Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 105

Với Son Suhyeon, chỉ cần được ở công viên giải trí cùng Ha Giyeon là đủ khiến anh vui vẻ.

Anh phấn khích đến mức đi bộ cả ngày cũng thấy xứng đáng - nhưng thực tế, họ không thể chỉ lang thang trong công viên mà không thử bất kỳ trò chơi nào. Mỗi lần Giyeon liếc nhìn các trò chơi xung quanh, ánh mắt cậu ấy lại thoáng chút tò mò.

Vì họ đã đến đây rồi, chẳng phải sẽ lãng phí nếu không thử ít nhất một lần sao?

Họ quyết định bắt đầu với trò chơi tách trà, bỏ qua những trò chơi mạo hiểm hơn như tàu lượn siêu tốc hay tàu cướp biển. Những chiếc tách trà xoay tròn nhẹ nhàng có vẻ là một lựa chọn an toàn và vô hại.

Có lẽ vì tách trà không được ưa chuộng lắm nên hàng người di chuyển khá nhanh. Suhyeon và Giyeon ngồi vào một trong hai tách, quay mặt vào nhau. Có lẽ do các cặp đôi gần đó, hoặc chỉ là do tâm trạng, nhưng việc nhìn vào mắt nhau bỗng dưng lại có cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ.

"Chúng ta có nên xoay cái này không?"

Nhìn xung quanh, mọi người đang nắm lấy tay cầm ở giữa để quay, họ cũng làm theo và cả hai đều với lấy nó.

Khi bản nhạc lãng mạn nhẹ nhàng vang lên, tách trà bắt đầu quay tròn—gió thổi qua mặt họ khi cả hai cùng cười với nhau.

Cảm giác đó gần giống như... đang yêu vậy.

—hoặc, đúng ra là như vậy.

"Áaaaagh!"

"Urgh..."

Tâm trạng lãng mạn đang bị đe dọa. Trái ngược với vẻ bề ngoài, tốc độ quay của nó không hề dễ chịu. Mỗi vòng xoáy đều khiến họ mất thăng bằng, tầm nhìn trở nên mờ mịt, và cả hai bám chặt vào tay cầm ở giữa như một sợi dây cứu sinh, loạng choạng bên bờ vực bất tỉnh.

“Aaaagh! Chóng mặt quá, đừng có quay nữa!”

“Chính cậu quay trước cơ mà—ugh..”

Rõ ràng, những người khác cũng ở trong cùng hoàn cảnh. Bên trong những tách trà đang ngân nga những bản tình ca êm dịu, tiếng than khóc vang vọng khắp không gian.

Chỉ khi đường đua kết thúc, những người sống sót choáng váng mới loạng choạng bước ra khỏi đường đua như thể họ đang thoát khỏi một con tàu đang chìm.

“Hyung... mọi trò chơi đều như thế này sao...?”

“Không... chỉ có cái đó thôi, anh nghĩ vậy…”

Uống nước để bình tĩnh lại, Suhyeon và Giyeon đã dũng cảm rút lui khỏi chuyến đi đầu tiên thất bại và chạy vào khu trò chơi điện tử để nghỉ ngơi.

Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của họ không phải là những máy chơi game ồn ào mà là một hàng dài máy gắp thú nhồi bông.

Nhìn thấy những con thú nhồi bông đầy màu sắc chất đống bên trong, mắt Giyeon tròn xoe vì ngạc nhiên.

"Cái đó vẫn còn tồn tại ngay cả trong dòng thời gian này sao?"

Trước khi bị hồi quy, cậu bị thương ở chân và không thể làm việc một thời gian, lựa chọn duy nhất của cậu là làm việc tại nhà. Công việc phổ biến nhất là gắn mắt cho thú nhồi bông - và khó khăn nhất là những con búp bê thỏ đội mũ hồng. Cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại chúng, nhất là ở đây.

Mặc dù thiết kế đã thay đổi một chút, nhưng nỗi nhớ vẫn ùa về khiến cậu không thể rời mắt.

"Nhìn gì thế?"

Suhyeon nhìn theo ánh mắt của Giyeon, rồi quay sang mấy con thú bông. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Giyeon, có vẻ như cậu ấy thực sự muốn một con.

“Haha, trông có vẻ buồn cười thôi, thế thôi.”

Giyeon cười ngượng ngùng, còn Suhyeon thì nhìn chằm chằm vào con thỏ. So với mấy con thú nhồi bông kỳ quặc và đáng sợ khác, con này trông khá bình thường.

Chưa kịp nhận ra, Giyeon đã quay đi. Suhyeon nán lại trên con thỏ bông một lúc rồi đi theo Giyeon ra ngoài. Hai người lại tiếp tục dạo quanh khu trò chơi.

"Trời ơi, cậu có thấy mặt anh ta không?"

“Anh ta đẹp trai kinh khủng. Anh ta là thực tập sinh à? Bộ đồng phục đó—trông như vừa bước ra từ trường quay chương trình vậy…”

“Này, không phải cậu định xin số điện thoại sao? Đi nào, đi nào!"

