Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 156

Kim Seunghyun và Kim Hayeong là anh em ruột.

Một cặp anh em được xây dựng hoàn toàn trên sự dối trá—chẳng có một chút sự thật nào về tên hay tuổi của họ. Điều duy nhất thực sự giữa họ là việc họ cùng chung huyết thống. Họ lớn lên trong một gia đình có người cha nghiện cờ bạc và người mẹ làm tiếp viên. Ngôi nhà nhỏ bé của họ lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, và làn khói thuốc chưa bao giờ thực sự rời khỏi không khí bên trong.

Kim Seunghyun, hơn Kim Hayeong ba tuổi, bắt đầu uống rượu và hút thuốc từ rất sớm, và dùng thân hình to lớn của mình để moi tiền bất cứ ai trông có vẻ có tiền. Hắn ta thay cha mẹ nuôi nấng Kim Hayeong từ nhỏ, dạy cô cách ăn cắp, đe dọa và tống tiền.

Kim Seunghyun không từ bất cứ thủ đoạn nào để kiếm tiền. Hắn bỏ học phổ thông sau một cuộc gặp gỡ tình cờ với chủ một sòng bạc và lao đầu vào thế giới đó. Trong thế giới mà cờ bạc, m* t**, tội phạm và m** d*m là chuyện thường ngày, hắn cảm thấy như ở nhà. Hắn buôn bán m* t**, làm giả danh tính, đánh đập người vô cớ để kiếm tiền. Thậm chí còn xoay xở để sống khá thoải mái trong một thời gian...nhưng cuối cùng, cảm giác buồn chán ập đến. Việc cờ bạc và m* t** cứ lặp đi lặp lại—khiến hắn kiệt quệ.

Đúng là hắn ta kiếm được nhiều tiền hơn hẳn một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng cảnh sát ngày càng siết chặt vòng vây. Những người xung quanh bắt đầu rút dao, hy vọng chiếm được vị trí của hắn. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi hắn ta hoặc phải vào tù - hoặc chết.

Trong lúc sống sót qua từng ngày nguy hiểm, Kim Seunghyun tình cờ nghe được một điều bất ngờ. Một gã từng nổi tiếng trong thế giới ngầm đã "rửa sạch" thân phận và lẻn vào một gia đình tài phiệt với tư cách thư ký riêng. Có tin đồn rằng hắn ta đã bán tài liệu mật, trang sức và các vật dụng có giá trị khác từ bên trong, kiếm bộn tiền.

Bị cám dỗ, Kim Seunghyun quyết định thử. Hắn làm giả hồ sơ, nói rằng mình tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, rửa sạch danh tính, và nhờ lời giới thiệu của người đã từng làm việc này trước, hắn được mời phỏng vấn tại nhà Ha Ilwoo. Nhìn thấy căn biệt thự xa hoa đúng chất "semi-chaebol", Kim Seunghyun không khỏi nuốt nước bọt. Buổi phỏng vấn cũng chẳng khó khăn gì. Suy cho cùng, công việc này chẳng khác nào một thằng chạy việc vặt được tô vẽ.

Hắn ta được thuê ngay lập tức. Vóc dáng của hắn ta rất phù hợp làm vệ sĩ, và giấy tờ của hắn ta cũng chẳng có gì đáng ngại. Bên trong nhà, mọi thứ còn xa hoa hơn, đầy rẫy đồ trang trí và nội thất trị giá hàng ngàn đô la. Cơn thèm ăn cắp nổi lên ngay lập tức, nhưng hắn ta biết rõ không nên vội vàng. Hắn ta phải làm chậm rãi, không để ai phát hiện, rồi cắp và bán hàng.

Suy cho cùng, người giàu có có quá nhiều thứ đến nỗi họ hiếm khi gắn bó với bất kỳ điều gì. Có người thì tẻ nhạt, đúng vậy—nhưng cũng có người lại tỉ mỉ và nhạy cảm đến mức phi lý. Ha Iwoo và Lee Mihyun đều như vậy. Ánh mắt của Ha Ilwoo, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng lại sắc bén đến lạ thường. Có lẽ vì vậy mà khi đôi mắt ấy mổ xẻ hắn từng mảnh, Kim Seunghyun cảm thấy một áp lực mà hắn chưa từng biết đến trong cuộc đời tội phạm của mình.

Nếu đầm gangster đó có thể dùng cái chết để hủy hoại cuộc đời bạn, thì những người như Ha Ilwoo và Lee Mihyun lại là loại có thể khiến bạn muốn kết liễu cuộc đời mình mà không cần động tay động chân. Có lẽ những người như thế mới là đáng sợ nhất.

Vậy nên Kim Seunghyun đã chơi trò này—hắn cúi đầu, giữ thái độ niềm nở với họ. Phần lớn công việc của hắn là lấy tài liệu từ nhà hoặc trông trẻ. Đó là lúc hắn gặp Ha Dohoon và Ha Giyeon, hai đứa trẻ vẫn còn học tiểu học. Dohoon đã có đôi mắt của một người biết cách kiểm soát người khác. Ngược lại, Giyeon lại nhút nhát—nhút nhát đến mức gần như không nói nên lời. Dohoon thì nóng nảy và khó chiều, rất khó chiều. Còn Giyeon thì dễ tính. Cậu bé chẳng bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì.

Ha Giyeon rõ ràng không hợp với ngôi nhà đó. Ngay từ khi còn nhỏ, khuôn mặt, tính cách, hành động của cậu ta— không điểm nào giống cha mẹ hay anh trai. Điều nổi bật nhất là cách Ilwoo và Mihyun nuôi dạy Giyeon một cách lộ liễu bằng cách liên tục so sánh cậu với Dohoon.

Họ nhặt được cậu ta trên phố hay sao vậy?

Phân biệt đối xử với chính con mình như vậy... liệu cậu ta có phải là con ngoài giá thú không?

Ngay cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu nhất cũng có những bí mật nho nhỏ đen tối. Nhưng không giống như Kim Seunghyun, người chắc chắn về điều đó, chưa từng có ai nói Giyeon là con hoang hay con riêng của ai cả.

Có lẽ họ chẳng yêu thương gì cậu ta, dù cậu ta có là con ruột của họ đi nữa. Ý tôi là, cậu ta chẳng giống ai trong số họ cả. Mà tính cách như vậy thì sao? Chẳng trách họ lại coi thường cậu ta. Nghe nói cậu ta chẳng giỏi cái gì cả, ngay cả học hành. Không giống như đứa con đầu lòng hoàn hảo của họ, cậu ta chẳng đạt chuẩn mực gì cả. Theo lời một thư ký làm việc ở đó lâu hơn hắn, Giyeon là con ruột của họ. Seunghyun đã mong đợi họ sẽ cưng chiều cậu bé chỉ vì cậu là máu mủ ruột thịt của họ, nhưng rõ ràng là không phải vậy.

Sau gần một năm phải dè dặt với bọn trẻ và cố gắng không gây sự chú ý, sự kiên nhẫn của Kim Seunghyun đã cạn kiệt.

Có lẽ tôi nên lấy một số đồ có giá trị và chạy trốn.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc sử dụng cậu bé ngốc nghếch Giyeon để rình mò khắp nhà và giúp đỡ hắn. Khoảng thời gian đó, hắn bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Kim Hayeong. Cô ta cũng đã tẩy rửa danh tính của mình cùng lúc với hắn. Nhờ kỹ năng điều dưỡng non nớt tích lũy được từ công việc ở quán bar, cô ta đã kiếm được việc làm tại một bệnh viện. Kế hoạch lớn của cô ta là kết hôn với một anh chàng giàu có. Nhưng giờ đây, cô ta đang vung tiền như điên - thậm chí là hàng triệu. Tài khoản ngân hàng của cô ta có hàng chục tỷ won.

Tò mò không biết số tiền đó từ đâu ra, hắn bắt đầu điều tra. Rồi tình cờ, hắn nghe được một cuộc gọi. Kim Hayeong đang tống tiền ai đó - cô ta đã giúp che đậy cái chết của một đứa bé và đang đòi tiền để bịt miệng. Dù khó chịu nhưng phải thừa nhận rằng cô ta hành động nhanh hơn hắn trong những chuyện này. Cô ta đang vơ vét tiền và sống một mình.

Ghê tởm, Kim Seunghyun lẻn vào phòng cô ta và lục tung đồ đạc. Hắn ta tìm thấy toàn là tài liệu - thông tin cá nhân của giám đốc bệnh viện Nam Jiyun, Ha Ilwoo, Lee Mihyun và Ha Giyeon.

Tại sao thế này... tất cả đều liên quan đến nhau sao? Không thể nào...

Sống lang thang ngoài đường phố nhiều năm, hắn chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra cô ta đang dùng chiêu tống tiền gì. Giyeon, đứa trẻ chẳng giống ai trong nhà. Kim Seunghyun đã giật tóc của Giyeon, Ilwoo, Mihyun và Dohoon để xét nghiệm quan hệ cha con.

"Trời ạ...!"

Chỉ có Dohoon là con ruột của họ, còn Giyeon thì không phải con của ai cả.

Kim Seunghyun bật cười khi nhìn thấy kết quả. Thật là tự phụ, nhưng nhà này đúng là một mớ hỗn độn. Đối với họ thì đó là án tử, còn với hắn thì sao? Lại là một món hời. Khi hắn đưa kết quả cho Kim Hayeong, ban đầu cô ta hơi sốc - nhưng ngay khi nghe thấy nơi hắn làm việc, mắt cô ta sáng lên.

“Anh làm việc cho gia đình đó à?”

Cô ta cười toe toét vì phấn khích.

"Em sẽ chia cho anh một phần lợi nhuận của em. Nhưng anh phải giúp em nhé? Chúng ta sẽ còn phải vắt sữa rất lâu đấy.”

