Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 148

Khi Ha Giyeon bước ra khỏi phòng làm việc, cậu thấy Nam Taekyung đang đứng ngượng ngùng ở hành lang. Vẻ mặt bối rối của cậu ta chỉ kéo dài trong giây lát...rồi nhanh chóng nở một nụ cười thoải mái, như thế không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi có điều muốn hỏi bố và mẹ.”

Cậu ta cố tình nhấn mạnh hai từ “Bố” và “Mẹ”, nhưng Giyeon chỉ gật đầu mà không phản ứng gì nhiều.

Thích nghi nhanh nhỉ. Đã gọi họ là Bố và Mẹ rồi. Cứ đà này, chẳng mấy chốc họ sẽ tạo nên một gia đình hòa thuận như mong muốn. Có lẽ mọi chuyện thực sự khác biệt khi có sự kết nối huyết thống - một điều gì đó mang tính bản năng.

“Họ nói chuyện xong rồi. Cậu có thể vào trong.”

Giyeon lướt qua Nam Taekyung và đi thẳng lên cầu thang về phía phòng mình. Cậu vội vã lấy máy ảnh và ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt. May mắn thay, căn phòng vẫn chưa được dọn dẹp. Nhưng...

“...Họ có thay đổi đồ nội thất không?”

Giường, tủ quần áo và bàn làm việc đều có thiết kế khác biệt. Trông chúng như mới được thay. Sao họ lại phải bận tâm thay chúng chứ?

Gạt câu hỏi sang một bên, Giyeon nhanh chóng kiểm tra giả sách. May mắn thay, giá sách vẫn nguyên vẹn. Cậu thở phào nhẹ nhõm và thò tay vào giữa những cuốn sách để lấy chiếc máy ảnh đã giấu.

"...Hả?"

Nhưng máy ảnh đã biến mất. Cậu chắc chắn đã giấu nó cẩn thận giữa những cuốn sách...vậy mà nó lại biến mất không một dấu vết. Đêm trước khi ngã cầu thang, cậu đã kiểm tra xem nó có hoạt động tốt không. Và giờ, sau khi xuất viện, nó đã biến mất... Liệu có ai tìm thấy nó không?

Nhưng là ai?

Kể cả khi cậu loại trừ Ha Ilwoo, Lee Mihyun và Ha Dohoon, vẫn còn những người khác dễ dàng vào phòng cậu. Nếu Kim Seunghyun vào và phát hiện ra thì...

"Ha ha..."

Giyeon áp tay lên trán và thở dài. Nghi ngờ thì có ích gì chứ? Cậu thậm chí còn chẳng đủ sức để cãi lại nữa.

Cậu đã định dùng đoạn phim làm bằng chứng nếu họ cố bắt cậu trả nợ thẻ tín dụng - bằng chứng cho thấy Kim Seunghyun đã sử dụng thẻ trái phép và bán quần áo. Nhưng giờ máy quay đã mất, gánh nặng trả nợ sẽ hoàn toàn đổ lên đầu cậu.

Mình đã cắt tấm thẻ.., nhưng liệu như vậy có đủ bằng chứng không?

Giyeon liếc nhìn quanh bàn thêm lần nữa xem có bỏ sót gì không. Nhìn đống sách bài tập và sách hướng dẫn học tập trông mới tinh, có vẻ như họ đã vứt hết những thứ cậu dùng rồi. Hầu như mọi thứ cũ kỹ hoặc sờn rách đều đã được thay thế. Giờ chẳng còn thứ gì cậu tự bỏ tiền ra mua nữa.

Ngay khi cậu nhìn căn phòng lần cuối—

“Cậu đang làm gì thế?"

Ầm! Cánh cửa bật mở có phần mạnh bạo, và Nam Taekyung sải bước vào. Giyeon mở to mắt trước sự xuất hiện trơ trẽn của cậu ta. Taekyung táo bạo ngồi xuống giường, bắt chéo chân, nhìn thẳng vào Giyeon với một nụ cười tự mãn nhếch lên nơi khóe môi.

“Bố mẹ bảo tôi có thể dùng căn phòng này. Nhưng căn phòng này vốn là của cậu mà, phải không? Tôi phải làm sao đây...cậu chắc phải thấy khó chịu lắm khi bị cướp mất nó.”

“Cậu muốn làm gì thì làm. Đây không còn là phòng của tôi nữa.”

Trong này chẳng còn một món đồ nào của cậu. Nam Taekyung có dùng hay không cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Giyeon nói mà chẳng thèm nhìn cậu ta, chỉ chăm chú vào kệ sách.

Nam Taekyung nhíu mày. Giả vờ không quan tâm? Làm như không quan tâm? Cuối cùng, Taekyung mới là con trai thật sự. Giyeon chỉ là đứa trẻ họ nuôi dưỡng - một đứa con của người lạ. Có lẽ họ vẫn đối xử tốt với cậu ta vì tình cảm, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi sự thiên vị bắt đầu. Không - cậu ta chắc chắn sẽ làm điều đó.

