Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 110

Cậu phải xác nhận rõ ràng hơn. Nếu cậu hành động vụng về, dì có thể bị hiểu lầm hoặc bị tổn thương.

Ha Giyeon gõ vào trang cá nhân của Lee Jooyeon trong ứng dụng trò chuyện và kiểm tra tất cả ảnh cô ấy đã đăng cho đến nay. Có ảnh phong cảnh và ảnh chụp cùng bạn bè, nhưng không có nhiều ảnh chụp chính diện, và hầu như không có ảnh bạn trai.

“Cái này cho thấy rõ nhất...”

Đó là bức ảnh chụp ở bãi biển mùa hè, hai người nắm tay nhau. Ha Giyeon phóng to khuôn mặt người đàn ông và cẩn thận so sánh với người đàn ông đang ngồi ở bàn.

“Khuôn mặt trông có vẻ hơi giống.”

Cậu không chắc lắm—cho đến khi cậu nhận ra chiếc áo sơ mi của người đàn ông. Cùng màu, cùng logo như trong ảnh. Không chỉ vậy, thiết kế và vị trí của chiếc nhẫn Chrome Hearts trên ngón tay hắn ta cũng giống hệt.

Gần như đã tin chắc, Ha Giyeon kiểm tra lại lần cuối—cậu bấm số điện thoại ghi trên danh thiếp. Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông và tập trung vào giọng nói sắp phát ra.

“Số không xác định?”

Người đàn ông với lấy điện thoại và trả lời không chút do dự.

“Alo.”

-Alo.

Tách. Giyeon lập tức cúp máy.

Người đàn ông—không, Park Gyucheol—lầm bầm điều gì đó về những cuộc gọi chọc phá và cất điện thoại đi, sau đó cầm nĩa và đúc một miếng bánh mì cho người phụ nữ ngồi đối diện.

Thật là trơ tráo..

Ha Giyeon nghiến chặt hàm răng. Hắn ta đang gian dối giả vờ làm CEO. Trong khi Lee Jooyeon đang làm việc chăm chỉ ở công ty mà không hề hay biết gì cả.

Và người phụ nữ đi cùng hắn là bạn của dì ấy—Kim Yerin.

Chẳng cần phải xác minh điều đó. Trong ảnh đại diện của Jooyeon, có một bức ảnh tự sướng của hai người họ, được chỉnh sửa sơ qua. Và Giyeon đã thấy mặt Kim Yerin vài lần trong bữa tiệc.

Bạn thân của Lee Jooyeon—và cũng là người mà dì từng giới thiệu. Yerin có thể không biết cậu là ai, nhưng Giyeon vẫn nhớ rất rõ. Jooyeon đã khen ngợi cô ta không ngớt–xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, là bạn thân nhất của dì.

“Tôi không bao giờ nghĩ rằng người bạn đó lại là người phản bội dì ấy…”

Họ đang cọ môi vào nhau - làm sao có thể coi họ là bạn bè hay đối tác làm ăn được chứ? Họ rõ ràng là người yêu. Giyeon thoáng nghĩ đến việc gọi điện cho Jooyeon ngay và cho dì ấy xem cảnh tượng đó, nhưng cậu lại do dự, lo lắng rằng điều đó sẽ gây tổn thương cho dì - và cậu sẽ phải giải thích lý do tại sao mình lại ở quán cà phê.

“Đầu tiên... Mình sẽ giải thích về quán cà phê sau, sau khi mọi chuyện được giải quyết”

Ha Giyeon quyết định việc tách Lee Jooyeon khỏi tên khốn lừa dối kia là cấp bách hơn cả. Cậu cần bằng chứng không thể chối cãi - bằng chứng có thể dập tắt mọi lời bào chữa.

Giyeon lấy điện thoại ra với vẻ quyết tâm hiện rõ trong mắt. Nhìn vẻ mặt kiên định đó, Son Suhyeon nghiêng người về phía cậu và nhẹ nhàng hỏi:

“...Em có chú ý tới tên đó không?”

"...Vâng. Đúng vậy”

Giyeon nhìn chăm chăm vào Park Gyucheol, Suhyeon nhìn hai người, sững sở, mắt mở to không tin nổi. Rồi đột nhiên, anh vòng tay qua vai Giyeon, vội vàng nói:

"Anh trông đẹp hơn.”

"...Cái gì?"

“Anh cao hơn, và ở đây cũng vậy…”

Anh nắm lấy tay Giyeon và đặt lên ngực mình. Giyeon há hốc miệng, toàn thân cứng đờ vì sốc.

“C-cái gì cơ? Cái gì cơ?!”

“Tên đó đã có bạn gái rồi. Vậy nên anh—”

“Không, không, hyung! Anh đang nói cái gì vậy?! Hoàn toàn không phải vậy đâu!”

