Bức ảnh Ha Giyeon và Son Suhyeon chụp tại cửa hàng cho thuê đồng phục đã lan truyền qua các tài khoản ByeolStar của những học sinh khác cũng ghé thăm nơi đó, và hiện đang được lan truyền rộng rãi trên mạng. Đặc biệt là trường hợp của Son Suhyeon - có lẽ vì vẻ ngoài điển trai của anh - bức ảnh càng được lan truyền rộng rãi hơn. Ha Giyeon, tuy không được lan truyền rộng rãi như vậy, nhưng cũng được chia sẻ khá nhiều.
Vìvậy, các buổi gặp và trao danh thiếp bắt đầu thường xuyên được tiếp cận không chỉ với Son Suhyeon mà còn với cả Ha Giyeon. Các công ty lớn đã xem ảnh của họ trước, tìm hiểu kỹ rồi mới đến xem.
Và còn có một giám đốc công ty khác hiện đang chăm chú nhìn vào những bức ảnh đó của hai người.
“Bức ảnh này của Giyeon chụp à...?”
“Vâng, chúng tôi đã liên hệ với cửa hàng nơi chụp bức ảnh. Đã xác nhận.”
“...”
Lee Mihyun chăm chú nhìn bức ảnh Ha Giyeon mặc đồng phục học sinh hiển thị trên máy tính bảng của cô, vẻ mặt đầy bối rối. Những bức ảnh được đăng tải trực tuyến ghi lại cảnh cậu ấy cười rạng rỡ, hoặc nhìn nghiêm túc vào máy ảnh. Tuy hơi ngượng ngùng, nhưng đối với một người mới bắt đầu, những bức ảnh này trông khá tự nhiên và tạo dáng tốt.
Cậu có hứng thú với những thứ như thế này không.?
Cô cứ tưởng cậu chỉ toàn học hành, nên mỗi lần một khía cạnh mới của cậu được hé lộ, Lee Mihyun lại cảm thấy một cảm giác pha trộn kỳ lạ giữa ngạc nhiên và buồn bã. Đó là một phiên bản Ha Giyeon mà cô chưa từng biết đến.
Nếu cậu nói rằng cậu muốn theo đuổi con đường này...
Là một người đang điều hành công ty riêng, Lee Mihyun biết rõ không có lý do gì cô không thể ủng hộ một người duy nhất—Ha Giyeon. Cô nhìn chăm chăm vào ảnh của cậu một lúc, rồi nhấn "Lưu ảnh" và tải xuống từng bức ảnh một.
“Đảm bảo rằng những bức ảnh của Giyeon không bị lan truyền thêm nữa.”
***
Ha Giyeon rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cậu đã thu thập đủ bằng chứng cho thấy Park Gyucheol, bạn trai của Lee Juyun, đang lừa dối dì ấy để cặp kè với Kim Yerin. Vấn đề là làm sao để chứng minh điều đó. Dù nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tìm ra cách nào để tiết lộ mọi chuyện một cách tự nhiên. Không thể nói rằng cậu "vô tình nhặt" như một món đồ bị thất lạc được.
Cậu sẽ phải giải thích rằng cậu đang làm việc bán thời gian, tại sao cậu lại biết Gyucheol là bạn trai của dì và tại sao cậu lại chụp những bức ảnh đó, và cũng phải giải thích tại sao cậu lại giả vờ không biết Son Suhyeon.
Nếu cậu giải thích bất kỳ điều gì một cách vụng về, cậu có thể sẽ làm tổn thương Lee Juyun –và suy nghĩ đó khiến cậu lo lắng.
Cậu có đang tò mò không? Cậu đã nghĩ đi nghĩ lại hàng chục, hàng trăm lần, ôm đầu lo lắng - vậy mà người ngày nào cũng có mặt ở quán cà phê không hề vắng mặt lại chính là bạn của Lee Juyun - và cũng là kẻ phản bội - Kim Yerin.
