Lạch cạch—Ha Ilwoo bước ra khỏi bàn làm việc và vội vã chạy đến chỗ Ha Giyeon.
Chỉ vài bước chân. Không xa chút nào. Nhưng không hiểu sao, ông lại có vẻ bối rối và vội vã. Đứng trước mặt Giyeon, ông hơi cúi người xuống, đặt tay lên vai nhỏ bé của cậu, cố gắng nhìn thẳng vào mắt của cậu.
“...”
Ha Giyeon cảm thấy không thoải mái và bất an khi nhìn vào mắt ông nên chỉ nhìn đi chỗ khác.
Cậu đã bao giờ thực sự nhìn thẳng vào mắt bố chưa? Ngay cả khi họ nói chuyện, ánh mắt của Ha Ilwoo vẫn luôn dán chặt vào giấy tờ hoặc máy tính bảng. Đó là lý do tại sao ánh mắt ấy không hề quen thuộc—và cậu cũng không muốn nó trở nên quen thuộc.
"Số tiền đó là của con. Con có toàn quyền sử dụng nó. Vậy tại sao con lại từ chối?”
Ha Ilwoo cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu lần nữa, nhưng Giyeon chỉ liếc nhìn một cái rồi lại quay đi. Đó đã là thói quen của cậu từ lâu rồi - né tránh ánh mắt của bố mẹ mà không hề hay biết.
Khi Ha Ilwoo cuối cùng cũng nhận ra đó là sự từ chối, ông đã vô cùng sốc. Nhưng Giyeon không thể nào biết được điều đó.
Tôi không có quyền tiêu số tiền đó ở ngôi nhà này.
Ngay cả việc đứng ở đây cũng là sự lừa dối đối với họ - cậu có quyền nói điều gì?
Giyeon lắc đầu.
“Tôi không có quyền.. Và điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.”
“Khó chịu ư? Tại sao? Chính xác thì khó chịu ở điểm nào?”
Lee Mihyun không thể hiểu nổi. Đúng là ngay cả giữa cha mẹ và con cái cũng có thể có sự ngượng ngùng hoặc xa cách. Nhưng cách Giyeon nói—không hề khó chịu như vậy. Cứ như thể cậu ấy đang nói về những người hoàn toàn xa lạ vậy.
"Tôi..."
Cậu phải trả lời. Cậu phải hỏi họ - chẳng phải họ cũng thấy khó chịu với cậu sao? Chẳng phải họ thấy cậu là một sự phiền phức, một điều gì đó đáng xấu hổ sao?
Cậu là một đứa con chẳng có gì để khoe khoang, chẳng có gì đáng tự hào. Cậu chẳng giỏi việc gì cả. Dĩ nhiên là họ thấy xấu hổ về cậu.
Ha Giyeon cố gắng làm dịu suy nghĩ của mình hết mức có thể trước khi lên tiếng. Nhưng trước khi kịp nói, quá khứ trước khi hồi tưởng lại ùa về với những chi tiết sống động—ánh mắt, biểu cảm, tiếng thở dài, và cả giọng điệu khinh miệt của họ mỗi khi nhìn cậu.
Vẻ mặt kinh tởm đó. Như thể họ đang nhìn chăm chăm vào một thứ vô giá trị.
Khi bị đuổi khỏi nhà sau khi sự thật được phơi bày - rằng cậu không phải con ruột của họ - cậu không bao giờ có thể quên được bất cứ điều gì. Ngay cả khi đã chết.
"Không đời nào một người như cậu lại có thể là con trai tôi"
“Đồ vô dụng"
Với Ha Ilwoo, một kẻ vô giá trị thậm chí còn không xứng đáng được thở. Và cũng như lúc đó, Giyeon nhìn thẳng vào mắt ông và nói:
“Tôi vô dụng”
"...Cái gì?"
“Tôi chẳng giống mẹ hay bố. Tôi chẳng giỏi cái gì, cũng chẳng thông minh. Chỉ biết chạy theo anh trai như một thằng ngốc... Chẳng giúp ích được gì cho ai cả.”
"Con đang nói gì thế?”
“Tôi biết ông ghét tôi. Đó là lý do tại sao tôi cố gắng giữ im lặng và tránh xa tầm mắt. Vậy nên, làm ơn, hãy lờ tôi đi như trước đây.”
“...”
Cách Ha Giyeon nói ra điều đó - như thể cậu ấy thực sự nghĩ vậy, như thể điều đó chẳng hề làm cậu bận tâm - khiến Ha Ilwoo và Lee Mihyun chết lặng. Sự thật là, khi họ thấy cậu họ sẽ khó chịu và xa cách. Họ không có lý do gì để bào chữa.
Nhưng làm sao cậu có thể nói như vậy - không chút cảm xúc, như thể cậu chỉ đang bảo họ vứt bỏ cậu vậy?
Giả như cậu ấy tức giận. Hoặc khóc .
"Gi... Giyeon-ah. Giyeon-ah..."
Lee Mihyun gọi cậu như thể đang cầu xin, nắm lấy cánh tay cậu. Nhưng Giyeon chỉ chớp mắt một cái đáp lại. Không có phản ứng nào khác.
Và với người phụ nữ thậm chí không thể nói nên lời nữa, chỉ im lặng, Giyeon nói một cách dứt khoát:
“Tôi biết tôi đã là gánh nặng cho cả hai người. Tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này sớm nhất có thể. Hai người không cần phải lo lắng.”
Rời khỏi nhà?
Câu nói đó kéo họ ra khỏi cơn mê, Ha Giyeon cảm thấy bàn tay Ha Ilwoo đang nằm chặt vai mình siết chặt hơn.
"Sao con lại nói là con sẽ đi? Con định đi đâu?”
“...Năm sau anh trai sẽ đi nước ngoài. Khi tôi đến tuổi trưởng thành, tôi sẽ không còn lý do gì để ở lại đây nữa.”
“Nếu con muốn theo đuổi điều gì, chúng ta có thể hỗ trợ. Nếu con muốn đi du học như anh trai con-”
“Không. Tôi không thể làm gì khi còn ở trong ngôi nhà này. Và khi tôi trưởng thành, dù sao tôi cũng cần phải sống tự lập. Tôi sẽ tự tìm cách giải quyết. Chỉ cần đến khi tôi đủ tuổi trưởng thành hợp pháp, làm ơn..”
"Con đang nói cái gì thế!”
Ha Ilwoo chưa bao giờ có ý định mắng cậu.
Việc Giyeon phải làm thêm chỉ để không tiêu tiền đã là một cú sốc rồi. Nhưng giờ, nghe cậu ấy muốn rời khỏi nhà, ông cảm thấy như một phần tâm trí mình bị xé toạc.
Ông không thực sự thích Giyeon. Điều đó là sự thật.
Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc đuổi cậu đi. Dù thế nào đi nữa, Giyeon vẫn là con ông.
Thật lòng mà nói, việc chứng kiến sự thay đổi của Giyeon dạo gần đây khiến ông nhìn cậu khác đi. Ông không phủ nhận điều đó.
Giyeon không còn lảng tránh ánh mắt ông nữa, nói năng tự tin hơn, và dồn hết tâm trí vào việc gì đó một cách mãnh liệt. Vẻ mặt tập trung ấy—nó cứ thu hút ánh nhìn. Vậy nên ông bắt đầu nỗ lực quan tâm, để sánh ngang với sự cố gắng đó.
Nhưng Ha Giyeon, người đã thay đổi quá nhiều, đã luôn có ý định rời đi. Dù ngôi nhà này ấm áp, những bữa cơm ngon, tiền bạc dư dả và sự thoải mái, nếu cậu không nói ra câu "Tôi sẽ rời khỏi nhà" thì có lẽ Ha Ilwoo đã không phải lo lắng đến thế này.
Nhưng điều khiến ộng sợ hãi là Giyeon đã bắt đầu thực hiện những kế hoạch đó. Ông không thể đọc được Giyeon đang nghĩ gì. Điều đó khiến ông phát điên.
“Ai bảo con đi? Sao con lại từ chối dùng tiền, rồi lại làm như thể mọi chuyện đã được quyết định rồi vậy?!”
Giọng Ha Ilwoo đột nhiên vang lên, khiến Ha Giyeon trợn tròn mắt kinh ngạc. Ngay cả Lee Mihyun cũng giật mình nhìn ông. Khuôn mặt gần như không biểu lộ cảm xúc của ông giờ đây tràn ngập sự thất vọng và tuyệt vọng.
Nhưng với Ha Giyeon, trông ông chỉ như đang tức giận mà thôi.
"Nhưng..”
Chẳng ai quan tâm cả, phải không? Dù cậu có rời đi hay không. Ha Giyeon định mở miệng nói—nhưng Ha Ilwoo đã ngắt lời.
“Nếu con làm việc chỉ để có thể rời đi thì điều đó không thể chấp nhận được.”
“...Tôi đã bắt đầu công việc—”
“Dừng lại đi. Con có thể dùng thẻ, dùng tiền —bao nhiêu cũng được. Ta sẽ cho con thêm nếu cần. Con muốn gì cũng được, chúng ta sẽ hỗ trợ.”
"Tôi muốn tự mình làm mọi việc.”
“Con có thể tự làm mọi việc. Nhưng con vẫn còn là trẻ vị thành niên. Con cần sự đồng ý của cha mẹ. Và ta không có ý định cho phép.”
Giọng nói của ông lạnh lùng và kiên quyết,
Đối mặt với lời từ chối đó, Ha Giyeon im lặng. Cậu không hiểu tại sao họ lại đột nhiên liên can đến chuyện này—tại sao họ lại đột nhiên muốn ngăn cản cậu.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ quản lý lịch trình của con.”
Như thường lệ, lời nói của Ha Ilwoo như một mệnh lệnh chứ không phải một cuộc trò chuyện. Và cứ thế, Ha Giyeon gần như bị đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Và vào khoảnh khắc đó—một lần nữa nhận ra rằng mình không thể làm gì được—một điều gì đó sâu thẳm bên trong cậu đã trỗi dậy.
Một cảm xúc bị chôn vùi, bị kìm nén bấy lâu nay bắt đầu trỗi dậy: sự oán giận.
***
Cậu ấy bị bắt đi ngay trước mắt mình. Ha Giyeon.
Son Suhyeon đứng bất động trên con phố vắng tanh, bàn tay anh vẫn còn cảm thấy tê tái vì hơi ấm mà Giyeon để lại.
Vấn đề của Juyun đã được giải quyết. Không còn gì có thể cản trở nữa. Giyeon dường như cuối cùng cũng tìm lại được chút bình yên.
Nhưng trông cậu có vẻ... khác thường.
Không, không thoải mái có lẽ là từ thích hợp hơn để diễn tả.
Suhyeon chỉ vừa bước ra ngoài một lát để mua đồ, và trong khoảnh khắc đó, có gì đó đã thay đổi trên nét mặt Giyeon. Nó rất tinh tế—nhưng vẫn hiện hữu.
Anh nghĩ có lẽ có một vị khách thô lỗ nào đó đã ghé qua.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Ha Dohoon xuất hiện, anh đã hiểu ra.
Vậy là... Dohoo đã biết về công việc này.
Đó là lý do tại sao Giyeon trông có vẻ buồn bã.
Dohoon, với vẻ mặt giận dữ, đã kéo Giyeon đi cùng. Và giờ Suhyeon không biết chuyện gì đang xảy ra. Sự bất an ấy khiến anh ngạt thở.
Có một điều rõ ràng: họ sẽ không để Giyeon tiếp tục làm việc.
...Vậy có nghĩa là tôi sẽ không còn được gặp em ấy nữa sao?
Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên, Suhyeon cảm thấy như mình vừa bị tuyên án tử hình. Mắt anh trở nên trắng bệch. Tâm trí trống rỗng. Anh thậm chí còn quên cả thở.
Ha Dohoon đã xen vào giữa họ. Chỉ vì họ cùng chung dòng máu. Chỉ vì cậu là "anh em.”
Anh đã không ở đó khi Giyeon đau khổ. Chết tiệt, chính anh đã góp phần tạo nên nỗi đau đó.
Suhyeon thở ra từ từ và nằm chặt hai tay.
Sự thiếu thốn tương đối?
Anh đã nguyền rủa vị trí của mình hàng trăm lần. Nhưng giờ không còn thời gian để nghĩ về điều đó nữa. Không còn nữa.
Anh phải làm mọi thứ có thể vì Giyeon. Dù có gian trá, đáng xấu hổ đến đâu—kể cả phải vi phạm pháp luật.
Anh ấy sẽ bảo vệ cậu ấy.
Suhyeon rút điện thoại ra và gọi điện.