Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 75

Tháng Bảy, Lệ Thành chính thức bước vào mùa hè. Đặc biệt là dạo gần đây, nhiệt độ tăng cao đến mức quá đáng, mấy ngày liền đều trên ba mươi độ. Vừa bước ra khỏi cửa đã như bị nắng thiêu đến chín người.

Cũng may gần đây Minh Ý không có lịch trình gì, chứ không thì với cái nóng hơn ba mươi độ thế này, nếu phải quay phim trong trường quay chắc cô cũng ngột ngạt đến phát ngất.

Từ sau khi hoàn thành tập hai của 《Chào đón cuộc sống mới》, lịch trình nửa đầu năm của Minh Ý xem như tạm khép lại. Nếu không nhận 《Tẫn Tiên》, có lẽ khoảng thời gian này Thịnh An Ninh sẽ sắp cho cô vài hợp đồng quảng cáo. Dù sao thì tình cảnh hiện giờ cũng khác trước rất nhiều, mang danh “vợ Phó tổng” lại thêm cả “công chúa nhỏ nhà họ Diệp”, ngay cả khi có thương hiệu quốc tế tìm đến mời đại diện cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ là hiện tại cô đã nhận 《Tẫn Tiên》—một đại IP, đại chế tác, mà tổng đạo diễn chính là Trần Văn Hạo, sáu năm trước từng tạo nên cơn sốt với bộ tiên hiệp đình đám 《Minh Nguyệt Như Sương》.

Đạo diễn Trần hiện là gương mặt nổi tiếng nhất trong giới điện ảnh nội địa. Sáu năm trước, chỉ với một 《Minh Nguyệt Như Sương》, tên tuổi ông vang danh khắp nơi. Các diễn viên góp mặt trong bộ phim ấy, đến giờ cũng đều nhờ đó mà có chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí.

Trong làng giải trí, biết bao người chen chúc, muốn bằng được hợp tác với đạo diễn Trần. Vậy mà lần này chính ông chủ động liên hệ, mời Minh Ý tham gia 《Tẫn Tiên》—quả thực là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Thế nên Thịnh An Ninh đã giúp cô từ chối hết những dự án khác, để Minh Ý hai tháng này chuyên tâm ở nhà nghiên cứu kịch bản.

“Cô chủ, trời dạo này nóng quá, ăn ít nho ướp lạnh cho mát người đi.”

Nói rồi, dì Lan bưng một đĩa nho đã ướp lạnh đặt xuống bàn trà trước mặt Minh Ý.

Nghe vậy, Minh Ý ngẩng đầu cười: “Cảm ơn dì Lan. Trời nóng thế này dì cũng đừng bận rộn nhiều, trưa nay cháu ăn nốt chỗ cháo đậu xanh còn lại từ sáng là được.”

“Vâng, cô chủ. Có việc gì cứ gọi tôi, vậy tôi không làm phiền cô đọc kịch bản nữa.”

Minh Ý gật đầu: “Dạ, dì đi nghỉ đi.”

Mấy hôm nay trời quá oi, Minh Ý không muốn tự nhốt mình trong phòng ngủ tầng trên. Thường sau khi thức dậy, ăn sáng xong, cô sẽ chọn ngồi ở sofa phòng khách tầng dưới để đọc kịch bản. Vừa rộng rãi thoáng mát, lại vừa có trái cây dì Lan mang tới, chẳng còn gì dễ chịu hơn.

Cô đặt kịch bản xuống, đưa tay lấy một quả nho bỏ vào miệng. Cái lạnh mát thấm vào đầu lưỡi, hương vị ngọt lịm của nước nho hòa quyện cùng như xua đi phần nào hơi nóng oi bức. Sảng khoái không tả xiết.

Minh Ý vừa định lấy thêm quả thứ hai thì chuông cửa và chuông điện thoại đồng loạt vang lên.

Cô cúi xuống nhìn điện thoại.

[Tạ Vân Đường: Mở cửa cho tớ.]

Thấy vậy, Minh Ý đi ra mở cửa. Nhìn thấy Tạ Vân Đường mặc váy hai dây khoác thêm áo chống nắng đứng ngoài, cô hơi ngẩn người: “Sao cậu lại đột nhiên qua đây?”

“Cho tớ vào nhanh đi, ngoài kia nóng muốn chết, như lửa đốt vậy.”

Nghe vậy, Minh Ý tránh sang một bên để bạn vào, vừa khép cửa vừa hỏi: “Chẳng phải cậu sang nước ngoài giải quyết việc bên studio à, sao nhanh thế đã về?”

Tạ Vân Đường thay dép trong nhà rồi thả người ngồi phịch xuống sofa: “Đừng nhắc nữa, dây dưa mãi mới xử lý xong. May mà có Diệp—”

Nói đến đây, chẳng hiểu nghĩ đến cái gì, giọng cô bỗng khựng lại.

Minh Ý không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn: “May mà gì cơ?”

“À, không có gì.”

Tạ Vân Đường xua tay, bâng quơ lảng sang chuyện khác: “Dù sao cũng xong rồi, quá trình ra sao thì chẳng còn quan trọng nữa.”

“Ồ, vậy cũng được.”

Minh Ý gật nhẹ, cũng không nghĩ nhiều. Cô tiện tay lấy một quả nho đưa cho bạn: “Ăn thử đi, dì Lan vừa mang ra từ tủ lạnh, vẫn còn mát đấy.”

Tạ Vân Đường đưa tay nhận lấy, chợt nhớ ra gì đó, liền nhìn Minh Ý bằng ánh mắt đầy ẩn ý, còn nháy mắt trêu chọc: “Lần này tớ ra nước ngoài có thu hoạch bất ngờ nhé.”

Minh Ý: “Thu hoạch gì?”

“Chuyện tình yêu của ai kia còn lan ra tận nước ngoài rồi cơ.”

“?”

Minh Ý: “Ý cậu là gì?”

Tạ Vân Đường vừa ăn nho vừa thong thả nói: “Thì chuyện chồng cậu bỏ ba mươi tỷ trong buổi đấu giá Sotheby’s để mua lâu đài ấy.”

Minh Ý: “……”

“Cậu không biết đâu, mấy cô bé trong studio của tớ khi biết tớ quen cậu, thi nhau chạy đến hỏi cái vụ ba mươi tỷ kia có thật không.”

Minh Ý: “……”

“Người nước ngoài cũng hóng hớt thế cơ à…”

Nghe vậy, Tạ Vân Đường khẽ tặc lưỡi: “Hóng hớt thì chẳng phân biệt chủng tộc đâu nhé.”

Minh Ý: “Ờ… cũng đúng.”

“Thế cậu trả lời họ thế nào?”

Tạ Vân Đường: “Thì nói thật thôi.”

“……”

Tạ Vân Đường: “Nhưng mà nói thật đấy, Phó Thời Lễ đối xử với cậu tốt thật, một đêm mà ném ra ba mươi tỷ, nói mua là mua.”

Minh Ý mím môi, trong lòng không khỏi dâng chút kiêu ngạo ngầm. Còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Tạ Vân Đường bồi thêm một câu: “Có điều, với kiểu tiêu hoang như cậu, chắc cũng chỉ có Phó Thời Lễ mới nuôi nổi thôi.”

“……”

Minh Ý: “Cái gì mà tiêu hoang? Đã gọi là ‘chị em tiêu hoang’ thì cậu cũng chẳng hơn tớ là bao.”

Tạ Vân Đường: “……”

Chuyện “chị em tiêu hoang” cũng có gốc tích của nó.

Thời cấp ba, Minh Ý và Tạ Vân Đường cùng học ở một ngôi trường tư nổi tiếng bậc nhất Lệ Thành, học phí mỗi năm lên đến hàng trăm nghìn. Học sinh có thể vào được trường tư thục này đều thuộc diện con nhà giàu có, vì thế những cuộc so bì ngấm ngầm giữa bọn họ cũng là chuyện không thể tránh khỏi.

Là hai đóa hoa song sinh của trường, việc sáng đi tối về đều có siêu xe đưa đón, mỗi tháng tiêu vặt sáu con số cũng chỉ là chuyện thường. Quá lắm là có lần Minh Ý chỉ trong nửa tháng đã tiêu đến tám con số; còn Tạ Vân Đường thì không hề kém cạnh, đi nước ngoài xem show diễn thôi mà quẹt nổ mấy cái thẻ.

Đúng lúc hai gia đình tụ tập cùng nhau, Diệp Trác lỡ miệng, bèn đặt cho hai người họ cái biệt danh “chị em phá của”.

Minh Ý nói: “Làm như tháng nào tớ cũng tiêu ba chục tỷ không bằng. Gần đây tớ tiết kiệm lắm đấy nhé?”

Tạ Vân Đường bật cười: “Thế tháng trước cậu tiêu hết bao nhiêu?”

Nghe vậy, Minh Ý chống cằm nghĩ ngợi một lúc: “Ừm… cộng hết lại thì chắc cũng chưa đến mười triệu đâu. Cậu thì sao?”

“Tớ á——”

Còn chưa kịp để Tạ Vân Đường nói hết, điện thoại Minh Ý đã reo.

Cô cúi xuống nhìn, khẽ nói: “Anh tớ gọi.”

“?”

Trong lòng Tạ Vân Đường khẽ run: “Anh Diệp Sâm?”

Minh Ý gật đầu, tiện tay bấm nghe: “A lô, anh à?”

Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm thấp, trong trẻo: “Đang bận à?”

Minh Ý: “Không, em đang ở nhà xem kịch bản thôi. Sao thế ạ?”

“Mai sinh nhật bố, đừng quên về nhà.”

Minh Ý “hầy” một tiếng: “Em nhớ mà, quà sinh nhật cho bố em mua trước nửa tháng rồi. Anh yên tâm, em không quên đâu.”

Nghe vậy, Diệp Sâm mới yên lòng: “Năm nay Thời Lễ có rảnh không?”

“Anh ấy á.” Minh Ý đáp: “Chắc chắn có thời gian, lần nào sinh nhật bố anh ấy vắng mặt bao giờ đâu, anh cứ yên tâm.”

“Thế thì tốt. Mấy hôm trước anh về, bố còn nhắc hai đứa suốt. Nếu em với Thời Lễ cùng về, chắc ông sẽ rất vui.”

Minh Ý khẽ cười: “Em biết rồi.”

Diệp Sâm lại dặn: “Đúng rồi, chuyện lần trước trên weibo bố cũng biết. Mai nếu bố có nhắc đến, em nhớ thái độ mềm mỏng một chút. Dù trước đây ông không đồng ý để em vào showbiz, nhưng mấy năm qua cũng suy nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Bố lúc nào cũng để tâm đến em, nhân dịp này em nên tranh thủ hòa giải với ông.”

Minh Ý mím môi: “Vâng, em hiểu rồi, anh cứ yên tâm.”

“Không còn chuyện gì nữa, anh cúp đây.”

“Vâng, thế em cúp trước nhé.”

“Đợi đã.”

Động tác của Minh Ý khựng lại, cô hỏi: “Sao thế ạ?”

Ngập ngừng một lát, Diệp Sâm mới mở lời: “Dạo này em có liên lạc với Tạ Vân Đường không?”

“Tạ Vân Đường á?”

Minh Ý vô thức ngẩng đầu, bắt gặp Tạ Vân Đường ngồi đối diện đang hốt hoảng ra hiệu cầu cứu. Cô khẽ nhíu mày: “Sao tự nhiên anh lại nhắc đến cậu ấy?”

Diệp Sâm cụp mắt, yết hầu khẽ động: “Không có gì, chỉ là trước đây studio của cô ấy có hợp tác với công ty anh, giờ trong dự án vẫn còn chút trục trặc.”

Minh Ý liếc sang Tạ Vân Đường một cái, rồi đáp: “À, dạo này em không liên lạc với cậu ấy. Chỉ biết mấy hôm trước cậu ấy đã ra nước ngoài giải quyết việc của studio thôi.”

Ngừng lại giây lát, Minh Ý hỏi tiếp: “Anh cần gấp không, nếu cần thì để em gửi mail cho cậu ấy giúp anh?”

“Không cần, không gấp.”

“Ừm.”

“Không còn gì đâu, mai nhớ về sớm một chút.”

“Vâng, bye anh.”

Cúp máy xong, việc đầu tiên Minh Ý làm là quay sang Tạ Vân Đường chất vấn: “Cậu làm sao thế, sao tự dưng phải né anh tớ?”

Tạ Vân Đường mím môi: “Cũng… không hẳn. Chỉ là tớ vừa mới về, sợ anh cậu kéo vào công ty bắt làm không công thôi.”

Minh Ý bán tín bán nghi: “Thật đấy à?”

Tạ Vân Đường gật lia lịa: “Thật mà, cậu còn lạ gì tớ. Tớ từ nhỏ đã sợ anh cậu rồi.”

Ánh mắt Minh Ý không rời khỏi cô bạn. Dù mơ hồ thấy có gì đó không ổn, nhưng lại chẳng nghĩ ra được.

Sau vài giây nhìn chằm chằm, cô mới thu ánh mắt: “Thôi được. Nhưng anh tớ vừa nói dự án hợp tác của studio cậu với công ty có vấn đề, tớ nghĩ cậu nên sắp xếp qua đó một chuyến, tránh để xảy ra chuyện thật.”

Tạ Vân Đường biết rõ chuyện chẳng liên quan gì đến công ty, nhưng vẫn vội gật đầu lia lịa: “Ừ, tớ biết rồi. Mai tớ nghỉ, sáng sớm hôm kia tớ sẽ đến.”

Minh Ý gật gù, tiện tay nhặt một quả nho ném cho cô: “Ăn đi, để lâu ch** n**c lại mất ngon.”

“Ừ.”

Thấy Minh Ý không nghi ngờ gì, Tạ Vân Đường mới khẽ thở phào một hơi.

Vì hôm sau là sinh nhật của Diệp Thư Thành nên tối hôm trước Minh Ý đã bàn với Phó Thời Lễ, chờ anh tan làm thì cùng về nhà cũ của nhà họ Diệp, ăn cơm mừng sinh nhật với Diệp Thư Thành.

Có lẽ vì trong lòng vẫn để tâm nên hôm nay Minh Ý dậy sớm hơn hẳn. Ăn sáng cùng Phó Thời Lễ xong, đợi anh đến công ty, cô lại ở nhà xem kịch bản như thường lệ, đến trước giờ cơm trưa đã hoàn thành xong nhiệm vụ trong ngày.

Buổi chiều không có việc gì, Minh Ý tự trang điểm cho mình một lớp makeup trong veo như nước lọc. Dù sao cũng phải về nhà cũ gặp Diệp Thư Thành, nếu đánh son phấn đậm quá thì thể nào cũng bị ông càm ràm, để khỏi phải nghe lải nhải thì cô đành bỏ chút công sức vào lớp trang điểm này.

Trang điểm xong, Minh Ý lại uốn nhẹ mái tóc. Hồi trước quay xong show, cô tranh thủ nhuộm lại tóc nâu thành màu đen. Để tránh cảm giác quá cứng nhắc, thợ làm tóc còn đặc biệt gợi ý một tông đen trà lạnh, nhìn gần như đen tuyền nhưng dịu mắt hơn.

Giờ đây, mái tóc dài xoăn nhẹ màu đen, kết hợp với lớp trang điểm trong trẻo, khiến Minh Ý trông chẳng khác nào đoá hoa trắng nhỏ bé, thanh khiết không vướng bụi trần, đôi mắt hạnh càng thêm phần dịu dàng đáng thương.

Chuẩn bị xong, Minh Ý lại sang phòng thay đồ chọn một bộ váy trắng. Phần trên là áo ngắn tay phồng, cạp cao, thiết kế dáng blazer ngắn, lộ ra vòng eo nhỏ xíu; phần dưới là váy ngắn trắng, độ dài vừa chạm giữa đùi. Cả bộ trang phục vừa tinh tế vừa trẻ trung, lại khéo léo tôn lên tỉ lệ dáng người hoàn hảo của cô.

Nghĩ bụng đã trang điểm rồi, thay đồ rồi thì không thể để uổng công, Minh Ý quyết định xuất phát sớm hơn dự định một tiếng, đến đón Phó Thời Lễ tan làm, coi như cho anh một bất ngờ.

Tới dưới toà nhà tập đoàn Phó thị, Minh Ý gọi cho trợ lý Tần trước, còn dặn thêm là tuyệt đối đừng tiết lộ với Phó Thời Lễ. Dù sao đã là bất ngờ thì không thể biết trước được.

Năm phút sau, Tần Xuyên có mặt ở sảnh.

Khác với mọi khi, lần này Minh Ý không cần khẩu trang hay mũ che chắn nữa, có thể đường hoàng bước vào.

Cô chợt nhận ra, công khai dường như cũng có cái lợi riêng, ít nhất không phải trốn tránh lén lút nữa.

Khi Minh Ý cùng Tần Xuyên bước vào thang máy, group chat nội bộ của Phó thị ngay lập tức nhảy lên 99+.

[Aaaa mọi người ơi! Bà chủ tới rồi!!!]

[Bà chủ? Bà chủ nào cơ?]

[? Nói gì thế, còn bà chủ nào nữa? Là Minh Ý chứ ai!]

[Aaaa mình cũng vừa thấy!! Bà chủ xinh quá!! Quả nhiên là đại minh tinh, đôi chân kia, làn da kia, đúng là tuyệt sắc!!]

[Nhan sắc thần tiên!! Tôi thề không hề nói quá, ngoài đời còn đẹp hơn trên TV gấp vạn lần!!]

[Tôi chứng kiến rồi, thật sự rất đẹp, kiểu đẹp thanh tao khí chất ấy!!]

[Tôi cũng nhìn thấy!! Đẹp đến mức nghẹt thở luôn, bảo sao Phó tổng chịu chi ba mươi tỷ mua lâu đài chỉ để dỗ dành bà xã!!]

[Hu hu hu hu tình yêu thần tiên đây rồi!!]

[Tôi tuyên bố, từ giờ tôi chính thức là fan cp của Phó tổng và bà chủ!]

[Tôi cũng thế!! Nhan sắc thế này mà không ship thì phí quá!]

Trong lúc đó, thang máy đang đi lên.

Minh Ý: “Hôm nay Phó tổng đang làm gì thế?”

Tần Xuyên: “Chắc là đang ở văn phòng xử lý giấy tờ.”

Nghe vậy, Minh Ý gật gù: “Không phải đang họp đấy chứ?”

Cô vốn chẳng đến Phó thị được mấy lần, mà lần nào đến cũng toàn trúng lúc anh đang họp.

Tần Xuyên đáp: “Cô yên tâm, vì Phó tổng nói tối nay sẽ về nhà cùng cô, nên các cuộc họp đều dồn hết vào buổi sáng rồi.”

Minh Ý khẽ mỉm cười, không ngờ Phó Thời Lễ lại chu đáo đến vậy.

Cũng đúng thôi, từ nhỏ Diệp Thư Thành đã coi Phó Thời Lễ như con ruột mà thương yêu. Lúc anh còn bé, cha mẹ mất sớm, dù ông nội Phó đối xử rất tốt, nhưng tình cha tình mẹ vẫn là khoảng trống khó bù đắp.

Điều này, ít nhiều khi còn sống, Diệp Thư Thành và bà Minh cũng đã bù đắp phần nào cho anh.

Đang mải suy nghĩ thì thang máy đã dừng ở tầng cao nhất.

“Đinh—”

Cửa mở ra, Minh Ý là người bước ra trước, trên đôi giày cao gót sáu phân, đi thẳng đến văn phòng Phó Thời Lễ.

“Chào phu nhân.”

“Chào phu nhân.”

Mấy thư ký trước cửa văn phòng tổng giám đốc đã gặp Minh Ý vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô xuất hiện ở cửa. Dù trước đó họ đã hóng tin trong group, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn không khỏi trầm trồ.

Quả thật, nhan sắc đỉnh cao không phải ai cũng có, càng không phải lời đồn thổi mà ra.

Một thư ký nhỏ giọng: “Trời ơi, phu nhân xinh quá…”

“Đúng thế, còn đẹp hơn trên TV! Khí chất quá đỉnh!!”

“Có vợ đẹp thế này mà Phó tổng vẫn tăng ca đến tận khuya mỗi ngày! Nếu là tôi thì ở nhà cả ngày còn chưa đủ!”

“Pfft— có lẽ đây chính là khác biệt giữa cậu và Phó tổng.”

“Khác biệt gì cơ? Khác biệt giữa một người tiêu ba mươi tỷ trong một đêm, còn một người cả đời cũng không kiếm nổi ba mươi tỷ.”

“…”

Có lẽ nghe thấy tiếng bàn tán, Tần Xuyên cau mày quay đầu lại cảnh cáo: “Xong hết việc chưa?”

Hai thư ký lập tức im bặt.

Minh Ý vốn không bận tâm, khi gần tới cửa phòng, cô còn quay sang dặn Tần Xuyên: “Anh không nói cho Phó Thời Lễ biết tôi tới đấy chứ?”

Tần Xuyên: “Phu nhân yên tâm, tuyệt đối không.”

Minh Ý gật đầu: “Thế thì tốt, tôi tự vào được rồi, anh cứ đi làm việc đi.”

Tần Xuyên khẽ cúi đầu: “Vâng, nếu cần gì cứ gọi tôi.”

Nói xong anh ta rời đi.

Đứng trước cửa văn phòng, Minh Ý dừng lại, đưa tay gõ khẽ.

Rất nhanh, giọng nam trầm thấp, lạnh mát vang lên từ bên trong: “Vào đi.”

Khoé môi Minh Ý cong nhẹ, đẩy cửa bước vào: “Phó tổng chăm chỉ thế?”

Phó Thời Lễ khựng lại động tác, rồi ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt ánh lên ý cười: “Sao lại bất ngờ đến thế này, chẳng báo anh trước một tiếng?”

Minh Ý bước tới, đôi mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ: “Em đến đón Phó tổng tan làm.”

Bình Luận (0)
Comment