Có vẻ như Suhyeon đã hoàn toàn hiểu lầm - chắc hẳn anh nghĩ Giyeon đã chú ý Park Gyucheol. Điều này, xét theo hoàn cảnh hiện tại, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Giyeon chưa hề giải thích tình hình.

Sau một hồi do dự, cậu quyết định kể hết mọi chuyện cho Suhyeon. Cậu không chắc về người khác, nhưng cậu có thể tin tưởng Suhyeon. Giyeon chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc, và khi cậu kể xong, mặt Suhyeon dần đỏ lên, bàn tay đang nắm lấy tay Giyeon cũng lặng lẽ buông ra.

“Vậy thì... chuyện gì đang xảy ra.”

“Dù sao thì hắn ta cũng không phải mẫu người em thích.”

“Vậy thì mẫu người của em là gì?"

“Hả? Đột ngột quá..”

Mẫu người lý tưởng?

Giyeon chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó. Từ nhỏ, cậu đã luôn thích những anh chàng lớn tuổi hơn cùng chơi cùng cậu. Vậy nên, tự nhiên họ trở thành gu của cậu. Chỉ cần có người thích mình là cậu vui rồi.

Nhưng giờ khi cậu nghĩ về điều đó...

"Ừm... tốt bụng, xinh đẹp.”

"Phục vụ!"

Lời cậu bị cắt ngang. Suhyeon, người vẫn đang nhìn chăm chăm vào môi Giyeon, lộ vẻ thất vọng. Anh định hỏi lại sau, nhưng một đoàn khách là nhân viên văn phòng ùa vào, khiến hai người phải cuống cuồng.

"Mình cần phải có bằng chứng xác thực bằng cách nào đó..."

Ngay cả khi làm việc, Giyeon vẫn để mắt đến Park Gyucheol và Kim Yerin. Trong lúc vắng khách, cậu dùng chế độ im lặng trên máy ảnh để chụp ảnh. Những bức ảnh đó cần phải là những bức ảnh không thể bị gạt đi với lý do "chỉ là bạn bè".

Nhưng cậu thậm chí còn chẳng cần điệu thấp. Hai người họ hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi công cộng, hôn hít âu yếm nhau đến mức khiến người khác phải cau mày.

Giyeon đã chụp được bức ảnh họ hôn môi và cứ nghĩ mãi về cách giải thích điều này với Lee Jooyeon.

Và sau đó-

Trong lúc Park Gyucheol bước ra ngoài, Kim Yerin đã đến quầy. Giyeon hoảng hốt, tự hỏi liệu cô ta có thấy cậu chụp ảnh hay nhận ra cậu không.

Nhưng Yerin không đi đến chỗ cậu mà đi thẳng đến chỗ Suhyeon.

"Cậu đã trưởng thành chưa?"

"Thưa quý khách, cô có cần gì không?"

"Cho tôi số điện thoại của cậu."

Kim Yerin vén mái tóc dài ra sau tai và mỉm cười ngọt ngào. Giyeon mở to mắt kinh ngạc. Chuyện này... liên quan đến công việc sao?

"Nói cho cậu biết nhé, chuyện này không liên quan đến công việc. Đây là sở thích cá nhân nên cho tôi số điện thoại."

Sau khi hôn Park Gyucheol ở nơi công cộng, giờ cô ta lại hỏi số điện thoại của Suhyeon sao?

Không, quan trọng hơn là cô ta không phải lớn tuổi hơn họ sao...?

Suhyeon trông cũng sững sờ, không nói nên lời.

Giyeon cắn chặt môi dưới. Người phụ nữ này không chỉ là bạn của Jooyeon, mà còn là người đã ngoại tình với bạn trai của dì. Cô ta không thể nào là người tốt được. Cậu phải dừng chuyện này lại.

Nhưng...

"Mình phải nói gì đây...?"

Không- cậu có quyền thay mặt Suhyeon từ chối sao? Chỉ là một đàn em thân thiết thôi cũng không cho cậu cái quyền đó. Đó là lựa chọn của Suhyeon, không phải của cậu.

Tuy nhiên... có lẽ chỉ cần thế này là ổn?

Nhưng nếu Suhyeon buồn thì sao?

Nghĩ đến việc Suhyeon có thể không thích mình, Giyeon bỗng thấy sợ. Trong lúc cậu còn đang do dự, Suhyeon nhẹ nhàng đẩy chiếc điện thoại đang đưa cho mình ra.

"Xin lỗi"

"Thôi nào. Có phải vì anh chàng ngồi cùng tôi không? Đừng lo, anh ta không phải bạn trai tôi đâu.”

“Không. Tôi chỉ không quan tâm đến khách hàng thôi. Xin lỗi.”

“Ồ, cậu sẽ thay đổi suy nghĩ sau khi chúng ta đi chơi thôi.”

Kim Yerin không hề nao núng. Cô lại kiên trì đưa điện thoại ra. Đúng lúc Suhyeon thở dài, chuẩn bị từ chối một cách kiên quyết.

“Em đang làm gì thế, cưng à?"

"Ồ, anh tới rồi? Em vừa kể cho họ nghe về công ty của anh.”

Park Gyucheol bước vào quán cà phê, và Yerin nhẹ nhàng thay đổi giọng điệu.

Suhyeon sững sờ trước hành động của cô ta. Thì ra cô ta là bạn gái thật...và giờ cô ta lại nói dối lần nữa. Không có gì ngạc nhiên. Anh đã từng chứng kiến nhiều điều tồi tệ hơn khi làm việc bán thời gian.

“Được thôi, tôi hy vọng cậu suy nghĩ kỹ. Tôi biết rất nhiều người ở các công ty lớn.”

Kim Yerin khoác tay Gyucheol rồi bước ra khỏi quán cà phê. Suhyeon nhìn theo họ, nhíu mày.

Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Anh chỉ có thể hy vọng Lee Jooyeon sẽ đá tên khốn đó càng sớm càng tốt.

Khi anh quay đầu lại—

"... Giyeon?"

Anh thấy Ha Giyeon nằm chặt điện thoại, môi mím chặt đến mức chảy máu,

Đây là lần đầu tiên anh thấy Giyeon tức giận đến vậy. Rõ ràng là cậu đang rất tức giận vì những gì mình vừa chứng kiến.

Anh hiểu. Nếu gia đình bạn hẹn hò với một người như vậy, làm sao bạn có thể không tức giận chứ? Nhưng Suhyeon không thể chỉ đứng nhìn Giyeon đau buồn.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào môi cậu để ngăn lại. Giyeon chớp mắt ngạc nhiên, rồi mới nhận ra mình đã cắn môi.

"A..."

“Em ổn chứ?"

“À...à! Vâng! Vâng!”

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Giyeon quay đầu đi và nhanh chóng lùi lại, lắp bắp một cách ngượng ngùng.

“Ừ-Ừ... Em sẽ đi lấy thêm đậu!”

“Chúng ta đã có đậu rồi, em—”

Trước khi Suhyeon kịp ngăn cản, Giyeon đã lao vào phòng chứa đồ. Suhyeon nhìn cậu đi, vẻ mặt bối rối. Vừa rồi cậu có buồn lắm không?

***

“Vậy, em thích kiểu người như thế nào?”

Phụt!

Lần này, Giyeon là người phụt nước. Suhyeon lặng lẽ đưa khăn giấy cho cậu, nhìn chất lỏng chảy dài xuống cầm.

Giyeon lau miệng và nhìn xung quanh một cách ngượng ngùng.

“Đ-đột nhiên anh hỏi…”

“Em không trả lời trước đó.”

Bất kể Giyeon thích kiểu người nào, Suhyeon đều cố gắng để phù hợp theo ý thích đó.

Dưới cái nhìn dai dẳng kỳ lạ của Suhyeon, Giyeon nhìn đi chỗ khác và cuối cùng cũng mở miệng.

“Thật ra, em chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó. Thay vì tưởng tượng ra một tình yêu sét đánh, em chỉ thích những người hyung lớn lên cùng mình.”

Khi nói “các hyung”—ý cậu ấy là Choi Mujin, Kwon Jongseok, Ha Dohun phải không?

Suhyeon lặng lẽ nắm chặt tay.

Lũ khốn nạn đó thậm chí còn không cho bỏ thời gian để tìm hiểu xem cậu thích gì. Và khi bọn họ có cậu bên cạnh, họ thậm chí còn chẳng đối xử tốt với cậu ấy. Bọn họ thực sự đã cướp đi tất cả của cậu.

Điều này khiến Suhyeon vô cùng tức giận.

“Em đoán dạo gần đây em bắt đầu nghĩ về chuyện đó..”

Giyeon lo lắng đan chặt các ngón tay vào nhau và nói nhỏ.

“Đẹp trai, xinh đẹp, tốt bụng... cao hơn em, học giỏi... giỏi bóng rổ.”

"Aa ngực to..."

Cậu ngừng lại, liếc nhìn Suhyeon. Thấy mặt Suhyeon đỏ bừng như sắp nổ tung, Giyeon hoảng hốt và đột nhiên bỏ chạy.

Suhyeon chớp mắt khi cậu đột nhiên biến mất, rồi anh chạy đuổi theo cậu.

"Đợi đã! Em đi đâu thế?!"

"Xe buýt sắp tới rồi, em phải đi ...!"

"Em đang nói gì vậy? Ngoài kia làm gì có xe buýt nào!"

Khuôn mặt của Suhyeon đang đuổi theo Giyeon - người đang đỏ mặt và bỏ chạy-trông vui vẻ hơn bao giờ hết.

Bình Luận (0)
Comment