ngày ngày chỉ ở nhà đọc kịch bản Tẫn Tiên, hoặc đi shopping cùng Tạ Vân Đường, cuộc sống nhàn nhã vô cùng. Chỉ có điều bất tiện duy nhất là tối nào cũng bị Phó Thời Lễ lôi ra “vận động” đến tận khuya, mệt rã rời.
Một tối, như thường lệ, anh tăng ca về rồi lại kéo cô “tập luyện”. Sau đó ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.
Minh Ý mệt đến mềm nhũn, tựa người vào bồn, thậm chí ngón tay cũng lười động.
Hơi nước bốc lên mờ mịt. Đôi mắt sáng của cô như phủ một làn sương mỏng, trong đáy mắt vẫn còn vương giọt lệ chưa khô vì bị bắt nạt.
Dáng vẻ yếu ớt khiến người ta chỉ muốn cúi xuống, tiếp tục chèn ép.
Ánh mắt Phó Thời Lễ tối đi, bàn tay nắm cổ chân cô cũng siết chặt hơn.
Cảm giác được, Minh Ý khẽ nhíu mày, lười nhác đưa chân đạp nhẹ vào ngực anh.
Bị bất ngờ, Phó Thời Lễ khựng lại, rồi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt đỏ bừng của cô, nửa cười nửa không: “Xem ra em vẫn còn sức, hay là thêm lần nữa?”
Minh Ý tỉnh táo ngay lập tức, rụt chân về nhanh như chớp, cảnh giác nhìn anh: “Anh đừng có mà mơ!”
Phó Thời Lễ bật cười: “Trêu em thôi, sợ gì chứ?”
“……”
Một lát, Minh Ý bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu: “Đúng rồi, vừa rồi anh có mang cái đó không?”
Anh ngẩng mắt: “Cái gì?”
Minh Ý nhíu mày: “Thì cái đó! … Cái bao nhỏ ấy…”
Phó Thời Lễ vừa dùng khăn lau tóc cho cô vừa nói: “Không. Vợ chồng hợp pháp cần gì dùng cái đó?”
Minh Ý chớp mắt, thấy cũng có lý.
Khoan, không đúng.
Cô thốt lên: “Nhỡ em mang thai thì sao?”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu nhìn cô, giọng bình thản: “Thì sinh thôi. Đúng lúc anh còn thiếu một người thừa kế.”
Minh Ý: “……”