Mỗi lần Suhyeon và Giyeon đi ngang qua, tiếng trò chuyện khe khẽ lại nổi lên. Suhyeon cau mày trước những ảnh mắt ném về phía họ—hoàn toàn không biết rằng chúng chủ yếu nhằm vào anh, không phải Giyeon.

“Này, ừm.. Tôi biết là hơi đường đột, nhưng tôi có thể xin số điện thoại của bạn được không?”

Một cô gái dễ thương mặc đồng phục tiến đến gần Suhyeon, điện thoại trên tay.

"Xin lỗi."

Không chút chần chừ, Suhyeon quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn cô gái ấy thêm lần nào nữa. Xung quanh, những người khác cầm điện thoại cũng hạ tay xuống khi anh đi ngang qua.

Giyeon lặng lẽ đi theo phía sau, có chút ngạc nhiên vì Suhyeon lạnh lùng từ chối cô gái ấy.

Tất nhiên là anh Suhyeon rồi...

Trở lại quán cà phê, hầu hết khách đều cố gắng xin số điện thoại của anh. Chắc hẳn còn nhiều hơn nữa khi ở một công viên giải trí đông đúc thế này. Nhưng dù sao, nét mặt anh lần này vẫn có gì đó... kỳ lạ. Không chỉ lạnh lùng, mà còn thực sự bực bội.

Như thể chính mình cũng bị từ chối, Giyeon cảm thấy nhói đau trong lồng ngực. Cậu không nói anh Suhyeon nên cho người khác số điện thoại, nhưng dù sao thì...

Cậu tự hỏi—anh Suhyeon thực sự thích người như thế nào?

...Dù là ai đi nữa, chắc chắn họ cũng phải xinh đẹp và ngầu. Một người tốt bụng, một người hợp với ngoại hình và trái tim anh. Một người hoàn hảo với một chàng trai như Suhyeon.

“Này, cậu có bạn gái không?”

"Hả...?"

Giyeon sững người khi một nam sinh mặc đồng phục đột nhiên chặn đường cậu, giơ điện thoại ra.

“Tôi không thường làm thế này, nhưng cậu là gu của tôi, thật tuyệt. Tôi có thể xin số điện thoại của cậu được không?”

Cậu ta đang hỏi... cậu à?

Đây là lần đầu tiên có người hỏi cậu như vậy. Bị bất ngờ, cậu không biết phải từ chối thế nào. Môi chỉ mấp máy rồi khép lại trong im lặng.

Đột nhiên, một bàn tay ấm áp luồn vào giữa hai người và nắm lấy Giyeon.

“Giyeon-ah, em đang làm gì thế? Đi thôi."

Không nói thêm lời nào, Suhyeon nắm lấy tay Giyeon và kéo cậu đi. Anh chàng bị bỏ lại phía sau chỉ biết nhìn chăm chăm.

"Họ đang hẹn hò hả..”

“Tiếc thật... nhưng nói thật thì trông họ rất đẹp đôi. Khó mà chối cãi được.”

Ngay cả khi mọi người xì xào phía sau, Suhyeon vẫn không buông tay Giyeon—ngay cả khi họ đã đến một khu vực yên tĩnh hơn.

Mặc dù Giyeon không bận tâm, nhưng cậu bắt đầu tự hỏi liệu Suhyeon có quên không.

“Hyung, ổn rồi. Xung quanh không còn ai nữa, anh có thể buông tay rồi.”

“...”

“Hyung?”

“...Anh có thể nắm thêm một chút nữa không?”

"...Hả?"

Mặc dù đã nói ra điều đó một cách can đảm, nhưng khi mắt Giyeon mở to, Suhyeon nhanh chóng lùi lại.

“Ý anh là.. tất cả những người đó cứ đến gần... Anh nghĩ là em cũng thấy không thoải mái”

"A..."

Giyeon khẽ gật đầu, ra hiệu là được. Vậy nên Suhyeon vẫn nắm tay cậu. Dù có phải viện cớ vớ vẩn đến mấy, anh vẫn muốn tiếp tục nắm chặt.

Đó chính là cách hèn nhát và đáng thương mà tình yêu đơn phương của Son Suhyeon diễn ra: thậm chí không thể nói ra lời muốn nắm tay, chỉ viện cớ để được tiếp tục chạm vào cậu.

***

Khoảng thời gian ở công viên giải trí cùng Suhyeon trôi qua nhanh đến mức không tưởng.

Trước đây, cậu sẽ đợi mặt trời lặn. Giờ thì cậu sợ điều đó.

Khi màn đêm buông xuống, cuộc diễu hành sẽ bắt đầu. Nhưng dù đã muộn, cả hai vẫn không có ý định rời đi. Thay vào đó, họ cứ đi đi lại lại trên những con đường cũ, chỉ để nán lại thêm một chút.

Rồi có thứ gì đó thu hút sự chú ý của họ.

“Nhà ma?”