Đổi lại việc giúp cô, hắn sẽ được hưởng một phần số tiền cô ta mọi được từ Nam Jiyun. Hắn thoáng cân nhắc việc trực tiếp truy đuổi Nam Jiyun, nhưng rồi lại nảy ra ý tưởng khác hay hơn.

Ha Giyeon.

Vẫn chỉ là một cậu học sinh tiểu học, cậu ta sẽ lớn lên mà không bao giờ biết được sự thật - trừ khi Kim Seunghyun nói cho cậu ta biết. Ngay cả bây giờ, cậu ta vẫn khao khát tình yêu thương của cha mẹ. Nếu cậu phát hiện ra mình không phải con ruột của họ? Cậu ta sẽ suy sụp. Cậu ta sẽ cầu xin đừng bị đuổi ra khỏi nhà. Đó là lúc trò tống tiền thực sự bắt đầu.

Nhưng kế hoạch đó sẽ phải đợi đến khi Giyeon trưởng thành - không có nhiều tiền để moi từ một đứa trẻ.

Từ ngày đó, thái độ của Kim Seunghyun đối với Giyeon đã thay đổi. Hắn ta bắt đầu coi thường Giyeon mà không hề nhận ra. Thậm chí còn không phải con ruột...tại sao hắn ta phải đối xử tôn trọng với cậu ta? Khi Giyeon vào cấp hai, Kim Seunghyun đã lén lút dùng thẻ tín dụng mà bố mẹ tặng, giả vờ như Giyeon là người chi tiền. Kể cả có bị bắt gặp, hắn ta vẫn có thể dùng kết quả xét nghiệm quan hệ cha con để đe dọa cậu ta.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch. Không phải Giyeon phát hiện ra mà là Ha Dohoon. Hắn cứ tưởng mình sẽ bị đuổi việc ngay lập tức, nhưng kỳ lạ thay hắn không bị đuổi, dù đó là một trong những cơn giận dữ dữ dội của Dohoon. Tuy nhiên, Kim Seunghyun vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Có người đang theo dõi mình. Và nếu có một điều hắn biết từ kinh nghiệm bản thân, thì đó chính là việc có người bám đuôi mình.

Nếu Dohoon nói ra sự thật, hắn chắc chắn đã bị phát hiện rồi... có lẽ cậu ta vẫn chưa chắc chắn.

Hắn cúi đầu cho đến khi cái đuôi lùi lại. Hắn không gặp Hayeong nữa và đi thẳng về nhà sau giờ làm. May mắn thay, việc giám sát đã dừng lại.

Nhưng trước khi hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, sự thật về cha mẹ của Ha Giyeon đã bị phơi bày. Mục tiêu tống tiền quý giá của hắn đã bị phát hiện.

“Chết tiệt, nếu biết mọi chuyện sẽ thế này, tao đã tính cách khác rồi.”

Vừa ăn mì gói, Kim Seunghyun vừa lẩm bẩm một cách cay đắng.

Nhìn hắn ta, Nam Jiyun nhíu mày hỏi:

“Vậy em trai tôi, Nam Jiwoo đâu?”

"Cô thiếu kiên nhẫn quá. Chúng ta không nên giới thiệu trước sao?”

Ném chiếc cốc mì rỗng xuống sàn, Kim Seunghyun cười toe toét.

"Cô là cô của Nam Taekyung phải không? Tôi là Kim Seunghyun - thư ký mới của cháu trai cô. Giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi, nên cũng biết tên nhau một chút."

“Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Chỉ cần nói cho tôi biết Nam Jiwoo đang ở đâu là được.”

"Ồ, tôi biết. Nhưng tình trạng của cậu ta không tốt lắm.”

Kim Seunghyun tặc lưỡi, lắc đầu. Nam Jiyun lao về phía hắn ta trong cơn thịnh nộ.

"Mày đã làm cái quái gì với em trai tao?"

“Tôi chẳng làm gì cả. Nam Taekyung mới là người làm. Tôi có thể cho cô xem... nhưng phải xin phép cậu ấy trước đã.”

Cho phép?

Nam Taekyung đã làm cái quái gì với Nam Jiwoo mà cô phải xin phép mới được gặp?

Và cậu ta còn lôi Kim Hayeong và Kim Seunghyun vào chống lưng cho cậu ta nữa sao?

Nam Jiyun chìm trong nỗi sợ hãi tột độ. Và tệ hơn nữa... cô bắt đầu cảm thấy sợ cậu ta.

***

“Chỉ cần trả lời một câu thôi... Em có hối hận không? Rằng anh là anh trai em.. rằng chúng ta là anh em ruột?”

“Không”

Ha Dohoon nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Nhưng Ha Giyeon không nhìn anh.

“Không hẳn vậy... Ngôi nhà đó chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Có lẽ nếu anh hỏi sau khi tôi rời đi…”

Những lời thì thầm của cậu hướng về phía một người.

Son Suhyeon.

Bình Luận (0)
Comment