Kwon Jongseok chưa bao giờ nghi ngờ bản thân.
Sự tự tin táo bạo và lòng tự trọng cao luôn là điểm mạnh nhất của anh —nhưng ngược lại, điều đó cũng có nghĩa là anh tin rằng mọi thứ về bản thân mình đều đúng và chỉ có người khác mới sai.
Một kẻ tự cao tự đại ư? Anh đã nghe rất nhiều điều không hay về bản thân, nhưng Kwon Jongseok chưa bao giờ để tâm đến chúng. Chẳng cần phải nghe lời của những kẻ ngốc hơn mình.
Họ là những kẻ luôn nghi ngờ bản thân, chỉ biết hành động ngu ngốc và thất bại. Những người sống qua ngày, chật vật kiếm sống—những kẻ như thế chỉ là những kẻ ăn bám, và anh luôn đứng trên họ.
Đó là lý do tại sao anh ta thường cười họ một cách nhẹ nhàng, không có gì ngoài sự khinh thường...
Nhưng giờ đây, khi đứng trước mặt Ha Giyeon, Kwon Jongseok thấy mình lần đầu tiên nghi ngờ chính mình.
"...Cái gì?"
Đôi mắt anh rung lên dữ dội đến mức chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhận ra, và đôi môi đã mất hết bình tĩnh của anh run rẩy trước khi dần dần đông cứng lại.
Ngược lại, biểu cảm của Ha Giyeon không hề dao động chút nào.
Đây... Đây không phải là phản ứng mà anh mong đợi từ Ha Giyeon...
Kwon Jongseok đưa tay lên, vụng về chạm vào mặt mình. Mình đang làm cái biểu cảm gì thế này...?
“K-Không, điều này không... điều này không đúng.”
Ánh mắt Kwon Jongseok mơ hồ, lảo đảo, lẩm bẩm. Ngày xưa, có lẽ Ha Giyeon đã bất ngờ đưa tay ra nắm lấy tay anh. Nhưng giờ đây, cậu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Anh đang cản trở công việc, anh nên đi.”
Ngay cả những lời nói phát ra từ miệng cậu cũng vô cùng lạnh lùng.
Ha... không đời nào....
Những gì Choi Mujin và Ha Dohun đã nhận ra, Kwon Jongseok giờ mới bắt đầu hiểu ra.
Ha Giyeon đang cố gắng rời xa. Ánh mắt Ha Giyeon nhìn anh không hề chứa đựng một chút tình cảm nào—đó là ánh mắt dành cho một người hoàn toàn xa lạ.
Cổ họng Kwon Jongseok nghẹn lại, anh thậm chí còn không kịp hắng giọng trước khi thốt lên trong hoảng loạn.
“T-Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Không, không, Giyeon-ah, không phải vậy. Đó không phải là vẻ mặt cậu nên làm.”
Ha Giyeon thở dài, như thể không muốn dây dưa với anh nữa, rồi quay ngoắt người đi. Lời từ chối thẳng thừng ấy khiến Kwon Jongseok không còn chút tự tin nào để kéo cậu lại. Anh loạng choạng, suýt ngã khi ra khỏi quán cà phê
Sắc mặt anh tái mét. Người tài xế đang đợi, giật mình vì vẻ mặt của anh ta, vội vã chạy đến.
"Thưa cậu, cậu có sao không? Có bị thương không, hay—"
“Im đi. Ồn quá.”
Kwon Jongseok lạnh lùng quát lớn rồi không chút do dự trèo lên xe, sau đó dùng cả hai tay ôm đầu như thế đầu sắp vỡ ra.
Cảm giác này... Lần đầu tiên tôi cảm thấy thất bại như thế này.
Anh thậm chí còn chẳng mất gì cả—nhưng vẫn cảm thấy như mình đã bị đánh bại. Và không phải bởi bất kỳ ai—mà là bởi Ha Giyeon.
Nếu là Choi Mujin hay Ha Dohoon, có lẽ anh đã chấp nhận được. Nhưng anh đã tin vào Ha Giyeon. Tin rằng cậu sẽ trở lại như xưa. Rằng con người không bao giờ thay đổi.
Anh đã tin chắc rằng Ha Giyeon sẽ không bao giờ thay đổi, ngay cả khi cậu chết.
...Nhưng sao có thể như vậy được?
Ha Giyeon thực sự đã thay đổi. Cậu ta đã hoàn toàn quay lưng lại với anh. Làm sao một người có thể thay đổi như vậy? Trừ khi họ chết đi và được tái sinh, nếu không thì con người sẽ không thay đổi. Mọi thứ vốn dĩ là như vậy.
Anh ấy sẽ tin điều đó dễ dàng hơn nếu có ai đó nói với anh ấy rằng Ha Giyeon đã chết và sống lại.
Nhưng nếu không phải như vậy thì...
Đừng nói là cậu ta có ý định phản bội tôi ngay từ đầu?
Hối hận? Tội lỗi? Ăn năn? Dĩ nhiên, Kwon Jongseok chẳng có cảm xúc nào như vậy. Như thường lệ, Kwon Jongseok không hề nghi ngờ bản thân. Vậy nên mục tiêu duy nhất để anh nghi ngờ chỉ có thể là người khác.
“Ừ... Đúng như vậy.”
Ha Giyeon đã tiếp cận anh ngay từ đầu với ý định phản bội.
Cậu ta dùng vẻ quan tâm giả tạo để đưa ra những lời bào chữa thuyết phục, thao túng anh, rồi bỏ chạy.
Vậy ra hành vi này của Ha Giyeon không phải lỗi của anh. Ha Giyeon sẽ phải trả giá vì dám phản bội anh.
“.. Tất cả là lỗi của em, Giyeon-ah”
Kwon Jongseok lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh Ha Giyeon và Son Suhyeon đứng cạnh nhau bên ngoài quán cà phê, rồi gửi cho Ha Dohun. Anh không quan tâm màn trình diễn này có rẻ tiền và lộ liễu hay không–anh chỉ muốn Ha Giyeon bò về phía anh, vẫy đuôi như trước.
Nếu điều đó xảy ra, ít nhất anh sẽ không phải đầu độc con chó như thể anh đang giết nó.
Sau khi kết thúc ca làm việc ở quán cà phê, Ha Giyeon thường đi bộ cùng Son Suhyeon đến trạm xe buýt, trên tay cầm đồ uống hoặc đồ ăn nhẹ.
Có lẽ là vì họ ăn nó sau giờ làm việc, hoặc vì cậu ăn nó cùng Suhyeon—mọi thứ đều có vị ngọt hơn và ngon hơn.
Ha Giyeon muốn làm quen với sự bình yên này.
"Ha Giyeon."
...Đó có phải là một mong muốn tham lam không?
Ha Giyeon ngước nhìn Ha Dohoon, người đang đứng trước quán cà phê.
Vẻ mặt Ha Giyeon không hề có chút ngạc nhiên hay hoảng hốt nào. Từ lúc Kwon Jongseok xuất hiện ở quán cà phê, cậu đã đoán trước được Ha Dohoon sẽ sớm biết chuyện. Điều cậu không ngờ là anh ta lại đích thân đến quán.
Ha Giyeon thở dài và hỏi:
“Anh ở đây làm gì?”
"Tôi đang làm gì? Đó thực sự là điều cậu nghĩ mình nên hỏi ngay lúc này?”
Ha Dohun dường như càng tức giận hơn trước thái độ bình tĩnh của Ha Giyeon. Chỉ cần Giyeon tỏ ra ngạc nhiên hay hoảng loạn một chút thôi, điều đó có nghĩa là cậu ta biết bản thân mình làm sai...
Nhưng Ha Giyeon không hề phản ứng gì, ngược lại còn tỏ ra như người chẳng làm gì sai cả.
Nghiến răng, Ha Dohoon nắm chặt cổ tay Ha Giyeon.
“Đi với tôi.”
Anh cố kéo Giyeon trở lại chiếc xe mà anh đã đi đến, kéo mạnh đến nỗi Giyeon nhăn mặt vì đau.
Đúng lúc đó, một bàn tay khác cản vào nắm lấy cổ tay Ha Dohoon.
"Mày đang làm cái quái gì thế?"
Son Suhyeon nắm chặt cổ tay Ha Dohoon, cố gắng kéo hắn ra khỏi Ha Giyeon. Nhưng Ha Dohoon chỉ cười gượng gạo khi nhìn người đang giữ mình.
"Vậy ra đây là trò ngu ngốc mà cậu làm với thằng này à? Đi theo một thằng như thế này à?"
"Mày đang làm cái trò ngu ngốc gì thế. Giyeon đang đau—thả tay ra.”
“Mày quan tâm làm gì? Bỏ tay ra khỏi người tao ngay. Ghê tởm"
“Tao sẽ bỏ tay ra khi mày buông trước.”
Khi Ha Dohoon từ chối buông tay Ha Giyeon, Son Suhyeon đã dùng vũ lực và cuối cùng đã hất tay anh ta ra.
Khi mắt Ha Dohoon lóe lên và anh ta đưa tay định túm lấy cổ áo Suhyeon, Ha Giyeon bước vào giữa họ.
“Đừng.”
Ánh mắt của Ha Giyeon như thể ai đó đang nhìn chằm chằm vào một mối đe dọa đang cố làm hại Son Suhyeon. Mắt Ha Dohoon mở to khi nghe thấy điều đó.
“Này. Ha Giyeon”
"Tôi sẽ tự đi với anh. Chỉ cần đừng động vào Suhyeon hyung là được.”
Những lời này thốt ra như một lời cảnh báo, dường như càng khiến Ha Dohoon thêm tức giận. Khi anh ta định lờ đi, Giyeon nói thêm:
“Nếu anh không đi ngay bây giờ, tôi sẽ bỏ trốn—hoặc làm gì đó khác. Như là sẽ không bao giờ về nhà”
Ha Giyeon? Chạy trốn à?
Cho dù không có nơi nào để đi, Ha Dohoon cũng không thể liều lĩnh như vậy. Nếu cậu ta đã đi xa đến mức này để che giấu công việc bán thời gian, ai dám chắc cậu ta cũng có thể biến mất và ẩn núp?
Cố nén cơn giận, Ha Dohun lùi lại một bước. Dù sao thì cậu cũng là người nhà. Anh có thể nói chuyện với Giyeon ở nhà. Hơn bất cứ điều gì, anh muốn thấy Giyeon buông Son Suhyeon ra và tự mình bước về phía anh.
“Đừng chần chừ nữa lên xe đi”
Ha Dohoon quay người đi về phía xe. Ha Giyeon không còn cách nào khác ngoài việc đi theo—nếu không có bàn tay đưa ra và nằm lấy tay cậu.
Son Suhyeon nắm chặt tay cậu vì lo lắng. Ha Giyeon mỉm cười yếu ớt, như muốn nói rằng mọi chuyện đều ổn.
“Anh... Em đi đây.
"Giyeon-ah, em..."
“Không sao đâu. Đây là điều cuối cùng em cũng phải đối mặt.”
Gia đình.
Những người chưa bao giờ làm gì cho cậu—chỉ gây ra vết thương dưới lớp vỏ gia đình.
Son Suhyeon cảm thấy bực bội và cay đắng. Giờ thì họ đang cố gắng chia rẽ anh và Giyeon. Và tất cả những gì anh có thể làm... là nắm lấy tay Giyeon.
“Nếu... nếu có chuyện gì xảy ra... xin hãy đến gặp anh.”
Thế nên anh đã cầu xin. Đó là tất cả những gì một người như anh - một người tay trắng - có thể làm.
“...Em sẽ làm vậy, hyung.”
Hạ Giyeon gật đầu trả lời.
Son Suhyeon chỉ có thể đứng đó ngơ ngác, nhìn cậu cho đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn.
Chưa bao giờ anh căm ghét bản thân bất lực đến thế. Lần đầu tiên, Son Suhyeon cảm thấy bất bình trước sự bất công của cuộc đời.
***
Thịch, thịch. Tiếng bước chân giận dữ vang vọng khắp nhà. Ha Dohoon lôi Ha Giyeon lên lầu vào phòng. Quả nhiên, vì không kiểm soát được sức lực, Giyeon phải chịu đựng cơn đau nhói ở cổ tay.
Cơ thể gầy gò của cậu không thể nào chống lại sức mạnh áp đảo của Ha Dohoon. Cậu bị kéo lên như một kiện hành lý, gần như bị ném vào phòng. Sức mạnh của nó khiến cậu đập mạnh lưng và vai vào tường. Chưa kịp cảm nhận cơn đau, cơn thịnh nộ của Ha Dohoon đã bùng nổ.
“Từ khi nào vậy?”
"Từ khi nào mà cậu lại nói dối tôi thế? Cậu đang làm cái quái gì ở một nơi như thế—cậu đang làm cái trò vớ vẩn gì vậy?"
"Thư viện á? Cậu á? Ha... Tôi biết có chuyện không ổn rồi. Sáng nào cũng đi sớm, tối về muộn, mà cậu lại nói là ở thư viện cả ngày à? Vô lý hết sức.”
Ha Dohun cứ vừa cười vừa giận. Thấy Giyeon vẫn im lặng, anh ta ấn mạnh vai cậu, ép cậu vào tường.
“Nói gì đi!”
“...Chính mắt anh đã thấy rồi, tôi phải viện cớ gì đây?”
Ban đầu cậu định đưa ra một lời bào chữa nửa vời. Nhưng khi Ha Dohun coi công việc bán thời gian như một tội lỗi đáng xấu hổ, Giyeon nổi cáu. Giọng cậu sắc lẹm và dồn dập. Nếu cậu kìm nén ngay cả điều đó, thì chẳng khác nào thừa nhận rằng làm công việc đó là một điều gì đó thảm hại.
“Sao cậu không kiếm cớ đi? Cứ nói là do tò mò thôi. Cứ nói là cậu theo tên khốn đó thử xem. Làm như vậy chắc cũng được, phải không? Khó khăn lắm à?”
“Tôi làm việc bán thời gian vì tôi muốn thế. Cũng lâu rồi. Và tôi không thấy cần phải giải thích với anh làm gì”
“Ý cậu là cậu không cần giải thích sao?! Ai cho phép?”
“...Tôi phải xin phép ai đây?”
“Bố. Mẹ. Và cả tôi, anh trai cậu. Rõ ràng là cậu cần phải xin phép!"
Nghe những lời lẽ chất vấn đó, Ha Giyeon không thể nhịn được nữa mà bật cười cay đắng. Và rồi, lần đầu tiên, cậu bộc lộ cơn giận dữ không chút che giấu.
"Từ một người bố và một người mẹ chẳng quan tâm gì đến tôi và đối xử tôi như thế tôi là một đứa vô dụng. Từ một người anh trai coi tôi như đồ chơi, và giờ lại như bao cát tập đấm - tôi biết hỏi ai bây giờ?"