Người tôi thầm thích đã hoàn toàn, hoàn toàn từ chối tôi.
Từng người, từng người một.
Mà rốt cuộc “thầm thích” là gì? Đó là một mối tình đơn phương – tình yêu nảy nở giữa khoảng trống của người với người.
Còn tất cả những người tôi thích thì sao? Tất cả họ có một điểm chung.
Họ đều là bạn của anh tôi.
Anh trai tôi là kiểu người trông như bước ra từ phim truyền hình – hay có thể là một nhóm nhạc thần tượng. Anh ấy có ngoại hình, trí tuệ và tài năng bẩm sinh khiến người ta ghen tị. Thật không đùa, ngay cả bố mẹ tôi cũng thản nhiên hỏi anh ấy có từng nghĩ đến việc trở thành diễn viên không.
Anh ấy thuộc tuýp người chẳng cần cố gắng gì cả. Anh ấy học giỏi xuất sắc, chơi thể thao xuất sắc, vẽ vời như dân chuyên nghiệp, chơi nhạc cụ như thể trời sinh đã có. Anh ấy chỉ cần học một lần đã thành thạo ngay, thậm chí còn hơn cả nhựng người học nhiều năm trời.
…Không phải tôi đang tâng bốc anh ấy.
Vấn đề là, vì lý do nào đó – có lẽ là giống nhau thì sẽ thu hút nhau – anh ấy có những người bạn rất nóng bỏng. Anh ấy thường dẫn những chàng trai đẹp trai, như người mẫu về nhà mà không báo trước. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên anh ấy dẫn hai người bạn về nhà sau khi bắt đầu học tiểu học. Tôi sốc đến mức tưởng như não mình bị chập mạch.
“Cậu là em của Dohoon à?”
“Dễ thương đấy.”
“Trông cậu chẳng giống anh ta chút nào.”
Họ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ đứng đó, miệng há hốc như một thằng ngốc.
Họ có đang…cố gắng ra mắt với tư cách là một nhóm nhạc thần tượng hay gì đó không?
Tôi bàng hoàng đến nỗi đứng trân cả buổi. Chỉ khi họ đi rồi tôi mới trở về thực tại.
Đó là khoảng khắc tôi nhận ra.
Tôi là kẻ cực kỳ mê mẩn những người đẹp.
Nhưng công bằng mà nói, vấn đề không chỉ nằm ở ngoại hình. Đúng là ban đầu tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài của họ, nhưng không chỉ có vậy. Điều thực sự khiến tôi ấn tượng là những việc họ làm – cách họ đối xử với tôi.
Chính anh trai tôi, Ha Dohoon, đã kéo tôi ra thế giới bên ngoài khi tôi không thể hòa nhập với những đứa trẻ cùng trang lứa. Chính bạn anh ấy, Kwon Jongseok, đã đỡ tôi dậy khi tôi ngã và lau nước mắt cho tôi. Và chính Choi Mujin đã cứu tôi khi tôi sắp bị bắt nạt.
Anh Jongseok, với nụ cười dịu dàng và bàn tay ấm áp. Anh Mujin, người tỏ ra cứng rắn và nói năng cộc cằn nhưng lại âm thầm quan tâm đến tôi. Và dĩ nhiên anh trai tôi – người tôi ngưỡng mộ nhất trên đời.
Giống như một chú vịt con theo chân mẹ, tôi đi theo họ khắp mọi nơi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
“Dohoon, em trai cậu lại đến rồi.”
“Ugh! Thật là phiền phức.”
“Kệ đi. Nó vui.”
Họ nghĩ tôi thật phiền phức, lúc nào cũng chạy theo họ, năn nỉ được chơi cùng.
Ý tôi là, tôi hiểu. Họ hơn tôi hai tuổi. Chơi với một đứa trẻ bám dính như vậy thì chẳng thú vị gì.
Cuối cùng, họ bắt đầu tránh tôi – lẫn tránh, bỏ mặc. Nhưng rồi có điều gì đó thay đổi. Họ quyết định chơi theo… cách của họ.
Bọn họ bắt đầu chơi khăm.
Thậm chí còn không giấu việc đó.
Giống như bắt tôi làm người tìm kiếm trong trò chơi trốn tìm rồi bỏ về nhà vậy. Hoặc dùng súng nước xịt vào tôi trông như thể tôi vừa tè ra quần, rồi đi khoe với cả xóm. Hoặc chôn đồ dưới cát rồi giả vờ làm mất để tôi đào bới tìm lại.
Có lần là bi ve. Ừ. Cái đó đau lắm.
Họ nghĩ tôi là một đứa phiền phức. Thỉnh thoảng họ chơi đùa với tôi vì thương hại, nhưng cuối cùng lại thành trêu chọc.
Nhưng dù họ có làm gì đi nữa, tôi cũng không thể ghét họ được.
Tôi thích cách họ mỉm cười với tôi. Thích cách họ vuốt tóc tôi.
Vậy nên, ngay cả khi đã vào cùng trường cấp ba, tôi vẫn cứ đuổi theo họ. Nhìn thấy họ trên hành lang, tim tôi đập loạn xạ. Tôi khao khát được nói chuyện với họ dù chỉ một lời.
Không mất nhiều thời gian sau đó tôi mới nhận ra cảm giác của mình.
Lời thú nhận đầu tiên của tôi.
Tôi đã giữ từ năm nhất rồi. Cuối cùng, tôi cũng phải nói ra.
“Tôi nghĩ cậu hiểu lằm rồi, Giyeon. Tôi chưa bao giờ cảm giác như cách của cậu vậy. Và tôi sẽ không bao giờ.”
Anh ấy đã từ chối tôi một cách phũ phàng.
Tôi đoán mình đúng là đồ ngốc khi nhầm lẫn những cử chỉ thân mật của anh ấy với điều gì đó sâu xa. Với anh ấy tôi chỉ là một đứa trẻ. Một người em trai.
Sau đó, Kwon Jongseok bảo chúng tôi cứ giữ thái độ thân thiện. Và tôi đồng ý, dù trong lòng thấy đau nhói.
Lời thú nhận thứ hai của tôi.
Tôi đã thề sẽ không thú nhận nữa. Nhưng tình cảm không thể chết ngay khi bạn bảo nó phải làm vậy.
Sau chuyện đó, mọi thứ trở nên khó xử với Jongseok-hyung, nên tôi bắt đầu chú ý đến Choi Mujin.
Anh ấy lúc nào cũng cau mày bảo tôi đừng bám lấy anh ấy, nhưng vẫn nhường chỗ cho tôi. Thậm chí có lần anh ấy còn giúp tôi trốn khỏi Jongseok.
Anh ấy thô lỗ, nhưng những ánh nhìn tử tế nho nhỏ... thật dễ thương. Thật sự rất dễ thương. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, thỉnh thoảng anh ấy vẫn ghé thăm tôi.
Phải mất một năm tôi mới quên được Jongseok.
Nhưng đến năm cuối cấp, tôi sa ngã một lần nữa—như một thằng ngốc.
Vài tháng trước khi tốt nghiệp, khi nghe tin tôi sẽ đi du học như anh trai mình, tôi đã hoảng loạn. Tôi bám lấy Mujin và thú nhận.
“Mẹ kiếp... cái quái gì thế... Đừng nói mấy lời ghê rợn như thế nữa. Cút đi.”
Một sự từ chối tàn nhẫn khác.
Và lần này, trước khi tôi kịp khóc thì một điều tồi tệ hơn đã xảy ra.
Tôi bị đuổi khỏi nhà ngay khi vừa tốt nghiệp.
Giống như một thảm họa trong phim truyền hình dài tập, tôi đã được thông báo rằng tôi thậm chí không phải là con trai ruột của họ.
Ý tôi là—cái gì cơ? Nghiêm túc đấy à?
Tôi thậm chí còn không rõ ngọn nguồn câu chuyện. Tôi bị quẳng ra ngoài.
Đại học ư? Không đời nào.
Bị gia đình bỏ rơi.
Bị đuổi khỏi nhà.
Mọi mối tình đầu của tôi đều kết thúc trong biển lửa.
Tôi đã dành cả tháng trời trong một căn goshiwon nhỏ xíu, hoàn toàn lạc lõng, trước khi tôi suy sụp và nhập ngũ. Tôi không có tiền, không có nơi nào để ở. Tôi cảm thấy như thể nếu tôi không di chuyển, nếu tôi không làm gì đó, tôi sẽ chết.
Sau khi xuất ngũ, tôi lấy lại tinh thần và bắt đầu làm việc - bất kỳ công việc nào tôi có thể tìm được. Xây dựng. Nhà máy. Trung tâm hậu cần.
Nhưng đôi khi, tâm trí tôi lại lang thang.
Trở lại những ngày tháng tôi sống trong tình yêu vô vọng.
Giá như tôi dành thời gian đó để học.
Nếu tôi nghĩ đến việc kiếm tiền.
Nếu tôi đã có dự định gì cho tương lai của mình.
Trời ơi, thật lãng phí.
Cuối cùng tôi đã hiểu được khoảng thời gian đó quý giá đến nhường nào - tôi đã ngu ngốc đến mức nào khi lãng phí nó vào những mối tình không bao giờ thành hiện thực.
Vào sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tôi, tôi cắm một chiếc đũa gỗ vào một chiếc bánh ngọt hết hạn mua ở cửa hàng tiện lợi như một ngọn nến tạm thời và ước một điều ước.
Nếu có cơ hội khác, tôi sẽ không bao giờ sống như thế nữa.
“Phù—.”
Tôi thổi tắt ngọn lửa và cắn vào miếng bánh khô khốc.
Và rồi tôi quay ngược thời gian.
Cái gì, từ việc ăn bánh à?
Không. Tôi bị xe tông. Chết ngay lập tức.
Tỉnh dậy vào mùa đông năm thứ ba trung học.
Ngay trước lời thú nhận đầu tiên của tôi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi không thể nói rằng tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái chết.
Sau khi bị đuổi khỏi nhà, tôi đã nghĩ đến điều đó... không chỉ một lần. Thật lòng mà nói, đó gần như là chuyện thường ngày.
Nhưng dù sao thì—nghĩ về điều đó và thực sự chết là hai chuyện khác nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra đi như thế. Nhanh quá. Ngu ngốc quá. Một cái chết mang lại cảm giác trống rỗng hơn là bi thảm.
Và suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi chuyện đó xảy ra là gì?
“Tôi thậm chí còn không có gia đình nữa... Điều gì sẽ xảy ra với cơ thể tôi?”
Không ai tổ chức tang lễ. Không ai nhận xác.
Sự hối tiếc, bất lực, sợ hãi—tất cả đều chảy ra khỏi tôi cùng với hơi ấm của máu, nguội dần khi tràn ra đường.
...Đáng lẽ ra đó phải là kết thúc.
“Đây có phải là sự thật không...?”
Ha Giyeon nhìn chằm chằm vào gương và lướt ngón tay qua hình ảnh phản chiếu của mình lần thứ một trăm.
Khuôn mặt ấy—mịn màng như trẻ con, vừa mới qua tuổi dậy thì—không thể nhầm lẫn được là của cậu. Nhưng trẻ hơn nhiều.
Vừa mở mắt ra, cậu đã cứng đờ người. Đứng cứ như vậy hàng giờ liền, tê liệt. Cậu cố giật tóc mình ra để tỉnh táo, nhưng chỉ nhận được một cơn đau tê dại.
“Không thể nào...”
Cậu vẫn cảm nhận được lớp nhựa đường lạnh ngắt bên dưới. Chắc chắn đó không phải là mơ. Không đời nào.
Cầm điện thoại trên bàn. Đó là kiểu điện thoại cậu dùng hồi cấp hai. Cồng kềnh, nhỏ xíu, cầm hơi khó chịu. Cậu bật điện thoại lên và bắt đầu điên cuồng tìm kiếm trên Google.
“Tôi đã chết. Tôi chắc chắn là mình đã chết, nhưng giờ tôi đã tỉnh lại và—ugh...”
Cậu dừng lại giữa chừng, nhận ra chuyện này thật nực cười. Cậu mong đợi Google sẽ nói gì chứ?
Kết quả tìm kiếm trả về những gì bạn mong đợi: “Rối loạn ảo tưởng”, “Hội chứng học sinh lớp 8”, “Đánh thức con rồng bên trong bạn”—hoàn toàn vô nghĩa.
Mọi thứ đều giống như một cốt truyện webtoon chưa hoàn thiện.
"Khoan đã..."
Hàng chục tựa truyện tiểu thuyết và truyện tranh trực tuyến hiện lên trong đầu.
“Tôi đã trùng sinh thành anh hùng hạng S”, “Sống lại trong thân xác con trai của một tài phiệt”, “Diễn viên nhí trở lại...”
Trùng sinh. Hồi quy. Chiếm hữu. Du hành thời gian.
Tôi từng say sưa đọc tiểu thuyết hồi quy. Nhất là sau khi bị đuổi khỏi nhà. Sống một mình, lòng trống rỗng, tôi bật phim truyền hình hoặc lướt web chỉ để đầu óc thư giãn và quên hết mọi thứ.
Vào thời điểm đó, mọi người đều bị ám ảnh bởi thể loại "hồi sinh-khởi động lại-xây dựng lại" - nơi một kẻ thua cuộc có cơ hội thứ hai trong cuộc đời và thành công.
Giyeon thích ý tưởng đó. Ước mơ sửa chữa lỗi lầm, viết lại quá khứ.
Bởi vì anh ấy cũng có những lỗi lầm mà anh ấy muốn sửa chữa.
Cậu ấy từng ghen tị với những nhân vật chính đó.
Bây giờ?
“Ha...”
Tôi là một trong số họ.
Cậu ấy không thể nhịn được cười toe toét như một thằng ngốc. Môi cậu cong lên, run rẩy vì phấn khích.
Quá khứ—và bây giờ, tương lai mới của anh ấy.
Cậu đã trở lại.
Trở lại nơi là địa ngục trần gian của cậu.
****
Giyeon ngồi xuống bàn làm việc và bắt đầu tổng hợp lại mọi thứ cậu có thể nhớ được.
Có hai sự kiện đã hủy hoại cuộc đời: hai lời thú nhận.
Lần đầu tiên xảy ra vào mùa đông năm đầu tiên cậu học trung học.
Là ngay lúc này sao? Sắp đến ngày tựu trường rồi.
“Thật là suýt soát…”
Nếu cậu ấy quay lại muộn hơn, cậu ấy sẽ phải đối mặt với lời thú nhận đó—và ngay sau đó là mớ hỗn độn khó xử.
Cậu lật xem lịch trên bàn, kiểm tra ngày bắt đầu năm học mới. Ngày 4 tháng 3 được khoanh tròn.
[Ngày nhập học trường trung học phổ thông Hwaguk!]
“...”
Cậu ấy thậm chí còn tô đậm nó bằng nhiều màu sắc khác nhau.
Nhìn lại lịch năm ngoái, cậu thấy rất nhiều ghi chú về việc đi chơi với bạn bè của anh trai. Sinh nhật của họ được đánh dấu. Có cả những ngôi sao và trái tim to tướng.
Sinh nhật của chính bản than anh ta ư? Thậm chí còn không có một dấu chấm.
Cậu xé nát cuốn lịch, vò nát rồi vứt vào thùng rác. Sau đó, cậu mở ứng dụng lịch trên điện thoại và nhập ngày nhập học.
“Không thể nào chuyển được, nhỉ...”
Dù sao thì bố mẹ cậu cũng không muốn nghe.
Lại vướng vào rắc rối với anh trai và bạn bè của anh ta nữa à? Ừ, không đâu.
"Ồ..."
Anh đột nhiên nhớ ra điều mà Ha Dohoon, anh trai, đã nói với cậu ngay trước khi vào trung học:
“Đừng nói chuyện với tôi ở trường. Thật xấu hổ.”
Ngay cả sau khi nghe điều đó, Giyeon vẫn vẫy tay và mỉm cười với anh trai mình mỗi khi họ gặp nhau.
Cậu bị phớt lờ, bị chế giễu và thậm chí bị huých vai ở hành lang.
“Mọi người nói xấu sau lưng tôi vì tôi cố tỏ ra thân thiết với họ...”
Nhìn lại, cậu tự hỏi liệu anh trai mình có luôn biết mình không thực sự là người nhà hay không. Có lẽ bố mẹ anh cũng cảm thấy vậy - anh chưa bao giờ cảm thấy được quan tâm thực sự.