Trò chơi chỉ mở vào buổi tối. Khi những âm thanh kỳ lạ vọng ra từ bên trong, Suhyeon liếc nhìn Giyeon. Liệu cậu ấy có sợ một chuyện như thế này không? Anh tò mò.

“Muốn vào không?"

"Ừm... chắc chắn rồi.”

Giyeon chấp nhận mà không do dự, và Suhyeon nghĩ, nếu cậu ấy sợ, mình sẽ bảo vệ cậu ấy.

Suy nghĩ đó hóa ra lại hoàn toàn vô nghĩa.

"Kyaa!"

"Oh..."

“Á!”

"...Hửm?"

Không hề nao núng, Suhyeon và Giyeon đi thẳng qua ngôi nhà ma. Những bóng ma nhảy ra từ bóng tối chẳng có tác dụng gì—một số thậm chí còn hét lên và bỏ chạy khi nhìn thấy khuôn mặt Suhyeon ở cự ly gần.

Sau khi ra ngoài không một tiếng kêu, họ được thưởng một vé đi vòng đu quay vì thời gian ra ngoài nhanh nhất. Vé này cho phép họ bỏ qua hàng người đứng đợi và đi thẳng lên trên.

Suhyeon liếc nhìn dòng người diễu hành nhộn nhịp.

“Em có muốn đây là trò chơi cuối cùng của chúng ta không?”

"...Vâng!"

Đúng như dự đoán, hầu hết mọi người đều xếp hàng để lên vòng đu quay lần cuối. Nhưng nhờ có vé, họ được vào thẳng.

Bên trong cabin, tiếng ồn bên ngoài dần biến mất, họ từ từ đi lên, ngắm nhìn quang cảnh trải rộng bên dưới.

Trong số tất cả các trò chơi mà họ đã trải nghiệm ngày hôm nay, đây là trò chơi quyến rũ nhất - từ từ bay lên bầu trời, lơ lửng trong không trung.

"Wow..."

"Whoa.."

Càng lên cao, ảnh đèn lấp lánh trong bóng tối bên dưới càng khiến họ choáng ngợp. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cùng bật cười.

“Suhyeon-hyung, cảm ơn anh. Em không ngờ công viên giải trí lại vui đến thế này.”

“...Anh cũng vậy. Giờ anh hiểu tại sao người ta lại gọi đó là thế giới giả tưởng rồi.”

Nhưng với anh... em vẫn luôn là giấc mơ.

“Em nghĩ em sẽ nhớ ngày này suốt cuộc đời.”

Tại sao nó lại nghe giống như một lời tạm biệt?

Nụ cười trên khuôn mặt Giyeon khiến lồng ngực Suhyeon thắt lại. Anh không thể chịu đựng được nữa.

“Vậy thì chúng ta lại đến nhé. Lần sau, và cả lần sau nữa.”

“...”

“Em sẽ không đến nữa sao...?"

Khi Giyeon không trả lời ngay, Suhyeon căng thẳng tột độ. Anh muốn cầu xin cậu trả lời—nhưng lại sợ hãi không biết câu trả lời đó sẽ là gì.

“Hyung... năm sau anh vào đại học rồi, anh sẽ bận lắm. Chắc anh chẳng có thời gian gặp em đâu.”

Ngay cả bây giờ, giữa việc học và công việc, Suhyeon gần như không có thời gian. Học đại học chỉ tổ thêm hỗn loạn. Cuối cùng, mối quan hệ của họ - được xây dựng trên nền tảng học tập và công việc bán thời gian - sẽ phai nhạt. Nếu không có những mối liên kết đó, liệu còn lý do gì để giữ liên lạc?

“Giyeon-ah... à không, Ha Giyeon, có chuyện gì xảy ra vậy? Có ai nói gì với em à? Chuyện này là sao?”

“Không phải đột ngột đâu. Em đã suy nghĩ về chuyện này một thời gian rồi…”

Học kỳ đầu tiên đã kết thúc, chỉ còn lại sáu tháng. Mỗi lần lật lịch, mỗi lần thêm một kỷ niệm với Suhyeon, Giyeon lại thấy lo lắng. Thời gian họ bên nhau hoàn toàn là nhờ trường học —khi trường học kết thúc, cậu sẽ bị bỏ lại phía sau.

“Chúng ta chỉ là đàn anh và đàn em thân thiết thôi... Một khi chuyện đó qua đi, em không chắc mình còn lý do gì để tiếp tục ở lại nữa”

Cậu nghĩ Suhyeon có lẽ cũng nhận ra điều đó, ít nhất là trong vô thức.

“Hyung và dongsaeng, à.”

Suhyeon cười khẩy.

“Mẹ kiếp.. Đàn anh nào lại muốn hôn đàn em mình như thế?”

Anh nắm lấy cổ tay Giyeon và kéo cậu lại gần—sau đó ôm lấy gáy cậu, đưa miệng đến gần tai Giyeon.

“Anh thích em.”

Và ngay lúc đó—BOOM—một quả pháo hoa đỏ nổ tung trên bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment