“Ha Dohoon là người anh trai như thế nào...?”
Trời đã muộn hơn thường lệ khi họ đang đi bộ về nhà. Trên tay Ha Giyeon là một lon soda—không phải loại nước dâu hay đào cậu thường uống. Mùi ga khiến cậu nhăn mặt, nhưng cậu vẫn uống tiếp. Nhìn cậu, Son Suhyeon đột nhiên hỏi câu đó.
"Ừm..."
Ha Dohoon là loại anh trai gì...?
Cậu không thể dễ dàng định nghĩa được. Hồi nhỏ, anh ấy thường đỡ Giyeon dậy khi cậu ngã, cõng cậu trên lưng, thậm chí còn mắng nhiếc những đứa trẻ bắt nạt cậu. Nhưng khi lớn lên, những trò trêu chọc dần trở nên tàn nhẫn. Việc chửi rủa trước mặt người khác trở thành chuyện thường ngày. Anh ấy thường xuyên buông lời cay độc về Giyeon đáng thương. Liệu đó là sự căm ghét thực sự hay chỉ là những lời nói nhất thời... cậu cũng không biết. Và thành thật mà nói, giờ cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu nữa.
“Anh ấy chỉ là một người anh trai. Một người anh trai bình thường.”
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Giyeon ném lon nước ngọt rỗng vào thùng rác.
Bây giờ sẽ không có ai đến tìm cậu nữa.
Nhận ra rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi sự trói buộc khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
***
Trường học đã trở thành vương quốc riêng của Nam Taekyung.
Cậu ta là người có số phận được hoán đổi với Ha Giyeon - giờ đây được tiết lộ là con trai thực sự của một gia đình giàu có.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng khiến cả trường xôn xao không ngớt. Bạn bè của Taekyung càng thêm kiêu ngạo, và học sinh bắt đầu đổ xô đến chỗ cậu ta, bị thu hút bởi mùi tiền bạc.
Vì nhà trường quá tập trung vào chủ đề này, các giáo viên không thể không chú ý hơn đến những người liên quan. Kết quả là, Ha Giyeon thấy mình đang ngồi đối diện với giáo viên chủ nhiệm trong phòng tư vấn.
“Ừm... Giyeon, lý do cô gọi em đến là…”
Cô giáo cẩn thận bắt đầu. Cô ấy nói rằng tin đồn đã lan đến khoa và Ha Ilwoo cùng Lee Mihyun đã xác nhận một số thông tin. Theo lời Nam Taekyung, Giyeon dường như đã bỏ nhà ra đi. Cô ấy hỏi liệu điều đó có đúng không. Taekyung thực sự đã nói tất cả những điều đó sao...?
Dù cậu ta không nói rõ, tin đồn vẫn lan truyền như cháy rừng - về việc Giyeon bị đuổi đi, sống chung với người khác, và còn nhiều chuyện khác nữa, ai mà biết được. Cậu không muốn nói dối giáo viên, nhưng xét về mặt pháp lý, Ha Ilwoo và Lee Mihyun vẫn là người giám hộ của cậu, vì sổ hộ khẩu vẫn chưa được làm lại. Tốt hơn hết là nên nói ra sự thật một cách khéo léo trước khi có bất kỳ hiểu lầm thực sự nào xảy ra.
“Vâng, hiện tại em không sống ở nhà.”
“Vậy em đang ở đâu? Em đã.. tìm thấy cha mẹ ruột của mình chưa?”
“Ồ, không. Không phải vậy đâu. Ừm... em đã tìm được một chỗ ở tạm thời rồi.”
Giyeon mỉm cười ngượng ngùng.
Không cần phải nói thêm rằng cậu đang sống ở nhà Son Suhyeon. Cậu không muốn Ilwoo và Mihyun bị coi là những kẻ phản diện, bỏ rơi cậu ngay khi tìm thấy con trai ruột. Họ đã làm quá đủ cho cậu rồi. Chỉ riêng việc nuôi nấng cậu suốt ngần ấy năm thôi cũng đủ khiến cậu thấy biết ơn.
Cô giáo tỏ ra thoải mái hơn hẳn trước câu trả lời của cậu, vẻ mặt căng thẳng của cô dịu đi.
"Cô xin lỗi, Giyeon. Chuyện này chắc hẳn đến bất ngờ. Em đã phải chịu đựng rất nhiều, và giờ cô lại bắt em phải nói về nó.”
“Không sao đâu. Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Nhìn thấy Giyeon mỉm cười và nói rằng mình ổn, cô giáo quay đi, cổ họng nghẹn lại.
Lee Junghwa, giáo viên chủ nhiệm lớp 1–8, là một trong những giáo viên được kính trọng và yêu mến nhất trường. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ học sinh khi cần, bình tĩnh giải quyết vấn đề và ngăn chặn các em sa vào con đường sai trái.
Giáo viên không bao giờ được phân biệt đối xử. Giáo viên phải dẫn dắt học sinh đi đúng hướng.
Lee Junghwa luôn giữ những lời nói đó trong lòng.
Năm nay, khi được phân công vào lớp 1–8, thầy hiệu phó đã đưa cho cô một lưu ý đặc biệt.
“Có một học sinh năm nhất tên là Ha Giyeon—cậu ấy là em trai của Ha Dohoon. Hình như cậu ấy sẽ ở lớp của em. Thầy muốn em đặc biệt chú ý đến cậu ấy.”
Ha Dohoon nổi tiếng trong khoa. Cha anh ta là một doanh nhân thành đạt, mẹ anh ta là một phát thanh viên nổi tiếng. Anh ta đã được hầu hết các giáo viên ưu ái. Chỉ có Lee Junghwa đối xử với anh ta như bao học sinh khác.
Nhưng cô không thể biện minh cho việc dành sự quan tâm đặc biệt cho Ha Giyeon chỉ vì cậu là em trai của Dohoon. Mọi học sinh đều xứng đáng được đối xử bình đẳng. Nếu Giyeon được đối xử đặc biệt chỉ vì xuất thân từ một gia đình giàu có, có thể sẽ có người khác bị tổn thương. Hoặc chính Giyeon cũng có thể trở thành mục tiêu của sự oán giận hoặc bắt nạt.
Nhưng hóa ra Giyeon chẳng giống Dohoon chút nào. Cậu ấy mặc đồng phục chỉnh tề, chăm chỉ trong lớp, và không bao giờ chểnh mảng trong các hoạt động của trường hay giờ thể dục. Cậu ấy cũng rất hòa đồng với các bạn cùng lớp.
Mọi lo lắng ban đầu của cô về cậu đều là vô căn cứ. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã đưa ra những giả định ngay cả trước khi gặp cậu.
Giờ đây, khi chuyện như thế này đã xảy ra với cậu, cảm giác tội lỗi thôi thúc cô muốn giúp cậu. Cô nắm tay Giyeon và nói
"Nếu có chuyện gì xảy ra, hứa là sẽ nói với cô nhé? Cô sẽ giúp hết sức có thể."
“Vâng. Cảm ơn cô.”
Vẫn còn hơi choáng váng, Giyeon cúi đầu thật sâu trước khi rời khỏi phòng tư vấn. Cảm giác có chút choáng ngợp, nhưng so với cuộc sống trước khi hồi quy của cậu... cô ấy thực sự là một giáo viên tốt.
Cảm ơn Chúa vì không phải là người đó...
Người đó, người mà cậu thậm chí không muốn gọi là thầy, chưa bao giờ coi cậu là học trò. Chỉ xem cậu là một đứa phiền phức. Một đứa trẻ hư hỏng. Một bao cát. Cậu bị phạt vì những việc mình không làm, liên tục bị sai đi làm việc vặt, và bị đối xử bất công. Trong suốt quãng thời gian đó, người duy nhất từng giúp đỡ cậu là Lee Junghwa. Cô đã chuyển trường trước khi cậu tốt nghiệp, nhưng..
Lần này, cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Cậu không định ở lại năm thứ hai. Cậu định bỏ học—để họ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
***
Chỉ cần một câu nói là có thể thay đổi mọi thứ.
“Nhưng Ha Giyeon chưa bao giờ làm điều gì như thế cả.”
Nhóm của Nam Taekyung đã cố gắng nói xấu Giyeon, khiến cả lớp chống lại cậu. Bịa đặt những lời dối trá, thúc đẩy câu chuyện của riêng họ.
Nhưng Kang Minyeong đã ngắt lời bằng một câu đơn giản.
Cậu đã từng chứng kiến cảnh này rồi - bọn đó bắt nạt Giyeon hệt như hồi cấp hai. Cậu không thể chịu đựng được cảnh này nữa. Có lẽ cậu không thể sửa chữa những gì mình đã không làm được lúc đó, nhưng giờ thì... giờ thì cậu có thể lên tiếng.
Chỉ cần một cú huých nhẹ - vừa đủ để khiến những người khác phải suy nghĩ. May mắn thay, Giyeon đã xây dựng được danh tiếng tốt rồi.
“Ừ, đúng thế... Cậu ấy chưa bao giờ khoe khoang về đồ hiệu hay bất cứ thứ gì cả.”
“Nghĩ lại thì, cậu ấy chưa bao giờ mặc đồ lòe loẹt cả. Túi xách của cậu ấy chỉ là đồ bình thường, và ngay cả điện thoại cũng không phải là đời mới nhất.”
“Đúng không? Và cậu ấy chưa bao giờ gây sự hay gây gổ. Cậu ấy chỉ lặng lẽ học thôi.”
“Nghĩ lại thì thấy vô lý. Cậu ấy luôn tham gia các hoạt động của lớp và chưa bao giờ nói xấu ai. Giờ người ta lại muốn bắt nạt cậu ấy chỉ vì cậu ấy không phải em trai của Dohoon sao? Thật nhảm nhí. Cậu ấy có phải em trai của Dohoon hay không thì liên quan gì đến chúng ta?”
Từng chút một, tình thế đang chuyển biến theo hướng có lợi cho Giyeon.
Kang Minyeong mỉm cười nhẹ khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Cậu đang cho Nam Taekyung nếm mùi thuốc độc của chính mình - cùng một chiến thuật mà cậu ta đã dùng hồi cấp hai.
Hãy để cậu ta chịu chung số phận.
Diễn biến này không liên quan gì đến kế hoạch của Giyeon. Nó hoàn toàn bất ngờ. Nhưng vì thế, nhận thức của mọi người về cậu đã thay đổi nhanh chóng.
***
"...?"
Ha Giyeon đột nhiên rùng mình và liếc nhìn xung quanh.
“Có chuyện gì vậy?”
"Ồ—không có gì. Chỉ là cảm giác lạ thôi.”
Cậu bưng khay và ngồi đối diện Son Suhyeon. Cậu không còn cảm thấy cần phải trốn tránh nữa. Cậu không còn phải trốn những người được gọi là hyung nữa. Điều duy nhất khiến cậu lo lắng là những lời bàn tán - liệu chúng có ảnh hưởng đến Suhyeon không - nhưng ngay cả nỗi lo lắng đó cũng đang dần tan biến.
Bởi vì sự chú ý trong căng tin không còn chỉ tập trung vào cậu nữa.
Không—gần như tất cả đều là do Suhyeon.
“Sao em chỉ ăn cơm trắng thế?”
“Em thực sự không cần món ăn kèm…”
Giyeon ngước nhìn Suhyeon và cười toe toét.
Suhyeon, người luôn đeo kính ở trường, đã tháo kính ra. Khi Giyeon hỏi liệu anh có làm mất kính không, Suhyeon chỉ nói rằng anh sẽ không đeo kính nữa. Không một lời giải thích. Nhưng thành thật mà nói, điều đó đã giúp ích - không cần phải chú ý nhiều, Giyeon cảm thấy như mình có thể thở lại được.
“Đừng ngớ ngẩn thế. Ăn uống đúng cách nhé.”
Suhyeon đặt một miếng thịt bò lên trên cơm của Giyeon. Nhìn cậu ăn xong, anh liếc nhìn những ảnh mắt vẫn đang nhìn mình.
Lý do thực sự khiến anh bỏ kính rất đơn giản - anh không thích mọi sự chú ý đổ dồn vào Giyeon. Nếu mọi người định nhìn chăm chăm, anh thà họ nhìn mình còn hơn.
Giyeon quả ngây thơ, quá tốt bụng... và nếu có tên khốn nào đó tiếp cận cậu thì...
Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình...
Lời thú nhận của anh vẫn còn hiệu lực. Nó vẫn chưa kết thúc.
Vì vậy, để bảo vệ Giyeon, Suhyeon đã chọn cách trở thành trung tâm của sự chú ý.
“Ồ, đúng rồi. Hyung, anh có nhận được tin nhắn từ chủ tiệm không?”
“Ừ, cô ấy nói sàn gạch của quán cà phê bị hỏng và họ sẽ sửa chữa vào hôm nay..”
Cả hai đều được dặn không đến tiệm hôm nay vì tiệm đang sửa chữa lại. Nhờ vậy mà họ có thời gian rảnh sau giờ học...
Họ cứ liếc nhìn nhau, ai cũng tự hỏi đối phương đang nghĩ gì.
Họ nên làm gì với khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi này - chỉ có hai người?
Sau đó Suhyeon lên tiếng trước.
“Em có muốn xem phim trên máy tính xách tay của anh không?"
Mắt Giyeon sáng lên rồi cậu ấy mỉm cười rạng rỡ.
“Vậy thì mua ngô đi! Em làm bỏng ngô nhé!”
“Anh sẽ... làm. Anh sẽ không mạo hiểm chiếc chảo rán cuối cùng đâu.”
Với kế hoạch khiêm tốn nhưng vui vẻ đó, hai người dừng lại ở một cửa hàng sau giờ học để mua đồ ăn nhẹ rồi về nhà.
Nhưng trái với mong đợi của họ, sẽ không có thời gian để xem phim.
“...Ông bác?”
Đứng trước nhà Son Suhyeon.. là Lee Myungwon.