Nơi Son Suhyeon dẫn Ha Giyeon đến là một cửa hàng cho thuê đồng phục học sinh nằm ở một góc của công viên giải trí. Vì mặc đồng phục học sinh ở các công viên giải trí đang là xu hướng hiện nay, nên hầu hết mọi người bên trong đều mặc đồng phục thuê.
Dĩ nhiên, cả Giyeon và Suhyeon đều mặc đồng phục học sinh–nhưng hôm nay họ mặc đồ thường. Mà dù có mặc đồng phục thật đi nữa thì cũng sẽ nổi bật giữa đám bạn. Nếu muốn tránh bị những người như Kwon Jongseok hay Nam Taekyung phát hiện, thì mặc đồng phục khác biệt là lựa chọn tốt nhất.
Kể cả có tốn chút tiền thuê thì cũng không sao, điều quan trọng là được tận hưởng một ngày vô ưu cùng Ha Giyeon.
“Đồng phục nam ở đây. Phụ kiện có tính phí riêng, vui lòng kiểm tra trước nhé”, nhân viên lịch sự giải thích trong khi dẫn Giyeon và Suhyeon đi quanh cửa hàng.
"Ồ... Họ hầu như không có đồng phục học sinh bình thường nào cả.”
“Tuy nhiên, đồng phục thường lại càng nổi bật hơn. Chắc hẳn có đến hàng trăm người mặc những bộ đồ này đi lại khắp nơi.”
Cửa hàng đông nghẹt. Trong khi hầu hết mọi người đang bận rộn chọn đồng phục, một số người không khỏi liếc nhìn Suhyeon—và cả Giyeon nữa. Vẻ ngoài của Suhyeon tự nó đã thu hút sự chú ý, nhưng Giyeon, đứng cạnh anh, lại có một vẻ mặt khiến mọi người cũng phải dừng lại và nhìn theo.
"Cái này thì sao? Anh nghĩ nó sẽ hợp với em đấy. Cái này nữa.”
"Hyung thấy sao về bộ này? Một bộ đồ hoàn toàn khác biệt với màu sắc ở trường anh mặc có thể sẽ rất tuyệt đấy.”
Dù có để ý đến những ánh nhìn hay không, cả hai đều đang mải mê chọn đồng phục cho nhau, đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của cả hai. Vài người liếc nhìn họ, muốn xin số—nhưng cả hai đều không hề ngoảnh lại lấy một lần.
Sau một hồi trao đổi, cuối cùng họ cũng chọn được đồng phục phù hợp và vào phòng thay đồ.
“Này, cậu không định thay đồ à?”
“Khoan, khoan đã. Chúng ta cứ ở lại cho đến khi họ ra ngoài đã.”
“Này, cứ giả vờ chọn gì đó đi. Đừng để lộ ra nhé!”
Đám người giả vờ xem đồ không thể rời mắt khỏi phòng thử đồ mà Suhyeon vừa bước vào. Vài phút sau—whoosh, rèm cửa sột soạt và Suhyeon bước ra.
Mọi người xung quanh đồng loạt hít một hơi.
Bộ đồng phục anh chọn trông giống hệt bộ đồ mặc trong một chương trình tuyển chọn thần tượng nổi tiếng. Ngay cả trong chương trình đó, một số thực tập sinh cũng không mặc vừa - nhưng trên người Suhyeon, nó trông như được may đo riêng. Anh ấy mặc nó như thể đó là của mình vậy.
Dĩ nhiên, Suhyeon chẳng biết gì về bất kỳ chương trình thần tượng nào. Anh chỉ liếc nhìn mình trong gương, chính lại cả vạt trong lúc chờ Giveon ra ngoài.
"Đôi chân của anh ấy có phải là thật không?"
“Trời ơi, sao anh ấy vẫn chưa ra mắt nhỉ...?”
Nếu anh ấy là thí sinh, chỉ cần nhìn thấy anh ấy một lần là mọi người đã spam vote rồi. Anh ấy thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Anh ấy đẹp trai đến nỗi chỉ cần nhìn thôi là ai cũng phải đỏ mặt.
Khi Suhyeon đang ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, anh đột nhiên nghe thấy tiếng rèm cửa chuyển động phía sau và nhanh chóng quay lại.
Ha Giyeon bước ra, mặc cùng bộ đồng phục với Suhyeon.
“Suhyeon-hyung, trời nóng quá phải không? Hay là chúng ta nên chọn phiên bản mùa hè nhỉ...”
“...”
Suhyeon nhìn chằm chằm, nhất thời không nói nên lời—đặc biệt là khi anh nhận thấy quanh cổ Giyeon không phải là cà vạt mà là một nơ ruy băng.
“Nơ...ruy băng?”
"Hả? Ồ—anh có cà vạt à? Sao em lại…”
Giyeon nhìn từ cà vạt của Suhyeon đến chiếc nơ trên cổ mình với vẻ mặt bối rối. Mình cũng muốn đeo chiếc cà vạt trông ngầu như anh ....
Suhyeon lấy một tay che miệng.
Làm sao có người có thể dễ thương đến thế nhỉ?
Anh cố giấu nụ cười toe toét đang dần hiện rõ trên môi, tai đỏ bừng. Ánh mắt anh nhìn Giyeon hệt như ánh mắt một người nhìn chăm chăm vào thần tượng yêu thích nhất của mình vào ngày ra mắt, sẵn sàng dành cả cuộc đời cho người đó.
Một số người đứng xem lặng lẽ vỗ tay.
“Ừ, không còn nghi ngờ gì nữa”
“Chúc hai người mọi điều tốt đẹp nhất..”
“Hãy hạnh phúc nhé...”
“Cảm ơn vì đã ban phước lành cho đôi mắt của tôi hôm nay...”
Tất cả những ai đang định hỏi số điện thoại của Suhyeon đều bỏ cuộc ngay lập tức. Họ không thể nào ngăn cản một người đang nhìn người khác với ánh mắt trìu mến như vậy. Giờ đây, họ chỉ có thể im lặng cổ vũ họ.
Sau khi cất quần áo cũ vào tủ, hai người đi đến quầy để trả tiền thuê. Nhưng rồi một người đàn ông - có lẽ là chủ tiệm - chạy đến hỏi:
“Xin lỗi, hai bạn có thể cho chúng tôi chụp một bức ảnh mặc đồng phục được không? Cả hai bạn trông thật đẹp. Chúng tôi rất muốn dùng nó cho mục đích quảng cáo trên trang web của cửa hàng.”
“Xin lỗi. Tôi không thực sự thoải mái khi chụp ảnh…..”
“Ồ không, không chỉ vậy đâu! Chúng tôi sẽ cho bạn thuê xe miễn phí, và còn tặng bạn phiếu giảm giá cho lần sau nữa. Các bạn thấy thế nào?”
“Tuy nhiên, tôi thực sự—”
"Chúng tôi thậm chí còn tặng kèm phiếu đồ uống nữa! Làm ơn, chỉ hai tấm thôi!”
Người đàn ông nài nỉ tha thiết đến nỗi Suhyeon phải do dự, vẻ mặt bối rối. Một bức ảnh trên trang chủ của cửa hàng chắc chắn sẽ được mọi người nhìn thấy. Điều đó cũng có nghĩa là mọi người sẽ thấy khuôn mặt đáng yêu của Giyeon trong bộ đồng phục. Dù những món quà miễn phí có hấp dẫn đến đầu, Suhyeon cũng không đời nào đánh đổi hình ảnh của Giyeon để lấy chúng.
Có lẽ Giyeon cũng không thích điều đó.
“Phiếu giảm giá..”
"?"
Trái ngược với mong đợi, mắt Giyeon sáng lên—như thể thỏa thuận nghe có vẻ khá tốt.
Suhyeon không biết điều đó, nhưng Giyeon lại có một mặt thực tế đến bất ngờ. Không phải cậu ấy sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền - nhưng nếu có điều gì đó có thể tiết kiệm một chút, và trong chừng mực nào đó, cậu ấy sẽ làm. Cậu ấy đã học được rằng kiếm tiền khó khăn đến thế nào.
Vậy thì với cậu, nếu cậu có thể nhận được phiếu thuê xe và phiếu đồ uống miễn phí chỉ bằng cách cho ai đó chụp ảnh thì sao? Đó là một sự trao đổi tốt. Nhất là khi cậu không phải là anh Suhyeon—cậu không có tự ti về khuôn mặt của mình để từ chối một thỏa thuận như thế này.
“Em muốn làm điều đó không?"
Suhyeon hỏi với vẻ không tin, Giyeon đảo mắt trước khi gật đầu.
“Ý anh là... chúng ta tiết kiệm được tiền thuê nhà và nhận được phiếu giảm giá, đúng không?”
“Em đồng ý chứ? Ảnh sẽ được đăng lên mạng…”
“Vâng, nhưng... đây cũng là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung.”
Mắt Suhyeon mở to.
Một bức ảnh chụp chung của họ?
Dĩ nhiên, anh có ảnh Giyeon trong điện thoại—nhưng không phải ảnh chụp cùng anh. Không một tấm nào. Và ý tưởng có một bức ảnh, không phải ảnh chụp riêng lẻ mà là ảnh chụp chung, đã làm đảo lộn toàn bộ tâm trạng của anh.
Anh không thể thú nhận. Nhưng... một bức ảnh với Ha Giyeon ư? Có lẽ vậy cũng được. Có lẽ đó là điều anh được phép làm.
Trước khi kịp nghĩ xong, Suhyeon đã đi theo Giyeon vào khu vực chụp ảnh của cửa hàng.
“Cứ tự nhiên thôi, đừng căng thẳng! Không cần nhìn vào máy ảnh đâu!”
Người chủ cười khúc khích, vui mừng và nói rằng chúng sẽ trông tuyệt vời dù thế nào đi nữa.
***
[Cảm ơn ông đã cho mượn.]
Lee Myungwon, chú của Lee Mihyun và là ông bác của Ha Giyeon, nhíu mày nhìn túi đồ mua sắm trên bàn. Bên trong là một bộ vest màu be, một tờ giấy nhắn nhỏ và một viên thạch đậu ngọt.
"Hừ...”
Ông không ngờ Giyeon lại trả lại bộ đồ, chứ đừng nói đến việc gửi kèm một tờ giấy nhắn và một món tráng miệng rẻ tiền. Khó mà nói được đó là cư xử tệ hay là một hành động cực kỳ lịch sự. Thái độ của cậu ta chắc chắn đã táo bạo hơn so với trước đây - có lẽ là theo hướng tích cực hơn.
“Đây có phải là loại đồ ăn mà họ cho cậu ấy ăn ở nhà không?”
Ông nhìn chằm chằm vào viên thạch lâu một lúc rồi đặt nó trở lại bàn.
Hiểu rõ bản chất của mình, bình thường ông sẽ vứt nó đi không chút do dự, bất kể giá cả hay giá trị dinh dưỡng. Nhưng lần này... ông không thể. Có lẽ vì nó cũng gợi ông nhớ đến cô - người từng rất thích đồ ngọt.
Myungwon dùng chìa khóa mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc và lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong là một chiếc kẹp tóc màu hồng đã phai màu và một bức ảnh đen trắng.
Ông cẩn thận lấy tấm ảnh ra. Bức ảnh đã ố vàng vì thời gian, khuôn mặt mờ nhạt. Nhưng cô gái trong ảnh vẫn hiện rõ mồn một.
Cô ấy mặc một chiếc váy và cầm một bông hoa, nụ cười của cô ấy rạng rỡ—thật tươi sáng, thật đẹp.
Mái tóc tung bay trong gió và khuôn mặt rạng rỡ. Cô ấy đã từng mỉm cười như thể cả thế giới này thuộc về mình khi được trao tặng một bông hoa.
Myungwon nhẹ nhàng lướt tay qua bức ảnh, đôi mắt tràn đầy khao khát.
“Ta không thể tin là cậu ta lại giống em đến thế... Ta thực sự nghĩ rằng em đã sống lại.”
Cô gái trong ảnh trông rất giống Giyeon. Nhất là khi cười–giống hệt nụ cười của Giyeon khi gặp Lee Jooyeon ở bữa tiệc.
“Nếu em có con... liệu chúng có trông giống cậu ấy không?”
Ông lẩm bẩm những lời vô nghĩa rồi cất bức ảnh đi.
Dù thế nào đi nữa, Ha Giyeon vẫn là con của Lee Mihyun và Ha Ilwoo. Ông không thể để cảm xúc dâng trào chỉ vì sự giống nhau. Với vẻ mặt cứng rắn, ông vò nát tờ giấy của Giyeon và ném vào thùng rác.
Có lẽ tuổi già đang đến gần–hoặc có lẽ là cái chết đang cận kề—đã khiến ông lạc lối trong quá khứ như thế này, tràn ngập những suy nghĩ vô nghĩa.
***
Son Suhyeon nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên tay mình với vẻ hài lòng.
Trong ảnh, Ha Giyeon đứng trên cầu thang, đối diện với anh với nụ cười trên môi. Cả hai đều mỉm cười như thể không thể nhịn được—cười như thể chỉ cần được ở bên nhau là họ đã thấy hạnh phúc. Chủ cửa hàng đã nói rằng ông ấy muốn ghim bức ảnh lên đầu trang chủ.
Tấm ảnh chụp lấy liền ấm áp trong tay anh, nhưng cuối cùng anh cũng ngước lên khi nghe thấy giọng nói của Giyeon.
“Suhyeon hyung”
Vẫy tay trước vòng quay ngựa gỗ, Giyeon trông như thể đang ở một thế giới thần tiên nào đó—hoàn toàn thoải mái khi ở công viên giải trí.
Suhyeon nhét tấm ảnh ấm áp vào túi và bước về phía Ha Giyeon—vào thế giới tưởng tượng, tay trong tay với cậu.