Cuối cùng, Giyeon sẽ bị ruồng bỏ và đuổi khỏi nhà trong tủi nhục. Và khi điều đó xảy ra - nhìn thấy khuôn mặt thảm hại, trắng tay vì bị chính những người được gọi là cha mẹ bỏ rơi - liệu có thỏa mãn không?

Ngay lúc này, rõ ràng cậu ta đang cố gắng kìm nén cơn sốc. Giả vờ như không bị ảnh hưởng - đó mới là điều buồn cười nhất. Taekyung chỉ muốn tống cổ cậu ta ra khỏi nhà ngay lập tức. Nhưng không. Hắn sẽ giữ Giyeon lại gần và từ từ phá vỡ. Hắn sẽ đáp trả sự sỉ nhục mà hắn đã phải chịu đựng - gấp đôi - và bắt Giyeon phải quỳ gối dưới chân hắn, chỉ để chứng minh mình vượt trội hơn.

Nhìn vẻ mặt của Ha Giyeon khi mọi thứ bị tước đoạt khỏi cậu ta—cha mẹ, anh trai, tiền bạc, thậm chí cả tên—thì điều đó tuyệt vời đến nhường nào?

Hắn mừng vì đã nói với Lee Mihyun rằng hắn muốn Giyeon ở lại nhà. Theo dõi cậu ta hàng ngày, vạch trần điểm yếu của cậu ta, phá vỡ mối quan hệ giữa cậu ta với bố mẹ và Dohoon—đó là kế hoạch.

Mọi người trong ngôi nhà này bây giờ đều đứng về phía hắn.

“Giyeon, đừng buồn lòng bố mẹ quá nhé? Dĩ nhiên họ sẽ ưu tiên con trai ruột của mình hơn. Ai lại đi yêu một đứa con giả chứ? Nhưng đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với họ. Từ giờ trở đi, chúng ta hãy cố gắng sống như anh em ruột nhé"

“Tôi không thể là anh em của cậu được”

Mắt Taekyung sáng lên. Liệu Giyeon cuối cùng cũng sắp nổ tung rồi không?

Nhưng những lời tiếp theo đã làm hắn hoàn toàn bất ngờ.

“Tôi không còn sống ở đây nữa. Con trai họ đã về rồi."

“Cái gì? Khoan đã. Cậu không sống ở đây à?”

Khi Giyeon mở cửa để rời đi, cậu liếc nhìn Taekyung, người đã nhảy dựng lên vì sốc,

“Mọi thứ trong nhà này giờ là của cậu rồi. Không cần phải nói gì với tôi nữa”

“Khoan đã—cậu—cậu đang đi đâu thế? Cậu thực sự định ra khỏi nhà à?”

“Tôi đi đây. Bảo trọng nhé.”

Nói xong, Giyeon bước ra khỏi phòng, để lại Nam Taekyung đứng chết lặng, nhìn chăm chăm vào cánh cửa. Tiếng bước chân của cậu xuống cầu thang và hướng về phía cửa trước không hề nao núng, nhưng một lần nữa, có người đã chặn cậu lại.

Lee Mi Hyun và Ha II Woo vừa chạy ra khỏi phòng làm việc liền vội vã chạy đến chặn đường cậu. Mihyun nắm chặt hai tay cậu, như thể muốn dùng hết sức lực để ngăn cản. Tay cô run lên vì tuyệt vọng.

“Đây là nhà của con—con định đi đâu vậy? Con không được phép... Ta không cho phép con rời đi”

“Suy nghĩ kỹ đi, Giyeon. Nếu bây giờ con bỏ đi—con sẽ đi đâu? Con thậm chí còn chẳng có chỗ nào để ở. Con biết điều đó mà”

Giyeon nhẹ nhàng nắm lấy tay Mihyun, hơi ấm từ đôi bàn tay to hơn một chút của cô mang lại cảm giác dễ chịu thoáng qua. Nhưng rồi cậu nhẹ nhàng kéo tay cô ra.

“Xin hãy sắp xếp sổ hộ khẩu càng sớm càng tốt.”

Sau đó, cậu cúi đầu thật sâu.

“Cảm ơn hai người đã nuôi tôi lớn.”

Khuôn mặt cậu bừng sáng với nụ cười rạng rỡ nhất chưa từng thấy trong căn nhà đó. Không chút do dự, cậu quay người bước đi.

Và cả Lee Mihyun lần Ha Ilwoo đều không thể ngăn cản cậu.

Bởi vì nụ cười trên khuôn mặt cậu rạng rỡ hơn bất kỳ nụ cười nào họ từng thấy ở cậu.

Tất cả những gì họ có thể làm là nhìn trong vô vọng khi Ha Giyeon rời khỏi nhà mà không mang theo bất cứ thứ gì.

***

Ông muốn tôi sống với thứ đó bên cạnh Giyeon sao?

Cứ như thế. Dù Giyeon có nói cậu ấy ổn đi nữa, tôi cũng chẳng ổn. Tôi không thể nào chịu đựng nổi cảnh tên khốn đó bám riết lấy. Hoặc là hắn phải rời khỏi nhà, hoặc là tôi sẽ rời đi.

Ha Dohoon xông ra khỏi bệnh viện, mặt mày nóng bừng, rồi lên xe. Giyeon đã được xuất viện. Anh quát tài xế ngồi lên xe rồi phóng thẳng về nhà—và trước khi xe kịp dừng hẳn, anh đã mở tung cửa nhảy ra ngoài.

Anh gần như nhảy ra khỏi xe, mở cổng và chạy đến—vừa kịp lúc nhìn thấy Giyeon bước ra khỏi cửa trước.

“Em nên báo cho anh biết em sắp xuất viện chứ. Sao lại ra sớm thế?”

"Em đi ngay bây giờ à? Em định đi đâu? Đừng nói với anh là tên khốn đó đã—”

"Hyung.”

Giyeon khẽ gọi tên anh. Giọng cậu tuy nhỏ hơn Dohoon, nhưng khiến Dohoon im bặt.

"Có một người ở nhà là em trai của anh.”

"...Cái gì?"

"Em trai ruột của anh. Không phải em.”

Dohoon không thể hiểu nổi lời cậu nói. Em trai anh đang đứng ngay trước mặt anh. Cậu đang nói cái quái gì thế? Cảm giác như thể khoảnh khắc anh nhìn thấy lại tờ tài liệu lố bịch đó, tầm nhìn của anh trở nên trắng xóa.

Sợ Giyeon sẽ bỏ đi mãi mãi, Dohoon hoảng hốt nắm lấy cánh tay cậu.

“Với anh, em là người em trai duy nhất. Nếu em không muốn ở lại căn nhà đó vì tên đó, thì chúng ta hãy cùng nhau rời đi.”

“Chúng ta sẽ sống tự lập. Anh sẽ lo liệu mọi việc. Giyeon, em chỉ cần ở bên anh thôi.”

Anh muốn nói, "Đừng lo lắng gì cả. Anh sẽ bảo vệ em. Nhưng Giyeon chẳng hề nao núng. Cứ như thể cậu chưa nghe thấy gì cả. Vẻ mặt cậu không hề thay đổi.

Và đó chính là lúc Ha Dohoon hiểu ra.

Dù anh có nói gì đi nữa, anh cũng không thể ngăn cản Giyeon. Ngay cả bây giờ, khi bước ra khỏi nhà như thể bị đuổi đi, cậu vẫn mỉm cười.

Nụ cười bình tĩnh, tươi mới.

Sức lực của Dohoon cạn kiệt khi anh buông tay Giyeon ra.

Khi Giyeon đi ngang qua anh, cậu lên tiếng.

“Bảo trọng nhé, Dohoon-hyung”

Và cứ như thế, Ha Giyeon bước qua anh và ra khỏi cổng.

Thud—cánh cổng đóng lại sau lưng anh với một tiếng vang vọng.

Giờ đã ra khỏi nhà, Giyeon ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời.

Trời trong xanh, đẹp đến khó tin. Không tối tăm, cũng không lạnh lẽo như lúc ấy. Những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời yên bình, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Haa."

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi quay lưng bước ra khỏi cổng mà không ngoảnh lại. Cậu sẽ không nhìn lại nữa - không giống như trước. Và cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Vậy nên cậu tự nhủ - đừng khóc, đừng chạy, hãy bước chậm rãi. Giống như bất kỳ người qua đường nào trên phố. Nhưng dù quyết tâm đến đâu, cậu vẫn không thể ngẩng đầu lên. Cậu không còn đủ sức để nhìn về phía trước.

"Giyeon."

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc gọi cậu từ phía con đường phía trước.

Chỉ cách cậu vài bước chân là Son Suhyeon.

Họ không hẹn gặp nhau. Giyeon cũng không gọi anh đến.

Nhưng Suhyeon đã ở đó, đứng ngay trước mặt cậu.

Không nói một lời, Suhyeon chỉ cần vài bước dài là đã thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Sau đó anh đưa tay ra và ôm chặt lấy cậu.

Ban đầu còn ngỡ ngàng, Giyeon nhanh chóng chìm đắm trong hơi ấm của Suhyeon. Cậu vùi mặt vào vai anh. Những giọt nước mắt chưa kịp rơi ngay cả trước khi hồi phục giờ đã bắt đầu rơi.

Cậu nghĩ mọi chuyện sẽ ổn khi cậu rời khỏi nhà. Rằng cậu không thể bị tổn thương thêm nữa. Rằng cậu đã trở nên tê liệt.

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Thậm chí lúc này còn chưa phải mùa đông. Cậu vẫn chưa bị đuổi ra ngoài.

Tuy nhiên, vào ngày trời trong và ấm áp này, Ha Giyeon cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với “gia đình”.

Và Ha Dohoon, nhìn Giyeon trong vòng tay của Son Suhyeon, không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó—nhìn, như thể mọi thứ đã trôi qua mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment