Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 126

Lee Myungwon có trực giác tốt.

Dĩ nhiên, kinh doanh không phải là thứ có thể xử lý chỉ bằng bản năng. Nhưng cũng không phải thứ có thể thực hiện chỉ bằng tính toán lạnh lùng. Nếu điều đó khả thi, Lee Myungwon đã trở thành người giàu nhất Hàn Quốc.

Thành công đến vì may mắn và trực giác đã kết hợp nhịp nhàng—dù là đọc cổ phiếu, xu hướng kinh tế, phong trào chính trị hay ý định thực sự của người khác.

Vậy còn những bản năng ngoài công việc thì sao?

Lee Myungwon cũng rất nhạy bén khi nói đến các mối quan hệ giữa con người.

Những người anh em trai cháu trai ám ảnh việc cướp công ty của ông.

Những kẻ, vì ông không có con, bám lấy ông để bòn rút tài sản và sống cuộc sống hưởng thụ.

Ông ghét phải chứng kiến cảnh đó.

Những kẻ chẳng biết tí gì về kinh doanh lại cố gắng phá hoại những gì ông đã gầy dựng từ con số không thật là điên rồ.

Với Lee Myungwon, huyết thống và gia đình chẳng có ý nghĩa gì nếu họ không biết kinh doanh.

Ông không có ý định giao công ty cho những kẻ ăn bám như vậy.

Ông định giao nó cho người có năng lực nhất, ngay cả khi người đó không có quan hệ huyết thống.

Nếu phải truyền lại trong gia đình, những ứng cử viên sáng giá nhất là Lee Mihyun và Ha Ilwoo.

Ít nhất thì Ha Ilwoo là người đã tự gây dựng sự nghiệp từ con số 0; năng lực của cậu ta là không thể phủ nhận. Dù không phải tự thân vận động như Lee Myungwon, nhưng cách quản lý doanh nghiệp hiệu quả và gọn gàng của cậu ta vẫn rất nổi tiếng.

Thông minh, có năng lực—một người kế nhiệm gần như hoàn hảo về khả năng phán đoán và thực hiện hợp lý.

Nhưng không hiểu sao, dù Ha Ilwoo lẽ ra phải là lựa chọn hoàn hảo, Lee Myungwon vẫn không cảm thấy bị thu hút bởi cậu ta.

Kỳ lạ thay, trực giác của ông lại mách bảo không.

Vậy còn Lee Mihyun hay Lee Juyun thì sao?

Cả hai đều có kế hoạch rõ ràng cho doanh nghiệp do chính mình gây dựng.

Kể cả khi ông giao lại công ty, họ cũng sẽ không chấp nhận - mỗi người có con đường riêng.

Chỉ còn lại các cháu.

Trong số họ, người duy nhất thực sự có năng lực là Ha Dohoon.

Cậu ta sẽ học rất nhanh nếu được dạy, và tính cách điềm tĩnh của cậu giúp cậu ta xử lý công việc mà không bị cảm xúc chi phối.

Nhưng chỉ có thế thôi.

Ha Dohoon toát lên vẻ kiêu ngạo.

Niềm tin vào khả năng thành công trong mọi việc của cậu ta gần như quá mức. Những người chỉ thành công thường sụp đổ hoàn toàn chỉ sau một lần thất bại.

Liệu một người đã độc chiếm tình yêu và sự quan tâm từ khi sinh ra có thể thực sự chịu đựng được thất bại?

Hơn nữa. Ha Dohoon được định sẵn sẽ thừa kế công ty của Ha llwoo

Điều đó khiến những thứ còn lại trở nên không liên quan...

Thực ra, còn có một người khác lọt vào mắt xanh của Lee Myungwon. Đó là em trai của Ha Dohoon—Ha Giyeon.

Ha Giyeon, người dường như luôn nói năng không được mạch lạc, học hành chẳng giỏi giang gì, chẳng có tài năng gì nổi bật.

Một chàng trai chỉ biết nhút nhát, rụt rè quan sát phản ứng của người khác - một chàng trai dường như hoàn toàn không phù hợp với công việc kinh doanh, thậm chí có lẽ là cả việc tồn tại trong xã hội.

Nhưng rồi, đến một lúc nào đó, Ha Giyeon đã bắt đầu thu hút sự chú ý của Lee Myungwon.

Đến nỗi mỗi lần gặp nhau, ông lại mắng cậu ta.

"Nếu cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào mắt mọi người, làm sao cậu có thể tồn tại trong thế giới thực?”

"Nếu cậu có điều gì muốn nói, đừng lắp bắp—hãy nói to và rõ ràng!"

"Với tính cách như thế này thì cậu có thể làm được gì chứ... tch!"

Ông chưa bao giờ hài lòng với cậu ấy.

Làm sao một người có khuôn mặt giống người phụ nữ ông yêu lại có thể cư xử theo cách thảm hại như vậy?

Vốn luôn lý trí, Lee Myungwon lại thấy mình trở nên xúc động mỗi khi đối mặt với Ha Giyeon.

Ông biết mình đã quá chú ý đến cậu, can thiệp quá nhiều vào cậu.

Ấy vậy mà mỗi khi nhìn thấy cậu, ông lại không thể kiềm chế được—ông trở nên bực bội.

Nhưng mọi sự thất vọng đó đã kết thúc chỉ vài tháng trước.

Từ khi vào trung học, Ha Giyeon đã thay đổi hoàn toàn.

Ngay khi gặp lại, Lee Myungwon đã nhận ra.

Ánh mắt của Ha Giyeon chạm trực tiếp vào ông—hoàn toàn khác hắn trước đây.

Và hơn hết, chính hành vi của cậu đã thu hút ông.

“Em ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Một đứa trẻ đã va vào Ha Giyeon khi đang đi loanh quanh và làm đổ kem lên chiếc quần đen của cậu ta. Đứa trẻ đã òa khóc nức nở.

Đây là tình huống mà bất kỳ ai cũng thấy khó chịu.

Hầu hết mọi người sẽ lo lắng về quần áo của mình trước tiên.

Nhưng Ha Giyeon không hề quan tâm đến quần áo của mình mà chỉ tập trung vào việc an ủi đứa trẻ.

"Haha, vậy thì chúng ta trao đổi nhé? Oppa sẽ đổi cho em kẹo thay vì kem.”

Ngay khi nghe những lời đó, một ký ức đã lãng quên từ lâu lại hiện lên sống động trong tâm trí Lee Myungwon. Người phụ nữ ông từng yêu, đang dỗ dành đứa trẻ đang khóc vì bông hoa đã gãy bằng cách tặng kẹo.

"Chúng ta có nên đổi hoa lấy kẹo không? Unnie sẽ đổi cho em kẹo thay vào đó."

Làm sao có người có thể nói năng ngọt ngào như cô ấy chứ?

Chỉ có người thực sự yêu thương trẻ con mới có thể cư xử dịu dàng như vậy.

Liệu cô ấy có bao giờ biết không?

Rằng việc nhìn thấy cậu đã từng khiến ông nhớ về mơ ước được trở thành người nhà với cô ấy?

Chìm đắm trong niềm hạnh phúc đã mất ấy, Lee Myungwon níu lấy Ha Giyeon, giục cậu đến dự tiệc.

Có lẽ Ha Giyeon không biết, nhưng đứa trẻ mà cậu an ủi hóa ra lại là cháu gái của một giám đốc bệnh viện Seoul.

Hình như cô bé đã kể về cậu với gia đình—và họ đã đích thân đến cảm ơn Lee Myungwon.

Ông đã lặng lẽ gạt đi, sợ rằng điều đó sẽ làm phiền Ha Giyeon, nhưng trong lòng ông lại thầm vui mừng.

Lời nói, thái độ, nỗ lực của Ha Giyeon—và cả những kết quả cậu ấy đạt được—

tất cả đều khiến Lee Myungwon hài lòng.

Đến nỗi, trước mặt người thân, ông gần như đã lỡ lời muốn chọn Ha Giyeon làm người kế vị mình.

"Heh... ôi trời."

Tất nhiên, nhiều người tỏ ra không hài lòng với hành động này.

Đáng chú ý nhất là sắc mặt của Ha Ilwoo tối sầm lại.

Trong khi những người anh em họ khác mang vẻ mặt ghen tị và oán giận thì Ha Ilwoo lại trông giống như một người đàn ông vừa bị cướp mất đứa con của mình.

"Ta không hiểu.”

Chẳng phải Ha Ilwoo đang đào tạo Ha Dohoon trở thành người thừa kế của mình sao?

Vậy thì vấn đề là gì?

Bề ngoài, Lee Myungwon có vẻ thờ ơ với mọi thứ không liên quan đến ông...nhưng Ha Giyeon thì lại ngoại lệ.

Ông đã chứng kiến cảnh này vô số lần

Ha Giyeon bị phớt lờ, chế giễu—bất kể bố mẹ cậu có mặt hay không.

Lee Mihyun và Ha Ilwoo chưa từng một lần đứng lên bảo vệ cậu.

Thay vào đó, họ luôn tránh mặt, lo sợ việc liên quan đến cậu sẽ làm hỏng hình ảnh của chính họ.

Mọi người đều biết Ha Giyeon, giống như Lee Juyun, là một đứa trẻ bị bỏ rơi—một kẻ thất bại.

Hầu hết mọi người đều cho rằng khi trưởng thành, cậu sẽ bị đuổi khỏi gia đình hoàn toàn.

Họ chẳng hề quan tâm đến cậu.

Vậy mà giờ đây - cậu bắt đầu thay đổi - họ lại đột nhiên cố gắng hành động như cha mẹ?

Lee Myungwon cũng thích Ha Giyeon mới.

Nhưng ông vẫn để ý đến cậu ấy ngay cả khi chẳng ai quan tâm.

Đó là lý do tại sao lúc này nhìn thấy hai người họ giả vờ làm cha mẹ lại khiến ông thấy ghê tởm.

“...”

Nhưng khi đứng trong phòng của Ha Dohoon, Lee Myungwon mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.

Giấy dán tường sạch bong.

Nội thất tinh tươm, trang trí trang nhã.

Căn phòng rộng rãi, sáng sủa được tân trang lại cẩn thận.

So với nó, căn phòng của Ha Giyeon - nằm ở một góc khuất trong nhà - trông thật thảm hại. Trông nó chẳng khác nào một nhà kho.

Bất cứ ai có mắt đều có thể thấy sự khác biệt.

Cho dù đứa con có không được cưng chiều thì nó vẫn là máu mủ của bạn?

Nhưng họ vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Vẫn đối xử với cậu như đồ bỏ đi.

“Cái này....”

Lee Myungwon muốn nổ tung ngay tại chỗ.

Nhưng ông biết mình không có quyền làm vậy.

Ông thậm chí còn không phải ông nội của cậu- chỉ là ông bác.

Bất kỳ sự can thiệp nào nữa đều sẽ vượt quá giới hạn của ông.

Nghiến răng, ông quay trở lại phòng của Ha Giyeon.

Nhìn quanh lần nữa, một vật sáng bóng giữa kệ sách lọt vào mắt ông. Vật đó ẩn sâu, gần như vô hình.

Ông ta đưa tay vào và kéo nó ra.

"...Máy ghi hình à?"

Đó là một chiếc camera ẩn nhỏ xíu.

Đèn đỏ của nó nhấp nháy liên tục...nó đang ghi hình.

Tại sao lại có thứ gì đó như thế này ở đây?

Có lý do gì để lắp camera trong phòng ngủ riêng của ai đó không?

Có phải Ha Giyeon tự lắp không?

Liệu đứa trẻ đó có thực sự sắp đặt chuyện này không?

Không.

Có vẻ hợp lý hơn nhiều khi cho rằng có người khác đã cài đặt nó để theo dõi cậu ấy.

Có lẽ là Ha Ilwoo, hoặc ai đó khác.

Cất camera vào túi áo khoác, Lee Myungwon rời khỏi phòng.

Khi xuống cầu thang, ông lại liếc nhìn vết bẩn mà ông đã để ý trước đó.

Khi ông bước cẩn thận để tránh nó, một cảm giác lạ lùng ập đến với ông.

Tại sao trông nó lại không tự nhiên thế này?

Nếu nguyên nhân là do chất lỏng đổ tràn - nước sốt, nước trái cây, sơn - thì phải có những vệt bắn tung tóe.

Nhưng chất lỏng bắt đầu chảy ngay từ mép cầu thang và dường như đã thấm dần vào gỗ, từng tấm ván một. Thật kỳ lạ.

Màu nâu sẫm nữa—trông giống hệt như…

“...”

Máu.

Chỉ có thể là máu.

Ngồi phịch xuống phòng khách, tâm trí Lee Myungwon như quay cuồng.

Phòng ngủ của Ha Giyeon.

Chiếc điện thoại vỡ.

Tủ quần áo móp méo.

Cầu thang dính đầy máu.

Sự im lặng kỳ lạ bao trùm ngôi nhà.

Bản năng mách bảo ông.

Có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra ở đây.

Đúng lúc đó, Kang Jini cầm tách trà tiến lại gần.

"Giyeon đâu rồi?" ông hỏi.

"Ý ngài là cậu chủ Giyeon?"

“Tôi hy vọng được gặp cậu ấy trước khi rời đi.”

Khi nhắc đến Ha Giyeon, vẻ mặt của Kang Jini—vốn hoàn toàn vô cảm–hơi giật giật. Do dự, khó chịu.

Cô ấy tránh trả lời.

“Giám đốc và phu nhân chắc sẽ về sớm thôi.

Tốt hơn là ngài nên hỏi trực tiếp họ.

Tôi không nghĩ mình có thẩm quyền giải thích."

Nói xong, cô quay người và biến mất vào trong bếp.

Nghe lời cô ấy, Lee Myungwon giờ đã chắc chắn.

Có chuyện gì đó đã xảy ra với Ha Giyeon.

Không chút do dự, ông ra lệnh cho Thư ký Lim đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và chờ đợi.

Không lâu sau, Lee Mihyun bước vào nhà.

Lee Myungwon hạ tách trà xuống và nhìn cô.

“Vậy là cuối cùng cô cũng xuất hiện.”

Nhìn khuôn mặt hốc hác của cô co rúm lại vì sốc, ánh mắt của Lee Myungwon trở nên sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment