Ngay khi Ha Giyeon bước ra khỏi xe, cậu vội vã bỏ đi như thể đang trốn chạy.
Khi đã an toàn vào nhà, cậu hướng đến cầu thang—chỉ để chạm mặt người quản gia đang đi ra khỏi bếp.
"Cậu về rồi sao, Giyeon?"
"Chào cô."
Người phụ nữ nhìn cậu với vẻ lo lắng và thận trọng hỏi,
"Tối qua cậu ngủ ngon không?"
"Tôi ở lại nhà một người quen."
Cô mỉm cười nhẹ nhõm.
Hình ảnh cậu bé chạy đi chỉ với một chiếc áo khoác mỏng, ôm chặt ba lô vào ngực đã ám ảnh cô suốt đêm.
Bị bỏ rơi trước cửa nhà, cậu không hề biểu lộ một chút thất vọng hay buồn bã nào. Như thể không có gì mới mẻ, cậu chấp nhận ngay lập tức, đeo ba lô lên và rời đi không nói một lời.
Bước chân của cậu nhanh nhẹn. Không một chút dừng lại.
Cô mơ hồ cảm nhận được ngôi nhà này giờ đây có ý nghĩa như thế nào đối với cậu.
Trước khi bước lên cầu thang, Giyeon thận trọng liếc nhìn quanh nhà. Ánh mắt cậu thoáng hiện vẻ bất an, tìm kiếm ai đó.
“Bà chủ đi làm sớm. Bà ấy nói sẽ về muộn.”
Khi tiếng cửa trước mở ra báo hiệu Ha Dohoon và Thư ký Kim đã vào, người quản gia lặng lẽ cung cấp thông tin.
Chỉ đến lúc đó Giyeon mới thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười nhẹ, cậu đi lên cầu thang.
Tốt. Tôi đã lo lắng rằng cô ấy vẫn còn ở đây...
Cậu đã sợ chạm trán mẹ cậu. Sợ rằng cô sẽ lại bảo cậu rời đi. Giyeon mở cửa phòng ngủ để thay đồ trước khi đi làm thêm.
“...?”
Mắt cậu mở to vì sốc.
Đây... có phải là phòng của mình không?
Cậu đóng sầm cửa lại và kiểm tra hàng cửa ở hành lang.
Cửa ở cuối hành lang—đúng vậy, đó là phòng mình. Cậu từ từ mở cửa, khuôn mặt u ám vì bối rối.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...”
Tất cả đồ đạc bên trong đã được thay thế. Bàn làm việc, giường, tủ quần áo—ngay cả cách sắp xếp cũng hoàn toàn khác. Cảm giác giống như căn phòng đã được sửa sang lại cho người khác hơn là của cậu.
Đừng nói với tôi là...
Đó không phải là điều cậu muốn nghĩ đến ngay lúc này.
Họ đã tìm thấy con trai ruột của mình chưa...?
Không phải là không thể. Hành động của cậu đã thay đổi mọi thứ.
Nếu chuyện cậu làm hôm qua khiến cô ấy khó chịu đến mức muốn bùng nổ thì sao? Nếu cô ấy vì tức giận mà yêu cầu xét nghiệm DNA và phát hiện ra cậu không phải con ruột của mình thì sao? Nếu cô ấy đuổi cậu ra khỏi nhà và sửa sang lại căn phòng cho con ruột thì sao?
Suy nghĩ của cậu cứ xoáy sâu, dựng lên cả một câu chuyện không thể nào xảy ra chỉ trong một ngày—nhưng tâm trí mệt mỏi của cậu không thể ngừng suy nghĩ.
Những suy nghĩ tiêu cực dâng trào, được nuôi dưỡng bởi sự kiệt sức về mặt tinh thần tích tụ từ trường học cho đến tận nhà.
Ngay cả sách vở cũng đều mới...
Các kệ sách đã được bổ sung—không phải sách thiếu nhi hay những tập sách cũ nát, mà là sách hướng dẫn tự học và văn học cấp trung học. Những cuốn vở bài tập cậu để trên bàn cũng biến mất.
Nhìn chằm chằm vào chiếc bàn sạch bong kin kít, Giyeon run rẩy đưa tay ra mở ngăn kéo. Cậu hy vọng tìm thấy đồ đạc của mình vẫn còn bên trong—nhưng đồng thời, một phần trong cậu lại hy vọng chúng đã biến mất. Bằng cách đó, có lẽ cậu có thể rời khỏi ngôi nhà này mà không do dự.
"...Ha."
Khi thấy đồ đạc của mình vẫn còn trong ngăn kéo, cậu thở dài. Ngăn kéo thứ hai, và thậm chí cả ngăn thứ ba—đồ đạc của cậu vẫn còn đó, mặc dù một vài thứ đã bị mất.
"Ai lại làm điều như thế này chứ..."
Cậu thậm chí còn không thể đoán được ai đã thay đồ đạc hoặc tại sao.
Có nghi phạm nào khả dĩ không? Không nghĩ ra ai được. Nếu ai đó vừa lấy hết đồ đạc hoặc vứt đi thì đó đã là một chuyện rồi. Thành thật mà nói, việc tưởng tượng Thư ký Kim thay đổi đồ đạc để che giấu một số khoản biển thủ nghe có vẻ đáng tin hơn.
Nhưng trong trường hợp đó, hắn ta sẽ không giữ đồ của tôi.
Chiếc ốp điện thoại mà cậu định đưa cho Son Suhyeon đã mất. Dù cậu có lục tung bàn làm việc đến đâu, nó vẫn biến mất. Sự khó chịu dâng lên khi nghĩ đến việc có người vứt đồ đạc của mình mà không hỏi han, nhưng ngay cả điều đó cũng nhanh chóng tan biến—dù sao thì, cậu đã mua nó bằng tiền do ngôi nhà này cho.
Hôm nay mọi chuyện không diễn ra theo ý cậu.
Giyeon xoa mặt liên tục, cúi đầu.
"Ừm, Giyeon?"
Cốc cốc—khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu ngẩng lên. Cậu đã không đóng cửa cẩn thận, nên có thể nhìn thấy người giúp việc qua khe hở.
Điều chỉnh vẻ mặt, cậu mở cửa.
"Xin lỗi. Tôi không nhận ra cửa đang mở..."
"Không sao. Dù sao thì tôi cũng không đóng cửa cẩn thận."
"Ừm... hôm nay cậu lại ra ngoài à?"
"Ừ, tôi cũng đang định ra ngoài."
Nghe vậy, cô ấy đưa ra một hộp giấy.
“Đây là bánh madeleine. Ăn khi đói trong lúc học nhé.”
Khi mở ra, cậu thấy bên trong đầy ắp bánh madeleine *bánh sò-của Pháp* được gói gọn gàng.
“Ừm... Tôi không đảm bảo là chúng sẽ ngon đâu.”
“Cô tự làm à?”
“Tôi làm theo công thức trên mạng—nhưng không ngon lắm.”
“Ồ... Cảm ơn cô. Trông ngon thật đấy.”
Giyeon nhét bánh madeleine vào túi, nhưng trước khi người quản gia rời đi, cậu nhanh chóng gọi với theo.
“Thưa cô, cô có biết ai đã thay đồ đạc trong phòng tôi không?”
“Ồ, là bà, sáng nay bà đã cho người đến thay hết đồ đạc rồi.”
“Mẹ tôi á?”
Câu trả lời bất ngờ khiến Giyeon chớp mắt không tin nổi.
Tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi đồ đạc của cậu? Lần cuối cậu nhớ, cô đang trong tâm trạng tồi tệ.
"Cô ấy... tự mình vào phòng tôi sao?"
"Hôm nay cô ấy thức dậy sớm hơn thường lệ và... cô đã vào phòng cậu."
"...!"
Máu cậu lạnh ngắt.
Giờ nghĩ lại, phong cách và thiết kế hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô ấy.
Điều đó càng vô lý hơn.
Tại sao cô ấy lại sửa sang lại căn phòng của một người mà cô ấy thấy bất kính đáng để nhốt ngoài? Trừ khi...
Đây có phải là một lời cảnh báo không?
Một lời đe dọa ngầm - rằng cô ấy có thể thay đổi hoặc xóa sổ phòng cậu bất cứ lúc nào nếu cậu không nghe theo.
Giyeon siết chặt nắm đấm. Những cuốn vở bài tập và sách cậu mua bằng tiền của mình đã biến mất.
Một ký ức từ trước khi hồi quy xuất hiện. Lúc đó cô không chỉ vào phòng cậu - cô đã dọn sạch nó hoàn toàn mà thậm chí không cần kiểm tra bên trong trước.
Cô thậm chí chưa bao giờ thấy phòng cậu trông như thế nào.
"Cậu cảm thấy không khỏe sao, Giyeon? Mặt cậu trông nhợt nhạt."
Người quản gia nhìn cậu với vẻ lo lắng.
"K-không, tôi ổn."
“Nếu cần thuốc thì cứ bảo tôi. Tôi sẽ mang đến.”
Cậu nở một nụ cười gượng gạo, rồi lắc đầu. Uống thuốc lúc bụng đói cũng chẳng ích gì, và cậu cũng nghi ngờ sẽ có tác dụng phụ.
Cậu với tay vào ngăn kéo để đóng lại.
“...Hả?”
Đó là lúc cậu nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Sổ ngân hàng và con dấu cá nhân vốn nằm trong hộp nhựa giờ nằm rải rác bên trong ngăn kéo. Hoảng hốt, cậu giật lấy sổ ngân hàng.
Ai đã chạm vào thứ này...
Mẹ ... có mở nó không?
Kể cả có mở thì cũng chẳng có gì đáng nghi cả—chỉ là những ghi chép về tiền lương bán thời gian. Dù sao thì cô cũng chẳng bao giờ quan tâm đến những gì cậu làm.
Phải rồi... cô luôn thờ ơ.
Nhưng—cô đã ngăn cậu rời đi hôm qua. Và đã đổi phòng cho cậu. Một nỗi sợ hãi len lỏi xâm chiếm.
Cậu đã quá bất cẩn. Việc để sổ ngân hàng nằm đó là một sai lầm.
“Nếu cậu không khỏe thì cứ báo cho tôi biết nhé?”
“V... âng. Tôi sẽ...”
Cậu cố gắng mỉm cười.
Sau khi người quản gia rời đi, cậu lại lục tung căn phòng, kiểm tra xem còn thứ gì mất không. Hầu hết những thứ cậu tự mua đều mất tích—nhưng cả những món quà cậu từng nhận được từ bố mẹ cũng vậy.
"Chắc họ vứt cả cà vạt và giày thể thao rồi."
Cà vạt là của mẹ, giày thể thao là của bố. Giống như chúng là đồ thừa được đưa cho cậu khi Ha Dohoon nhận được quà khác, nhưng dù sao thì—cậu vẫn vui khi nhận được chúng.
"Vứt đi, ha... thật lãng phí."
Cậu chưa bao giờ dùng đến cả hai món đồ đó. Không phải vì cậu muốn giữ chúng, mà đơn giản là vì cậu không thể. Cậu không biết cách thắt cà vạt. Giày thể thao thì không vừa.
Tuy nhiên, vì chúng là của bố mẹ, nên cậu đã không bán chúng trên thị trường đồ cũ.
Có lẽ tôi nên bán chúng.
Trước khi hồi quy, cậu sẽ hoảng loạn khi cố gắng tìm chúng.
Nhưng bây giờ... cậu đã hiểu.
Những món quà đó chẳng có ý nghĩa gì.
Trước khi hồi quy, cậu đã mang theo chiếc cà vạt và đôi giày thể thao khi rời khỏi nhà - bố mẹ đã đi rồi, và đó là tất cả những gì cậu còn lại. Cậu đã giữ lại, hy vọng rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, họ sẽ lại đến tìm mình.
Nhưng cậu càng giữ lại, cậu càng cảm thấy thảm hại.
Chiếc cà vạt không hợp với căn phòng rẻ tiền cậu đang ở. Cậu không có quần áo để mặc cùng nó. Đôi giày thể thao không vừa, và chúng quá sáng, quá sạch - hoàn toàn lạc lõng bên cạnh đôi giày đã mòn của cậu.
Cuối cùng, cậu đã tự mình vứt bỏ chúng.
Mặc dù rất cần tiền, cậu không thể tự mình bán chúng.
Vì vậy, cậu đã đốt chúng.
Và khi cậu nhìn những món quà cuộn đen lại trong ngọn lửa, cậu tưởng tượng mình đang cháy cùng chúng—cho đến khi chẳng còn gì ngoài khói và tro.
***
Đêm khuya.
Quán cà phê cuối cùng cũng yên tĩnh lại, tiếng ồn ào thường ngày được thay thế bằng tiếng nhạc pop nhẹ nhàng trôi trong không khí.
"Giyeon, cậu ổn chứ? Trông cậu hơi xanh xao..."
Đây là lần thứ ba có người nói như vậy trong ngày hôm nay, nhưng Giyeon chỉ lắc đầu mỉm cười.
"Tôi thực sự ổn. Cảm ơn đã quan tâm."
"Nếu không khỏe, cậu có thể về sớm. Đừng cố quá."
Cậu tiễn người quản lý và để nụ cười gượng gạo tắt ngấm ngay khi cô rời đi. Cậu đi đến bồn rửa để bắt đầu rửa những chiếc cốc cuối cùng.
Cậu đã ăn vài chiếc bánh madeleine trước đó, nhưng vẫn không thấy thèm ăn. Tối nay, cậu chỉ muốn ngủ ngay khi về đến nhà.
Mở vòi nước—
"Tránh ra."
Những lời nói lạnh lùng, nhưng bàn tay đặt trên vai cậu lại dịu dàng.
Đó là Son Suhyeon.
Anh đẩy Giyeon sang một bên và cầm lấy chiếc cốc.
“Tôi làm được—”
“Không sao đâu. Cứ ngồi xuống đằng kia đi.”
Trước giọng điệu kiên quyết của Suhyeon, Giyeon làm theo lời và ngồi vào chiếc bàn mà anh chỉ. Đã muộn rồi nên quán cà phê gần như vắng tanh.
Chẳng bao lâu sau, Suhyeon rửa xong bát đĩa, rồi bưng một cái khay đi tới. Anh ngồi đối diện Giyeon và đặt xuống—trên đó là hai tách trà táo tàu ấm và một đĩa bánh sandwich.
“Quản lý dặn ăn mấy cái này trước khi về nhà.”
“À... nhưng tôi không đói lắm, nên anh có thể—”
Grrrgle...
Một tiếng gầm gừ lớn vang vọng khắp quán cà phê yên tĩnh.
Mặt Giyeon đỏ bừng. Môi Suhyeon giật giật, cố gắng nhịn cười—và điều đó chỉ khiến Giyeon càng xấu hổ hơn.
“Cứ ăn đi.”
“...Được rồi.”
Suhyeon đưa cho cậu một chiếc bánh sandwich, được gói gọn gàng trong khăn ăn để cậu có thể ăn dễ dàng bằng một tay. Giyeon cúi đầu cắn một miếng.
Ngon tuyệt. Ngon đến khó tin.
“...”
Nhìn Giyeon nhai, Suhyeon cuối cùng cũng mở miệng.