Họ nhìn anh như thể anh là một người xa lạ.
Ba năm sau, mọi chuyện sẽ sáng tỏ: cậu không phải là con ruột của họ. Và họ sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà.
"Tôi phải bắt đầu học thôi. Học chăm chỉ lên."
Trước khi hồi quy, cậu không hề quan tâm đến trường học.
Bố mẹ cậu cũng chẳng quan tâm đến điểm số của cậu. Cậu quá bận bịu bám đuôi anh trai như một chú chó lạc đường nên chẳng buồn học hành gì cả.
Nhưng sau khi bị đuổi. Mỗi lần làm một công việc tồi tệ, nặng nhọc, cậu lại nhớ đến trường học.
Cậu thậm chí còn cố gắng học để thi vào đại học. Cậu rất nghiêm túc với điều đó.
Sau đó cậu qua đời.
“Nhưng tiền vẫn là trên hết.”
Đó là điều đầu tiên cậu học được sau khi bị đuổi ra ngoài.
Điều quan trọng nhất trên thế giới này - thứ giúp bạn sống sót - chính là tiền.
Cậu chưa bao giờ làm việc bán thời gian trước đây, nên điều gì đến sẽ đến cậu cũng đi làm, nhưng cậu thường bị la mắng. Rất nhiều. Bị đuổi khỏi nhiều nơi vì làm hỏng việc.
Cậu chỉ quen với công việc sau khi bị vấp ngã vài trăm lần.
“Tôi sẽ bắt đầu tiết kiệm. Tìm một công việc bán thời gian...”
Và đầu tư vào Bitcoin.
Trong thời gian làm công việc lao động cũ, cậu thường nghe những người đàn ông trung niên nói chuyện không ngừng về cổ phiếu và tiền điện tử.
Bản thân cậu chưa bao giờ thử đầu tư, nhưng cậu đủ hiểu biết để nhận ra thời điểm thích hợp khi nhìn thấy cơ hội.
“Phải bắt đầu với số tiền nhỏ với Bitcoin...”
Cậu cần phải tích lũy càng nhiều tiền càng tốt trước khi bị đuổi ra lần nữa. Ai mà biết được tương lai sẽ thay đổi đến mức nào?
Thời gian đang trôi qua.
“Haa...”
Giờ đã lên kế hoạch xong xuôi, cuối cùng cậu cũng nhìn quanh phòng. Căn phòng quen thuộc nhưng không... dễ chịu chút nào.
Phòng của anh trai được bố mẹ trang trí rất cẩn thận. Từng chi tiết nhỏ đều được lựa chọn tỉ mỉ.
Phòng riêng của cậu ấy ư? Được thư ký của bố dựng lên. Trông cứ như là một ý tưởng chợt nảy ra vậy.
“Ờ... tôi đoán là tốt hơn goshiwon.”
Ít nhất thì nó cũng có bốn bức tường và một trần nhà.
Cậu đứng dậy và bước ra ngoài.
“Nó luôn sang trọng thế này sao?”
Giấy dán tường mang phong cách cổ điển châu Âu. Sàn nhà lát đá cẩm thạch trắng bóng. Cậu đi xuống cầu thang, và thấy một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ lấp lánh phía trên phòng khách.
Cậu đã sống ở đây cả đời... vậy mà nơi đây lại có cảm giác như nhà của một người xa lạ.
“...Tôi đoán là mình đã từng sống khá tốt.”
Cậu nhìn đồng hồ. Đã 5:30 sáng. Bầu trời đang chuyển sang màu xám.
Cậu đi vào bếp.
Đèn đã sáng. Tiếng băm, tiếng nước sôi—có người dậy sớm.
Một người phụ nữ trung niên quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân.
Cô quản gia.
“Ồ! Cậu dậy sớm thế, Giyeon.”
“À... vâng. Tôi thức dậy và không ngủ lại được.”
Cậu ngượng ngùng xoa cổ, cố gắng mỉm cười.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
“Bạn có muốn uống trà không?”
“Ừm... Thay vào đó tôi có thể ăn sáng không?”
"Bây giờ?"
“Chỉ cần món gì đó đơn giản thôi. Như canh với cơm... hay cơm với nước tương hay tương ớt. Tôi đói quá.”
Mắt cô mở to.
Một cậu bé lớn lên trong biệt thự lại xin cơm với nước tương? Cô nghĩ mình nghe nhầm.
Cô đã chuẩn bị bữa sáng kiểu Hàn Quốc gồm mười hai món, nhưng điều này... điều này còn làm cô ngạc nhiên hơn.
Thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn:
“Không ăn cùng gia đình à?”
Ha Giyeon vẫn luôn chờ đợi họ.
Ngay cả khi bố mẹ và Dohoon bỏ bữa vì "quá bận", Giyeon vẫn luôn chờ đợi. Cô quản gia luôn cảm thấy khó chịu khi thấy cậu ăn một mình như vậy.
“Không sao cả. Tôi có đợi cũng chẳng sao, họ sẽ không bao giờ đến.”
“...”
“Nếu phiền quá, tôi có thể mang nhanh thứ gì đó lên phòng.”
Cậu không muốn làm phiền. Bánh mì cũng được. Bất cứ thứ gì có thể lấp đầy dạ dày mình.
“Không đời nào! Ngồi vào bàn đi. Chỉ mười phút thôi.”
Cô ấy thực tế đã đẩy cậu vào một chiếc ghế và di chuyển như một cỗ máy được bôi trơn kỹ lưỡng.
Giyeon ngồi im, nhìn cô.
“Cô ấy còn nhanh hơn cả những cô phục vụ ở căng tin trường học...”
Kỹ năng dùng dao của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Nó có phần mê hoặc.
Hơn thế nữa, sự hiện diện của cô khiến cậu cảm thấy ấm áp. Quen thuộc.
Cậu biết cô thương mình. Họ không nói chuyện nhiều, nhưng cậu không bao giờ quên bữa ăn cuối cùng cô đưa trước khi cậu rời khỏi nhà mãi mãi.
Cậu ta đã cố lẻn ra ngoài lúc bình minh vì quá xấu hổ không dám đối mặt với bất kỳ ai.
Nhưng cô đã ngăn lại. Bằng một cái chạm nhẹ nhàng nhất.
“Giyeon, ăn trước khi đi.”
Cô là hơi ấm duy nhất trong buổi sáng giá lạnh ấy.
“Cậu không thể làm gì khi bụng đói.”
Cô đã cho cậu ăn một bữa no nê, chuẩn bị bữa trưa, rồi ôm cậu khi cậu kéo vali ra khỏi cổng trước.
“Giyeon... Nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Và phải khỏe mạnh, dù cậu có đi đâu đi nữa.”
Cô là người duy nhất từng gọi tên cậu một cách tử tế. Không phải mẹ. Không phải bố. Chỉ có cô.
Cậu không quên khoảnh khắc đó - thậm chí ngay trước khi cậu chết.
“Đây là đồ ăn còn thừa từ hôm qua, nhưng tôi đã hâm nóng lại rồi.”
Tamago-yaki, đậu phụ tẩm gia vị, galbijjim hấp và súp củ cải bò.
Vừa nhìn thấy bát súp, cổ họng cậu thắt lại. Đây chính xác là món cô đã nấu cho cậu hôm đó.
“Đây chỉ là bữa sáng nhanh thôi, nhưng nếu muốn ăn gì khác thì cứ nói với tôi nhé?”
"Cảm ơn..."
Cậu ấy múc một thìa súp.
Đã lâu lắm rồi anh mới được nếm thứ gì đó ấm áp - thứ gì đó thực sự.
Không phải kimbap ở cửa hàng tiện lợi. Không phải mì ramen rẻ tiền. Thực phẩm thật. Được chế biến cẩn thận.
Và anh không thể hiểu nổi tại sao trước đây anh lại không trân trọng điều này.
“...”
“Giyeon...?”
Cậu ấy không ngừng khóc khi ăn và người quản gia đã vội vàng lau nước mắt cho cậu ấy.
“Ôi không, cậu sẽ nghẹn mất, chậm lại đi.”
“V-Vâng... Cảm ơn cô...”
Nước mắt chảy dài trên má, nhưng cậu vẫn tiếp tục ăn.
Chỉ cần có cơ hội được ăn đồ ăn của cô ấy một lần nữa...
Điều đó khiến anh ấy vô cùng hạnh phúc.