Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 121

Ha Giyeon vẫn giữ được ký ức sống động đến ngạc nhiên về gia đình mình từ trước khi hồi quy. Dù họ có thờ ơ hay khinh miệt cậu đến đâu, họ vẫn là những người cậu từng sống cùng. Làm sao có thể quên được điều đó? Dù họ luôn đối xử với cậu như thể cậu là đồ giả, cậu vẫn coi họ là gia đình thực sự của mình. Cậu trân trọng những kỷ niệm bên họ - dù chúng có ít ỏi hay đau đớn đến đâu.

Nhưng ký ức sau khi bị đuổi khỏi nhà lại rất mơ hồ. Cậu không nhớ mình đã sống sót trong quân ngũ như thế nào, đã trải qua những niềm vui nhỏ nhoi nào khi sống một mình, hay thậm chí liệu cậu có lý do gì để tiếp tục sống hay không.

Ngay cả những ký ức đau thương nhất cũng chỉ còn là những mảnh vỡ vụn, chỉ những khoảnh khắc dữ dội nhất mới đọng lại trong cậu. Có lẽ bởi vì cậu chưa bao giờ thực sự có được những khoảnh khắc hạnh phúc hay bình yên để nhớ lại.

Người ta nói rằng vào những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, khi cái chết đến gần, một người sẽ thấy toàn bộ cuộc đời mình hiện ra trước mắt.

Nhưng ngay trước khi cậu hồi quy - ngay trước khi bị chiếc xe đó đâm - những gì lóe lên trước mắt Ha Giyeon không phải là những ký ức hạnh phúc. Mà là chính cậu, đang dõi theo gia đình mình từ xa ngay cả khi họ đang ở gần. Chính cậu, vẫn cô đơn ngay cả sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhìn lại chuyện đó, cậu nghĩ: Giá như mình cố gắng sống cho chính mình... Rồi cậu nhắm mắt lại.

Vậy tại sao khoảnh khắc đó lại quay trở lại với cậu lúc này?

“...”

“...”

Tầm nhìn của cậu lúc mờ dần, lúc trở lại, như thể bị xóa bỏ rồi tái sinh trong một vòng lặp.

Người xuất hiện ở đầu vòng quay ký ức ấy chính là cậu, ngay trước khi chết - ngay trước khi hồi quy. Nghĩ lại thì... cậu đã uống vài chai soju đêm đó.

Sinh nhật luôn khiến cậu cảm thấy đói bụng một cách kỳ lạ, để lại một khoảng trống rỗng trong lồng ngực, và khó ngủ. Đó là lý do tại sao cậu uống rượu. Và một khi nó đã trở thành thói quen, cậu không thể ngủ được nếu không có rượu nữa. Chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng hơn, nhưng cậu không muốn đến bệnh viện.

Cảm giác như phí tiền, và hơn thế nữa, việc đến bệnh viện khiến cậu có vẻ vẫn còn ý chí sống như một con người điều mà cậu không hề có. Vậy nên cậu thậm chí chẳng buồn nghĩ đến. Ngủ quên trong khi nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, ố vàng, say khướt, đã trở thành một thói quen.

Ngày hôm đó cũng vậy.

Cậu ra ngoài mua thêm rượu, nhưng thứ cậu mang về chỉ là một cái bánh chỉ còn vài tiếng nữa là hết hạn. Ngồi bên một chiếc bàn nhựa ngoài cửa hàng tiện lợi, cậu cắm chiếc đũa gỗ vào đó và nhóm lửa. Nhìn ngọn lửa bập bùng ngày một mạnh hơn, cậu mơ hồ tự hỏi liệu một ngày nào đó mình cũng sẽ bị ngọn lửa ấy thiêu rụi và chết đi hay không.

Nếu một người như cậu bị thiêu cháy, thì cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn.

"Tôi chán ngấy chuyện này rồi.”

Một cuộc sống không mục tiêu, không ý nghĩa. Không ước mơ thành công, không khát khao sống một cuộc sống bình thường, hạnh phúc.

Thở ra một hơi dài nhợt nhạt, Ha Giyeon nhìn chăm chăm ra con phố tối đen. Rồi, vứt ổ bánh sang một bên, cậu cầm chai rượu lên và bắt đầu bước đi.

Cậu đã đi bộ bao lâu rồi? Cậu thấy mình đang ở một khu vực vắng vẻ của thị trấn.

Sáng sớm, con đường gần như vắng tanh, nhưng đột nhiên, một tiếng động cơ ầm ĩ vang lên khi một chiếc xe lao về phía cậu. Cậu gần như không để ý đến điều đó và định lờ đi—cho đến khi cậu nhìn thấy một người đàn ông băng qua đường tại đèn tín hiệu.

Người đó sắp bị đụng.

Chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt cả. Cậu thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc hét lên cảnh cáo. Cậu không muốn bị mắng mỏ hay lườm nguýt vì tò mò.

Nếu xe dừng lại thì tốt. Nếu không, thì người đàn ông kia bị tông—đó chỉ là một cái chết vô nghĩa mà thôi. Đó là số phận của người đàn ông này, Giyeon tự nhủ, khi cậu bắt đầu quay đi.

CLANG!

Có lẽ đây cũng là số phận.

Khi cậu nhận ra mình đã làm gì thì cơ thể cậu đã chạy nước rút về phía vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Cậu đến chỗ người đàn ông trước khi chiếc xe kịp đến. Đẩy người đó ra, Giyeon để ánh đèn pha chói lòa lấp đầy tầm nhìn của mình.

Là để cứu ai đó? Một dạng anh hùng? Đồng cảm? Thương hại?

Không có điều nào trong số này áp dụng cho cậu.

Lúc đó, cậu chỉ đơn giản là ghen tị với người đàn ông kia. Thế nên, cậu đã cướp đi cái chết của người đàn ông đó.

Người đàn ông đó có lẽ là một chàng trai bình thường. Có thể anh ta có gia đình. Có thể không. Điều đó không quan trọng. Ngay cả khi chỉ có một người bạn thương tiếc sự ra đi của anh ta, thì đó vẫn là người.

Nếu một trong hai người phải chết, thì sẽ hợp lý hơn nếu đó là cậu - một kẻ cứ lặp đi lặp lại cuộc sống khốn khổ không lối thoát. Có lẽ cậu đã chờ đợi điều này từ lâu rồi.

Cậu cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung. Rồi rơi xuống vỉa hè lạnh lẽo, cứng ngắc và từ từ nhắm mắt lại.

Bây giờ cuối cùng cậu cũng có thể được tự do.

***

Ha Giyeon đang dần rời xa anh.

Ha Dohoon có thể cảm nhận được điều đó—và nó khiến anh sợ hãi. Đó là lý do tại sao anh nghĩ, nếu dù sao cũng bị ghét, thì cứ làm theo ý mình. Anh đập vỡ điện thoại của Giyeon khi bắt gặp cậu ta liên lạc với Son Suhyeon. Anh không cho Giyeon ra khỏi nhà, liên tục kiểm tra phòng của cậu để chắc chắn cậu không trốn thoát.

Nếu Giyeon ở nhà suốt kỳ nghỉ mà không đi làm, có lẽ cậu ấy sẽ bỏ cuộc và quay lại hòa nhập với gia đình. Hoặc có thể họ chỉ cần đi du lịch nước ngoài.

Úc nghe có vẻ hay đấy.

Nếu anh cùng Giyeon đi đến một nơi mới, biết đâu việc nhìn thấy một thế giới khác sẽ lay động trái tim cậu đủ để quên đi Son Suhyeon. Phải rồi—gửi Giyeon ra nước ngoài một mình và tạm thời tống khứ Suhyeon đi có vẻ là một kế hoạch hay hơn. Tên đó là một đứa trẻ mồ côi không một xu dính túi. Chỉ cần vài tờ tiền trong tay, chắc hắn sẽ bỏ học ngay lập tức.

Anh vẫn đang loay hoay tìm hiểu chi tiết thì dì xuất hiện - hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Dohoon không mấy ưa Lee Juyun. Thực ra, nói chính xác hơn thì anh chẳng quan tâm gì đến cô cả. Cô không hợp với mẹ của họ, Lee Mihyun, và hiếm khi tham gia các buổi họp mặt gia đình hay tiệc tùng.

Và trong những lần hiếm hoi cô ấy xuất hiện, cô ấy luôn bám lấy Giyeon. Nhìn cảnh đó, Dohoon thường nhăn mặt. Lẽ ra chuyện đó chẳng quan trọng - gia đình hòa thuận với nhau - nhưng có điều gì đó ở đây khiến anh khó chịu, và anh thấy khó chịu mặc dù không thể giải thích tại sao.

Bây giờ, anh đã hiểu tại sao.

Anh sợ. Sợ rằng Lee Juyun sẽ thay đổi Giyeon.

Và giờ Giyeon đã nói muốn đi cùng cô. Cậu cố gắng rời đi, chỉ với một chiếc balo cũ kỹ đeo trên vai. Cậu không thể sống nổi khi chỉ mang mỗi chiếc cặp đó.

Rời khỏi ngôi nhà này. Rời xa anh.

Anh không thể để điều đó xảy ra. Nếu giờ anh mất Giyeon, có lẽ anh sẽ không bao giờ tìm lại được cậu ấy. Ý nghĩ đó bùng nổ trong đầu anh khi anh lao tới và nắm lấy cánh tay Giyeon.

Nhưng Giyeon đã phản kháng.

Tại sao? Tại sao cậu lại làm thế? Tại sao cậu lại đẩy anh trai mình ra xa?

Nếu cậu ấy rời đi... Một người như cậu ấy có thể làm được gì?

Cậu chọn Son Suhyeon thay vì anh...

Ngay khi Suhyeon vừa hiện lên trong đầu, Dohoon liền vung tay ra một cách dữ dội.

Khi tay anh tuột khỏi tay Giyeon, cơ thể cậu nghiêng về phía sau—hướng về phía cầu thang.

“...”

Dohoon hoảng hốt đưa tay ra. Chỉ cần Giyeon đưa tay ra, anh vẫn có thể túm được cậu.

Và Giyeon đã đưa tay ra, giật mình–nhưng ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu ấy đột ngột quay phắt tay đi.

Và rồi điều đó đã xảy ra.

Crash!

Thân hình gầy gò của Giyeon bất lực lăn xuống cầu thang. Với một tiếng động nặng nề, cơ thể cậu dừng lại ở chân cầu thang.

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm ngôi nhà.

Cậu ở đó—Ha Giyeon–nằm sấp trên bậc thang gỗ. Máu đặc quánh, đỏ tươi chảy dài xuống cầu thang.

Có người thở hổn hển. Không ai nhúc nhích. Không ai có thể rời mắt.

"Giyeon...!"

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bằng tiếng hét và lao tới không ai khác chính là Kang Jini.

"Giyeon!"

“Cậu chủ!”

Tiếp theo là Lee Juyun, theo sát là các thư ký vừa chạy vào vì tiếng động mạnh. Jini và những người khác nhẹ nhàng bể Giyeon xuống cầu thang và đặt cậu nằm xuống, cố gắng cầm máu trên trán cậu.

Nhưng ngay cả khi đó, những người duy nhất vẫn đứng im tại chỗ là Lee Mihyun và Ha Dohoon.

Cả hai đều bị mắc kẹt trong cùng một ký ức.

Giyeon trong phòng ăn—ôm chặt cổ họng, quằn quại trên sàn nhà.

Điểm khác biệt là, lúc đó cậu phải vật lộn trong đau đớn. Lần này, cậu nằm đó thanh thản, máu chảy ra từ đầu. Giống như một xác chết.

Ha Giyeon sắp chết.

“H-hừ !”

Khi ý nghĩ đó xuất hiện, Lee Mihyun ôm chặt cổ họng và thở hổn hển.

Cậu sắp chết. Đứa con của cô—con trai cô—sắp chết.

Ngay khi cô loạng choạng bước về phía cậu, các nhân viên y tế đã xông vào nhà. Họ nhanh chóng băng bó vết thương và đặt cậu lên cáng, hướng về phía cửa trước.

Juyun lập tức chạy theo. Mihyun, vẫn còn sốc, đã tỉnh táo quá muộn và chạy theo họ.

"Ai là người giám hộ?"

Một nhân viên y tế hỏi khi họ đang tiến về phía xe cứu thương. Mihyun, chân trần và chỉ cách cổng trước vài bước chân, nhanh chóng đáp lại - nói rằng cô là mẹ cậu.

Chỉ còn vài bước nữa thôi...

“Tôi là người giám hộ”

Nhưng cô đã quá muộn rồi.

Lee Juyun đã leo lên xe cứu thương cùng Giyeon và xe đã chạy đi.

Bị bỏ lại ở cổng, Mihyun đứng chân trần, không mang theo gì cả.

"A..."

Cô loạng choạng đứng tại chỗ, nhìn chăm chăm vào chiếc xe cứu thương đang rời đi cho đến khi Kang Jini chạy tới và ôm cô lại.

“Bà ơi! Bình tĩnh lại đi! Bà là mẹ của Ha Giyeon—bà phải đi theo cậu!”

Những lời nói đó đã kéo cô ra khỏi trạng thái hoảng loạn.

Đúng vậy. Cô phải đến gặp Giyeon. Cô là mẹ của cậu ấy

“Đúng vậy... Tôi phải đến chỗ thằng bé... Tôi là mẹ của nó…”

“Xin bà vui lòng đợi trong xe. Tôi sẽ chuẩn bị những thứ bà cần và mang đến.”

Jini đỡ Mihyun lên xe rồi vội vã chạy vào trong. Sàn lối vào nhuốm đầy máu, thấm cả xuống bậc thang gỗ.

Mùi sắt nồng nặc tràn ngập không khí. Jini nghiến chặt hàm răng, cố gắng nhớ lại ký ức về đứa con gái đã mất của mình, rồi vội vã lấy áo khoác, điện thoại và một số vật dụng cần thiết của Mihyun.

Khi sắp rời đi, cô nhìn thấy Ha Dohoon đang ngồi gục dưới chân cầu thang, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không.

Jini không nói với anh ta một lời nào khi cô bước ra khỏi cửa.

Bây giờ thì đã quá muộn rồi—kể cả với người mang khuôn mặt như thế sau khi gây ra vết thương.

Bình Luận (0)
Comment