Từ ngày cô ta đến cùng Park Gyucheol, cô ta cứ xuất hiện đều đặn. Ban đầu chỉ ở lại khoảng ba mươi phút, nhưng giờ cô ta ngồi hàng giờ liền, nhìn chăm chăm vào Son Suhyeon một cách trắng trợn.
Đây là suy nghĩ mà cậu thực sự không muốn nghĩ đến, nhưng... dù nhìn thế nào thì cũng rất rõ ràng—Kim Yerin đã phải lòng Son Suhyeon.
Làm sao cô ta có thể... Suhyeon-hyung...
Cảm thấy đầu nóng bừng, Ha Giyeon nhắm mắt lại và ngả đầu ra sau. Kim Yerin xuất thân từ một gia đình giàu có, lại xinh đẹp, và nếu có ai đó hẹn hò với cô ta, có lẽ họ sẽ không phải lo lắng về tiền bạc. Nhưng chỉ đến thế thôi. Nhưng mà, cô ta không nên nghĩ đến sự chênh lệch tuổi tác sao...?!
“...Hãy nghĩ về sự chênh lệch tuổi tác...?”
“...”
Ha Giyeon, hai mươi chín tuổi (về mặt tinh thần), được Son Suhyeon tỏ tình.
...Nghĩ lại thì, không chỉ có Kim Yerin. Dù ngoại hình có vẻ mười bảy tuổi, nhưng tâm trí cậu đã hai mươi chín tuổi, và khi Suhyeon vào đại học, cậu sẽ ba mươi.
Một sự khác biệt kéo dài tới chín năm...
Kiểu này chắc chắn sẽ bị còng tay mất—à không, khoan đã! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện hẹn hò chứ? Giờ đâu phải vì cậu! Người đang lảng vảng bên Suhyeon là Kim Yerin!
Khoảng cách tuổi tác đúng là một vấn đề, nhưng chưa hết. Cậu thậm chí còn tìm kiếm tài khoản mạng xã hội của Kim Yerin—và hóa ra cô ta đã có bạn trai. Cô ta đã đăng ảnh một cách táo bạo, thậm chí còn chú thích là bạn trai, vậy thì làm sao có thể không nhận ra chứ?
Nếu cậu muốn giữ một người như cô ta tránh xa Son Suhyeon.. thì nói với Lee Juyun là lựa chọn duy nhất.
"Ugh..."
Cậu ghét phải làm Juyun đau lòng. Nhưng cậu cũng không thể để Kim Yerin cứ thế đến quán cà phê và đeo đuổi Suhyeon.
Khi cậu dừng lại giữa chừng khi đang lau bàn và r*n r* với đôi mắt nhắm nghiền, Suhyeon - vừa rửa xong bát đĩa bước tới.
“Em có đau đầu không?”
Cậu thậm chí còn không nhận ra Suhyeon đang ở gần. Một bàn tay mát lạnh vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu. Ha Giyeon giật mình trước sự chạm nhẹ đột ngột.
Cảm thấy hơi ẩm thoang thoảng dưới lòng bàn tay, lông mày Suhyeon hơi nhíu lại.
“Em hơi sốt rồi.”
Chẳng trách đầu cậu cứ ong ong suốt một lúc lâu... Hình như đúng là cậu hơi sốt nhẹ. Nhưng mà, nếu chỉ sốt nhẹ thôi thì chắc cũng sẽ sớm khỏi thôi. Ha Giyeon khẽ gật đầu—cậu không đến nỗi không thể tiếp tục làm việc.
“Hôm nay em không xin chủ tiệm nghỉ sớm sao?”
“Em ổn. Không sao đâu. Sẽ sớm hạ xuống thôi.”
“...Em vẫn chưa nói gì sao?”
Ngay cả khi Ha Giyeon cố gượng cười và khẳng định mình ổn, Suhyeon vẫn nhìn thấu trong đầu cậu. Giyeon giật mình trước sự nhạy bén đó, chỉ gượng cười gượng gạo.
Suhyeon thở dài. Anh đau lòng khi thấy Ha Giyeon một mình nuốt chửng mọi thứ chỉ để tránh làm tổn thương Lee Juyun. Sắc mặt cậu tái nhợt vì căng thẳng, dường như cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, liên tục thở dài. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cậu có thể lại ngất xỉu mất.
Suhyeon rất muốn giúp đỡ—vô cùng muốn—nhưng anh không biết phải can thiệp thế nào. Dù sao thì đó cũng là chuyện gia đình. Anh không có quyền can thiệp. Vậy mà... anh vẫn muốn.
Tôi thực sự không muốn cậu ấy ghét tôi...
Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh nhận lỗi thay vì phải chứng kiến Ha Giyeon tiếp tục đau khổ.
“Cậu đã nghĩ đến lời đề nghị của tôi chưa?”
Trời đã tối. Kim Yerin, người thường xuất hiện vào ban ngày, đã vắng mặt—và chỉ xuất hiện trở lại sau khi màn đêm buông xuống. Điểm khác biệt duy nhất lần này... là cô ta đã mang theo Park Gyucheol.
Gyucheol hỏi Suhyeon xem cậu đã nghĩ đến lời đề nghị này chưa. Đúng như dự đoán, Suhyeon trả lời dứt khoát là không.
“Dù sao thì, cậu nên suy nghĩ kỹ hơn đi. Cơ hội thế này đâu phải lúc nào cũng có, cậu biết không? Còn khi nào nữa thì cậu mới kiếm được tiền thật sự đây?”
Sau khi gọi đồ uống, Gyucheol vẫy tấm thẻ được đưa như thể muốn khoe khoang. Kim Yerin nháy mắt tán tỉnh Suhyeon rồi ngồi vào bàn cùng hắn ta.
“...”
Không hiểu sao Giyeon lại cảm thấy vô cùng khó chịu và quay mặt đi khi bắt đầu pha cà phê. Đồng thời, cậu cũng ước gì họ đi ngay lập tức. Hơn hết thảy, cậu quyết định—đã đến lúc kể hết mọi chuyện cho Lee Juyun. Cái cách bọn họ dính chặt vào nhau thật trơ trẽn ... Nếu cậu chần chừ thêm nữa, dì ấy có thể sẽ mất công ty.
Được tiếp thêm động lực, đôi mắt của Ha Giyeon rực cháy quyết tâm—và Suhyeon, từ bên cạnh, lặng lẽ quan sát cậu.
Khách cứ đến rồi đi, chẳng mấy chốc, hầu hết các bàn cà phê đều trống trơn. Chỉ còn lại Kim Yerin và Park Gyucheol. Gyucheol cứ nắm tay cô ta, hôn lên đó với những tiếng chụt chụt khó chịu.
Trong khi Giyeon nhìn chằm chằm vào cảnh tượng nực cười đó, đôi mắt cậu trở nên đờ đẫn và vô hồn-
"?"
Cậu cảm thấy có tiếng chuông trong túi và rút điện thoại ra. Một tin nhắn từ Lee Juyun.
[Dì Juyun: ]
[Dì Juyun: Cháu nói dạo này học rất chăm chỉ ở thư viện phải không? Đừng bỏ bữa nhé—ăn gì đó no bụng trong khi học nhé~]
Dì ấy đã gửi cho cậu một món quà là một phần gà.
[Cảm ơn dì. Dì vẫn còn làm việc chứ?]
[Dì Juyun: Sắp tan làm rồi. Còn con, Giyeon? Con có đang học không?]
Ngón tay cái của cậu lơ lửng giữa chừng câu trả lời. Đó là điều cậu nên nói..... nhưng không hiểu sao, ngón tay lại không nhúc nhích. Nhìn thấy Gyucheol và Yerin ngay đây, cậu không nỡ lòng nào gõ ra lời nói dối. Nhưng mà, ít nhất cậu cũng nên nói với cô ấy rằng cậu đang làm thêm chứ?
Khi cậu chạm vào màn hình—
"..?!"
Vù vù—một cảm giác trống rỗng đột ngột ở nơi vừa nãy cậu cầm điện thoại. Cậu nhìn sang—Son Suhyeon đang cầm điện thoại, nhìn thẳng vào màn hình.
“Anh Suhyeon?”
Không nói một lời, Suhyeon quay lại nhìn Giyeon. Vẻ mặt cậu khó hiểu. Sự trống rỗng khiến Giyeon lo lắng.
“Ơ...Hyung? Sao anh lại cầm điện thoại của em...?”
“Anh xin lỗi trước”
Nói xong, Suhyeon kéo cậu lại gần bằng một tay, bật camera và giơ điện thoại lên cao—để cả hai khuôn mặt đều hiện rõ trên màn hình.
Tách. Giyeon giật mình, còn Suhyeon mỉm cười.
Anh kiểm tra bức ảnh rồi không chút do dự nhấn nút "Gửi" rồi trả lại điện thoại.
“Anh, cái gì..?”
Giyeon sững sờ nhìn, rồi liếc nhìn điện thoại—và sững người. Suhyeon đã gửi bức ảnh cho không ai khác ngoài Lee Juyun.
Trong ảnh, khung cảnh quán cà phê hiện rõ mồn một. Cả hai đều mặc tạp dề. Và ở phía sau—Park Gyucheol và Kim Yerin, tay trong tay, được chụp đúng khoảnh khắc hoàn hảo.
Giyeon đứng im, miệng há hốc.
“Anh Suhyeon, đây là... ừm…”
Cậu cố gắng hỏi anh một lời giải thích, nhưng không thể thốt nên lời. Liếc nhìn Suhyeon rồi lại nhìn điện thoại, cậu nhận ra mình cần nhắn tin cho Lee Juyun ngay lập tức. Cậu phải giải thích về công việc bán thời gian—về việc cậu quen Suhyeon—tất cả mọi thứ.
Nhưng không hiểu sao sau khi nhìn thấy bức ảnh... cậu lại không đọc tin nhắn nữa.
Một làn sóng lo lắng dâng lên trong cậu. Cậu nắm chặt điện thoại, bắt đầu đi đi lại lại.
"Giyeon."
Suhyeon nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hạ tay cầm điện thoại xuống. Chỉ đến lúc đó Giyeon mới nhìn thẳng vào mắt anh. Vẫn còn đầy thắc mắc—Sao anh lại gửi nó đi?—ánh mắt cậu run rẩy.
“Anh xin lỗi vì đã gửi nó mà không hỏi ý kiến em. Nhưng... anh không thể đứng nhìn em tiếp tục bị tổn thương vì những người đó được.”
"Nếu muốn la hét hay chửi rủa thì cứ việc. Khi dì em đến, anh sẽ giải thích mọi chuyện. Anh sẽ nói với dì ấy rằng anh là người gửi nó."
“Vậy thì... em có thể ngừng cảm thấy lo lắng không?”
Vẻ mặt của Suhyeon trông còn đau khổ hơn cả cậu. Như thể anh vừa làm điều gì đó liều lĩnh và giờ đang sợ hãi hậu quả. .
Ha Giyeon không nói được lời nào. Cậu chỉ biết sững sờ. Cậu thực sự lo lắng đến vậy sao...? Đủ để Suhyeon hành động bốc đồng như vậy sao?
Lẽ ra cậu phải giận anh vì đã làm điều đó mà không xin phép. Nhưng thay vào đó... tất cả những gì cậu cảm nhận được chỉ là sự ấm áp của một người đang làm điều gì đó vì cậu.
Đúng vậy. Dù cậu có nói với dì ấy hôm nay hay ngày mai—
Có lẽ tốt hơn là cứ để tình hình tự nói lên điều đó.
“Không sao đâu hyung. Thực ra... nhờ anh mà em không còn lo lắng nữa.”
"Nhưng lần sau.. làm ơn nói gì đó trước. Anh biết không, em hơi sợ đấy…”
Vẫn nắm chặt tay cậu, Suhyeon gật đầu nhẹ và lẩm bẩm lời xin lỗi.
Và đúng ba mươi phút sau, Lee Juyun xông vào quán cà phê.